Giang Hồ Kỳ Tình Lục – Chương 42. Chuyến đi Hành Sơn [3]
Dương Thông thấy lờ mờ trong đám khói nồng đặc có mười mấy nữ ni đang nằm sóng soài trên mặt đất, chẳng một chút động đậy, y khom người xuống xem xét mạch nhảy và hô hấp vài người, phát hiện người nào cũng đã chết từ lâu, có người bị lưỡi kiếm cắt đứt cổ họng,có người bị trọng thủ chấn phá tâm tạng, có người bị đánh vỡ thiên linh cái, đều là chết vào chỗ yếu hại, thủ đoạn vô cùng tàn bạo. Dương Thông gọi liên tục mấy tiếng:
– Tuệ Đốn sư thái … Tuệ Đốn sư thái!
Có điều trong điện trừ những tiếng nổ lách đách ra, chẳng có tiếng động gì khác, hiển nhiên không còn ai sống sót. Dương Thông tìm quanh quất bảy tám người nữ ni, mới tìm ra được Tuệ Đốn sư thái bên cạnh một cây cột, chỉ thấy bà ta nằm gục người trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, miệng mủi đều rỉ máu tươi, Dương Thông vội vàng ôm lấy bà ta xông ra ngoài. Bấy giờ, các nữ ni bên ngoài cũng đã lấy nước dập bớt đi đám lữa chỗ Dương Thông vừa phá một lỗ hổng, mấy người nữ ni bèn xông vào, ôm đám nữ ni bên trong ra. Có điều trên núi không tích trữ được nhiều nước, ngọn lữa chẳng bao lâu lại bùng lên phong tỏa hết lỗ hổng, đệ tử phái Hành Sơn còn chưa kịp đem hết người ra lữa đã phủ kín hết mọi nơi, thêm vào đó lửa bên trong điện cũng lan ra ngoài, lập tức cả Tàng Kinh điện biến thành biển lữa, mọi người chỉ có đứng đó khẩn cấp mà không làm được gì, mắt trừng trừng nhìn lữa thiêu rụi cả đại điện. Dương Thông đem Tuệ Đốn sư thái chạy ra ngoài chỗ trống, y vừa sờ vào mạch của Tuệ Đốn sư thái là biết bà ta đang thoi thóp mạch có lúc có có lúc không, vội vàng đở bà ta ngồi dậy ngay ngắn, điểm vài chỗ huyệt đạo trên người, dùng bàn tay phải áp vào huyệt Linh Đài bà ta, bàn tay trái để lên huyệt Bách Hội trên đầu, đem nội lực chầm chậm trút vào trong người. Bấy giờ Tuệ Chân, Tuệ Viên đã dẫn người chạy lại, Tuệ Viên kiểm tra tất cả những người được đem ra, tất cả đều bị tử thương, chẳng còn làm sao hơn. Tuệ Chân thấy thảm cảnh trước mắt bất giác mắt hạnh tròn xoe, mày liễu đảo ngưỢc, mắng lên:
– Nhất định là bọn Yến Dương Thiên và Thiên Hồng lão tặc hai tên đó làm ra thôi, phái Hành Sơn chúng ta nhất định phải báo món nợ máu này!
Tuệ Viên và Tuệ Chân chạy lại một bên Tuệ Đốn sư thái cất tiếng gọi:
– Đại sư thơ … Đại sư thơ!
Tuệ Đốn sư thái còn chưa chết, được chân khí của Dương Thông xông vào, bèn chầm chậm trừng mắt ra nhìn. Tuệ Viên và Tuệ Chân thấy vậy vội vàng kêu lên:
– Đại sư thơ! Đại sư thơ!
Tuệ Đốn sư thái nhìn hai người, ráng gượng cười lên một tiếng, Tuệ Chân hấp tấp hỏi:
– Đại sư thơ … Kẻ nào hạ độc thủ vào sư thơ vậy ?
Tuệ Đốn nghe nói, cặp môi mấp máy ráng nói lên được mấy câu:
– Gã bao mặt … áo đen, gã bao mặt … áo … đen.
Bà ta nói được xong mấy chữ đó, đầu ngoẻo qua một bên, hai mắt nhắm lại.
Tuệ Viên và Tuệ Chân cứ lắc vào người Tuệ Đốn gọi:
– Đại sư thơ … Đại sư thơ!
Dương Thông cũng vội vàng vận nội lực đẩy vào người Tuệ Đốn, nhưng Tuệ Đốn sư thái không hề có phản ứng, người càng lúc càng lạnh đi, Dương Thông đành phải ngừng tay, hạ giọng nói với Tuệ Viên và Tuệ Chân hai người:
– Không xong rồi! Tuệ Đốn sư thái người đã viên tịch.
