Bọn Trí Không đại sư ai nấy đều giật mình kinh hãi, Trí Không đại sư bỗng hét lên một tiếng lớn, thanh âm như tiếng sét giữa thinh không, tiếng đàn đột nhiên im bặt, đám đệ tử đang nhảy múa loạn xạ bị tiếng hét của Trí Không đại sư lập tức ngừng lại. Trí Không đại sư hét lên một tiếng đó chính là công phu Sư Tử Hống huyền môn chính tông của Phật môn, lúc này nhà sư đã vận lên đến sáu bảy thành chân lực, nhiều người nghe tiếng gầm đó lập tức đầu óc thanh tĩnh lại một nửa, có điều tiếng đàn lại tức thì vang lên trơ lại, du du dương dương, triền miên không ngớt vào trong tai,không những vậy còn thình lình chuyển biến thành âm thanh sát phạt, như ngựa chiến đang hý vang, như trống trận đang dập dồn, cao ngất tầng mây, dần dần lại cấp xúc lên, mọi người nghe rồi cổ họng khô ráo khôn tả như nuốc than hồng vậy, mặt mày đỏ ké, tim đập thình thịch, mạch máu trương lên, đám đệ tử lúc nãy đã nhảy bây giờ lại bắt đầu trở lại.

Dương Thông thấy bọn Di Lặc giáo hiện giờ đang ngồi xếp bằng dưới đất, tựa hồ như không nghe có tiếng đàn gì cả, lập tức tỉnh ngộ la lớn lên:

– Mọi người mau mau bịt tai lại, không được nghe tiếng đàn.

Trong trường, những người có nội lực thâm hậu một chút vội vàng xé chéo áo bịt tai, Dương Thông thấy Trí Không đại sư hét lên một tiếng là mọi người tỉnh táo lại, cũng vội vã hét lên một tiếng để trấn áp tiếng đàn, có điều tiếng đàn chỉ nhừng lại một khoảnh khắc rồi lại du dương phiêu hốt trở lại như cũ, như gần như xa như có như không, như những con côn trùng nhỏ xíu bò vào trong lỗ tai của mỗi người. Trong trường Trí Không đại sư, Dương Thông, Thanh Tòng đạo trưởng những người có nội công cao thâm luân lưu hú dài, người này dừng người kia tiếp tục, tiếng đàn im bặt rồi trở lại trong thoáng chốc, cứ thế mà im nơi này nổi lên bên kia, lúc thấp lúc cao, lúc đoạn lúc tục, lúc uyển chuyển lúc bi thương lúc phẩn khích lúc đê trầm như có vô vàn dụ cảm không bao giờ hết, cứ vậy mà không ngừng không nghỉ lọt vào tai mọi người, ai nấy đều cảm thấy mệt mỏi khôn tả, toàn thân mền nhũn mắt cay miệng đắng tâm thần khốn đốn, không muốn đi đâu nửa bước.

