Triệu Tử Phong thấy lúc nãy Huyền Ân sử Ma Kha Chỉ xém nữa đã làm mình bị thương, biết nhà sư nội lực thâm hậu,y bước vào đấu trường đứng thế đâu vào đó rồi bèn nói:

– Đại sư xin mời.

Huyền Ân đại sư uất hận chuyện Triệu Tử Phong ám toán mình vừa rồi, trong bụng đang sốt ruột muốn trả thù, chỉ thấy tăng bào nhà sư phồng lên, ngón trỏ đưa ra miệng nói:

– Xin tiếp chiêu!

Tiếp theo đó soẹt lên một tiếng, mọt luồng chân khí từ ngón trỏ vụt ra bắn lại giữa ấn đường của Triệu Tử Phong, mọi người thấy Triệu Tử Phong nghiêng người qua thình lình ngón trỏ tay phải cũng soẹt một tiếng điểm tới ngón trỏ của nhà sư, chỉ thấy hai luồng chân khí đụng nhau, người của Huyền Ân lại đẩy lùi một bước, còn Triệu Tử Phong thì vẫn an nhiên bất động, người như cây ngọc phiêu nhiên trước gió thật là tiêu sái. Mọi người thấy vậy không khỏi giật mình, đâu ngờ nội lực của Triệu Tử Phong lại còn cao hơn cả Huyền Ân đại sư, phải biết tuyệt kỹ vũ công khó luyện nhất là chỉ công, Huyền Ân vốn là trụ trì chùa Thiếu Lâm ở Bồ Điền Phúc Kiến, luyện Ma Kha Chỉ cũng hơn bốn chục năm trời, còn Triệu Tử Phong xem ra cũng còn chưa tới ba mươi, chỉ công lại còn lợi hại hơn cả Huyền Ân đại sư, ngay cả Trí Không đại sư cũNg không khỏi ngấm ngầm bội phục. Kinh ngạc nhất vẫn là Huyền Ân đại sư, bởi vì nhà sư bị bức thoái lùi không phải là chỉ lực của Triệu Tử Phong mạnh hơn mình mà là vì luồng chỉ lực của y hàm chứa một màn khí lạnh lẻo mỏng manh như tơ nhưng đụng vào chỉ lực của mình lại đi thấu vào huyệt đạo trong người làm cho cánh tay nhà sư bị tê đi, ngay cả ngũ tạng cũNg cảm thấy bị chấn động, hiển nhiên đó là một luồng âm nhu nội lực khắc chế được Ma Kha Chỉ. Trong vũ học muốn nhu khắc cương hoặc cương khắc nhu, thì kẻ thắng hơn cũng tùy vào người nào tu luyện nội lực trình độ cao hơn. Bấy giờ Triệu Tử Phong trong bụng cũng ngấm ngầm kinh hãi, bởi vì y xuất chỉ lực ra sau mà tới trước và đã sử chín phần nội lực, điểm vào chỉ lực đối phương như hạt muối chìm vào biển cả thầm nghĩ:

– Lão trọc quả thật là một kình địch.

Huyền Ân thoái lùi một bước hiển nhiên là đã thua một bậc, nhà sư đỏ mặt gầm lên một tiếng lớn, chân khí vận vào ngón trỏ liên tiếp búng ra mấy cái, trong lúc thân hình thì di chuyển, điểm tới Thiên Trì huyệt, Thái Dương huyệt, Ngọc Chẩm huyệt trên người Triệu Tử Phong, chỉ nghe soẹt soẹt chỉ phong rít lên ào ào trong đấu trường can khí dày đặc mọi người chung quanh hốt hoảng thoái lùi ra sau mười mấy bước. Mọi người thấy Huyền Ân đại sư xuất chiêu như gió, chỉ pháp lại chuẩn xác, kình lực cường mạnh thân hình phiêu hốt bất định, chỉ thấy một bóng hồng quang bao quanh người Triệu Tử Phong như lốc, bất giác lấy làm khâm phục, ai nấy đều nghĩ bụng:

– Huyền Ân đại sư là trụ trì chùa Thiếu Lâm ở Bồ Điền Phúc Kiến quả nhiên vũ công đã đến mức xuất thần nhập hóa.

Lại nhìn qua Triệu Tử Phong thì thấy y đang đứng an nhiên bất động, có lúc bước qua bên trái một bước, có lúc né qua bên phải một bước, hoặc dùng Thiết Bản Kiều rạp người xuống đất, là tránh được chỉ phong xé gió của Huyền Ân đại sư, thần sắc ung dung áo bào trắng phiêu phiêu tiêu sái nhàn nhã như đang đùa giỡn hơn là đang tỷ thí vũ công. Lại càng làm cho mọi người kinh kỳ là, Triệu Tử Phong lúc né lúc nhảy lúc thụp lúc nghiêng qua lúc bay lên lúc hạ xuống, thỉnh thoảng lại điểm ra một chỉ xem ra vụng về mà lại tinh diệu vô cùng, mỗi lần y điểm ra là Huyền Ân đại sư lại phải hoang mang né tránh một hồi, không những vậy xem ra còn rất vất vả lúng túng. Triệu Tử Phong môn chỉ pháp đó bất kể là điểm huyệt hay thủ pháp đều vô cùng ngụy dị, đã khó mà lường được lại vô cùng âm độc, chiêu nào chiêu nấy đều từ chỗ không thể nào ngờ sử ra xảo diệu đến mức xuất thần nhập hóa, tập kích chỗ yếu hại của người ta, nếu không cẩn thận là sẽ nguy hiểm tính mạng như chơi, hình như không phải xuất xứ từ vũ công tương truyền từ đời trước của phái Hoa Sơn. Ngay cả Trí Không đại sư cũNg ngấm ngầm kinh hãi, phải biết phái Hoa Sơn lấy kiếm pháp và Thái Ất quyền pháp nổi danh thiên hạ đã hơn hai trăm năm nay, Thái Ất quyền pháp trứ danh về đường âm nhu, đi theo đường lối của đạo gia, quyền pháp chiêu số đều quang minh chính đại, không giống như những chiêu số ngụy dị âm trước Triệu Tử Phong đang sử trước mắt, thêm nữa chỉ pháp mà y đang sử đây mọi người đều chưa từng thấy qua, ngay cả bọn Trác Nhất Hoa cùng một phái Hoa Sơn cũng ngấm ngầm kinh hãi khôn ngớt, Trác Nhất Hoa bấy giờ đang thầm nghĩ:

