Giang Hồ Kỳ Tình Lục – Chương 5. Nguyên Thi Tứ Hùng
Trận Thái Hành Sơn, Dương Oai đánh bại Thiên Sơn nhị đạo truyền tụng trong chốn giang hồ sau đó, Oai Viễn tiêu cuộc làm ăn vô cùng phát đạt, vô số khách hàng nhất định phải có Dương Oai thân đi áp tiêu mới chịu, Dương Oai cũng không phụ lòng mọi người, mỗi lần đi đều mỗi lần bình an đến nơi đến chốn không trễ nãi, võ công của y đã cao, uy tín hàng đầu, lại thêm nhiều năm kinh nghiệm đi bảo tiêu, đã thành một tay lão giang hồ, lại có vốn liếng nhất định, bèn nảy ra ý niệm tự mình khai sáng tiêu cuộc của riêng mình. Đến khi y đem ý định nói với Vi Thiên Bá, chẳng ngờ Vi Thiên Bá lại bằng lòng rất sảng khoái, còn đi thuê nhà thuê cửa sắm đồ đạc dùm cho y, bố trí mọi thứ đâu đó hẳn hòi, còn sai Lục Trang một bọn tiêu sư theo Dương Oai giúp đở, Trần Nghiêu Niên cũng sai vô số đệ tử lại bang trợ, gồm luôn cả ông cậu của Dương Oai là Trần Sĩ Kỳ. Chính cái năm Dương Oai được hai mươi hai tuổi, Vi Thiên Bá đem con gái mình gã cho Dương Oai làm vợ, ngày tân hôn, Dương Oai tiêu cuộc cũng chính thức khai trương mở tiệm. Dương Oai bấy giờ không còn là Dương Oai của năm xưa, đã trưởng thành làm một đại hán oai phong lẫm lẫm, công phu nội ngoại đạt đến mức lư hỏa thuần thanh, thần xuất nhập hóa. Hơn một năm sau khi Dương Oai tiêu cuộc chính thức khai trương, đa số khách hàng vẫn nhờ y tự đi bảo tiêu, do đó làm ăn phát đạt, danh tiếng của tiêu cuộc càng lúc càng lẫy lừng, từ từ trở thành môt tiêu cuộc hàng đầu của Bắc Kinh.
Thu năm đó, Dương Oai tiêu cuộc nhận một chuyến hàng đặc biệt trọng đại, bọn man di phía nam làm loạn, liên tiếp công phá mấy thành trì, tình thế nguy cấp, triều đình muốn hoả tốc chuyển vận lương thực đến phủ Quảng Châu, nếu phái quân đội áp tống, e rằng cả tháng trời còn chưa biết có đến hay không. Vả lại, quan quân cũng đã hoảng loạn quá rồi. Do đó, triều đình quyết định đổi bạc ròng thành vàng khối, nhờ một tiêu cuộc nổi danh áp tống giùm, bèn chọn Dương Oai tiêu cuộc. Dương Oai không dám sơ xuất, chọn Lục Trang, Trần Sử Kỳ mấy tay hảo thủ, giả trang làm thương gia đem theo hành lý nhẹ, hoả tốc hướng nam khởi hành, không ngời không nghỉ. Hơn chục người mười mấy ngày dầm mưa dãi nắng, rốt cuộc đến Nam Lãnh, cách Âm Hà quan chỉ chừng hơn mười dặm, vượt qua ngọn Nam Lãnh đó, đi hai ngày trời là đến QUảng Châu, luôn mười mấy ngày đi đưỜng cũng chẳng có chuyện gì xảy ra, mọi người đều có vẻ muốn thở ra một hơi dài nhẹ nhỏm. Dãy Nam Lãnh chạy từ Âm Chử, Đô Sủng, Việt Nam, Đại Du từ đông sang tây, địa thế hiểm trở, Âm Hà quan xuyên đỉnh Việt Nam qua một đường yếu đạo duy nhất. Mọi người vừa vào đến ngọn Nam Lãnh, thấy rừng núi rậm rạp, mịt mù trời đất, hang núi âm u lạnh người, ai ai cũng cẩn thận từng bước một.
Mọi người đang đi, bỗng nghe phía trước có tiếng pháo nổ, từ trong hang núi, đổ xô ra bốn phía vô số người ngựa, trong bọn thấy có người thì mặc áo da thú có người thì mặc áo vải thô, y phục không được tề chỉnh, có điều ai ai cũNg quấn trên đầu một cái mũ lông màu xanh, dẫn đầu là bốn gã đại hán mặc áo da hỗ, tay cầm cương xoa, vừa cao vừa vạm vỡ hung mãnh như nhau, oai phong lẫm lẫm đứng đó như bốn tòa thiết tháp. Một người trong bọn hướng về mọi người hét lớn:
– Ai là tiêu đầu trong bọn các người ?
Mọi người giật mình, bụng thầm nghĩ:
– Bọn cướp này quả thật lợi hại, thám thính rõ ràng đâu vào đó, xem r chuyện gì cũng chẳng dấu diếm được với chúng.
Dương Oai thúc ngựa tới trước, ôm quyền hành lễ nói:
– Tại hạ Dương Oai, xin có lễ với chúng vị anh hùng hão hán.
Gã đại hán phía trái trong bọn bỗng cười nói:
– Chúng ta mà anh hùng hãn hán gì ? Chúng ta chỉ là một bọn cường đạo giết người cướp của thế thôi ! Bốn tiếng anh hùng hão hán xin miễn đi !
Dương Oai cười nói:
– Bốn vị anh hùng quá nhạo bàng, người ta thường nói: ‘Ở nhà nhờ cậy cha mẹ, ra đường nhờ vả bạn bè’, không biết các vị anh xưng hô ra sao ?
Gã đại hán bên trái nói:
– Bọn ta bốn người họ Nguyễn, ta tên là Nguyễn Hỗ, mấy người kia là ba em cùng một bào thai bới ta, Nguyễn Hùng, Nguyễn Báo, Nguyễn Ưng, quan binh gọi chúng ta là Lãnh Nam tứ đạo, một lũ ác bá chuyên môn tàn sát quan binh.
Dương Oai nghe nói trong bụng thầm kinh hãi, y thình lình sực nhớ ra bốn người, y cũng từng nghe người ra đề cập đến lai lịch bốn người đó.
Bốn người này chính là bốn tay Lãng Namtứ quái nổi danh như cồn trong đám lục lâm, Lãnh Nam tứ quái vốn là anh em cùng một bào thai, cha mẹ là thợ săn nghèo khó sống trong núi, lúc bốn anh em sinh ra, bởi vì cha mẹ không cách nào nuôi nổi, chuẩn bị đem bỏ đi hai đứa, nhưng còn chưa nỡ, thì tấu xảo ông cha bắt được con nai đốm mới có con, bốn người bọn họ mới nửa no nửa đói sống sót cho đến không lớn, bọn họ nhờ vào sữa nai sữa dênúi sữa hồ mà lớn lên. Không ngờ bốn người nhờ vào sữa dã thú mà lớn lên thân thể cường tráng không bao giờ bệnh tật, thần lực trời sinh, qua lại như bay trong rừng trong núi. Bốn người quanh năm trong rừng sâu, săn thú rừng chân tay nhanh nhẹn, có thể rượt kịp thỏ, nhấc thú rừng hai trăm cân hơn như bỡn. Lại còn có cơ duyên tấu xảo, bốn người quanh năm săn bắn dã thú dần dần môphỏng được các loại tư thế động tác của mấy con dã thú, sáng chế ra được một thứ võ công độc đáo.
Dương Oai làm mặt tỉnh cười nói:
– NguyễN anh hùng thật biết cách nói đùa, hôm nay Dương mỗ lần đầy đi qua bảo địa, chưa kịp bái phỏng bốn vị anh hùng, xin niệm tình tha thứ dùm ! Lần tới nhất định sẽ lại nhà thăm viếng.