Đệ tử phái Hành Sơn thấy Tuệ Đốn đã chết, ai nấy đều không nén nổi bi thương, ùa lại quỳ dưới đất khóc lớn lên, Tuệ Đốn sư thái trong phái Hành Sơn bài hàng lớn nhất, còn trên cả Tuệ Thanh, bà ta tinh thông y thuật, dùng tài nghệ đó của mình cứu không biết bao nhiêu đệ tử phái Hành Sơn và thôn dân vùng phụ cận, do đó và được mọi người thương yêu tôn kính sâu xa. Nhất là hai người Tuệ Chân và Tuệ Viên, phục xuống thi thể của Tuệ Đốn khóc ròng, Tuệ Chân gia nhập phái Hành Sơn sau này, vũ công đa phần là do Tuệ Đốn truyền thụ, như là sư phụ, làm sao không đau lòng quá đổi ? Dương Thông thấy tình cảnh bất giác cũng ngấm ngầm rơi lệ, y quay đầu qua thấy Tàng Kinh điện rường nhà lớn đã bị lữa thiêu sập xuống, cả đại điện đà chìm trong biển lữa, bao nhiêu mối nhợhung thủ có để lại cũng đã bị thiêu sạch sành sanh. Bấy giờ, Tuệ Thanh và Đoàn Nhị cùng Lỗ, Giản hai trưởng lão cũNg đã rượt tới, bốn người thấy Tuệ Đốn đã bị hại không khỏi đau lòng một phen. Tuệ Thanh hướng về Tuệ Chân và Tuệ Viên hỏi:
– Sư thơ làm sao bị hại vậy ?
Dương Thông lúc nãy dùng nội lực tống vào người bà ta, đã biết bà ta bị người dùng chưởng lực chấn thương nội tạng, ngũ tạng lục phủ bị vỡ nát mà chết, bèn nói:
– Tuệ Đốn sư thái bị người dùng trọng thủ pháp tổn thương nội tạng mà chết.
Tuệ Thanh hỏi Dương Thông:
– Có thấy mặt hung thủ không ?
Dương Thông lắc lắc đầu nói:
– Lúc vãn bối chạy đến đây, đại điện đang cháy lớn, sư thái và các đệ tử đã bị ngộ hại rồi.
Tuệ Thanh hỏi mọi người:
– Ai la kẻ lại đây trước nhất ?
Một người nữ ni bước tới trước đáp:
– Chưởng môn, chính là đệ tử!
Tuệ Thanh nhìn tới nữ ni rồi hỏi:
– Không Hư, ngươi lại đây lúc nào ?
Nữ ni đáp:
– Đệ tử thấy nơi đây có tín hiệu cầu cứu, sau đó lại thấy có khói đen bốc lên, bèn cùng các vị sư muội ở chùa Phúc Nghiêm chạy lại, lúc đó đại điện đã bị cháy, cửa lớn đã bị lữa phong tỏa, mọi người không sao xông vào, sau đó DưƠng thí chủ cũng lại, DưƠng thí chủ đã tạt lữa qua một bên xông vào cứu sư bá ra, sau đó lữa lại phong tỏa cửa lớn, các vị sư thơ sư muội còn lại không cách nào cứu ra khỏi.
Tuệ Thanh nhìn xuống thi thể của các nữ ni rồi lại hỏi:
– Không tìm được người nào sống sót sao ?
Tuệ Viên bấy giờ đã ngừng khóc, nghe nói bèn gật đầu đáp:
– Hung thủ hạ thủ ác độc, đều là chỉ một chiêu vào chỗ yếu hại, nhưng cũng đều chết không đau đớn.
Đoàn Nhị đẩy mọi người qua một bên, bước lại di thể của Tuệ Đốn sư thái cúi đầu xem xét rồi nói:
– Tuệ Đốn sư thái trúng độc trước rồi mới bị trọng thủ pháp đả thương.
Dương Thông nói:
– Sư phụ, lúc nãy đệ tử có xem qua không thấy phát hiện có thương tích gì khác.
Đoàn Nhị lắc lắc đầu nói:
– GưƠng mặt sư thái tím bầm, rõ ràng là trúng phải một thứ hàn độc cực kỳ lợi hại.
Lão nói xong móc trong người ra cái chén bể có nam châm, rà hết khắp người Tuệ Đốn sư thái, lúc chén bể rà tới chỗ Đại Duy huyệt thì nghe tinh lên một tiếng nhỏ, chỉ thấy lúc Đoàn Nhị đưa chén bể lên nhìn có một cây châm nhỏ xíu như lông trâu,dưới ánh nắng mặt trời lấp lánh một màu xanh xám.
Mọi người đều kinh hãi, Tuệ Chân nói:
– Không lẽ đại sư thơ vũ công cao cưỜng đến mức đó mà lại bị hung thủ dùng độc châm ám hại chết sao ? Cây độc châm này không biết có phải là của phái Không Động không ?
Cô đã từng nghe phái Không Động có thứ độc châm kịch độc khôn tả, nhưng còn chưa thấy qua. Đoàn Nhị lắc lắc đầu, tiếp tục lại dùng chén mẻ lướt qua thi thể Tuệ Đốn sư thái, không lâu sau đó lại hút ra thêm một mủi độc châm từ Mệnh Môn huyệt. Đoàn Nhị nhìn hai mủi độc châm rồi than lên:
– Lão ăn mày không ngờ thứ ám khí ác độc đã lâu năm tuyệt tích trong giang hồ bây giờ lại xuất hiện lần nữa nơi đây.