– Đại sư ca loại vũ công này có phải là chỉ có chưởng môn mới có tư cách học chăng ? Có phải sư phụ đã truyền lại cho y hay là Phương sư bá ?

Dương Thông thấy loại chỉ pháp Triệu Tử Phong tuy ngụy dị vụng về nhưng lại lợi hại khôn tả không hề thua kém Kim Cương Chỉ của phái Thiếu Lâm. Hai người qua lại mấy chục chiêu, Huyền Ân hoàn toàn lạc vào thế hạ phong, chỉ thấy Triệu Tử Phong thình lình phi thân chạy quanh người Huyền Ân đại sư, ngón trỏ không ngớt điểm vào Phong Phủ, Đại Duy, Ngọc Chẩm, Cúc Đạo, Chí Dương, Linh Đài đám huyệt đạo, chiêu số kỳ lạ không sao lường được, Huyền Ân bị y bức cho loạn cả chân tay, vừa nhảy vừa co giò, mặt mày khi thì đỏ khi thì tái nhợt chẳng còn giống mô dạng của một đại tông sư chút nào nữa. Thình lình Triệu Tử Phong điểm ra một chỉ miệng hô:

– Trúng này!

Tiếp theo đó một luồng chỉ phong ùa lại mi tâm Huyền Ân đại sư, Huyền Ân đang vừa nhảy lên tránh né chiêu trước bỗng thấy chỉ phong ập lại mi tâm trong lúc nguy cơ chỉ biết thụt cổ vào thình lình cảm thấy trên đầu mát lạnh, tiếp theo đó tinh lên một tiếng chiếc mũ trên đầu bị rơi xuống đất lộ ra cái đầu trọc, Huyền Ân đại sư bất giác đỏ bừng mặt lên. Triệu Tử Phong thấy chiếc mũ trên đầu Huyền Ân đại sư đã bị đánh rơi bèn nhảy ngược ra sau, miệng cười nói:

– Đã nhường quá!

Quay người bước về lại chỗ phái Hoa Sơn. Trí Không đại sư thấy vậy vội vàng bước nhanh lại nhặt mũ lên giao trả cho Huyền Ânđội lại vào đầu rồi nói:

– Huyền Ân đại sư xin mời về chỗ ngồi nghỉ ngơi, đợi một lát lão nạp xin thỉnh giáo Triệu chưởng môn vài chiêu.

Yến Dương Thiên phái Không Động nãy giờ đang mặt chau mày rủ thấy Triệu Tử Phong đánh cho Huyền Ân một trận tơi bời trong lòng ngấm ngầm hứng khởi, từ từ ngẩng đầu lên nhìn quanh chung quanh đấu trường.

Trí Không đại sư nhìn quanh tứ phía rồi nói:

– Trận này Triệu chưởng môn đã thắng, còn có vị nào muốn lãnh giáo vài chiêu với Triệu chưởng môn nữa chăng ?

Án theo quy cũ lúc nãy, Triệu Tử Phong phải thắng thêm trận nữa mới được nghỉ ngơi. Nhà sư vừa nói xong bèn thấy Thiên Hồng đạo nhân phái Côn Luân đứng dậy nói:

– Triệu chưởng môn công phu trác tuyệt, bần đạo muốn lãnh giáo vài chiêu kiếm pháp Hoa Sơn của quý phái có được không ?

Thiên Hồng đạo nhân vừa đứng dậy là đám đệ tử phái Hoa Sơn và DưƠng Thông đều hiểu ra ý của lão, Thiên Hồng đạo nhân đã từng đại bại dưới tay Vi Tiếu Thiên và Triệu Tử Phong, bây giờ thấy y đánh nhau một hồi lâu với Huyền Ân đại sư, nội lực tổn thất không ít, bèn thừa cơ muốn lợi dụng nước đục thả câu. Triệu Tử Phong cười đáp:

– Tốt lắm! Tại hạ đã nghe danh Hà tiên sinh sáng lập kiếm pháp Côn Luân thiên hạ vô song từ lâu vô cùng ngưỡng mộ!

