Thình lình, mọi người bỗng nghe có tiếng Phật hiệu sang sảng thốt lên từ một giọng già nua, truyền lại từ phía sau núi, tiếp theo đó là từng trận từng trận tiếng tụng kinh vọng lại, thanh âm nghe càng lúc càng gần, thoáng chốc đã đến phía sau đại điện của chùa Thiếu Lâm, tiếng tụng kinh nghe như tiếng Phạn đều đều trong tiếng trống ban mai, tiếng chuông ban chiều, lại có âm vận du dương mềm mại, mọi người nghe xong đều như uống được một chén nước suối trong, lập tức tâm thần tỉnh táo như vừa ăn xong một bát chè sâm vậy. Cũng thật kỳ quái, tiếng tụng king không ngớt truyền lại một hồi, đám đệ tử đang lăn lộn và nhảy múa bỗng nhiên tỉnh táo lại, người nào người nấy đều ngã ầm xuống đất, mặt mày xanh mét, tứ chi mềm nhũn, miệng há hốc thở ra thở vào không ngớt, cứ như vừa bệnh nặng xong mới tỉnh dậy, hiển nhiên thân thể đã kiệt quệ không một chút sức lực.

Ngũ Độc tiên tử nghe tiếng tụng kinh lập tức sắc mặt biến đổi, chỉ thấy bà ta xếp bằng ngồi xuống đất, ngón tay không ngớt gảy lên dây đàn, nét mặt không còn vẻ tươi cười như lúc nãy, mặt matf nghiêm trang, tiếng đàn bỗng dưng vang dội lên biến thành chói tai khôn tả, nghe như có tiếng kim loại chát chúa, tiếng thiên quân vạn mã sát phạt, có lúc như tiếng ma gào quỹ hú, có lúc như trống trận cùng đổ dồn dập ngựa hý vang lừng, đầy vẻ chết chóc, có điều tiếng tụng king vẫn cứ tiếp tục truyền lại đều đều, tiếng đàn cao, tiếng tụng kinh cũng cao, tiếng đàn hạ thấp tiếng tụng kinh cũng xuống thấp, bám sát không ngơi không nghỉ, tiếng đàn của Ngũ Đọc tiên tử thoáng chốc âm luật đã hỗn loạn lên biến thành không đầu không đuôi không còn chương pháp, khoảnh khắc sau đó gương mặt của Ngũ Độc tiên tử đã biến thành nhợt nhạt, mồ hôi tầm tã rơi xuống từng hạt từng hạt như đẫuuống mặt đất, hai bàn tay của bà ta không ngớt run rẫy, dù bà ta đang vẫn gãy đàn dồn dập nhưng tiếng đàn đã dần dần bị tiếng tụng kinh đè xuống khi mạnh khi yếu, tiếng tụng kinh kỳ quái đó và tiếng đàn tương đấu với nhau, hiển nhiên tiếng tụng kinh đang chiếm thượng phong. Tiếng đàn càng lúc càng chậm lại càng lúc càng hạ xuống thấp, thình lình, tinh tinh tinh mấy tiếng, chỉ thấy giây đàn trên cây cổ cầm của Ngũ Độc tiên tử đã đứt văng ra, còn Ngũ Độc tiên tử thì la lên một tiếng thảm thiết, miệng mửa ra một búng máu ngửa đầu ra sau rồi ngã ầm xuống mặt đất không một chút động đậy, tiếng đàn ngưng bặt, tiếng tụng kinh cũng theo đó im bặt.

Mọi người thấy vậy đều giật mình kinh hãi, đám Di Lặc giáo bởi vì trước đó đã bịt tai chuyên chú thu kiểm tâm thần do đó không bị tiếng đàn nhiễu loạn, nhưng hai mắt vẫn mở to quan sát tình thế, thình lình thấy Ngũ Đọc tiên tử bổ nhào xuống đất đều biến hẳn sắc mặt, Dương Thông thấy vợ chồng Lưu nhị trại chủ cùng xông tới trước,người thì đở lấy Ngũ Độc tiên tử, người thì vội vàng móc trong người ra một bình thuốc, vạch miệng bà ta ra bỏ thuốc vào trong miệng. Tống Tam Kiều cũng tung người như bay lại, điểm mấy chỗ huyệt đạo trên người Ngũ Đọc tiên tử, một chưởng đánh vào Thiên Đài huyệt truyền chân khí vào trong người bà ta. Mọi người thấy Ngũ Độc tiên tử được dìu đứng dậy xong, mủi miệng đều ứa máu, mặt mày trắng bệch không một chút huyết sắc, hai mắt nhắm nghiền, hàm răng cắn chặt, rõ ràng là bất tỉnh nhân sự, xem tình hình rõ ràng là thương tích trầm trọng,ai nấy đều ngấm ngầm chấn động trong lòng.