Tuệ Thanh nghe nói vội hỏi:
– Đại ca, sư thơ trúng phải thứ độc châm gì ?
Đoàn Nhị thở ra đáp:
– Là Băng Tàm Đoạt Mệnh Châm của Ma Ni giáo.
Tuệ Thanh nghe nói cũng giật nãy mình lên, thứ Băng Tàm Đoạt Mệnh Châm này là ám khí độc môn của một Ma Pháp sư của Ma Ni giáo tên là Đại Mộ Ám, Đại Mộ Ám là một đại hộ pháp của Ma Ni giáo vào thời Đường Huyền Tông, nhân vì lão bang trợ nhà Đường bình định loạn An Lộc Sơn có công, Đường Huyền Tông thiết pháp đường cung thỉnh lão về Trường An truyền giáo, sau này đến đời Đường Vũ Tông, Ma Ni giáo bị đuổi về lại Tây Vực, từ đấy về sau không còn nghe tới chuyện Ma Ni giáo nữa, Băng Tàm Đoạt Mệnh Châm bởi vì phóng ra từ cơ quan đàn hồi, nhỏ như lông trâu, phóng ra không một tiếng động, vừa nhanh vừa nhỏ, lực đạo cực kỳ mạnh mẻ, không dễ gì phát giác ra, mà lại kịch độc là do chất độc trong băng tàm tích tụ năm này qua năm nọ hòa với mấy thứ độc dược chế tạo của Tây Vực mà thành, kiến huyết phong hầu, trúng phải độc châm thường thường chỉ mấy phút đồng hồ là táng mạng.
Tuệ Chân nghe vậy mặt mày tức giận nói:
– Chắc chắn là phái Côn Luân rồi.
Đoàn Nhị lắc lắc đầu nói:
– Phái Côn Luân không có thứ ám khí ác độc đó, chuyện này chắc có gì bí ẩn.
Đoàn Nhị thấy Tuệ Đốn đã chết từ lâu mà tay phải vẫn khư khư nắm chặc, lão mở bàn tay bà ta ra, chỉ thấy trong đó có một tấm vải. Đoàn Nhị mở tấm vải, thì ra là một miếng tơ lụa rất hoa lệ, Lỗ trưởng lão nói:
– Đây có thể là sư thái trong lúc đánh nhau với kẻ địch đã xé ra được.
Tuệ Thanh gật đầu nói:
– Xem ra phái Hành Sơn đã có kẻ địch trà trộn vào.
Giản trưởng lão tiếp lấy tấm lụa nhìn một hồi rồi nói:
– Hình như làm bằng thứ lụa thượng đẳng, chỉ có trong nhà phú quý hoặc quan phủ, đúng rồi … thứ lụa này hình như là lụa xứ Thục Tứ Xuyên, trưỚc giờ là thứ đồ cống phẩm cho triều đình, chỉ trong hoàng cung mới có thứ lụa này.
Đoàn Nhị nghe nói không tiếp lời, đón lấy tấm lụa bỏ vào người. Lão quay qua Dương Thông nói:
– Thông nhi, con đi với Tuệ Chân sư thái đem người ra sau núi tra xét một phen, xem có dấu vết tung tích gì khả nghi không.
DưƠng Thông nghe lời bèn cùng Tuệ Chân chạy ra sau núi kiểm soát, Tuệ Thanh nói:
– Đại ca, phiền cùng với hai vị trưởng lão đem sư thơ và mấy đệ tử ngộ nạn về chùa Phúc Nghiêm dùm, muội cùng Tuệ Viên sư muội ra mé trước núi xem xét một phen, thuận đường xuống núi xem tình huống ra sao dưỚi đó.
Đoàn Nhị gật đầu, lão chỉ huy mọi người khiêng thi thể Tuệ Đốn và các đệ tử phái Hành Sơn đã bị tử thương về lại chùa Phúc Nghiêm. Dương Thông và Tuệ Chân đem người đi một mạch ra sau núi tới tận chùa Chúc Thánh mà không ti`mra được điều gì khả nghi, chùa Chúc Thánh là lối vào phái Hành Sơn phía sau núi, do đó tuy Tuệ Duyên biết trên núi phát sinh ra biến cố nghiêm trọng nhưng vẫn cứ cố thủ ở đó, bà ta chỉ phái những đệ tử vũ công cao cường lên núi tiếp viện, và cũng phát hiện ra có người nào xông lên núi. Hai ngưỜi không tìm được gì đành trở về chùa Phúc Nghiêm báo cáo.