Nguyễn Hỗ cười nói:
– Quá lời! Quá lời!
Nói xong đưa tay chỉ đám người phía sau mình cười nói:
– Chúng huynh đệ muốn xin Dương tiêu đầu chút tiền cơm rượu !
Dương Tiêu không hề biến sắc, cười nói:
– Được!
Quay đầu lại nói với Lục Trang:
– Lục sư phụ, đem một trăm lạng bạc lại, mời cho các vi uống trà.
Lục Trang cũng hội ý, dạ ran lên một tiếng, làm bộ đi lấy bạc. Nguyễn Hỗ cười nói:
– Dương tiêu đầu, ông cũng hơi keo kiệt đấy, trước mắt quý tiêu cuộc đang áp hai trăm vạn lượng tiền xương máu của bách tính, thôi bọn chúng ta chia đôi đi.
Dương Oai cười nói:
– Xin các vị anh hùng thông cảm dùm, tại hạ áp tống đây là một số hàng hóa của thương gia, theo quy cũ tiêu hành chúng tôi, đồ vật khách hàng là thứ gì, chúng tôi không thể mở ra xem, nếu các vị kẹt lắm, chúng tôi còn bốn trăm lượng nơi đây, xin các vị tự tiện, mong các vị nương tay dùm, sau này nhất định sẽ tới nhà hâu tạ !
Nguyễn Hỗ cười nói:
– Dương tiêu đầu, chúng ta là kẻ đường hoàng không nói loanh quanh, nếu như quý tiêu cuộc áp tống đây là đồ vật của khách thương, chúng ta nhất định sẽ không làm khó dễ gì các ông, chúng ta tuy là kẻ cướp, nhưng một là không ăn cướp của dân lành, hai là không ăn cướp đồ vật của khách thương, chỉ chuyên môn ăn cướp những của bất nghĩa, đặc biệt là của quan binh, hôm nay qúy tiêu cuộc áp tống đây là lương thảo của quan quân, để lọt mấy thứ này thật là có tội với trời đất. Các ông bỏ tiêu ngân lại đây, chúng ta cũng chẳng làm khó dễ gì với các ông cả.
Dương Oai cũng biết gã nói đây là những lời thật tình, bốn tên Lãnh Nam tứ quái này không phải là hạng cùng hung cực ác, bọn họ vốn cũng là dân lương thiện, làm nghề săn bắn trong núi không hề đụng chạm đến ai, bởi vì bốn người thù ghét những kẻ gian ác, thường hay giúp bách tính bị áp bức hả một vài cơn tức, lâu ngày rồi đắc tội với vô số bọn địa chủ ác bá. Mấy bọn địa chủ ác bá mua đứt quan binh, vu cáo bọn họ là tụ tập làm phản, quan phủ bèn sai người vào núi tập nã bốn người, bọn họ tuy dũng mãnh nhưng không thể địch lại vơ[i số đông, bốn người đều bị trọng thương tẩu thoát, có điều cha mẹ bọn họ đều bị quan binh sát hại. Lãnh Nam tứ quái vào tận núi sâu dưỡng thương, bình phục rồi, bốn người đã bị vu oan thì làm luôn tới nơi, thật tình đi thu phục lâu la làm giặc luôn, bọn họ chiếm cứ một trái núi xưng vương, bốn phia xông ra cướp bóc bọn địa chủ ác bá, vô số những người bị quan phủ và địa chủ ác bá áp bức ùn ùn đi theo bọn họ, chẳng bao lâu mà tụ tập tời mấy trăm người, thanh thế hùng dũng, chiếm cứ luôn cả ngọn Nam Lĩnh, quan phủ chẳng làm gì được bọn họ. Đám người này tuy chiếm đất xưng vương nhưng trước giờ chưa hề cướp bóc khách thương tiêu cuộc cũng chẳng bao giờ đụng chạm đến bách tính, bọn họ ở trong núi khai khẩn đất hoang làm vườn làm tược, săn bắn nuôi dưỡng súc vật, tự lực cánh sinh, có lúc cũng xuống núi ăn cướp tham quan ô lại, địa chủ ác bá, do đó Dương Oai lúc đầu cũng không ngờ họ tính cướp hàng của mình, y cũng không muốn động thủ với bọn họ.
Dương Oai thấy bọn họ đã điều tra kỹ lưỡng đâu vào đó, bèn cũng chẳng dấu diếm, nói:
– Đúng vậy, lần này chúng tôi áp tống đồ vật đây là lương thảo, hiện nay phía nam có loạn, sinh linh đồ thán, bách tính lầm than, triều đình cần gấp lương thảo đem quân đi dẹp loạn, xin chúng vị anh hùng nể mặt đám bách tính dân đen, nhường đường cho chúng tôi.
Nguyễn Hỗ cười nói:
– Dương tiêu đầu, ông thấy thời bình bao giờ có đạo tặc không ? Quan phủ áp bức bách tính, bóc lột dân đen không được an cư lạc nghiệp, mới bất đắc dĩ tạo phản, các ông áp tống lương thảo dùm quan phủ, đó không phải là làm chó săn cho tên hoàng đế đi trợ Trụ làm ác sao ?
Dương Oai nói:
– Không đúng, hiện nay đạo tặc hoành hành, không phải là lỗi của hoàng thượng, mà chỉ là một đám tham quan phía dưới làm ác làm càn, giấu trên che dưới đấy thôi, đương kim thiên tử đang chỉnh đốn chính sách, hy vọng là không bao lâu nữa bách tính lại có ngày an cư lạc nghiệp trở lại.
Nguyễn Hỗ cười nói:
– Dương tiêu đầu, ông ở mãi kinh thành, không biết bách tính khổ cực ra làm sao, quan lại hoành hành bạo ngược, áp bức thuế má nhiều như lông trâu, đám bạc ròng ròng trắng xóa kia, không phải là trôi ào ào không ngừng về hướng kinh thành, nếu không về chỗ tên hoàng đế kia thì còn về đâu nữa ?
Dương Oai nói:
– Đương kim triều đình, bên trong thì có nỗi lo, bền ngoài thì có loạn lạc, khói lữa khắp nơi, Nữ Chân, Cao Lê phía bắc đang lom lom dòm chừng, phía đông thì có hải tặc quấy phá, bốn phương dị tộc xâm lấn, dĩ nhiên là cần có lương thảo, nếu không có những cánh quân hùng mạnh trấn giữ khắp nơi, chúng ta làm sao mà có những ngày thái bình ?
Nguyễn Hỗ cười nói:
– Chúng ta là kẻ thô thiển, không đấu miệng lưỡi với ông, như nếu để lương thảo lọt tới được Quảng Châu, sẽ có vô số bách tính chết dưới lưỡi đao đồ tể của bọn quan binh, không những thế, cha mẹ chúng ta còn bị chết luôn cả đám, tóm lại, hôm nay chuyến hàng này chúng ta nhất định phải cướp thôi.
Dương Oai nói:
– Như nếu tiêu ngân bị cướp đi, tiêu cuộc chúng tôi trên dưới hơn hai trăm người sẽ không còn tính mạng, các vị đã không nhường đường, chúng tôi đành phải liều chết với các ông một trận thôi.
Nguyễn Hỗ nói:
– Dương tiêu đầu, hôm nay chúng ta nhất quyết phải cướp chuyến tiêu này, không hề có ý định giết người, mọi người hãy tỷ thí một phen, nếu ông thắng, chúng ta cũng không làm khó dễ gì với ông nữa, đấy là vì chúng ta học nghề không tới nơi, các ông cứ việc đi qua, còn nếu chúng ta thắng, thật là xin lỗi! Xin các ông hãy để tiêu hàng lại đây.
Dương Oai nói:
– Được! Một lời quyết định!
Nói rồi xuống ngựa hỏi:
– Thế thì các vị anh hùng ai lại chỉ bảo dùm ?