Hai người bèn ra đấu trường rút kiếm đứng khách sáo một hồi rồi bắt đầu vào trận, mọi người thấy trường kiếm của Triệu Tử Phong vừa ra khỏi vỏ hàn quang lấp lánh kiếm khí lạnh lẽo bèn biết thanh kiếm trong tay của y là một bảo vật. Thì ra, thanh kiếm này là một trong tám thanh do Lưu Bị thời Tam QUốc sai thợ lấy huyền thiết ở Kim Ngưu Sơn luyện thành, Lưu Bị đặc biệt dặn thợ gập huyền thiết lại mấy lần nung trong lò do đó kiếm chất vừa dai dẳn bền bỉ mà bén nhọn, bên lụt thì cứng rắn kiên cường, cương nhu tương tế, luyện xong Lưu Bị đem giao cho các cận thần, mình thì giữ một thanh, thanh kiếm của phái Hoa Sơn giữ là của Trương Phi đeo trong người, Trương Phi lúc đi đánh trận ở Đông Ngô say rượu bị sĩ tốt ám sát, thanh kiếm bị sĩ tốt dùng cắt lấy đầu của lão giao cho Đông Ngô, kiếm bèn lưu lạc ra ngoài dân gian rốt cuộc lọt vào tay phái Hoa Sơn. Còn Thiên Hồng đạo nhân thì thanh kiếm trong tay làm bằng thép ròng, tuy không bằng của Triệu Tử Phong nhưng cũng là dùng huyền thiết và các loại kim loại quý hỗn hợp vô cùng kiên ngạnh, chỉ thấy Thiên Hồng đạo nhân vung trường kiếm trong tay lên nhanh như điện xẹt, thanh cương kiếm uốn lượn như một con rồng xanh, kiếm vận như gió, kiếm khí tung hoành dày đặc mờ mịt, thế như trường giang đại hà thao thao bất tuyệt, hư thực khôn lường, khi điểm khi tước chiêu nào chiêu nấy ẩn tàng hậu chiêu vô cùng lợi hại, hình thế như chim ưng bay quanh hạ xuống mỗ, kiếm thế vừa lạ kỳ vừa ngụy dị không sao tả xiết. Còn chân lão thì phối hợp ngũ hành bát quái bộ pháp bước quanh tấn thoái linh động như khỉ vượn xem ra còn lợi hại hơn lúc trước nhiều lắm. DưƠng Thông nghĩ bụng:

– Lão mũi trâu này lần trưỚc bị nếm mùi thất bại e là đã khổ tâm trau luyện kiếm thuật, tăng tiến không phải là ít.

Dương Thông nhìn qua Triệu Tử Phong thì thấy thanh kiếm trong tay của y múa lên một vầng kiếm quang chớp chớp, mủi kiếm rung động hàn quang lập lòe, trong một chiêu ngầm chứa vài chiêu khác, liên tiếp đâm vào bảy chỗ đại huyệt trên người đối phương! Chỉ thấy ánh kiếm lóe lên một loạt mấy chiêu Trầm Hương Cứu Mẫu, Lão Quân Phù Ngưu, Vân Đài Chiếu Kính toàn là sát thủ lợi hại sử ra, phía trên thì đâm vào cặp mắt địch thủ, phía dưới thì đâm vào đan điền, kiếm thế bàng bạc nhẹ nhàng linh động chớp nhoáng như nước chảy mây trôi, tinh nhuệ không thể đương đầu. Kiếm hoa đóa đóa, kiếm quang tỏa ra, rực sáng như màn đêm đầy sao tủa lạc vào bầu trời! Trường kiếm lướt qua như chim hồng kinh tán, bay bỗng vào không trung như rồng uốn lượn tầng trời khinh linh phiêu hốt, kiếm pháp như hư như thực kiếm thế trải dài như kéo tơ liên miên bất tuyệt, bảo kiếm hóa thành những đường sáng bạc xẹt lên rồi tủa xuống lạnh lẻo muốn cắt da nhanh như điện xẹt thật như làn gió nhẹ không biết đường nào mà lường được, quả nhiên kiếm thuật tinh vi đạt tới mức tông sư vũ học. Mọi người thấy y tuổi tác không bao nhiêu mà kiếm pháp phái Hoa Sơn luyện đến mức xuất thần nhập hóa không thua gì sư phụ là Vi Tiếu Thiên. Một bên là một tay kiếm khách danh vang miền Tây Vực, một bên là hậu duệ mới nổi lên của Trung Nguyên, hai thanh trường kiếm qua lại như hai con rồng khi nhập vào nhau khi vùng vẫy bay ra, đánh nhau một trận không sao phân được cao thấp, ngẫu nhiên hai thanh kiếm va chạm nhau phát lên những tiếng tinh tinh chấn động toàn trường, lửa hoa bay tứ tán, kiếm pháp âm sâm lạnh lẽo. Thiên Hồng đạo nhân mủi kiếm lóe lên những tia hàn quang mềm mại như tơ liễu như tinh tú rơi lả tả xuống bầu trời, hoa tuyết bay dày đặc thế đạo nhanh tựa sấm sét, còn thanh bảo kiếm của Triệu Tử Phong thì sáng rực làn bạch quang chiêu nào chiêu nấy như linh xà bay lượn biến ảo khôn lường kiếm khí tỏa ra như có tiếng sấm vang vọng, công như sóng triều đánh vào bờ, thủ như nước hồ ngưng kết, kiếm quang chớp chớp lạnh như hàn băng, mọi người chỉ nghe tiếng tinh tinh hai thanh kiếm chạm vào nhau không ngớt.

Mọi người đứng chung quanh chỉ chỉ điểm điểm đàm luận kiếm chiêu và giảng giải cho các đệ tử, hai người đánh nhanh đánh mạnh thoáng chốc đã hơn một trăm chiêu, một số người có thể nhìn ra được tình hình, chỉ thấy Thiên Hồng đạo nhân mặt mày dần dần đỏ lên hô hấp cũng trở thành dồn dập, mồ hôi thấm ướt cả đạo bào, còn Triệu Tử Phong tuy sắc mặt cũng đỏ lên nhưng hô hấp bình thường không có triệu chứng gì là cấp xúc, xem ra nội lực của y cao hơn Thiên Hồng đạo nhân một tầng, sớm muộn gì rồi cũng sẽ thắng trận. Quả nhiên, hai người lại đánh thêm hơn năm mươi chiêu nữa, trường kiếm của Thiên Hồng đạo nhân đã chậm hẳn lại hiển nhiên nội lực đã tiêu hao rất nhiều thể lực không chi trì nổi, phương vị xuất chiêu cũng mất đi độ chính xác, lão chợt để lộ một khe hở, thành trường kiếm bèn bị Triệu Tử Phong chấn một cái, tinh lên một tiếng văng lên trên trời. Triệu Tử Phong thu trường kiếm lại thoái lùi về phía sau rồi ôm quyền thi lễ nói:

– Đạo trưởng xin lấy lại kiếm, chúng ta chưa phân thắng bại, hãy thử lại lần nữa.