Mọi người bấy giờ mới biết mụ yêu phụ kia đang tác quái, ai cũng biết phải trừ mụ ta thì mới mong ngừng lại tiếng đàn không làm tổn thương, Dương Thông nãy giờ vận nội lực kháng cự lại tiếng đàn, nội lực cũng đã tiêu hao không ít, mấy lần muôn xông tới vung chưởng hoặc huy côn đánh chết Ngũ Đọc tiên tử cho xong, nhưng mỗi lần y khoa chân bước tới, ánh mắt chạm phải ánh mắt của Ngũ Độc tiên tử là cảm thấy gương mặt và thân hình của bà ta nhảy múa trước mặt thư thái khôn tả, rồi cả người mềm nhũn như không có chút sức lực, khốn đốn cực kỳ cứ muốn ngủ cho đả một giấc. Y biết là không xong, vội vàng nhắm mắt mặc niệm, thu kiểm tâm thần, Triệu Tử Phong phái Hoa Sơn và Thiên Hồng đạo nhân phái Côn Luân đứng gần Ngũ Độc tiên tử nhất, cũng cảm thấy ánh mắt của bà ta vô cùng quyến rũ, bị nhìn muốn bủn rủn người tay chân không có sức lực mất cả hồn vía. Triệu Tử Phong nghe được lời Dương Thông đề tỉnh lập tức tỉnh ngộ, vội vàng dùng Thái Cực huyền công tâm pháp vận nội lực trấn áp, sau đó cũng kháng cự lại được với tiếng đàn ma quái, thêm vào đó, bọn Trí Không đại sư cũng liên tục cất tiêng hú dài, do đó y cũng đã tỉnh táo lại, y thấy Dương Thông đi từng bước từng bước lại Ngũ Độc tiên tử bèn hiểu ý của Dương Thông, trước mắt quan trọng nhất là phải trừ khử mụ yêu phụ kia đả. Triệu Tử Phong rút thanh trường kiếm, ngưng trú hô hấp, thu thập tinh thần cũng bước về hướng Ngũ Độc tiên tử, Thiên Hồng đạo nhân cũng hiểu ý của Triệu Tử Phong, tuy lúc này lão đã vận khí kháng cự được với tiếng đàn, người thì không sao, nhưng thấy nhiều đệ tử phái Côn Luân đang điên cuồng múa may, như nếu không trừ mụ yêu phụ kia thì đám đệ tử sẽ cứ quay cuồng múa may cho đến lúc kiệt sức mà chết mới hết, do đó lão cũng thu thập tinh thần xách trường kiếm cùng Triệu Tử Phong bước lại chỗ Ngũ Độc tiên tử.

Ngũ Độc Tiên Tử thấy ba người đang từ từ bước lại chỗ mình đã đoán được ý, hai tay bà ta luôn cử động khảy đàn, thình lình tiếng đàn lại biến hẳn thành ra lãnh lót chói tai, khi cao khi thấp, âm thanh cực kỳ sát phạt, khi lanh lãnh làm người ta nghe vô cùng khó chịu, khi thì như vạn quân đang chém giết người ngựa la hét vang lừng, càng lúc càng cấp xúc, mọi người bỗng thấy lỗ tai lùng bùng chấn động thật là khó chịu, trong lòng bấn loạn nóng nảy, có người không nhịn nổi đưa tay móc vào cổ họng mình và trên khắp mình mẩy. Đám Trí Không đại sư và Dương Thông đều giật mình kinh hãi, biết là không bao lâu nữa, đám người này sẽ móc phá cổ họng mình ra hoặc xé rách da thịt cả người máu me cho đến chết, hai người đồng thời cất tiếng hú dài, tiếng như chuông đổ thanh âm chấn động tầng mây, tiếng đàn ngưng bặt đi, mọi người trong trường đều rùng người một cái lập tức đầu óc thanh tĩnh lại, đám đệ tử đang nhảy múa hoặc lăn lộn trên mặt đất cũng ngừng lại, có điều người nào người nấy cũng đều mềm nhũn người ngã lăn ra.

Tiếng hú của hai người vừa dứt là tiếng đàn bỗng nổi lên, Triệu Tử Phong và Thiên Hồng đạo nhân thừa cơ hội thình lình tung người lên, trường kiếm đâm tới Ngũ Độc tiên tử. Ngũ Độc tiên tử vẫn ngồi nghiêm chỉnh trên mặt đất, trường kiếm của hai người vừa điểm tới mặt, ngón tay trỏ bên phải của bà ta bỗng búng một cái, một luồng phấn màu hồng nhạt bay ra biến thành một đám mây chừng bán trượng màu hồng, bàn tay trái thì vẫn đánh đàn. Triệu Tử Phong và Thiên Hồng đạo nhân bỗng thấy trước mặt hồng quang tản mát, tiếp theo đó ngửi thấy một mùi ngòn ngọt lập tức khựng lại, hai người vội vàng ngưng trú hô hấp, có điều Ngũ Độc tiên tử xuất thủ quá nhanh lại đột ngột không ai có thể ngờ tới. Triệu Tử Phong biết là không xong, trường kiếm điểm tới, đâm vào cổ họng của Ngũ Độc tiên tử, bàn tay trái thì đập mạnh tới cây cổ cầm. Có điều Ngũ Độc tiên tử vẫn cứ khảy đàn bằng tay trái, tay phải ngón trỏ co lại rồi điểm nhanh ra một cái nhanh như điện xẹt, đụng vào sóng kiếm của Triệu Tử Phong, Triệu Tử Phong bỗng cảm thấy thanh trường kiếm của mình đỏ rực lên, nóng bỏng như cục than hồng , vội vàng ném trường kiếm ra khỏi tay.