Nguyễn Hỗ cười nói:
– Một người đánh một người, anh em chúng tôi không ai là đối thủ của Dương tiêu đầu, thật xin lỗi, bốn người chúng tôi cùng xông vào.
Lục Trang lớn tiếng nói:
– Không công bằng, bên tôi Dương tiêu đầu chỉ có một người, bên các người có đến bốn, thế này đi! Chúng ta ba người đánh bốn người các ngươi.
Ông ta nghĩ, cứ võ công của Dương Oai, Trần Sĩ Kỳ và mình ba người, muốn thắng bọn họ không phải là chuyện khó. Nguyễn Hỗ cười nói:
– Anh em chúng ta là hạng thô biền, ba vị đều là cao đồ có danh sư chỉ điểm, như vậy còn tỷ thí làm sao được ? Nhất định là chúng ta thua rồi, như vậy mấy trăm anh em chúng ta cứ thế mà xông cả vào còn hay hơn.
Lục Trang nghĩ bụng, bọn họ mấy trăm người đều xông vào, bọn mình nhất định là chống đở không nổi, bèn không dám mở miệng nói thêm. Nguyễn Báo lớn tiếng nói:
– Trên đời này làm gì có chuyện công bằng mà nói, một lũ dân đen chúng ta vô duyên vô cớ bị quan phủ bắt bớ, phá hoại cho nhà tan cửa nát, vợ con ly tán, thế thì tìm ai mà đòi công bằng, bách tính cả năm trừ lao lục cày bừa, áo quần không đủ che thân, cơm ăn không đủ no bụng, còn lũ quan lại kia tứ chi không cần lao, ngũ cốc không biết tới, tay không lấm bùn, cả ngày ngồi ăn lương hào mỹ vị, mặc thì lụa là gấm vóc, không lẽ chúng ta đi đòi gã hoàng đế xử công bằng cho sao ?
Dương Oai bỏ mặc lời gã nói qua một bên, mỉm cười nói:
– Được! Thế thì tại hạ lãnh giáo cao chiêu của bốn vị.
Nguyễn Hỗ vung tay, bốn anh em bèn bao vây Dương Oai vào chính giữa, Nguyễn Hỗ cười nói:
– Đắc tội thôi!
Song quyền nhắm tới Dương Oai đánh trước, võ công của gã gọi là hỗ quyền, từ động tác con cọp bắt mồi mà mô phỏng ra, tuy không là quyền pháp gì chính tông, nhưng chiêu số nhắm tới chỗ yếu hại của người ta. Cọp bắt mồi, trước hết hai chân chụp tới con mồi, như nếu không trúng thì ngoảy lưng qua một bên, cái đuôi cứng như cây côn dựng ngược đánh tạt qua, như còn không trúng, hai chân trước bèn bám xuống đất, chân phía sau ngoặc tới, lợi hại vô cùng. Bởi vì Nguyễn Hỗ thường ở trong núi đánh nhau thường xuyên với cọp, do đó bài quyền pháp này gã sử ra cương mãnh linh động, Dương Oai songyền đẩy ra đụng tới đầu nắm tay của gã, hai nắm tay đụng nhau, tuy đẩy Nguyễn Hỗ thoái lui vài bước, có điều cổ tay cũng cảm thấy âm ẩm đau, biết gã này cánh tay mạnh bạo hơn người, không dám cùng gã đối chọi, còn Nguyễn Hỗ cũng ngấm ngầm kinh hãi, thấy Dương Oai trực tiếp đối quyền với mình mà chẳng hề hấn gì, song quyền của gã đánh ra có thể giết được một con cọp, sức mạnh có tới ngàn cân, vô cùng lợi hại.
Nguyễn Hùng, Nguyễn Báo, Nguyễn Ưng thấy Dương Oai lợi hại đến thế, ba người đồng thời nhắm Dương Oai đánh tới, quyền pháp của Nguyễn Hùng là mô phỏng theo động tác của mấy con gấu mà ra, trầm mãnh sức lực, ào ào tiếng gió, còn võ công của Nguyễn Báo thì từ động tác săn báo biến hóa mà ra, do đó lấy chân làm chủ, công kích hạ bàn của Dương Oai. Võ công của Nguyễn Ưng thì dùng động tác bắt mồi của chim ưng, do đó gã sở trường công phu dùng trảo, chuyên chụp vào chỗ yếu hại của Dương Oai.
Nguyễn Báo thấy Dương Oai chấn lui đại ca, gã sợ Dương Oai thừa thế ám toán Nguyễn Hỗ, từ sau đá tới, nhắm vào chỗ hạ bàn của Dương Oai, cú đá vừa nhanh vừa độc, có thể đá một con cọp cũng bay ra ngoài xa tới một trượng, như bị gã đá trúng, không chết cũng bị trọng thương, Dương Oai nghe tiếng gió, đã sớm đề phòng, Nguyễn Hùng, Nguyễn Ưng cũng từ hai bên đánh tới, Nguyễn Hùng bình một tiếng, một quyền nhắm huyệt Thông Cốc mé trái Dương Oai đánh ra, nắm quyền đó của gã oai lực nát đá tan bia, đánh cho mấy con gấu to lớn da dày thịt chắc cũng la lên om xòm. Nguyễn Ưng thì tung người chụp xuống Thiên linh cái của Dương Oai, như chim ưng bắt mồi, nhanh nhẹn thần tốc. Dương Oai lách qua Chấn vị, chân đạp Cấn vị, đứng vào cửa Sinh, né tránh mấy chiêu tấn công phía sau và phía bên phải, đồng thời bàn tay phải vỗ tới bên trái Nguyễn Hùng, Nguyễn Ưng một chiêu không trúng, hai bàn tay ngoắc qua, chụp tới hai vai Dương Oai, Dương Oai thấy hai bàn tay của gã có mang móng sắc nhọn, không dám lơ là, vội vã thoái lui Trung cung, bước ra Càn Vị, đứng ở cửa Khai, hai bàn tay của Nguyễn Hùng bấy giờ đã đánh tới trước ngực của Dương Oai. Dương Oai đành phải ngấm ngầm vận nội lực, song quyễn đẩy ra, trong bốn người, Nguyễn Hùng là người sức lực nhất, Nguyễn Hùng thấy DưƠng Oai chủ động nghinh lại mình, gầm lên một tiếng, đẩy mạnh song quyền lại, mọi người chỉ nghe phách lên một tiếng, Nguyễn Hùng loạng choạng thoái lui bảy tám bước, ngồi phịch xuống đất, ọc lên một tiếng, mửa ra một búng máu, thì ra đã thụ nội thương.