Thật ra là Thiên Hồng đạo nhân bị mất trường kiếm trong tay là đã bại trận rồi, Triệu Tử Phong nói vậy chỉ là để giữ thể diện cho lão. Thiên Hồng đạo nhân đưa tay ra đón lấy thanh trường kiếm đang rớt xuống rồi lắc đầu nói:

– Bần đạo đã thua rồi.

Nói xong mặt mày ủ rủ quay về lại chỗ ngồi của mình, lúc này lão thấy Triệu Tử đã tỷ thí nội lực một phen với Huyền Ân rồi lại đánh thắng mình do đó không thể nào không phục y.

Trí Không đại sư hướng về Triệu Tử Phong nói:

– Triệu chưởng môn thật là anh hùng cái thế trẻ tuổi! Quá hay quá mừng! Xin mời về nghỉ ngơi.

Triệu Tử Phong liên tiếp đánh với hai tay đại cao thủ bây giờ dừng tay lại mới thấy người mệt mỏi, bèn thi lễ rồi quay người về chỗ ngồi của mình nghỉ ngơi. Rất nhiều người lúc nãy vốn cũng có ý muốn ra thử đấu một phen có điều bây giờ thấy Triệu Tử Phong lợi hại như vậy đa số đều bỏ đi ý định. Trí Không đại sư hướng về mọi người nói:

– Còn có vị anh hùng nào muốn ra tỷ thí xin mời ?

Nhà sư vừa nói dứt lời be`nco’ giọng nói già nua cất lên:

– Lão phu lại đây!

Mọi người bèn thấy một lão già râu tóc bạc phơ đang bước vào đấu trường, Dương Thông nhìn kỹ bèn nhận ra đó chính là Lâm Trung Hiền của phái Hằng Sơn, ai nấy đều cười thầm nghĩ bụng, lão này xem ra cũng khẩu thị tâm phi, trong bụng cũng muốn tranh ngôi minh chủ đây, mắt thấy không có ai muốn bước ra bỗng thấy Lâm Trung Hiền hướng qua chỗ Bao Thất của Vô Cực Môn ôm quyền nói:

– Bao tiên sinh, lão hủ muốn thỉnh giáo vài chiêu có được không ?

Bao Thất nghe lão khiêu chiến cười ha hả đáp:

– Lâm lão anh hùng, ngài hiểu lầm rồi, Bao mỗ thật không có ý muốn tham dự vào chuyện tranh đấu, Bao mỗ trên thì có gia sản phải giữ gìn, dưới thì có vợ con phải nuôi dưỡng, không dám xông pha vào nơi thị phi, không những thế, Bao mỗ cũNg đâu phải là đối thủ của lão anh hùng!

Lâm Trung Hiền cười nói:

– Ông còn chưa bước ra làm sao biết được mình không địch nổi ? Lúc nãy lão phu thấy ông và Yến chưởng môn tỷ thí, vũ công hình như còn chưa thi triển ra tới nơi, chúng ta lại không có gì hiềm khích với nhau, lão phu chỉ muốn qua lại vài chiêu với ông, không lẽ ông chê lão phu không đủ sức sao ? Không những thế nếu như ông thắng được lão, Vô Cực Môn của ông sau này sẽ nở mặt nở mày với thiên hạ không phải sao!

Dương Thông đang thắc mắc không biết tại sao Lâm Trung Hiền lại đi chỉ mặt điểm tên Bao Thất ra tỷ thí thì đã thấy Ngô trưởng lão ghé tai thì thầm nói:

– Lâm chưởng môn muốn tranh lại sĩ diện cho phái Không Động đấy mà.

Dương Thông nghe vậy mới hiểu ra, Lâm Trung Hiền thấy lúc nãy Yến Dương Thiên bị bại dưới tay Bao Thất, đám đệ tử Hầu Quyền Môn và Vô Cực Môn thừa cơ hướng về đám đệ tử phái Không Động chỉ này mắng kia chọc tức không sao nhịn được, lão và trưởng bối của phái Không Động vốn có giao tình do đó tính gỡ lại chút thể diện cho phái Không Động.

Bao Thất thấy Lâm Trung Hiền hai ba lượt khiêu chiến cũng không muốn lộ vẻ hèn kém, lão bèn cười nói:

– Lâm lão anh hùng vũ công cái thế, Bao mỗ làm sao là đối thủ của lão anh hùng được ? Chuyện mua bán này Bao mỗ thiệt thòi là cái chắc rồi, chúng ta cứ mua vui vài chiêu, xin lão anh hùng đừng cho là thật.

Nói xong lão bèn soải bước ra giữa đấu trường rút binh khí ra giữ thế đâu vào đó rồi nói:

– Xin thỉnh giáo Lâm lão anh hùng vài chiêu.

Lâm Trung Hiền thấy lão đánh bại Yến Dương Thiên lúc nãy bèn không dám lơ là, rút từ sau lưng ra binh khí thành danh của mình, thiết thủ và ngân câu, thiết thủ của lão hình dạng như bàn tay người, thò ra rút vào như ý, trong đó có giấu cơ quan có thể kẹp cứng binh khí của đối phương, còn ngân câu thì bén nhọn vô cùng, vừa câu được binh khí vừa có thể đả thương người. Lão đã lấy binh khí ra rồi bèn hướng về Bao Thất nói:

– Xin mời ông ra chiêu.

Bao Thất biết lão là nhân vật tên tuổi, tự nhiên là không chịu xuất thủ trước do đó lão không khách khí, thiết bút nhắm tới Đàn Trung huyệt trước ngực đối phương điểm tới, vừa nhanh vừa chính xác, miệng hô:

– Xin đắc tội!