Ngũ Độc tiên tử được ba người thi nhau cứu trị mới từ từ tỉnh táo lại. Lưu nhị trại chủ quay người lại, hướng về phía sau đại điện chùa Thiếu Lâm hét lên:

– Tôn giá là ai ? Tại sao lại dấu đầu dấu đuôi không dám hiện thân!

Mọi người đều loạt sọat quay qua chỗ phia sau đại điện nhìn, chỉ thấy một giọng già nua cất tiếng tụng niệm:

– A Di Đà Phật!

Tiếp theo đó một lão tăng mặc chiếc tăng bào màu tro cũ kỹ từ một bên hậu điện bước ra, lão tăng vừa bước ra, Dương Thông và Lỗ trưởng lão, Liễu Thiết Sinh ba người và đám tăng chúng chùa Thiếu Lâm đều giật nãy mình, thì ra chính là lão tăng vừa câm vừa điếc chăm sóc rừng tháp phía sau chùa Thiếu Lâm. Chỉ thấy lão tăng đó mặc trên người một chiếc tăng bào cũ kỹ, trên mặt còn lem luốc bùn đất, mặt mày khô đét, hàng mi trắng phếu, thân hình cao lớn mà lom khom, ôm trong người một cây chổi cùn, xem ra là một lão già mắt kém già nua không khác. Chỉ thấy lão tăng lọm khọm bước ra, mọi người đều chưa gặp lão tăng,không biết lão ta là ai, có điều nhìn vào cách ăn mặc thì nhận ra được là một người làm việc trong chùa, không bái sư, không tham thiền, ở địa vị thấp nhất chuyên phụ trách quét dọn quanh chùa, chẻ củi nấu bếp những thứ tạp dịch, xem tuổi tác ít ra cũng hơn chín mươi, đám Trí Không đại sư chùa Thiếu Lâm thấy lão tăng bước ra, không ai nhận được lão là ai, trong lòng không khỏi ngấm ngầm rúng động.

Chỉ thấy lão tăng chầm chậm bước tới trước mặt Trí Không đại sư và Thiên Hồng đạo nhân mới đứng thẳng người dậy, thình lình đánh ra một chưởng như chớp giật vào Bách Hội huyệt trên đầu Thiên Hồng đạo nhân, mọi người giật nãy mình lên, đa số đều buộc miệng la lớn, Bách Hội huyệt là tử huyệt trên thân thể người ta, nếu bị binh khí đụng vào hoặc bị người đánh trúng, nhẹ là tàn phế, nặng là mất mạng đương trường. Trí Không đại sư bấy giờ đang mắc vận nội lực truyền vào người Thiên Hồng đạo nhân, cảm thấy được đã bức chất đọc trong người lão ra tới chân tay, vừa rồi nhà sư vừa phải vận công bức độc vừa phải kháng cự với tiếng đàn của Ngũ Độc tiên trử, do đó tiến triển rất chậm, hiện tại đang toàn lực giúp Thiên Hồng đạo nhân bức độc, vạn lần không thể nào tưởng tượng được lão tăng lại đột nhiên hạ độc thủ vào người Thiên Hồng đạo nhân, do đó nhà sư không đề phòng chút nào cả.

Thiên Hồng đạo nhân lúc nãy còn đang hôn mê bất tỉnh, nhát chưởng của lão tăng đánh vào Bác Hội huyệt rồi, Thiên Hồng đạo nhân oa lên một tiếng mửa ra một búng máu đen ngòm, rồi từ từ mở mắt ra. Mọi người thấy tình hình như vậy đều không khỏi giật mình, biết là lão tăng vũ công đã đạt đến mức xuất thần nhập hóa, nhát chưởng của lão tăng nội lực vận đến đúng mức bức chất độc chứa trong người Thiên Hồng đạo nhân ra. Lão tăng còn không đợi mọi người tỉnh hồn lại, đã tiếp tục đánh thêm một chưởng nữa vào Bách Hội huyệt trên đầu Triệu Tiểu Phong, Triệu Tiểu Phong cũng oa lên một tiếng mửa ra một búng máu đen, Dương Thông cũng giống như Trí Không đại sư, vạn lần không ngờ lão tăng lại đanh vào tử huyệt của Triệu Tiểu Phong, đợi đến khi y tỉnh hồn thì Triệu Tiểu Phong đã tỉnh táo lại, mới biết lão tăng đang làm gì. Lão tăng lại nhắm vào đầu Trí Thanh đại sư đánh xuống một chưởng, Trí Thanh đai sư cũng mửa ra một búng máu rồi tỉnh lại.