Dương Oai cũng cảm thấy khí huyết trong người đảo lộn, hô hấp không được sảng khoái, có điều, bây giờ y không còn như lúc đánh nhau với Thiên Sơn nhị đạo, giờ đây, y đã là một cao thủ võ công đạt tới mức cực cao, chỉ điều tức một khoảnh khắc, lập tức đã trở lại bình thường, hồi phục lại ngay lúc đầu, có điều, lúc này Nguyễn Báo Nguyễn Ưng cũng đã xông tới sau lưng y, đành phải chồm ra phía trước, một chiêu Lại Lư Đả Cổn lăn qua một bên tránh né, lập tức tiếp theo Lý Ngư Đả Đỉnh tung người lên, thình lình lòn ra phía sau Nguyễn Hỗ, một chưởng đánh tới huyệt Mệnh Môn sau lưng gã. Huyệt Mệnh Môn là yếu huyệt trên thân người, bị đánh trúng không chết cũng trọng thương, Nguyễn Hỗ trăm vạn lần không thể nào ngờ được Dương Oai trong lúc tránh né còn tấn công được tới mình, sợ toát cả mồ hôi lạnh, có điều trong cơn nguy cấp, gã chồm về phía trước, hai tay chống xuống đất, chân phải đá ngược về phía sau, đấy là chiêu Cọp ngoảy đuôi đá tạt, Dương Oai chỉ có đường tránh né, nhưng y thi triển Ngũ hàng Bát Quái bộ pháp thẫn tốc lòn ra phía sau Nguyễn Báo, hai bàn tay án tới hai huyệt Đại Duy, Linh Đài của gã. Nguyễn Báo không ngờ Dương Oai chỉ trong khoảnh khắc đã lòn ra phía sau lưng mình, quay đầu đã không kịp, ngấm ngầm la khổ, gã không biết chỗ lợi hại trong Ngũ Hành Bát QUái trận, năm xưa Thiên Sơn nhị đạo cũng đã bại dưới tay Dương Oai, bây giờ võ công của Dương Oai cao hơn năm xưa bao nhiêu lần, Ngũ Hành Bát Quái trận cũng thuần thục tinh thông, oai lực gia tăng cả mấy tầng, lúc nãy y thấy đối phương đông đảo, không dám hạ sát thủ, có ý nhân nhượng; hai là bị bốn người vây cứng, không cách nào phát huy được oai lực của Ngũ Hành Bát Quái trận, bây giờ y thấy bốn người bọn họ chiêu nào chiêu nấy nhắm vào chỗ yếu hại trên người mình, bèn không nhượng bộ nữa, trong bụng thầm nghĩ: “Chỉ cần đánh cho bọn họ bị thương, mình cầm giữ một hai người, đối phương có nhiều người, cũng ném chuột sợ vỡ đồ, không dám làm khó dễ bên tiêu cuộc, do đó hạ thủ không còn dung tình nữa.
Nguyễn Ưng thấy Nguyễn Báo lâm nguy, như nếu hai bàn tay của Dương Oai đánh trúng vào người gã, đương trường mất mạng như không, gã thấy Dương Oai lúc nãy liên tiếp chấn thương Nguyễn Hỗ Nguyễn Hùng hai người, đủ thấy công phu thâm hậu khôn lường, bốn anh em gã tình thâm cốt nhục, đồng khí tương liên, gầm lên một tiếng, bất kể nhất thiết chồm tới Dương Oai, hai bàn tay chụp vào mặt y. Bấy giờ môn hộ của gã để hở rộng, Dương Oai chỉ cần nghiêng đầu né tránh, một chưởng đánh vào bụng dưới của gã là có thể đánh gã văng ra ngoài, có điều, Dương Oai đột nhiên bỏ qua cơ hội tốt đó, thoái nhanh mấy bước về phía sau, y thấy mấy người tuy thô dã, nhưng cái tinh thần hy sinh bất kể thân mình đó thật là hiếm có, y là tay nghĩa hiệp, lại thấy Nguyễn thị tứ quái trước giờ chưa hề có tiếng gian ác, bèn không nỡ hạ sát thủ. Lục Trang và Trần Sĩ Kỳ thấy y bỏ qua một cơ hội phá địch tốt như vậy, ngỡ là song trảo của Nguyễn Ưng vô cùng lợi hại, Dương Oai sợ móng có độc do đó không dám mạo hiểm, đều lấy làm đáng tiếc trong bụng.
Nguyễn Ưng thấy Dương Oai thoái lui mấy bước, bèn tranh tới vị trí, đúng ngay vào tư thế lưng chạm lưng với Nguyễn Báo cùng nhau cự địch, Dương Oai ngầm vận nội lực, một chưởng phách tới giữa ngực gã, tính chấn thương gã là chiếm chắc thượng phong. Nguyễn Báo biết Nguyễn Ưng không thể nào trực tiếp đối chưởng với Dương Oai, vội vã đạp xiêng qua một bước, một quyền đánh tới Dương Oai, cùng Nguyễn Ưng sóng vai cự địch, nếu Dương Oai không tránh né, dĩ nhiên là chấn thương được Nguyễn Ưng, nhưng nắm quyền của Nguyễn Báo đánh vào người mình, tuy không táng mạng cũng sẽ bị thương nặng, Dương Oai đành phải né qua một bên, đợi thời cơ lòn ra phía sau lưng hai người, nhưng lúc này chân trái của Nguyễn Báo thoái ngược lại một bước, trở về lại cuộc diện chạm lưng cự địch như lúc nãy, chân phải của Nguyễn Ưng đạp ngược lại một bước lại thành ra thế vai sóng vai, trong một khoảng thời gian, Dương Oai không cách nào làm gì được hai người. Dương Oai bỏ hai người ở đó, xoay qua trước mặt Nguyễn Hỗ, nhắm tới mặt gã nhứ một cái, Nguyễn Hỗ không biết đó là hư chiêu, song quyền đánh mạnh tới trước ngực Dương Oai, nhưng Dương Oai lắc người một cái, đã ra phía sau lưng gã, Nguyễn Báo, NguyỄn Ưng đồng thời la lên kinh hãi: “Đại ca coi chừng phía sau!”. Nguyễn Hỗ lúc này chiêu số đánh ra đã quá đà, không kịp xoay người lại, cũng la thầm không xong, đành phải thi triển chiêu Hỗ Đảo Tiễn, chồm về phía trước, chân phải đá ra, có điều Dương Oai bấy giờ đã liệu trước thế nào gã cũNg ra chiêu đó, lập tức nghiêng người khòm xuống, chân phải một chiêu Tảo Đường Thoái tạt ngang, trúng ngay vào chân trái gã, Nguyễn Hỗ ui da lên một tiếng, té dập mặt xuống đất, miệng dính đầy những bùn sỏi. Nguyễn Hùng và Nguyễn Hỗ gần nhau nhất, thấy gã có nguy cơ đến tính mạng, vội vàng bò dậy, không kịp suy nghĩ, cả người ào ào đu/ng tới Dương Oai, in hệt như một con gấu đã ăn quá nhiều mật ong, say sưa nghiêng ngã phát điên. Dương Oai cũng bị cử động điên cuồng của gã làm cho giật mình cả lên, không ngờ được gã lại đi dùng thân thể của mình làm vũ khí đụng tới người đối thủ, tính đường hai bên cùng chết như vậy, như nếu mình bị gã đụng phải, sẽ không tránh khỏi bị thương, đành phải lăn qua một bên, mắt thấy mình chỉ cần bước tới một bước, điểm vào mấy chỗ huyệt đạo sau lưng Nguyễn Hỗ là sẽ cầm chế được một tên, đại công cáo thành, tiếc thay bị Nguyễn Hùng cú đụng đó làm hỏng hết công lao.
Y vừa đứng thẳng người dậy, Nguyễn Báo Nguyễn Ưng đã chồm lại, Nguyễn Hùng cũng đụng người tới, Dương Oai né qua, gã đụng trật qua một bên, chính đúng lúc Nguyễn Hỗ đang lồm cồm tính bò dậy, thấy gã xông qua, cứ ngỡ Dương Oai đang lại chỗ mình, bèn thò chân ra hớt ngang, Nguyễn Hùng bấy giờ dưới chân bị Nguyễn Hỗ nằm ra đó chặn ngang, phịch một tiếng, ngã vấp xuống đất, còn muốn nặng nề hơn cả Nguyễn Hỗ lúc nãy.
Nguyễn Hỗ vội vã đở Nguyễn Hùng ngồi dậy, chỉ thấy mặt gã đã sưng vù lên, mủi tím bầm, gương mặt chỗ nào cũng đầy những bùn, miệng thì đầy máu, đúng là một con gấu si ngốc, gã vừa ngồi dậy, phì một tiếng, nhổ ra một bãi nước miếng vào tay, răng cửa đã gãy đi mất hai chiếc, Nguyễn Hùng ngơ ngơ ngác ngác hỏi:
– Đại ca, tại sao huynh lại đi giúp tên tiểu tử gạt chân đệ vậy ?
