Trí Thông đại sư đi rồi, Dương Thông lại trở về chuyện quét dọn đại điện,tĩnh tọa đả thiền, thỉnh thoảng lại luyện qua kiếm pháp quyền pháp,Thanh Tòng đạo trưởng cũng không đả động gì đến y để mặc cho y tự mình lo liệu. Một hôm, Dương Thông quét dọn đại điện đâu vào đó rồi, đang ngồi một mình trước cổng suy nghĩ chuyện đâu đâu, tìm không ra đối thủ đánh cờ tay chân ngứa ngáy, lâu ngày y sợ không luyện tập đến thủ pháp búng cờ lỡ Thanh Tòng đạo trưởng hoặc Trí Thông đại sư gọi lại mình sẽ quên lững, thế là y theo phưƠng pháp Trí Thông đại sư truyền thụ tự mình đối diện với một gốc cây tập luyện. Bấy giờ trong tay y không có gì, chỉ là trong đầu đang nghĩ đến phương pháp búng ra, tâm niệm sản sinh, ngón trỏ bèn khẻ búng một cái, một luồng nội lực từ ngón tay thình lình vụt ra, như một luồng điện xẹt, chỉ nghe đằng xa răn rắc lên một tiếng có một nhánh cây chừng nắm tay bị gãy xuống, Dương Thông giật nãy mình, còn ngỡ là chuyện ngẫu nhiên, lại theo đúng cách lúc nãy búng ra lần nữa, lần này y cảm thấy một luồng chân khí chạy từ ngón trỏ bay vụt ra, một nhánh cây khác lại rắc lên một tiếng gãy lìa, lần này DưƠng Thông vừa kinh hãi vừa mừng rỡ vội vàng thử ngón giữa ngón cái ngón áp út ngón út, ngón nào cũNg làm gãy đi một nhánh cây, bấy giờ y mới phát hiện ra những thứ thủ pháp Thanh Tòng đạo trưởng và Trí Thông đại sư truyền thụ đều là những môn chỉ công lợi hại cực kỳ, thế là Dương Thông bèn ngồi nghĩ lại kỹ lưỡng từ đầu đến cuối những gì Trí Thông đại sư đã chỉ dạy, một mình ngồi luyện tập, nội lực phát ra từ ngón tay không những mãnh liệt mà cũNg chính xác nhanh nhẹn cực kỳ, bấy giờ mới hiểu ra hai người rõ ràng là có ý muốn truyền thụ vũ công cho mình, do đó vừa cảm kích vừa gia công tu luyện càng chuyên cần.

Chớp mắt lại qua mấy tháng trời, Dương Thông chỉ thoáng chốc mà đã ở trên núi Võ Đang được hơn một năm, trừ mỗI ngày quét dọn đạo quan ra, Thanh Tòng đạo trưởng giám sát nghiêm ngặt bắt y đả thiền tụng kinh, nhưng lão không truyền thụ võ công gì nữa cho y, Dương Thông mỗi lúc nhàn rỗi tự mình luyện tập kiếm pháp, quyền pháp và chỉ công mà Thanh Tòng đạo trưởng và Trí Thông đại sư đã từng dạy, tối lại y còn tiếp tục luyện Vô Tướng thần công và Thái Ất huyền công, bấy giờ tâm của y đã lắng đọng như mặt nước hồ, so với lúc lên núi Võ Đang đã hầu như thoát thai hoán cốt thành người khác, không còn tính cách nóng nảy, quật cường hiếu thắng như thuở trước, từ từ y đã biến thành trầm ổn bình hòa, mà hoàn cảnh u tĩnh trên núi Võ Đang cũng thích hợp cho việc tu luyện vũ công, y lại càng tiến triển vượt bực. Trong năm đó, Đoàn Nhị cũNg chẳng hề có tin tức, DưƠngTho^ng lại càng không biết tình huống của Đoàn Nhị và Cái Bang ra sao, lúc không có chuyện gì làm, y cũNg nghĩ đến Hạ Mẫn không biết cô về nhà rồi sẽ có chuyện gì xảy ra, không biết đã dần dần quên đi mình rồi. Trong thời gian đó y cũng đã quen với lối sinh hoạt của đạo sĩ, ăn uống đạm bạc, lâu lắm đã không đụng vào tới rượu thịt, tuy có lúc thấy chim chóc thú vật trong rừng cũng nghĩ đến mùi vị nhưng cũng không dám vi phạm môn quy sát sinh, lâu ngày rồi cũNg quên luôn chuyện giang hồ xung sát tranh đoạt.