Lão tăng đánh cho mỗi người mỗi chưởng xong, bèn chuyển thân lọm khọm bước tới trước mặt Ngũ Độc tiên tử, chắp tay vái và hỏi:

– Vị nữ thí chủ này xưng hô thế nào với Cửu Chỉ Cầm Ma ?

Mọi người thấy lão tăng vừa mở mắt ra lập tức thần quang chớp chớp, ánh mắt sắc bén không sao tả xiết, so với lúc nãy dáng điệu già nua hoàn toàn không giống tý nào. Ngũ Độc tiên tử bấy giờ đã tỉnh lại nhưng chẳng hề trả lời, bà ta nhìn lão tăng rồi hừ lên một tiếng xong nhắm nghiền mắt lại. Lão tăng thấy Ngũ Độc tiên tử không trả lời, lại tự lẩm bẩm một mình:

– Đúng rồi, thí chủ từ Miêu gia trại lại, lệnh tôn ắt là Bách Độc Thánh Thủ Miêu Vân Hạo ?

Ngũ Độc nghe lão tăng nói vậy kinh ngạc mở to mắt nhìn lão tăng, Miêu Vân Hạo quả thật là phụ thân của bà ta, năm xưa Miêu gia trại trong giang hồ thanh danh hiển hách, phụ thân của Ngũ Độc tiên tử sử độc và giải độc thiên hạ không ai bì kịp, do đó được nổi tiếng với danh hiệu hiển hách là Bách Độc Thánh Thủ. Bà ta thấy lão tăng vừa lộ mặt ra là nói đúng ngay vào thân thế của mình, bất giác giật mình kinh hãi, nhưng ngoài mặt thì vẫn im lìm không nói năng gì.

Chỉ thấy lão tăng lúc lắc đầu lẩm bẩm một mình:

– Đúng vậy, cũng chỉ có bản lãnh của lệnh tôn mới có thể trị được vết thương của Cửu Chỉ Cầm Ma, chắc là hắn cảm tạ ân đức mà báo đáp lại, đem cái thứ hại người đó truyền lại cho thí chủ.

Trong trường một số người có tuổi tác nghe lão tăng đề cập đến bốn chữ Cử Chỉ Cầm Ma đều biến hẳn sắc mặt. Cửu Chỉ Cầm Ma mấy chục năm trước trong giang hồ là một đại ma đầu tiếng tăm hiển hách, không ai biết tên thật của lão là gì, cũng không ai biết lão từ đâu đến, người này mặt mày xấu xí trời sinh tàn tật chỉ có chín ngón tay, không những vậy còn là một người cùi lở, lúc nhỏ bị cha mẹ đem bỏ vào rừng sâu, sau này không biết làm sao lão sống sót được, vì vậy mà sinh tính quái dị, tàn bạo thích gì làm đó, vui buồn không chừng. Không biết lão học ở đâu ra được một thân vũ công cao cường, hoành hành giang hồ, giết người vô số, người trong giang hồ đối với lão thật là nghe tiếng đã kinh hồn, nhất là cây đàn trong tay lão lại càng làm người ta nói tới là như gặp phải cọp dữ, tiếng đàn có thể giết người trong vô hình, muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong, làm cho người ta nghe xong điên cuồng si ngốc, mê man thần trí, nhẹ cũng bị trọng thương tàn tật, nặng thì mất cả hồn vía biến thành si ngốc, thậm chí còn mất mạng, do đó người trong giang hồ gọi lão là Cửu Chỉ Cầm Ma. Người này qua lại vô tung vô ảnh, giết người tùy tâm tình mình vui buồn, năm xưa trại chủ của Sơn Tây Minh Nguyệt trại là Thiết La Hán Mã Bộ Siêu không biết lão lợi hại, nói đùa vào chỗ lão không thích, kết quả là Cửu Chỉ Cầm Ma một người một đàn biến nguyên cả Minh Nguyệt Trại thành một đám người si ngốc, Mã Bộ Siêu đương trường bị tiếng đàn ảnh hưởng, móc cổ họng mà chết, Mã Bộ Siêu cũng là một nhân vật thành danh trong giang hồ đã mấy chục năm trời, lại chết dưới tiếng đàn của Cửu Chỉ Cầm Ma, sau này giang hồ nghe nói tới tên của lão đều biến hẳn sắc mặt. Cửu Chỉ Cầm Ma hoành hành trong giang hồ được mấy chục năm thình lình bặt hẳn đi tiếng tăm, sau này người ta cũng dần dần quên hẳn về lão, bây giờ nghe lão tăng đề cập đến, mọi người mới sực nhớ ra.

 
Nguyên tác: A Chí
Dịch giả: Lê Khắc Tưởng

 

Bài Cùng Tác Giả:

0 Bình luận

Bình Luận