Lâm Trung Hiền thấy lão ra chiêu quả nhiên phong cách danh gia, rõ ràng là một hành gia chuyên điểm huyệt bèn khen lên một tiếng:

– Hay lắm!

Tiếp theo đó ngân câu đở ra, thuận thế xoay ngược tay câu vào Khúc Trì huyệt trên khuỷu tay Bao Thất, chiêu này vừa thủ vừa công trầm ổn nhanh nhẹn tinh diệu tuyệt luân. Bao Thất đưa toán bàn lên đở lấy ngân câu của Lâm Trung Hiền, phán quan bút điểm ngược về mi tâm của lão nhanh như chớp giật,Lâm Trung Hiền thò thiết thủ ra chụp lấy phán quan bút, hai người thoáng chốc đã lăn xả vào nhau. Mọi người thấy Bao Thất thân pháp nhẹ nhàng, chân đạp ngũ hành bát quái phương vị tiến thoái qua lại chiêu số quái dị tinh vi biến hóa khôn lường, vừa nhanh vừa ác liệt, phán quan bút và toán bàn giao xoa cùng sử, biến hóa kỳ ảo thật là không thể tưởng tượng! Nhất là toán bàn trong tay lão, mỗi lần lắc lên là phát ra tiếng động nhức cả tai, không những làm tán loạn tinh thần đối phương và kim quang phát ra từ toán bàn làm địch thủ không khỏi bị chói mắt.

Còn Lâm Trung Hiền thiết thủ và ngân câu giao xoa với nhau, khi hụp người khi tung lên khi tiến tới khi thoái lùi ra chiêu nhanh nhẹn tuyệt luân, chớp nhoáng như điện xẹt, mỗi chiêu đều ám tàng sát cơ hung hiểm phía sau kinh hiểm phi thường, đặc biệt là cây ngân câu trong tay lão, không những thần xuất quỹ một mà còn chớp nháy những tia bạch quang lòa mắt địch thủ. Hai người đấu đến chỗ gay go không ai tranh được ưu thế hơn ai, chỉ thấy hai chiếc bóng xám qua lại bay nhảy trong đấu trường. Hai người đánh tới gần trăm hiệp Bao Thất bèn dần dần lọt vào thế hạ phong, chỉ thấy cây phán quanbu’t trong tay phải của lão liên tiếp điểm tới các huyệt trên ngực Lâm Trung Hiền, bàn tay trái ngón trỏ búng ra không ngớt miệng thì hét lên:

– Ám khí phát ra đây!

Tiếp theo đó bèn có bốn năm hạt toán bàn xẹt ra phân biệt nhắm tới đám huyệt đạo như Ấn Đường, Đan Điền, trên giữa và dưới người Lâm Trung Hiền, mọi người thấy Lâm Trung Hiền vung tay dùng thiết thủ hoặc ngân câu tạt ám khí của Bao Thất ngược lại về hướng lão, Bao Thất lại phát xạ những hạt toán bàn về hướng Lâm Trung Hiền cứ thế mà hạt toán bàn không ngớt bay từ bên này qua bên kia, ám khí rít lên trong không trung tinh tang tinh tang chói tai mọi người, trong đấu trường dày đặc những hạt toán bàn có cái thì rớt xuống đất có cái thì bay loạn khắp tứ phía, mọi người hốt hoảng thoái lùi ra sau, chỉ có một số ỷ mình vũ công cao cường vẫn còn đứng yên bất động.

Hai người lại đấu thêm mấy chục chiêu nữa, Bao Thất đã phát xạ ra quá nữa những hạt toán bàn nhưng chẳng có lấy một hạt nào đả trúng Lâm Trung Hiền, mặt đất lấp lánh đầy những ánh kim quang trông thật đẹp mắt.

Hai người đang đánh nhau tới chỗ kịch liệt, thình lình mọi người bỗng nghe tinh lên một tiếng, tiếp theo đó cây phán quan bút của Bao Thất bị Lâm Trung Hiền chấn bay lên trời, Bao Thất tới đó bèn gầm lên một tiếng rồi hét lớn:

– Cẩn thận đấy!

Tiếp theo đó chỉ thấy tay trái lão vẫy lên, những hạt toán bàn còn lại tận số dùng thủ pháp Thiên Nữ Tán Hoa ném ra, lập tức chỉ thấy vô số tia kim quang lấp loáng bay tới toàn thân Lâm Trung Hiền. Lâm Trung Hiền hét lên một tiếng:

– Được!

Chỉ thấy lão tung người nhảy vọt ra sau, tiếp theo đó hai tay lão xoay ngược lại ném thiết thủ và ngân câu ra lên giữa không trung, lão lại gầm lên một tiếng lớn, song chưởng ngang ngực đẩy ra, mọi người lập tức thấy một luồng kình phong ồ ạt xô tới, cát đá bay tứ tung mù mịt, bao nhiêu hạt toán bàn của Bao Thất thình lình đổi phương hướng bay ngược về hướng lão, lực đạo còn mạnh mẻ hơn lúc phóng ra không biết bao nhiêu mà nói. Bao Thất thấy thình lình cát đá tung bay trước mắt thêm vào đó kim quang chói lọi bay lại hướng mình, biết tình hình không xong, trong lúc nguy cơ đành phải một chiêu Lại Lô Đả Cổn lăn người qua một bên, mới tránh khỏi bao nhiêu ám khí đó, tuy hình thế vô cùng khó coi nhưng cũng thoát khỏi một phen bị ám khí của chính mình đả thương. Lâm Trung Hiền tung ra hai chưởng xong bèn đưa tay đón lấy thiết thủ và ngân câu đang rớt xuống, mọi người thấy lão nhảy ra sau, ném binh khí lên trời, xuất chưởng, tiếp binh khí trở về lại trong tay, động tác nhanh như sấm chớp, một hơi là xong, gọn gàng thông suốt mà hợp nhất tới mức không tin được ai nấy đều ngấm ngầm bội phục. Lâm Trung Hiền thấy Bao Thất lăn qua một bên tránh né, bao nhiêu ám khí đều bay hết tới những người đứng sau, tuy khoảng cách cũng có mấy trượng nhưng thình lình ồ ạt bay lại cũng không khỏi đả thương một số người, trong bụng bất giác ngấm ngầm la khổ.