Triệu Tử Phong ném xong trường kiếm, bàn tay phải lật qua đánh tới, đập xuống Thiên Linh Cái trên đỉnh đầu Ngũ Độc tiên tử, Ngũ Đọc tiên tử không tránh không né, đợi bàn tay của Triệu Tử Phong gần tới đầu của mình thình lình nghiêng đầu qua, Triệu Tử Phong nhát chưởng đó đánh xuống vai của bà ta. Triệu Tử Phong la thầm nguy to, lúc nãy mọi người nhìn thấy tận mắt Trầm Bích Vân chụp xuống vai bà ta lập tức năm ngón tay biến thành đen thui ra làm sao. Có điều lúc này Triệu Tử Phong thu tay lại không còn kịp nữa, bàn tay đành xuống bên vai Ngũ Đọc Tiên Tử bỗng thấy như chạm vào thân con cá thu trơn trợt khôn tả, chưởng lực thoáng chộc đã biến mất không hình không ảnh, bàn tay chạm vào y phục của địch thủ như chạm vào một cây sắt nung đỏ, y la lên một tiếng lớn, vội vàng thoái lùi thật nhanh về phía sau. Y đưa tay lên nhìn, bàn tay đã sưng vù hẳn lên, và biến thành một màu đen như mực. Triệu Tử Phong biết mình đã trúng phải chất độc trên y phục địch thủ, vội vàng nhảy lùi lại tính vận công điều tức bức chất độc ra khỏi người, nhưng thình lình cảm thấy trước mắt tối sầm lại rồi ngã lăn xuống mặt đất.

Mọi người thấy Triệu Tiểu Phong đột nhiên ngã lăn ra mặt đất không chút động đậy đều rúng động kinh hãi, không biết y còn sống hay đã chết rồi. Thiên Hồng đạo nhân và Triệu Tiểu Phong cùng xông tới Ngũ Đọc Tiên Tử một lượt, Triệu Tiểu Phong tới trước, thanh trường kiếm của Thiên Hồng đạo nhân cũng đam tới eo bên trái của Ngũ Đọc Tiên Tử, bàn tay phải của Ngủ Độc tiên tử ngón tay búng ra gạt nhẹ trường kiếm của Triệu Tiểu Phong xong chẳng thèm để ý đén nhát chưởng đó của y, ngón trỏ tùy theo đó búng nhanh ra đụng vào trường kiếm của Thiên Hồng đạo nhân, chỉ nghe Thiên Hông đạo nhân la lên một tiếng quái dị, quăng kiếm nhảy lùi ra sau, mặt mày xám xịt đồng thời trên mặt nổi lên một màu đen như mực, thanh trường kiếm của lão tinh lên một tiếng bay bỗng lên không, Thiên Hồng đạo nhân đang tính ngồi xếp bằng xuống mặt đất vận công đề kháng chất độc trong người, thình lình cũng ngã ầm xuống theo với Triệu Tử Phong, không chút động đậy. Mọi người thấy Ngũ Độc Tiên Tử không biết dùng thủ pháp gì thoáng chốc đã phóng độc làm hai đại chưởng môn ngã gục ra, ai nấy đều giật nãy mình kinh sợ khôn xiết, thêm nữa, bà ta vừa điểm ngã xong hai người, bàn tay trái thình lình lại gãy đàn lên, tiếng đàn du dương trầm bỗng lại tiếp tục trổi dậy.