Tuệ Thanh và Tuệ Viên hai người lên núi tìm một hồi rồi quay ngược lại Nam Nhạc đại miếu, cũng chẳng phát hiện được gì, đệ tử phái Hành Sơn dưới núi cũng không thấy có ai xông xuống, bọn phái Côn Luân và Không Động cũng không thấy trở lại. Tuệ Thanh về lại chùa Phúc Nghiêm thấy DưƠng Thông và Tuệ Chân cũng không tìm thấy gì, mọi người thương lượng một hồi, cũng không tìm ra được manh mối gì, do đó Tuệ Thanh quyết định tạm thời tập trung tất cả đệ tử trong phái lại cư trú ở chùa Phúc Nghiêm, Nam Nhạc đại miếu, chùa Chúc Thánh, chùa Phương Quảng và chùa Nam Đài năm chỗ đề phòng bất trắc. Bởi vì Tuệ Đốn sư thái và mấy người đệ tử bị tử thương, phái Hành Sơn trên dưới đều bi thương lại khủng hoảng, Tuệ Chân phân phó dựng lên pháp đàn làm lễ, mọi người từ các chùa lại cúng bái tế lễ, bận rộn đến mãi hoàng hôn mới lục tục từ biệt trở về. Tuệ Chân thấy trời cũng gần tối bèn dẫn một đám đệ tử trở về lại chùa Phương Quảng, Đoàn Nhị thấy Tuệ Chân và đám đệ tử vừa ra khỏi chùa Phúc Nghiêm lập tức gọi Lỗ trưởng lão, Giản trưởng lão và Dương Thông ba người lại, hạ giọng nói mấy câu, ba người gật đầu ra khỏi cửa lẻo đẻo đi theo bọn Tuệ Chân đằng xa. Ba người lúc thì núp sau thân cổ thụ, lúc thì núp sau tảng đá, giữ khoảng cách thật xa, đợi không thấy bóng dáng bọn họ đâu, còn chờ thêm một hồi mới đuổi theo. Chỉ thấy Tuệ Chân dẫn đám đệ tử đi qua khỏi Ma Kính đài, rồi đi về hướng bắc, vượt qua chùa Phương Quảng, DưƠng Thông và Lỗ, Giản trưởng lão ba người núp sau tảng đá thấy họ đã đi xa lắc xa lơ, bèn tính rụch rịch muốn đuổi theo. Thình lình chỉ thấy con đường núi phía trước có gì đó thoáng qua, tiếp theo bèn có hai bóng đen từ một con đường nhỏ phía sau vách núi nhảy ra, nhắm bọn Tuệ Chân rượt theo. Dương Thông và hai trưởng lão nhìn nhau, ba người cùng mỉm cười.
Dương Thông nghĩ thầm:
– Sư phụ thật là đoán chuyện như thần.
Ba người nằm phục xuống sau tảng đá chờ một hồi lâu, xác định là không có ai phía sau mình, lúc đó mới đuổi theo. Chỉ thấy hai cái bóng đen lúc thì núp sau vách đá lúc thì núp trên tàng cây, đuổi theo bọn Tuệ Chân tới chùa Phương Quảng, mà có biết bọn DưƠng Thông ba người đang đi phía sau. Dương Thông thấy hai người đó thân thủ nhanh nhẹn, khinh công không hề thua kém gì Tuệ Thanh sư thái, không chừng ngay cả Lỗ trưởng lão còn theo không kịp, may mà Dương Thông nội lực thâm hậu, khinh công của y lại là Bát Bộ Hãn Thiền của phái Vũ Đương, nổi danh ngang hàng với khinh công Nhất Lô Độ Giang của phái Thiếu Lâm, bám theo hai người đó, có điều ba người sợ đả thảo kinh xà cũNg không dám lại gần quá. Hai người kia theo bọn Tuệ Chân tới chùa Phương Quảng thấy mọi người đã vào chùa lâu lắm rồi mà vẫn cứ núp sau tảng đá một hồi thật lâu, Bọn DưƠng Thông ba người đuổi theo hai người này tới đây không thấy có ai đi theo phía sau, mới yên bụng. Ba người rón rén tiến lại gần hai người kia, lúc đó mới thấy rõ ràng hơn, chỉ thấy hai người đều mặc đồ đen giày đen, bao mặt, ngay cả hai tay cũNg có một cặp bao tay, chỉ lộ ra hai con mắt. DưƠng Thông có nghe chính tai mình Tuệ Đốn trước khi chết đã ngắt quãng nói rằng hung thủ là người mặc á đen bao mặt, bèn đoán chắc hai người kia nhất định là có liên quan đến cái chết của Tuệ Đốn, trong lòng lập tức nổi giận lên, y thấy hai người này chắc là không còn đồng bọn xuất hiện nữa, bèn hướng về Lỗ, Giản hai vị trưởng lão ra dấu, ba người chầm chậm di chuyển về phía hai người kia, hai người tựa hồ như có cảm giác phía sau mình tình huống không được bình thường, quay đầu lại nhìn một cái, Dương Thông ba người vội vàng thụt đầu vào sau vách đá. Hai người kia đang tính rời khỏi nơi