Những hạt toán bàn bay thẳng lại chỗ đám Thiếu Lâm Bồ Điền Phúc Kiến, phái Hoành Sơn và đám nữ ni của phái Nga Mi, mọi người đều la khổ trong bụng, đám nữ ni đó nếu không bị ám khí bất ngờ tập kích lại luống cuống chân tay thì cũng sẽ có người bị ám khí đả thương, ai nấy đều ngấm ngầm oán trách Lâm Trung Hiền quá lỗ mãng, người nào cũng mở miệng ra cảnh báo:

– Coi chừng ám khí!

Huyền Ân thấy ám khí bay lại bèn cố ý hiển lộng một phen, thò ngón trỏ ra liên tiếp búng ra mấy cái, ám khí bèn tận số bị nhà sư đánh ngược lại về Bao Thất, miệng thì hét lớn:

– Bao thí chủ xin nhận lại đồ!

Mọi người biết nhà sư dùng Ma Kha Chỉ công phu búng ngược hạt toán bàn trở lại, Bao Thất thò toán bàn ra đở lấy, thu hết vào bên trong. Chỉ thấy mười mấy hạt toán bàn khác đang bay lại chỗ phái Nga Mi, chưởng môn phái Nga Mi là Tĩnh Huyền sư thái ngồi yên bất động, cây phất trần trong tay lắc lên một cái, mười mấy hạt toán bàn đều thu hết gọn vào trong phất trần. Tuệ Thanh sư thái phái Hoành Sơn thì tăng bào khẻ lay, hai ống tay áo phất qua tận số thu hết những hạt toán bàn vào tay áo. Mọi người thấy vậy ai nấy đều bất giác mở miệng hoan hô lên một trận, không ai ngờ hạng nữ lưu của các phái này nội lực lại không hề kém gì Huyền Ân đại sư.

Bao Thất thấy mình đã bại trận đành mặt dạn mày dày hướng về Lâm Trung Hiên ôm quyền nói:

– Lâm lão anh hùng quả thật là tay anh hùng không kém gì năm xưa! Bao mỗ xin nhận thua.

Lâm Trung Hiền dắt cây ngân câu vào sau lưng, cười ha hả nói:

– Vũ công đạo lý mênh mông như biển cả, núi này còn có núi khác cao hơn, thắng thua là chuyện thường tình, Bao tiên sinh xin đừng để tâm, năm xưa lão phu cũNg từng bại trận một chiêu dưới tay Lưu trưởng lão phái Không Động và Thượng Quan bang chủ của Cái Bang, lão phu xem ra vũ công cũng không phải đối thủ của năm vị thần tăng của phái Thiếu Lâm và các vị cùng Thanh Tòng đạo trưởng của phái Võ Đang, thắng quá lão phu không phải chỉ có mấy người đó mà thôi sao ? Chúng ta là những kẻ học võ lấy trượng nghĩa làm căn bản không cầu đến chuyện vũ công cao thấp, chỉ cầu dùng vũ công để diệt ác dương thiện, hành hiệp trượng nghĩa lương tâm xứng đáng với trời đất không xấu hỗ trong lòng là được rồi, làm chi lại phân biệt vũ công cao thấp nhĩ ? Như nếu một người chỉ học vũ để đánh nhau với người khác cho mình được phỉ lòng vinh dự hoặc làm nguy hại cho bách tính thì không bằng không học tốt hơn, Bao tiên sinh ông nghĩ đúng vậy không ?

Bao Thất lắng nghe một hồi rồi ôm quyền đáp lễ nói:

– Lâm anh hùng chỉ giáo thật đúng!

Lâm Trung Hiền lại nói tiếp:

– Lấy vũ công củaBao tiên sinh hiện giờ mà nói, mười năm sau thắng lão phu cũNg không phải là chuyện khó, phải biết con sông sóng sau xô sóng trước, đợt sau sẽ thắng hơn đợt đầu thế thôi!

Mọi người nghe lão nói đến đây mới hiểu ra thâm ý của lão muốn tỷ thí vũ công với Bao Thất, ý của lão là vòng vo để nói cho Bao Thất biết, hôm nay lão thắng được Yên Dương Thiên, không phải là thắng phái Không Động, vũ công của phái Không Động cao thâm khôn lường ngay mình năm xưa cũng đã từng bại trận dưới tay Lưu trưởng lão của phái đó, Bao Thất lại càng không phải là đối thủ, Bao Thất nghe nói cũNg đã hiểu quá, lão lẳng lặng thu hạt toán bàn lại vào trong bàn toán. Bọn phái Không Động nghe Lâm Trung Hiền nói một phen ai nấy đều đưa cặp mắt cảm khích nhìn qua lão, Dương Thông nghĩ bụng:

Lâm Trung Hiền xử sự quả thật là trầm ổn đâu vào đó, đã giành lại được thể diện cho phái Không Động mà cũng không làm tổn thương đến danh dự của Bao Thất, hai bên đều phục lão không có ý kiến, trong lòng y không khỏi ngấm ngầm bội phục ba phần. Bao Thất bước lại chỗ Tĩnh Huyền sư thái phái Nga Mi và Tuệ Thanh sư thái phái Hoành Sơn xin lại mấy hạt toán bàn rồi mới trở về lại chỗ ngồi, lần này bọn Hầu Quyền Môn và Vô Cực Môn không dám trêu chọc đám người phái Không Động nữa.