Dương Thông thấy Triệu Tử Phong đột nhiên ngã lăn ra, vội vàng tung người lại bên cạnh y, khom người ôm lấy Triệu Tử Phong thoái lùi nhanh ra sau ba trượng ngoài, mắt thấy y cắn chặt hàm răng, mặt mày đen sì, bất tỉnh không còn biết gì, y biết là Triệu Tử Phong đã trúng độc quá cực thâm, như nếu không cứu kịp thời, chất độc vào tới tâm phế thì dù Đại La Kim Tiên cũng không cách nào làm gì được, Dương Thông vội vàng phách xuống một chưởng, đem nội lực vào trong người Triệu Tử Phong ngăn chận chất độc ở lại một chỗ. Trí Không đại sư và Dương Thông đồng thời cùng nhảy ra đấu trường, nhà sư cũng ôm Thiên Hồng đạo nhân nhảy lùi về chỗ phái Thiếu Lâm, Trí Không đại sư xem tình hình cũng biết hai người trúng phải chất độc, nhà sư không phải đợi Dương Thông nhắc nhở, đã một chưởng đánh xuống Thiên Đài huyệt của Thiên Hồng đạo nhân, truyền nội lực vào để ngăn chất độc lan tràn, trong trường vốn có hai người là Dương Thông và Trí Không đại sư vũ công tối cao, hiện tại cả hai đều bận rộn cứu người, những người còn lại đều vẫn còn đang bị tiếng đàn nhiễu loạn, tự mình còn chưa lo được, còn sức nào lo đến người khác. Thanh Tòng đạo trưởng phái Võ Đang, Lâm Trung Hiền phái Hằng Sơn, Trí Thông đại sư phái Thiếu Lâm vũ công kếm hai ngườ một bực, bây giờ thấy Ngũ Đọc tiên tử vẫn còn đang tinh tinh tang tang khảy đàn không ngừng, trong trường lại có thêm một số người theo tiếng đàn nhảy múa lên, ai nấy đều cảm thấy trong lòng xao xuyến, miệng khô cổ rát, tình thế vô cùng nghiêm trọng.

Bấy giờ mấy người đó đều chẳng còn nghĩ gì đến chuyện giang hồ quy cũ, ai cũng biết nếu không trừ Ngũ Độc Tiên Tử đi, không cần đến nửa tiếng đồng hồ, trong trường sẽ có quá nửa người sẽ kiệt sức mà chết dưới tiếng đàn của bà ta. Thanh Tòng đạo trưởng, Lâm Trung Hiền và Trí Thông đại sư ba người cùng hét lên một tiếng, đồng thời bao vây tiến lại chố Ngũ Độc Tiên Tử. Ngũ Độc tiên tử thấy ba người công lại mình một lượt, bàn tay trái vẫn ôm đàn, tay phải thì khảy, gương mặt vẫn lộ một nụ cười mê mẫn hồn người, đôi chân thì không ngớt xê hướng đông, lệch hướng tây, thân hình phiêu hốt bất định như quỹ mỵ, liên tục tránh né vòng vây của ba người, tiếng đàn từ cây đàn trong tay càng lúc càng khẩn cấp, cao vút tầng mây xé vào màn nhĩ mọi người, khi thì sát khí đằng đằng khi thì thê lương gào hú như ác quỹ nửa đêm làm người ta nghe muốn rùng mình ớn lạnh, lâu lâu còn búng tay khảy ra một chút phấn hồng làm ba người không ngớt tay chân bấn loạn. Ba người tấn công một vai chiêu bỗng cảm giác khắp người nóng ran, tim đập thình thịch không ngớt cơ hồ như muốn ra khỏi lồng ngực, ba người hơi thở phập phồng, mồ hôi ra tầm tả, toàn thân nhũn ra, cước bộ cũng bắt đầu loạng choạng.