Nguyễn Hỗ thấy gã xả thân cứu mạng cho mình, ngược lại còn bị mình gạt chân, ngã một phen nặng nề như vậy, trong lòng vô cùng áy náy, nói:
– Nhị đệ, xin lỗi chú! Đại ca không biết đó là đệ, cứ ngỡ là tên tiểu tử đó, đệ không sao chứ ?
Nguyễn Hùng mắng lớn:
– Con mẹ nó! Tên tiểu tử này dám đánh rớt răng cửa lão tử, lão tử lát nữa sẽ lột da hắn ra.
Mọi người thấy hai gã tình hình bối rối như vậy, một số người nhịn không nổi bật cười ra tiếng, Nguyễn Hùng lồm cồm đứng dậy nói:
– Dương Oai, tiểu tử nhà mi tại sao không dám đụng với ta một phen ? Né qua né lại còn xem là hảo hán nhà ai được nữa!
Mọi người thấy gã ăn nói điên điên khùng khùng, đều cười thầm trong bụng. Dương Oai vừa đánh nhau với Nguyễn Báo Nguyễn Ưng vừa cười nói:
– Nguyễn anh hùng, các ông bốn người, tôi chỉ có một, các ông vừa cao vừa lớn, luân lưu đụng tôi một cái, không đụng méo cả người tôi không xong, còn nữa, sư phụ tôi trước giờ chưa dạy cho tôi chiêu thức nào để đụng cả! Tôi phải về nhà học một phen mới được.
Nguyễn Hùng quẹt máu me bùn đất trên mặt, nói:
– Ngươi không dám đụng với ta sao ? Vậy là ngươi thua rồi.
Dương Oai vừa đánh đở Nguyễn Báo Nguyễn Ưng vừa cười nói:
– Ông muốn đụng người sao ? Vậy cũng được! Tôi cũng chọn bốn người ra, chúng ta một người tỷ thí một người đụng với nhau xem ai thắng ai thua.
Dương Oai thấy gã Nguyễn Hùng này ngốc đầu ngốc não, nhưng cũng ngấm ngầm bội phục gã, trong bụng thầm nghĩ, mình cứ ngỡ gã bị nội thương rồi, nghe giọng nói ai biết còn lợi hại như vậy, đủ thấy thể phách của gã cường tráng tới mức nào. Y không biết bốn người này từ nhỏ uống sữa dã thú lớn lên, trong núi sâu rượt đuổi thú rừng, thân thể cường tráng hơn người thường rất nhiều, gã đở Dương Oai một quyền đó, chẳng hề bị nội thương gì nghiêm trọng, lúc nãy vấp ngã ra cũng chỉ là ngoại thương ngoài da. Nguyễn Hùng đần người ra nói:
– Như vậy cũng không công bằng.
Dương Oai bấy giờ đang một mình đánh với Nguyễn Báo Nguyễn Ưng hai người, đã chiếm hẳn thượng phong, vừa đánh vừa cười nói:
– Thế này cũNg không công bằng, thế kia cũng không công bằng, vậy thế nào mới công bằng ? Tỷ thí té lăn cù ra sao ? Công phu té lăn ra của ông tôi học không được.
Mọi người nghe nói lại cười ầm lên một trận, Nguyễn Hùng ngớ mặt ra nói:
– Trước sau gì ta cũng không để yên cho ngươi.
Nói rồi lại xông tới bao vây Dương Oai, gã đu/ng Dương Oai không được còn bị vấp té một trận trong lòng không phục tý nào. Nguyễn Hỗ cũng xông lại tính bao vây Dương Oai, bấy giờ Dương Oai làm sao còn để họ vây chặt lấy mình ? Y thi triển Ngũ Hành Bát Quái trận đâm hướng đông tạt hướng tây, xuyên qua xuyên lại bốn người, thấy có chỗ nào hở là đánh vào, bàn tay có khi sử Thái Cực quyền pháp, dát, dẫn, chuyển, đái, tê, kéo quyền cước đối phương chạm vào nhau, thân thể đụng chạm bình bình, có lúc sử Bát Quái quyền pháp, bức cho bốn người tay chân lính quýnh, hụt bân trái, hư bên phải. Nguyễn Hùng vừa đánh vừa la oai oái:
– Ui dao! Tam đệ, sao chú lại đá vào người ta! Cẩn thận! Tứ đệ, ta thu tay về không kịp rồi, con mẹ nó! Tên tiểu tử này quả có chỗ tà môn! Ui da! Đại ca, huynh nhẹ tay dùm! Lại đụng vào người đệ rồi!
Lục Trang và Trần Sĩ Kỳ hai người nhìn nhau mỉm cười, biết là bốn người này tuy dũng mãnh, nhưng không hiểu biết về Bát Quái; ngay cả thái cực lưỡng nghi tứ tượng cũng không biết, lại càng không hiểu gì về nguyên lý ngũ hành bát quái tương sinh tương khắc ra làm sao, chỉ dựa vào dũng mãnh không thể nào là đối thủ của Dương Oai, biết Dương Oai thắng chắc, bèn thở phào một hơi trong bụng.
Dương Oai cũng ngấm ngầm tiếc rẻ dùm cho bốn người, như nếu bọn họ có một hai danh sư chỉ điểm một phen, sẽ lập tức biến thành mốn tay cao thủ võ lâm đệ nhất lưu ngay, chỉ tiếc ngọc tốt không được mài dũa, như nếu bốn người tranh chiếm phương vị tứ tượng hoặc hai người chiếm phương vị lưỡng nghi vừa công vừa thủ, mình sẽ khó mà qua lại dễ dàng như thế này.
Nguyễn Hùng bị đòn nhiều nhất, gã tức giận nhảy tưng tưng, mắng lên:
– Con mẹ nó! Tên tiểu tử có giỏi thì mặt nhìn mặt đối vài chưởng với ta, cứ núp chỗ này né chỗ kia thì anh hùng hảo hán nổi gì, lão tử có thua cũng không phục! Ấy! Ngươi có nghe không vậy ? Ui da! Tam đệ, con mẹ nó đệ không có mắt sao! Lại đá trúng vào đít ta rồi!
Dương Oai thấy Nguyễn Hùng là kẻ nóng nảy nhất, bèn đặc biệt dẫn quyền cước của ba người kia đánh qua người gã, làm loạn tinh thần cả bốn người, Nguyễn Hỗ là kẻ có cơ linh nhất, ngấm ngầm quan sát một hồi lâu, bỗng lớn tiếng nói:
– Nhị đệ, đừng la nữa, mọi người không được loạn động, lưng chạm vào lưng thành vòng tròn.
Nguyễn Báo Nguyễn Ưng nghe nói lập tức tỉnh ngộ, vội vã bố trận thành vòng tròn, bốn người hỗ tương bang trợ cho nhau, chiêu này quả nhiên hiệu nghiệm, Ngũ Hành Bát Quái bộ pháp của Dương Oai lập tức mất đi tác dụng, cuộc diện bèn xoayu chiều trở lại. Dương Oai liên tiếp tấn công mấy lần, đều bị đối phương dùng lực lượng của hai người hóa giải, y đành phải chạy quanh tìm cơ hội, có điều bốn người chỉ thủ không công, mấy lần y cố ý để lộ chỗ hở, dụ bọn họ đánh vào, đều bị Nguyễn Hỗ nhìn ra được.