Trí Không đại sư thấy Lâm Trung Hiền đã thắng bèn gọi lên mấy lần mà chẳng thấy có ai bước ra tỷ thí với lão, nhà sư lại hỏi tới Trầm Bích Vân phái Hoàng Sơn, Tuệ Thanh sư thái phái Hoành Sơn, và Tĩnh Huyền sư thái của phái Nga Mi vân vân, mọi người đều lắc đầu từ chối, Lâm Trung Hiền thấy không ai chịu ra tỷ thí với lão thình lình quay qua Dương Thông vẫy tay nói:

– Dương bang chủ, lão phu muốn thỉnh giáo vài chiêu Đả Cẩu bỗng pháp của bang chủ không biết có chịu chỉ giáo dùm cho không ?

Dương Thông thấy lão xoay qua mình thộn mặt ra rồi cười nói:

– Không dám! Chỉ là vãn bối học không tới nơi sợ làm trò cười cho Lâm chưởng môn.

Lâm Trung Hiền cười ha hả nói:

– Đả Cẩu Bỗng pháp của quý bang tinh diệu vô song, vũ công của sư phụ ông nội ngoại kiêm đủ chính là kỳ tài hiếm có của đương thế vũ lâm, mười năm trước lão phu đã từng hỗ tương mài luyện vũ công với ông ta một phen mà chưa từng thắng được ông ta được một chiêu, ông không cần phải khiêm tốn, cho lão phu xem ông học được mấy phần vũ công của sư phụ.

Tuy lão đã từng nghe đại khái chuyện Dương Thông làm gì làm gì trong giang hồ lúc gần đây có điều thấy y tuổi tác còn nhỏ cũng không tin lắm vũ công của Dương Thông đã đạt tới được mức độ nào cao siêu, lão nghĩ bụng, tên tiểu tử này chỉ sợ là nhờ làm đệ tử của Đoàn Nhị do đó đám Cái Bang mới ủng hộ lên làm bang chủ, công phu chắc cũng chỉ bình thường thế thôi, do đó lão có ý muốn thử thách một phen vũ công của Dương Thông đến đâu.

Dương Thông tủm tỉm cười cầm cây đả cẩu bổng bước vào đấu trường, đứng đâu đó hẳn hòi rồi mới nói:

– Xin Lâm chưởng môn thỉnh giáo du`mcho!

Lâm Trung Hiền ỷ mình lớn tuổi rút cây ngân câu sau lưng ra nói:

– Ông cứ tận tình ra chiêu không cần phải cố kỵ gì cả.

Dương Thông biết lão bối phận trên cao nhất định sẽ không ra chiêu trước do đó bèn đưa gậy trúc lên cao hành lễ nói:

– Như vậy thì xin đắc tội!

Cây gậy trúc bèn điểm ra, một chiêu Ngạ Cẩu Bộc Thực điểm vào Tuyền Cơ huyệt giữa ngực Lâm Trung Hiền, Lâm Trung Hiền ngân câu lắc qua đánh bật gậy trục ra, một làn sáng bạc lóe lên cân ngân câu đã thừa cơ chỉa tới đâm vào Vân Môn, Trung Phủ, Đan Điền mấy huyệt phía trước người Dương Thông, biến chiêu thần tốc, lực đạo trầm ổn, chiêu số như điện, phiêu hốt bất định.

Dương Thông không dám lơ là, cây gậy trúc điểm ngược lại vào Thiếu Dương huyệt trên cổ tay lão, Lâm Trung Hiền chìa ngân câu ra, thiết thủ cũng chụp tới cây gậy trúc, lão vốn sử dụng ngân câu là để bấu vào binh khí đối phương, thấy trong tay Dương Thông là cây gậy trúc báu vật tương truyền của Cái Bang do đó sợ vũ công của y không tới nơi, cây gậy trúc sẽ bị hư hổn làm cho đám Cái Bang sẽ căm phẫn, vì vậy lão bèn chuyển qua dùng thiết thủ để đoạt cây gậy trong tay Dương Thông. Có điều Dương Thông từ độ tu luyện hai thứ Vô Tướng thần công và Thái Ất huyền công rồi, nội lực đã đạt tới mức độ chấn động cổ kim, thâm hậu tới cảnh giới đăng phong tạo cực chưa từng ai đạt tới, vì vậy lão làm sao đoạt được cây gậy trúc đó. Chỉ thấy cây gậy trúc chuyển qua điểm vào Thiên Khu và Khí Hải huyệt của Lâm Trung Hiền thật bất ngờ làm xém chút nữa lão đã bị điểm trúng phải bất đắc dĩ lùi lại một bước, rồi lại xông người tới tấn công tiếp. Hai người đều sử ra toàn chiêu thức tấn công, một người là lãnh tụ quần hùng vũ lâm phương bắc, một người là bang chủ của một bang hội lớn nhất trong giang hồ, ai nấy đều thân mang tuyệt kỹ đều là cao thủ đương thế đệ nhất lưu trong vũ lâm, đánh thành một trận không phân cao hạ không ai thắng nổi ai. Chỉ thấy cây ngân câu trong tay Lâm Trung Hiền lấp loáng phiêu hốt không chừng, thiết thủ chỉ đông đánh tây chỉ nam đánh bắc lúc thì tung người lên cao như chim ưng bắt mồi, lúc thì phục người xuống như mãng xà cuộn mình, ngân câu chớp chớp thiết thủ thần xuất quỹ một, trong chớp mắt đã tấn công liên tiếp mấy chỗ huyệt đạo Linh Đài, Chí Dương, Phong Phủ, Đan Điền, Đại Duy, Khí Hải, Mệnh Môn bảy huyệt đạo trên người đối phương, xem ra không có chương pháp gì mà thật là kỳ diệu tuyệt luân, ra tay như chớp nhận huyệt kỳ chuẩn. Còn cây gậy trúc trong tay Dương Thông thì lắc qua một cái đã như con rắn vụt ra khỏi động, điểm tới Kỳ Môn huyệt bên trái Lâm Trung Hiền, Tinh Bạch huyệt bên phải của lão, y gặp chiêu nào đở chiêu đó, phát huy Đả Cẩu bỗng pháp ra đến mức lâm ly tận cùng, Đả Cẩu bỗng pháp vốn có tám khiếu quyết, chặn, chặt, dính, móc, dẫn, phong, đâm, đở mỗi khiếu quyết có tám chiêu, hợp lại thành ra sáu mươi bốn chiêu, chiêu nào cũNg có chỗ tinh diệu của nó, do các bang chủ Cái Bang đời này qua đời nọ bỏ công ra mài luyện, mọi người thấy cây gậy trúc nhỏ xíu trong tay Dương Thông lúc thì điểm lúc thì đâm lúc thì móc lúc thì thọc biến qua vạn đoan không cùng kỳ diệu khôn tả, bất kể Lâm Trung Hiền tấn công ác liệt đến đâu, chiêu nào y sử ra cũNg đều tùy tiện tùy theo ý mình thong thả trấn định, thật đã đạt đến mức ý tới kình tới, kình tới gậy tới.