đó, Dương Thông đã nhảy lên, cổ tay lắc tới đánh ra một chưởng, một luồng gió mãnh liệt từ bàn tay y xé không vụt lại, đụng tới mé sau lưng một gã áo đen. Gã áo đen nghe phía sau có tiếng gió rít, biết có người đang tập kích phía sau, đầu chẳng quay lại, bàn tay phải đưa lên, xoay tay đánh ngược lại một chưởng, đụng vào bàn tay DưƠng Thông, tiếp đón trực tiếp chưởng lực của y, hai người song chưởng đụng nhau, mỗi người thoái lui một bước. Còn gã áo đen kia giật nảy mình vội vả nhảy qua một bên, đang tính xông lên giáp công đánh DưƠng Thông, Lỗ trưởng lão và Giản trưởng lão đã song song nhảy ra hai bên trái phải, hai người đồng thời chồm lại gã áo đen đó. Lỗ trưởng lão cây gậy trúc trong tay điểm tới, đâm vào mặt gã áo đen, Giản trưởng lão cũng gỡ cây cửu tiết nhuyễn tiên cuốn quanh lưng ra tạt tới. Gã áo đen vũ công không kém tý nào, chỉ thấy gã nhảy lên một phiến đá bên cạnh tránh khỏi thế giáp công của hai người, cổ tay gã nhấc lên, từ mé bên đánh xéo tới Lỗ trưởng lão, ba người trong thoáng chốc đã đánh vào nhau. Lỗ trưởng lão thấy người này xuất chưởng trái phất qua phải tạt lại đã biến thành vô số chưởng ảnh, chưởng khí trong bàn tay từng làn làn tím sẫm, như từng đóa từng đóa hoa sen nở ra, liên tiếp tấn công lại hai người, chưởng phong mãnh liệt, họa thành một luồng chưởng lực cường kình, Lỗ trưởng lão thấy gã chưởng lực hồn hậu bá đạo, cương dương cực kỳ, chính là Liên Hoa Thiên Diệp chưởng của phái Hằng Sơn, một thánh địa vũ lâm phương bắc, lập tức kinh ngạc chấn động trong lòng.
Bên kia Dương Thông cũng ngấm ngầm kinh ngạc, y cứ ngỡ là một chưởng sẽ chấn thương gã bao mặt áo đen kia, nào ngờ lúc hai chưởng đụng nhau, Dương Thông chưởng lực hùng hậu đụng tới chưởng đối phương, lại mất tăm mất tích trong vô hình, y cảm giác được một luồng hàn khí cực kỳ lạnh lẽo truyền qua từ bàn tay đối phương, vội vàng nhảy ngược ra sau, hít một hơi điều tức lại chân khí, hóa giải luồng hàn khí ra khỏi người, trong người y luyện vốn là thứ nội lực chí cương chí dương của phái Thiếu Lâm, do đó chẳng hề úy kỵ chưởng lực âm hàn đó. Nhát chưởng đó của Dương Thông đã dùng đến sáu phần lực đạo, lại chẳng hề tổn thưởng mảy may đến gã kia, làm y cũng kinh ngạc không ít, lấy nội lực hiện giờ của y, cho dù là tay cao thủ hạng nhất trong giang hồ mà ráng chống đở trực tiếp lại nhát chưởng đó cũng không khỏi bị thụ thương, còn gã bao mặt áo đen này không những không hề hấn gì, ngược lại còn chấn cho Dương Thông lùi lại một bước. Chỉ dựa vào nhát chưởng đó, Dương Thông đã nhận ra gã này vũ công còn trên cả Thiên Hồng đạo nhân. Gã bao mặt áo đen đối chưởng với Dương Thông cũng kinh ngạc khôn xiết, gã đinh ninh nhát chưởng đó của mình phải làm cho đối phương ngã lăn ra đó, nhưng song chưởng đụng nhau, gã chỉ cảm thấy bàn tay tê rần, kình lực toàn thân bị chưởng lực hùng hậu của đối phương đánh cho muốn tan nát ra, vội vàng lắc người ra khỏi đó bốn năm bước mới quay người lại, chỉ thấy là một gã thiếu niên tuổi tác còn chưa tới hai mươi, càng giật mình kinh hãi khôn tả, nhát chưởng lúc nãy của gã đã vận đến tám thành chưởng lực, lại là thứ chưởng lực âm hàn độc hại cực kỳ, cứ ngỡ đối phương sẽ lập tức bị chấn thương, bây giờ thấy gã thiếu niên còn đang đứng đó cặp mắt sáng quắc loang loáng, không có triệu chứng gì là đang bị thương.
Dương Thông thấy nhát chưởng chẳng hề hấn gì, đã sớm vận chân khí lên, hai chân điểm xuống, như chim đại bàng chồm lại, song chưởng liên tiếp đánh ra, miệng thì hét lớn lên:
– Ác tặc! Còn trốn đi đâu!
Thân hình y trên không trung xà xuống, gã áo đen cười lạnh lên một tiếng nói:
– Đồ chuột nhắt muốn tìm đường chết!