Lục Trang và Trần Sĩ Kỳ thấy tình thế như vậy, trong bụng la khổ, bốn người này lấy nhàn hạ đợi lao lực, thời gian dài ra, nhất định sẽ chiếm thượng phong, đợi Dương Oai thể lực hao kiệt, bọn họ sẽ thừa cơ phản công, lúc đó Dương Oai chắc chắn sẽ bại. Dương Oai đấu với bọn họ được một khoảng thời gian bằng trụ hương, vẫn không sao xáp gần lại được, bấy giờ mồ hôi nhễ nhại khắp người, hô hấp gấp rút. Bọn Nguyễn Hỗ thấy vậy, khóai thầm trong bụng, Dương Oai đột nhiên xúc động cơ linh, bước một bước lớn xéo qua Nguyễn Hùng, gầm lên một tiếng, song quyền đánh mạnh vào trước ngực gã, Nguyễn Báo ở một bên tới cứu, co chân lên đá tới Dương Oai, Dương Oai tấn công đến trước mặt Nguyễn Hùng, làm bộ loạng choạng, thình lình chân rủn lại té lăn người ra, Nguyễn Hùng không biết đó là kế, cho là Dương Oai đánh nhau lâu thể lực suy thoái, cơ hội ngàn vàng, bèn bước một bước tới trước, hai bàn tay đánh lại trước mặt Dương Oai. Dương Oai đợi gã xông tới gần, thình lình nghiêng người, hai tay chụp lấy huyệt Tam Lý và Hồi Tông trên cổ tay của gã, một chiêu Thuận Thủ Khiên dương kéo nhẹ một cái, kéo tới trước mặt Nguyễn Báo, Nguyễn Báo thình lình thấy Nguyễn Hùng đưa người lại chỗ chân mình đá, giật nảy mình, ráng sức rụt chân đang đá lại, có điều bởi vì quá gấp rút, dùng sức quá mạnh, liền mất đi thăng bằng, lại thêm Nguyễn Hùng đụng vào người mình, cả hai bèn song song lăn ra mặt đất. Bấy giờ Nguyễn Hỗ Nguyễn Ưng còn chưa kịp quay lưng lại, lưng của hai người lộ ra trước mắt Dương Oai, chỉ chờ có kẻ tha hồ lại đấm đá. Dương Oai đợi lắm mới có cái cơ hội đó, làm sao còn để hai người xoay lưng lại, y tung người nhảy tới, hai bàn tay ấn vào sau lưng của Nguyễn Hỗ Nguyễn Ưng. Nguyễn Hỗ Nguyễn Ưng hai người nghe sau lưng có tiếng chưởng phong, biết là không xong, có điều đã quá chậm, sợ muốn bay cả hồn vía, trong bụng nghĩ thầm:
– Đã xong! Nhát chưởng đánh tới, mình không chết cũng bị thương nặng.
Hai người cảm thấy sau lưng bị người vỗ nhẹ một cái, rồi thấy Dương Oai nhẹ nhàng nhảy qua một bên, cười tít mắt nói:
– Các vị nhân nhượng.
Nguyễn Hỗ biết Dương Oai nương tay cho mình, thở ra một tiếng nói:
– Ông thắng rồi, mời các ông đi thôi!
Nguyễn Hùng bò dưới đất lên, mắng lớn:
– Con mẹ nó! Tên tiểu tử này chơi gian! Không tính! Không tính! Ngươi và ta tỷ thí lại!
Dương Oai không hề tức giận, cười nói:
– Bốn vị võ công cao cường, Dương Oai nếu không mánh lới quả thật không phải là đối thủ của bốn vị.
Nguyễn Hùng nói:
– Ngươi biết thế là tốt.
Nguyễn Hỗ nói:
– Nhị đệ, võ công của chúng ta xa lắc Dương tiêu đầu, đại trượng phu một lời nặng cửu đỉnh, sao có thể nói rồi lại nuốc lời được ?
Dương Oai nói:
– Cám ơn thịnh tình bốn vị, khi khác sẽ lại bái phỏng.
Nói xong quay đầu lại nói với Lục Trang:
– Lục sư phụ, đem hai trăm lạng bạc lại đây.
Lục Trang biết lần này Dương Oai có ý tặng bèn lấy tiền ra giao đến Dương Oai. Dương Oai ôm khay bạc lại trước mặt Nguyễn Hỗ nói:
– Hôm nay may mắn được gặp mặt bốn vị anh hùng, thật là tam sinh hữu hạnh, tại hạ không đem theo lễ vật gì, chút bạc vụn xin thỉnh các vị huynh đệ uống trà!
Nguyễn Hỗ xua tay nói:
– Đại trượng phu một lời đã nói, tứ mã khó theo, các ông đi thôi! Chúng ta tuy là kẻ thô dã, nhưng lúc nãy Dương tiêu đầu đã có lòng nương tay, chúng ta cảm kích vô cùng, đám bạc này chúng ta vạn lần không dám thu nhận.
Dương Oai nói:
– Nguyễn anh hùng không thu, không lẽ chê ít hay sao ? Hay là không thèm làm bạn với chúng tôi ?
Nguyễn Hỗ than lên một tiếng:
– Tướng bại trận còn dám nói gì tiếng dũng cảm ? Dương tiêu đầu đã xem trọng bọn chúng ta, chúng ta cung kính chi bằng nghe lời thôi!
Gã nhận lấy tiền, ôm quyền nói:
– Sau này gặp lại.
Nói xong quay người lại, vung tay bảo mọi người: “Thoái”, rồi dẫn đầu rút vào trong rừng sâu. Lục Trang và Trần Sĩ Kỳ thúc ngựa lại nói:
– Mấy người này cũng là những tay hảo hán ngang tàng.
Dương Oai gật đầu nói:
– Đúng vậy, chỉ tiếc là phải làm đạo tặc, ngọc tốt bị rơi vào đám cỏ.
Đoàn người tiếp tục hành trình, vượt qua Âm Hà quan, trên đường đi không xảy ra chuyện gì thêm, mọi người giao tiêu ngân đâu đó tới thành Quảng Châu, đồng thời mua lại vô số đặc sản đem về phương bắc, mấy thứ đặc sản đó đem về Bắc Kinh bán lại, mọi người lại kiếm được thêm một số lợi nhuận nữa, làm cho Dương Oai lại có thêm một cách làm ăn mới mẻ mà phát đạt.
Trong vòng hai năm sau đó, danh tiếng của Dương Oai càng lúc càng lớn, thêm vào, y giao tình thâm hậu với các võ lâm nhân sĩ khắp nơi, được bọn họ chiếu cố, tiêu cuộc càng khuếch trương thần tốc, làm ăn càng ngày càng phát triển, vô số người gia nhập vào tiêu cuộc của y, anh em Nguyễn thị huynh đệ sau khi bị quan binh dẹp tan sơn trại, cũng ái mộ danh tiếng lại nương tựa, thành những tay kiện tướng đắc lực của tiêu cuộc, Dương Oai bèn phái Lục Trang, Trần Sĩ Kỳ và Nguyễn thị tứ hùng đi khắp nơi mở phân cuộc, xe tiêu trạm này nối trạm kế tiếp, áp tống nhanh chóng cực kỳ, không còn phải ngày đêm đi đường không ngơi không nghỉ như xưa, công việc làm ăn lại càng nóng sốt, đồng thời lúc bọn bọ đi áp tiêu qua lại, đem đặc sản của hai miền nam bắc hỗ tương trao đổi, những đồ thương phẩm ở nơi này giá tiền rẻ, qua bên kia bán lại giá mắc mấy lần, tiêu cuộc do đó mà buôn bán rất có lời.