Hai người càng đánh càng nhanh, qua lại thoáng chốc đã quá năm mươi chiêu, mọi người nhìn muốn hoa cả mắt, lão thì vũ công cao cường kinh nghiệm phong phú biến chiêu trầm ổn, trẻ thì công phu nội gia ngoại gia kiêm bị, cây gậy tríc loang loáng như rồng bay chiêu số tinh diệu kỳ lạ, đúng là kỳ phùng địch thủ tướng ngộ lương tài. Hai người lại đánh thêm vài chục chiêu nừa Lâm Trung Hiền đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, binh khí trong tay mỗI lầm va chạm vào cây gậy trúc của Dương Thông là như đụng phải một cây cương trượng to lớn cứng ngắt nặng đến ngàn cân, trong lòng lão ngấm ngầm kinh hãi, nghĩ bụng:

– Thằng tiểu tử này sao tuổi tác còn nhỏ nội lực lại tinh thâm đến dường đó, làm như đã tu luyện tới mấy chục năm không bằng, không lẽ lão phu một đời oai danh hôm nay lại bại vào tay tên tiểu tử miệng còn hôi sữa này ?

Trong đấu trường người còn kinh hãi hơn chính là Thiên Hồng đạo nhân phái Côn Luân, lão thấy Đả Cẩu bỗng pháp của Dương Thông lúc này so với lần trước không biết còn tinh thâm hơn biết bao nhiêu lần, nội lực cũNg vượt quá sức tưởng tượng, lão phen này khổ tâm luyện tập những tưởng vũ công của mình đã tiến triển vượt bực chuyện đi tìm Dương Thông đòi nợ vốn không phải là điều gì khó khăn, nào ngờ Dương Thông vũ công so với thuở xưa như đã thoát thai hoán cốt, mình không cách nào còn là đối thủ của hắn, lão càng nhìn càng đau lòng bất giác trong bụng thở dài não nuộc, bấy giờ mới biết, bên này còn có một thế giới khác mình không hề hay biết. Dương Thông đánh nhau với Lâm Trung Hiền được hơn trăm chiêu đã nắm được phần thắng trong tay, có lúc y đã có thể dùng khiếu quyết móc hất binh khí lão bay lên trời có điều y nghĩ Lâm Trung Hiền đã là một tay đại tông sư như vậy, thanh danh và mặt mủi xem ra còn coi trọng hơn cả tính mệnh, do đóra chiêu còn giữ lại ba phần thể diện, có điều trong một khoảng thời gian không biết làm sao thắng lão cho được ổn thỏa. Lâm Trung Hiền đánh một hồi công thế đã hoãn lại tới mức cạn kiệt, thấy Dương Thông vẫn bạch ảnh phiêu phiêu vô cùng nhàn nhã, binh khí của mình không làm sao đụng được tới cả chéo áo của y, ngược lại có mấy lần cây gậy trúc của đối phưƠng xém điểm trúng vào trước mặt mà lại thu trở về lại, bèn hiểu laa` Dương Thông đã nương tay cho mình. Lão là người tính tình hào sảng, biết mình không phải là đối thủ của Dương Thông thế là thiết thủ ngân câu thu lại trước mặt nhảy lùi về phía sau cười ha hả nói:

– Dương bang chủ quả nhiên là anh hùng thiếu niên, vũ công còn thắng hơn cả tôn sư, lão phu không phải là đối thủ, trận này lão phu xin nhận thua thôi!

Dương Thông thấy Lâm Trung Hiền quang minh lỗi lạc như vậy bất giác vô cùng khâm phục phong độ của lão, vội vã thu gậy lại cung kính ôm quyền đáp lễ nói:

– Lâm chưởng môn quá khiêm tốn, lão nhân gia mấy phen dung tình, vãn bối xin có lời đa tạ.

Lâm Trung Hiền xua xua tay nói:

– Dương bang chủ bất tất phải quá khiêm tốn, vũ công của ông so với lão phu không biết còn cao hơn tới mức nào, thật là trường giang sóng sau xô sóng trước, thế hệ mới thắng cũ đấy mà! Lão phu thật đã quá già rồi!

Nói rồi lão bèn ung dung trở lại chỗ ngồi của mình.

 
Nguyên tác: A Chí
Dịch giả: Lê Khắc Tưởng

 

Bài Cùng Tác Giả:

0 Bình luận

Bình Luận