Dương Thông nghe giọng lão khàn khàn thì ra là giọng một lão già. Lão già mặc áo đen thấy Dương Thông thân hình còn ở giữa lưng chừng không, bèn vận đủ hết nội lực, hai tay hướng lên trời nghinh đón, ý lão là muốn chỉ lần này đánh cho đối phương táng mạng. Dương Thông cũng đã vận hết nội lực, song chưởng toàn lực đánh xuống, hai người song chưởng lần thứ hai đụng nhau, hai bên đều cảm thấy cánh tay bị chấn động tê rần, Dương Thông bị lão già áo đen chấn cho bay ngược trở lên, còn lão già áo đen thì bị Dương Thông chấn cho lùi lại liên tiếp mấy bước. Dương Thông bị chấn ngược trở lên, cảm thấy chưởng lực của lão già lạnh lẻo cực kỳ, trên không trung lập tức hoán khí điều tức, người lộn một vòng ra phía sau lưng lão già, bàn tay phải lại đánh ra tiếp một chưởng. Bấy giờ Vô Tướng thần công của y đã luyện tới hầu như mức tối cao, nội lực đã đạt đến lư hỏa thuần thanh, hoàn khí điều tức chỉ là chuyện chớp mắt. Lão già áo đen không ngờ được rằng Dương Thông bị mình chấn cho bay ngược lại còn có thể tiếp tục xuất chưởng tấn công, lão nghe phía sau có tiếng gió rít, đành phải xoay ngược tay lại đở, đề tụ chân khí cắn chặt răng đón lấy đối phương chưởng lực. Nhát chưởng đụng vào nhau đó, hai người lại bị đẩy lùi ra phía sau mấy bước, bởi vì chưởng lực của lão già áo đen lạnh lẻo kinh hồn, Dương Thông cũNg không dám mạo hiểm tấn công tiếp, vội vàng đưa song chưởng lên phong trú môn hộ, đề khí hô hấp hộ vệ tâm tạng. Lão già áo đen liên tiếp đón Dương Thông mấy chưởng, càng ngấm ngầm kinh hãi, bụng nghĩ:
– Gã này tuổi tác còn nhỏ, nội lực sao thâm hậu đến thế, thật là bình sinh mới thấy lần đầu, không lẽ nội lực của gã đã tới mức khôn dò sao ?
Dương Thông từ lúc qua lại giang hồ đến giờ cũng chưa từng gặp một nhân vật nào lợi hại đến dường đó, lão này liên tiếp đở mấy chưởng của mình mà chẳng hề bị thương tý nào, vũ công cao cường, nội lực thâm hậu, thật là một kình địch hiếm có, không biết lão là ai ? Vô Tướng thần công của y còn chưa luyện tới tầng thứ năm đã có thể đánh bại Thiên Hồng đạo nhân của phái Côn Luân và trưởng lão của phái Không Động, vốn ngỡ là hiện giờ nội lực của mình tiến triển lớn lao, trong giang hồ ít còn tay đối thủ, nào ngờ chỉ có lão già áo đen này, e rằng mình chẳng phải là đối thủ, trong lòng cảm thấy có bề nhụt khí, lập tức ngưng thần ứng chiến, không dám có chút sơ ý.
Năm người đánh nhau kịch liệt một hồi bên này, chùa Phương Quảng bên kia đã bị kinh động, Tuệ Chân đã đem người chạy ra bao quanh. Lão già đánh với Dương Thông thấy thế, thình lình xông lại chỗ Lỗ trưởng lão và Giản trưởng lão hai người, Dương Thông thấy lão tung người lên bèn lập tức rượt theo miệng thì la lớn:
– Lỗ trưởng lão! Cẩn thận!
Lão già xông tới trước mặt Lỗ trưởng lão, bàn tay vung lên một chưởng đánh tới, đầu chẳng quay lại chỉ hét lên với gã áo đen bên kia:
– Chạy!