Qua mấy năm lăn lộn trong giang hồ, Dương Oai dựa vào thanh Bát Quái đao trong tay, trước sau đánh bại Ân Sơn song quỹ, Thanh Long bang một đám cự bá hắc đạo, danh tiếng lại càng lẫy lừng, đặc biệt là chuyến lương thảo y hộ tống cho triều đình vào Tứ Xuyên ngoài Kiếm Môn quan, một trận quyết chiến đánh chết đại hộ pháp thứ ba của Di Cách giáo, một giáo phái thần bí lúc bấy giờ, tên là Gia Cát Tuấn, càng làm cho nhân vật bên phe hắc đạo nghe danh táng đảm, lưu truyền những câu “Thà gặp Diêm Vương, không đụng tới lão Dương”, Dương Oai cũng nhờ đó mà được tặng cho biệt hiệu Diêm Vương Phán Quan. Từ đó về sau, xe tiêu của Dương Oai tiêu cuộc đi tới đâu cũng thẳng băng không trở ngại, lại thêm y tiền bạc dồi dào, trước sau mở mấy chục cái phân cuộc, dần dần trở thành tiêu cuộc lớn nhất toàn quốc. Nămm Dương Oai được ba chục tuổi, y đã gầy dựng lên nhỏ lớn hơn một trăm phân cuộc, bởi vì mấy năm sau này tiêu cuộc không có chuyện biến cố gì, chuyện làm ăn đã đi vào đường lối đâu vào đó, y ít khi tự mình đi áp tiêu nữa, thỉnh thoảng đi một vài lần, cũng là để quan sát phân cuộc các nơi kinh loanh thế nào, hoặc khách hàng muốn y tự thân đi áp tiêu, còn không thì suốt ngày ở tổng tiêu cuộc tại Bắc Kinh, thêm vào đó, Vi thị sinh cho y một thằng con bụ bẫm, đa số thời gian y ở nhà chơi với đứa con, có khi tập luyện võ công hoặc thăm viếng bạn bè.
Năm sau đó, Trần Nghiêu Niên qua đời ở Hà Nam, Dương Oai nghe tin đau lòng không xiết, như chết cha mẹ, y từ khi cha mẹ mất rồi, bèn do ông ngoại nuôi cho lớn khôn, vì vậy mà y giao chuyện tiêu cuộc cho Lục Trang quản lý, cùng Trần Sĩ Kỳ về Hà Nam chạy tang, làm một cái chòi bên cạnh mộ, không màng đến công chuyện tiêu cuộc nữa. Lục Trang bao nhiêu năm nay vào sinh ra tử với Dương Oai, trải qua vô số trận chiến đẫm máu, đã cùng y kết thành bạn vong niên, Dương Oai trước giờ vốn đối đãi ông ta như người trưởng bối, từ khi tiêu cuộc làm ăn đâu vào đó rồi, Lục Trang cũng chỉ ở Bắc Kinh quản lý những chuyện lớn nhỏ trong tiêu cuộc, chẳng còn qua lại giang hồ như xưa, do đó tiêu cuộc vốn vẫn do ông ta chăm lo, không có gì trở ngại.
Một ngày nọ, Dương Oai đang ngồi trong nhà chòi cạnh mộ cùng với ông cậu Trần Sĩ Kỳ bàn chuyện trên trời dưới đất, nói đến chuyện đã từng trải qua trong hơn mười năm nay, rồi đến các chuyện ly kỳ quái dị đã nghe trong chốn giang hồ, bèn đề cập đến Thiên Sơn nhị đạo năm xưa. Trần Sĩ Kỳ thình lình chợt nhớ ra chuyện gì đó, nói:
– Hai tên Thiên Sơn nhị đạo là đệ tử của phái Thiên Sơn, Thiên Sơn kiếm pháp oai chấn Tây vực, bọn họ lý ra phải sử kiếm mới phải, không lẽ bọn họ sáng chế ra chiêu thức mới trên cây gậy ống điếu, còn lợi hại hơn cả Thiên Sơn kiếm pháp ?
Dương Oai nói:
– Cũng chưa chắc là vậy, có điều hai thứ đó làm bằng thép ròng cứng rắn vô cùng, không sợ đao kiếm, ống điếu có trang bị mê hồn hương, chuyên hãm hại người.
Trần Sĩ Kỳ nói:
– E là hai thứ đó có gì khác lạ.
Dương Oai nói:
– Cũng chưa chắc là vậy, có điều hai thứ đó làm bằng thép ròng, cứng rắn vô cùng, không sợ đao kiếm, ống điếu có trang bị mê hồn hương, chuyên hãm hại người.
Trần Sĩ Kỳ nói:
– E là hai thứ đó có gì khác lạ.
Dương Oai nói:
– Cậu nói đúng lắm, để cháu kêu người vài bữa nữa đem lại, chúng ta cũng rãnh rỗi không phải bận chuyện gì, thử xem kỹ lại ra sao.
Mấy năm gần đây, y đánh bại không biết bao nhiêu là đối thủ, đối phương hoặc chết dưới thanh đao của y, hoặc ném binh khí bỏ chạy, y đều thuận tay đem về, bụng nghĩ, “Bọn này chẳng phải là thứ tầm thường, binh khí bọn họ chắc hẳn phải tốt hơn các thứ phổ thông nào khác”. do đó cất giữ không ít binh khí, binh khí của Thiên Sơn nhị đạo tự nhiên cũng không ném đi. Không bao lâu sau đó, Lục Trang sai người từ Bắc kinh đem binh khí của Thiên Sơn nhị đạo nhờ tiêu cuộc chuyển về Hà Nam, hai người xem xét kỹ lưỡng ống điếu, chẳng phát hiện ra thứ gì, lại cầm cây gậy săm soi, cảm thấy rất nặng. Trần Sĩ Kỳ thấy cây gậy đầu rồng hình như không cùng một thể với thân gậy, bèn cầm lấy cây gậy đưa ra hướng cửa sổ, nạy đầu gậy mấy cái, chẳng thấy có gì động đậy, lão lại ấn con mắt bân trái của đầu rồng, cũng không thấy phản ứng, ấn vào mắt phải, cũng chẳng có gì động tĩnh, bèn đồng thời ấn vào hai con mắt, thình lình soạt một tiếng, chỉ thấy một làn ánh sáng bạc lóe lên, rồi nghe lào xào mấy tiếng trên cánh cửa sổ, thoáng chốc thấy có vô số cương châm ghim trên đó, cương châm mùi thối không tả, biết là có tẩm chất kịch độc. Trần Sĩ Kỳ la lên kinh hãi:
– May quá!
Như nếu lão không sớm đề phòng, mấy mủi cương châm đó không phải đã lấy mạng lão rồi sao. Lão nổi giận nói:
– Cái thứ đồ ác độc thế này, còn để lại làm gì!
Nói rồi dùng sức chặt mạnh xuống, cây gậy đầu rồng vẫn cứ trơ trơ ra không sao cả. Lão ngấm ngầm kinh dị, mình chặt cú đó, ít nhất cũng đã bảy thành công lực, cho dù là mấy cây gậy sắt cũng đã cong queo rồi, tại sao lại chặt không gãy nó ?
Dương Oai vội vã la lên:
– Cậu cẩn thận, đề phòng độc châm đó.
Trần Sĩ Kỳ lúc đó cũng tỉnh ngộ, lỡ mà độc châm bắn ra, không phải đã lấy mạng mình rồi sao ? Vội vàng thu tay lại. Dương Oai nói:
– Nếu có thanh kiếm nào sắc bén chặt sắt như bùn, đem chặt nó ra là biết ngay trong đó còn có thứ gì độc hại nữa không.
Trần Sĩ Kỳ thình lình nhớ ra nói:
– Thái Cực môn chúng ta có thanh Bạch Long kiếm bén nhọn vô cùng, truyền từ đời này qua đời khác, để ta đem lại.
Nói rồi về nhà mình lấy kiếm. Một lát, lão bèn ôm một bọc vải dài thườn thượt, mở bao vải, lấy ramột thanh kiếm có luôn cả vỏ ra, vừa rút kiếm, lập tức một làn khí lạnh rợn người ập tới, ánh kiếm lấp loáng, quả nhiên là một thanh kiếm báu. Trần Sĩ Kỳ vung kiếm chém xuống cây gậy, soẹt một tiếng, cây gậy gãy ra làm đôi, Dương Oai cầm lên lắc lắc, thấy có vô số độc châm từ bên trong rớt ra, hai người kinh hãi toát mồ hôi lạnh. Dương Oai trong bụng thầm nghĩ:
– Nếu hồi đó mụ Châu Tiên Cô có cây gậy trong tay, không chừng mình đã mất mạng dưới tay mụ từ lâu.