Ba người đều giật mình kinh hãi, vội vàng thoái lui thu kiểm lại tâm thần, Trí Viễn đại sư, Trí Thanh đại sư phái Thiếu Lâm thấy vậy vội vàng song song soải bộ lại bao vây Ngũ Độc tiên tử, có điều thân pháp của Ngũ Độc tiên tử phiêu hốt bất định, ngụy bị dị thường, hai người đến cả chéo áo cũng không nắm được, còn Trí Thanh đại sư không cẩn thận lại trúng phải chất độc phấn bà ta búng ra, lập tức ngã lăn ra làm Trí Viễn đại sư sợ quá phải ôm Trí Thanh đại sư thoái lùi giải cứu. Tuệ Thanh sư thái phái Hoành Sơn, Tĩnh Huyền sư thái phái Nga Mi và Ngọc Hư Tử phái Thanh Thành ba người đã thu kiểm tâm thần nãy giờ, bài trừ hết nhiễu loạn từ tiếng đàn, thấy Trí Thanh đại sư thất thủ ba người cơ hồ đồng thời xông tới trước, cây phất trần của Tĩnh Huyền sư thái phái Nga Mi quạt qua eo lưng cưa Ngũ Độc tiên tử, trường kiếm của Tuệ Thanh sư thái thì đâm vào cổ họng bà ta, còn trường kiếm của Ngọc Hư Tử thì điếm vào cổ tay bà ta, ba người bấy giờ còn nghĩ gì đến chuyện quy cũ, ai cũng biết còn không chế phục được Ngũ Độc tiên tử, hơn nửa số đệ tử của các đại môn phái không chết cũng bị thương nặng vì tiếng đàn của bà ta. Có điều Ngũ Độc tiên tử chẳng màng mọi người tấn công tới lợi hại thế nào, bà ta dùng thân pháp xảo diệu tránh né, cũng không hoàn thủ lại, thân hình như u linh quỹ mị phiêu hốt qua lại, vẫn cứ đàn mãi không thôi,gặp lúc nguy cấp thì búng độc phấn ra , mọi người ai cũng biết độc phấn lợi hại thế nào, đâu có ai dám xông tới gần ?

Ba người tấn công chừng hơn mười chiêu bèn cảm thấy tiếng đàn nghe thật phiền muộn khó chịu, mi mắt nặng nề, trái tim theo mỗi nhịp đàn lại nhảy lên một cái, kình lực trong tay cũng giảm đi một phần, dần dần ba người cũng đề kháng không lại với tiếng đàn, tâm tạng bèn bắt đầu tùy theo tiếng đàn cảm ứng, tiếng đàn càng tăng, tim càng đập nhanh, cơ hồ như muốn thoát ra khỏi lồng ngực, tay chân cũng mềm nhũn ra, ba người vội vàng nhảy lùi lại tĩnh tâm thu kiểm tâm thần. Bấy giờ trong trường không còn ai xông lại tấn công Ngũ Đọc Tiên Tử, tiếng đàn lại càng trở nên uyển chuyển, khi thì sầm sập như mưa bay gió cuốn, khi thì dồn dập như tiếng mưa rào, có lúc như thiên quân vạn mã đang qua lại xông sát, có lúc như cô hồn dã quỹ đang thét gào, mọi người ai nấy đều cảm thấy toàn thân nóng bỏng, miệng khô cổ ráo như đang bị thiêu đốt vậy, trong lòng nóng nảy không sao tả xiết, các đệ tử nội lực kém một chút bấy giờ đang lăn lộn trên mặt đất, không ngớt cào cấu vào người, móc vào cổ họng của mình hoặc múa may điên cuồng, ai nấy đều mồ hôi tầm tả, mặt mày xám ngắt, rõ ràng là thống khổ không sao tả xiết. Trong trường đa số người đang mắc vận nội lực đề kháng lại với tiêng đàn, trong bụng biết rõ các đệ tử đang lăn lộn kia nếu không được tương cứu sẽ táng mạng trong chốc lát, nhưng khổ nổi tiếng đàn quá ư lợi hại, chỉ một chút phân tâm là đã thâm nhập vào trong tâm thần, do đó ai nấy đều chỉ đành nhắm mắt chống lại tiếng đàn, chờ mấy chục người đệ tử đương trường táng mạng vì tiếng đàn kinh khủng đó.

 
Nguyên tác: A Chí
Dịch giả: Lê Khắc Tưởng

 

Bài Cùng Tác Giả:

0 Bình luận

Bình Luận