Lỗ trưởng lão và Giản trưởng lão hợp sức đánh với gã áo đen kia dần dần đã chiếm thượng phong, có điều hai người rắp tâm chỉ muốn bắt sống gã này, tìm cho ra mưu đồ và dã tâm của bọn họ, do đó hai người vẫn còn chưa sửra chiêu số gì lợi hại, chỉ muốn chờ đối phương từ từ tiêu hao nội lực, lộ ra chỗ hở, thừa cơ điểm vào huyệt đạo của gã. Lúc lão già áo đen xông lại gần Lỗ trưởng lão, Lỗ trưởng lão đang tính vòng ra sau lưng gã áo đen điểm vào huyệt đạo của gã, thình lình thấy lão già áo đen đang đánh với Dương Thông xông lại, vội vàng gậy trúc điểm tới, đâm vào Vân Môn, Kỳ Môn, U Môn mấy huyệt đạo trên người lão, lão già áo đen bàn tay tạt qua chém tới cây gậy trúc của Lỗ trưởng lão, bàn tay lão còn chưa đụng tới cây gậy của Lỗ trưởng lão, đã nghe rắc lên một tiếng, cây gậy trúc của Lỗ trưởng lão đã gãy mất đi một khúc. Lão già tiếp theo đó tay trái lại một chưởng, đánh tới mặt Lỗ trưởng lão, Lỗ trưởng lão giật nảy mình, chỉ thấy một luồng gió cực kỳ lạnh lẻo ập lại, vội vàng nhảy qua một bên. Dương Thông bấy giờ đã rượt lại sau lưng lão già áo đen, bàn tay y đưa lên, một chưởng đánh vào lưng lão già, lão già áo đen thấy Lỗ trưởng lão đã nhảy qua một bên, cũng chẳng thèm để ý tới nhát chưởng của Dương phía sau lưng, chỉ thấy lão hơi hạ thấp eo lưng xuống, thân hình bỗng dài ra vụt lên về phía trước ra tới một trượng ngoài, còn gã áo đen kia nghe lão già nói trước, cũng hướng về Giản trưởng lão đánh ra mấy chưởng mãnh liệt, đồng thời cũng xông về phía trước. Lão già đánh với Dương Thông sau khi đã nhảy ra trượng ngoài thình lình vung tay lên, một thứ gì lớn chừng trái trứng ngỗng bau vụt lại mé trước mặt Dương Thông và Lỗ trưởng lão, thứ đó đụng vào vách đá, bình lên một tiếng nổ ra tung tóe, một làn khói trắng bốc lên thần tốc lan rộng ra ngoài. Dương Thông và Lỗ trưởng lão, Giản trưởng lão đã từng thấy qua ám khí của Đường gia, biết thứ ám khí này chắc là có khói độc, ba người vội vã nhảy lùi về phía sau, Dương Thông đánh vài chưởng cách không ra trước, luồng khói độc dần dần tan đi, có điều hai người áo đen đã nhảy vào trong rừng sâu mất dạng. Lỗ trưởng lão nhìn cây gậy trúc trong tay nói:
– Tên ác hán này nội lực thật là lợi hại!
Cây gậy trúc của lão không phải là bằng thứ trúc bình thường, không hề sợ đao kiếm phổ thông chặt đứt, có điều bây giờ lại bị nhát chưởng của lão già áo đen chém ngang, đủ thấy nội lực của lão hùng hậu đến mức nào.
Bấy giờ Tuệ Chân đã đem bọn đệ tử phái Hành Sơn chạy lại tính đuổi theo, Dương Thông đưa tay ra cản lại nói:
– Tặc đến đường cùng đừng truy! Bọn họ trong tối, mình ngoài sáng, chúng ta sẽ bị thiệt thòi.
Tuệ Chân tức giận nói:
– Để bọn ác tặc được tiện nghi lần này.
Dương Thông nói:
– Mọi người tối nay phải cần đề phòng cẩn thận, bảo bọn họ đừng ra khỏi chùa một mình, tôi và hai vị trưởng lão đi xem xét một hồi xem bọn họ đang ẩn núp nơi nào, luôn tiện thông báo cho Tuệ Thanh sư thái biết chuyện ở đây.
Tuệ Chân đem đám đệ tử trở lại chùa Phương Quảng, Dương Thông và Lỗ, Giản hai vị trưởng lão thấy trời cũng đã tối bèn đi ngược lại đường cũ trở về lại chùa Phúc Nghiêm. Tuệ Thanh nghe Dương Thông thuật lại chuyện xảy ra vừa rồi thình lình la lên kinh hãi:
– Không xong! Bọn họ tính bước tới là Tuệ Chân sư muội, mình phải mau mau đi tăng cường ở đó.
Đoàn Nhị cười nói:
– Chùa Phương Quảng bên ấy không sao đâu, bọn họ bị Thông Nhi và hai vị trưởng lão náo cho một trận biết chùa Phương Quảng thế nào cũNg có phòng bị, tối nay cũng không cần phải lại đó, muội thông báo cho chùa Chúc Thánh và Phương Quảng gia tăng đề [hòng là được rồi, có điều có một chỗ tối nay mình không thể không lại, bọn chúng rất có thể sẽ trở lại đó.
Tuệ Thanh hỏi:
– Chỗ nào ?
Đoàn Nhị cười cười không đáp, hỏi ngược lại:
– Phái Hành Sơn còn có cao thủ nào nữa không ?
Tuệ Thanh nói:
– Hiện tại đại sư thơ đã bị hại, chỉ còn có Tuệ Viên, Tuệ Chân và Tuệ Duyên ba vị sư muội là vũ công còn khá, sau đó là Hành Sơn Bát Tú.
Đoàn Nhị nghe nói lắc lắc đầu nói:
– Hành Sơn Bát Tú không được, nội lực tu vi không đủ, đem theo ngược lại thêm phiền, đã vậy thì năm người chúng ta đi thôi.
Dương Thông và Lỗ trưởng lão, Giản trưởng lão nghỉ ngơi một hồi, Đoàn Nhị bèn đem ba người và Tuệ Thanh thừa lúc trời tối ra khỏi chùa Phúc Nghiêm, nhắm Tàng Kinh Điện chạy lại. Tuệ Thanh cảm thấy băn khoăn hỏi:
– Đại ca, chúng ta đi đâu đây ?
Đoàn Nhị cười đáp:
– Mình lại chỗ Tàng Kinh Điện ôm cây đợi thỏ.