Dương Oai lại lắc lắc mấy cái nữa, trong gậy lại rớt ra một tập giấy, Trần Sĩ Kỳ cẩn thận dùng một cây gậy gỗ khều tập giấy ra, lập tức ý lên một tiếng kinh hãi, hai tay ôm lấy tập giấy bất giác run rẩy cả lên. Dương Oai thấy kỳ quái, xích lại gần nhìn, cũng không nhịn được la lên một tiếng, thì ra tập giấy đó lại là một tập ngân phiếu giá tiền cự vạn, hai người bày xuống đất đếm qua, tất cả tới năm trăm vạn lượng, đều là ngân phiếu của các tiệm bạc nổi danh khắp nơi. Trần Sĩ Kỳ vội vã chém cây dọc tẩu, lắc lắc mấy cái, cũng rớt ra một tập giấy, hai người mở ra xem, lại càng kinh ngạc, thì ra lại là mấy tấm bản đồ kho tàng, vẽ rõ ràng đâu vào đó địa điểm và số lượng bạc ròng, còn nhiều gấp mấy lần lúc nãy, tới hai ngàn vạn lượng, hai người vừa mừng vừa kinh hãi.
Dương Oai tiêu cuộc mấy năm nay làm ăn phát đạt, có điều lợi nhuận cũng không đi quá một trăm vạn lạng bạc, mà hai thứ đồ này lại vượt quá gia sản y sở hữu xa lắc, mấy năm nay mình lại không biết, may mà lúc trước đem chúng nó về nhà, Dương Oai nói:
– Cậu này, tại sao hai tên Thiên Sơn nhị đạo lại không đem mấy thứ ngân lượng này bỏ vào trong tiệm bạc mà đi giấu là sao ? Không lẽ bọn họ không sợ người khác tìm ra ?
Trần Sĩ Kỳ nói:
– Ta đoán mấy thứ bạc ròng này số lượng nhiều đến mức đó chắc là lương thảo của triều đình, có dấu ấn trên đó, nếu bỏ vào tiệm sẽ bị bại lộ, do đó bọn họ đem dấu đi, đợi mọi chuyện êm ả rồi mới đào lên nấu lại, hoặc là bọn họ chưa có thì giờ để chuyển đến chỗ khác.
Dương Oai gật đầu khen phải. Trần Sĩ Kỳ lại nói:
– Còn mấy tờ ngân phiếu kia, chắc là tiền bạc bọn họ cướp được, do đó mới dám gởi trong tiệm bạc.
Dương Oai bị đám tiền bạc khổng lồ đột ngột đến từ đâu đó không biết làm cho đần người ra không biết làm sao cho phải, Trần Sĩ Kỳ hỏi y:
– Cháu ơi! Cháu tính xử lý đám tiền bạc này ra sao đây ?
Dương Oai ngẫm nghĩ rồi nói:
– Hoàn toàn nhờ cậu phân phó.
Trần Sĩ Kỳ nói:
– Ta đang nghĩ đến chuyện ông ngoại con có kể cho nghe một câu chuyện, hồi xưa lúc người còn trẻ, năm đó, ông ngoại con đi mưu sinh ở Bắc kinh, không may mắc bệnh, nằm liệt ra khách sạn, tiền bạc thoáng chốc đã tiêu sạch, ngước mắt nhìn không ai thân thích, lão chủ khách sạn tham tiền, bức ông ngoại con dọn ra, mắt thấy muốn bị chết vì cóng, hoặc bệnh tật ngoài đường ngoài xá, may sao có lão tiêu đầu Vương Nhất Đao của Kim Đao môn đi qua, đem ông ngoại con về tiêu cuộc, mời người chữa trị, tận tâm chiếu cố mới được sống sót.Vương lão tiêu đầu lúc ấy không biết ông ngoại con, mới biết ông ta là người thích làm điều thiện, hành hiệp trượng nghĩa, rất nhiều người được ông ta chiếu cố đến, tiếc là mười lăm năm trước, ông ta áp tống một chuyến lương cho triều đình ra ngoài Ngọc Môn quan, giữa đường không may bị hai tên gian tặc sát hại, tiêu ngân bị cướp không biết đi đâu, tiêu cuộc bị quan phủ tra xét phong niêm, nếu không nhờ ông ngoại con và mấy người khác bỏ tiền ra đút lót, chỉ e Kim Đao môn cả nhà đều đã bị chém sạch, tuy được thế, quan phủ còn xử bọn họ phải đi sung quân ra tới Lãnh Nam, đến giờ chết sống cũng không biết rõ.
Dương Oai nghe nói bèn đáp lời:
– Cậu dạy rất phải, quân tử có thích tiền, lấy tiền cũng có cách, mấy thứ này là của phi nghĩa, cháu nhất định đem trả lại cho gia đình thân thuộc kẻ bị hại.
Trần Sĩ Kỳ cười nói:
– Cháu có lòng hiệp nghĩa như vậy là quá tốt, ông ngoại cháu dưới suối vàng có hay, cũng sẽ vui mừng cho cháu.
Chiều hôm đó hai người thương lượng xong, quyết định trước tiên điều tra rõ ràng tiêu cuộc nào bị ăn cướp, rồi bí mật sai người đi đào bảo tàng. Chuyện đó trước sau làm cũng mất đi cả hai năm trời, Dương Oai đem đám tiêu ngân trước sau trả lại cho khổ chủ, đồng thời giao lại cho triều đình hơn một ngànn vạn lượng tiền lương đã bị cướp lúc trước, Minh Hiếu Tông Châu Tá Đường lúc đó vừa mới tức vị không lâu, bèn thưởng cho Dương Oai vô số vàng bạc lụa là, còn tự tay đề tặng bốn chữ Dương Oai Tiêu Cuộc, sai thợ làm thành tấm biển nạm vàng treo trên cổng lớn ra vào của Dương Oai tiêu cuộc, Dương Oai tiêu cuộc từ đó tiếng tăm như cồn, chiếm đầu công trạng, bao nhiêu lương thảo khẩn cấp của triều đình đều do Dương Oai tiêu cuộc áp tống. Lá cờ tiêu cuộc đi tới đâu, khắp nơi đạo tặc lẫn tránh xa lắc, ùn ùn rao với nhau: “Không xong, cái lão Diêm Vương Phán Quan lại đến rồi!” đều co giò chạy trốn, xe tiêu từ đó chạy suốt từ nam ra bắc, bắc vào nam không hề trở ngại.
Nguyên tác: A Chí
Dịch giả: Lê Khắc Tưởng
Bài Cùng Tác Giả:
- Bi Ca Hành trong nhạc cổ điển
- Hoàng Hạc Lâu – Thôi Hiệu
- Tương Tiến Tửu – Lý Bạch
- Cẩm Sắt – Lý Thương Ẩn
- Vọng nguyệt hòai viễn – Trương Cửu Linh
- Cận thí thượng Trương thủy bộ – Chu Khánh Dư
- Khiển hòai – Đổ Mục
- Lương Châu từ – Vương Hàn
- Phong kiều dạ bạc – Trương Kế
- Dạ vũ ký bắc – Lý Thương Ẩn
- Đăng Lạc Du nguyên – Lý Thương Ẩn
- Xuân hiểu – Mạnh Hạo Nhiên
- Bạc Tần Hòai – Đỗ Mục
- Hành lộ nan – Lý Bạch
- Phú đắc cổ nguyên thảo tống biệt – Bạch Cư Dị
- Dạ tư – Lý Bạch
- Hiệp Khách Hành – Lý Bạch
- Tặng Vệ bát xứ sĩ – Đỗ Phủ
- Kim Lũ Khúc – Nạp Lan Tính Đức
- Trường Can Hành – Lý Bạch
0 Bình luận