Tuệ Thanh càng cảm thấy kỳ quái hỏi:
– Tàng Kinh Điện hôm nay không phải là bị lữa thiêu cháy rụi hết rồi sao ?
Đoàn Nhị chẳng quay đầu lại miệng trả lời:
– Đúng vậy, bọn đó tuy đã giết Tuệ Đốn sư thái rồi, nhưng còn chưa chịu ra khỏi Hành Sơn, tối nay nhất định sẽ còn trở lại Tàng Kinh Điện thôi.
Tuệ Thanh nghe nói lấy làm bội phục vạn phần:
– Đại ca, cũng là nhờ đại ca hôm nay suy nghĩ chu đáo, sai Thông Nhi và hai vi, trưởng lão theo Tuệ Chân sư muội, nếu không Tuệ Chân sư muội đã bị nguy hiểm rồi, vậy mà sao muội chẳng nghĩ ra được tới chuyện đó.
Đoàn Nhị cười nói:
– Muội một mình trong thâm sơn cổ sát, niệm Phật tham thiền, có hiểu đâu được giang hồ hiểm ác ra sao, ta đi khắp bốn phương cũng quen, chuyện gì cũNg đoán được vài phần, được rồi! Mình đừng nói chuyện nữa, lẳng lặng đi tới trước, đừng để bọn chúng lại sớm hơn một bước.
Năm người rón rén đi lại chỗ Tàng Kinh Điện, Dương Thông ở bên cạnh Đoàn Nhị, kéo tay lão tính truyền nội lực vào, Đoàn Nhị khẻ nói:
– Đừng có lãng phí nội lực, ta còn không sao cả, con phải giữ sức lực đối phó với kình địch.
Năm người chạy chừng nửa trụ hương là đến Tàng Kinh Điện.
Chỉ thấy cả một Tàng Kinh Điện đã hầu như bị lữa thiêu trụi, nơi nào cũNg có khỏi bốc lên, đại điện bị bức tường đá sập xuống với rường cột đổ sụp ngang dọc, trên mặt đất còn có những đốm lữa đang nhấp nháy, không khí một mùi nóng bức khét lẹt, bốn bề im lặng như tờ. Đoàn Nhị cẩn thận dỏng tai lên nghe một hồi, thấy chung quanh quả thực không có ai bèn hạ giọng phân phó mấy câu với mọi người, cả bọn bèn phân tán mỗi người mỗi nơi quanh Tàng Kinh Điện. Dương Thông tìm một tảng đá lớn dấu người sau đó, y ngẩng đầu lên nhìn trời thấy đã thấy vô số sao trời lấp lánh, bốn bề một màn đêm tịch mịch, trong rừng sâu có từng trận tiếng chim kêu nghe thật thê lương. Dương Thông ngồi xổm nhìn về con đường núi, nhìn cả một hồi lâu vẫn không thấy có chút gì động tĩnh, bụng nghĩ thầm:
– Sư phụ không biết lần này có tính trật đi không ?
Y thấy mọi người đều nén lòng ngồi yên đó bèn chỉ ráng nằm sau tảng đá, chớp mắt lại thêm một khoảng thời gian nữa, vẫn còn chưa có động tĩnh gì, Dương Thông bất giác mà cặp mắt bỗng díu lại, đang tính đứng dậy nói chuyện với Đoàn Nhị, thình lình nghe có tiếng chân đằng xa khẻ truyền lại, y đang tính cho mọi người biết thì Đoàn Nhị đã khẻ nói:
– Đến rồi!
Dương Thông nội lực thâm hậu, từ tiếng chân có thể nghe ra được có năm người, trong đó có hai người tiếng chân nhẹ nhàng hơn, biết là hai người này là tay kình địch. Năm người kia hiển nhiên vũ công không kém tý nào, thoáng chốc đã đến trong vòng ba trượng.
Nguyên tác: A Chí
Dịch giả: Lê Khắc Tưởng
Bài Cùng Tác Giả:
- Bi Ca Hành trong nhạc cổ điển
- Hoàng Hạc Lâu – Thôi Hiệu
- Tương Tiến Tửu – Lý Bạch
- Cẩm Sắt – Lý Thương Ẩn
- Vọng nguyệt hòai viễn – Trương Cửu Linh
- Cận thí thượng Trương thủy bộ – Chu Khánh Dư
- Khiển hòai – Đổ Mục
- Lương Châu từ – Vương Hàn
- Phong kiều dạ bạc – Trương Kế
- Dạ vũ ký bắc – Lý Thương Ẩn
- Đăng Lạc Du nguyên – Lý Thương Ẩn
- Vô Đề – Lý Thương Ẩn
- Xuân hiểu – Mạnh Hạo Nhiên
- Bạc Tần Hòai – Đỗ Mục
- Hành lộ nan – Lý Bạch
- Phú đắc cổ nguyên thảo tống biệt – Bạch Cư Dị
- Hiệp Khách Hành – Lý Bạch
- Tặng Vệ bát xứ sĩ – Đỗ Phủ
- Kim Lũ Khúc – Nạp Lan Tính Đức
- Trường Can Hành – Lý Bạch
0 Bình luận