Một hôm, Dương Thông đang quét vừa xong nguyên cả đại điện, đứng ngoài cửa luyện kiếm, đang luyện hứng chí thình lình có tiếng chung đồng nện thình thình không ngớt vang lên từ điện Tử Hà. Dương Thông nghe vậy không khỏi giật mình kinh hãi, chung đồng thường thường không đụng vào trừ khi nào chưởng môn có chuyện gì trọng yếu muốn chiêu tập mọi người hoặc có chuyện gì khẩn cấp nghiêm trọng xảy ra, y nghe rồi không dám chậm trễ vội vàng nhắm đại điện chạy về. Y vào đến cửa đã thấy có không ít người đã đứng trong đó, Dương Thông hối hả đi theo Minh Nguyệt lại đứng hầu phía sau Thanh Tòng đạo trưởng,chỉ thấy không lâu sau đó mấy đám đạo sĩ lục tục kéo nhau vào bày hàng theo bối phận, Dương Thông y theo thứ tự nhận ra có Thanh Vân đạo trưởng của cung Ngộ Chân, Thanh Hư đạo trưởng của cung Ngọc Hư, Thanh Trúc đạo trưởng của cung Ngũ Long, Thanh Hải đạo trưởng của cung Phục Chân, Thanh Hạc đạo trưởng của Nam Nham, Thanh Phong đạo trưởng của Kim Điện, chỉ không thấy có Thanh Mộc đạo trưởng của cung Thái Hòa. Dương Thông thấy sáu vị cung chủ và Thanh Tòng đạo trưởng mặt mày lộ vẻ bi thương, thần tình nghiêm trọng, không biết chuyện gì đã xảy ra. Thanh Tòng đạo trưởng thấy mọi người đã tề tụ đầy đủ, lão đưa mắt rảo quanh một lượt rồi cất giọng trầm ổn nói:

– Hôm nay triệu tập mọi người đến đây là có chuyện trọng yếu muốn tuyên bố,”

Lão ngừng lại một hồi mới nói tiếp:

– Thanh Mộc cung chủ của Thái Hòa cung bản phái đã phụng mạng bản tòa lên núi Thiếu Lâm Tung Sơn bái hội Trí Không đại sư, trên đường về tới Nam Dương bất hạnh bị kẻ gian hãm hại, nhờ Kim Đao tiêu cuộc ở Nam DưƠng là Vương lão tiêu đầu phát hiện, hộ vệ pháp thể của sư đệ đem về lại Võ Đang.

Giọng của lão không lớn, nhưng trong đại điện ai ai cũNg nghe rõ mồn một, cái tin này đối với hầu hết mọi người trong đại điện có thể nói không khác gì giữa thanh thiên bạch nhật có tiếng sét nổ vang trời, mọi người đều biến sắc, Dương Thông cũng không khỏi giật mình rúng động, Thanh Mộc đạo trưởng y cũNg có biết mặt, lão là cung chủ của Thái Hòa cung, trong phái Võ Đang vũ công chỉ kém có Thanh Vân đạo trưởng và Thanh Tòng đạo trưởng, không những thế Dương Thông còn chính mắt thấy lão và kẻ đã hộ vệ Hạ Mẫn là Thiết Thủ Vô Thường Vu Thiên Long giao thủ, tài nghệ hai người xấp xỉ nhau, vũ công của lão trong giang hồ đã xem là hiếm có đối thủ, tâm đắc chỗ ảo diệu của kiếm pháp Võ Đang, bây giờ bỗng dưng lại bị người ta hãm hại như thế này ? DưƠng Thông tuy không phải là đệ tử của phái Võ Đang, nhưng ở với họ cả năm trời, đã xem mình như là người trong phái Võ Đang, y nghe tin không khỏi trong lòng bi thảm sửng sốt.

Chỉ nghe Thanh Tòng đạo trưởng cất tiếng hỏi:

– Thanh Vân, Thanh Hư, pháp thể của Thanh Mộc sư đệ đã đem về đến chưa ?

Dương Thông thấy Thanh Vân đạo trưởng bước tới trước thưa:

– Bẩm cáo chưởng môn, đã đem về lại cung Thái Hòa rồi, có điều thanh Ỷ Thiên kiếm của Thanh Mộc sư đệ không thấy đâu, lúc Vương lão đầu phát hiện ra pháp thể của sư đệ, đã không còn thấy thanh kiếm.

Ỷ Thiên kiếm là thanh bảo kiếm chặt sắt như bùn, hiện giờ đã lọt vào tay hung thủ, mọi người không khỏi cảm thấy đáng tiếc. Thanh Tòng nghe nói gật đầu nói:

– Từ nay về sau, các đạo quan phải tăng cường đề phòng cảnh bị, phái thêm người đi tuần khắp mọi nẻo đường, phát hiện chuyện gì khác biệt lập tức báo cho mọi người, các đệ tử không có mệnh lệnh không được tự ý xuống núi.

Các cung chủ và đệ tử nhất tề ứng lệnh, Thanh Tòng đạo trưởng lại nói tiếp:

– Tòng Vân, cung Thái Hòa tạm thời do ngươi thống lãnh.

Dương Thông thấy có một đạo sĩ trung niên bước ra ứng lên một tiếng, Dương Thông nhận ra gã là đại đệ tử của Thanh Mộc đạo trưởng. Thanh Tòng đạo trưởng an bày mọi chuyện với các đạo quan rồi bèn nói:

– Các cung chủ và quan chủ theo ta vào cung Thái Hòa, còn những người khác đều về lại chỗ của mình!

Mọi người bèn phân tán. Thanh Tòng đạo trưởng bèn dẫn đầu sáu đại cung chủ và quan chủ nhắm cung Thái Hòa đi lại, Dương Thông và Minh Nguyệt cũng đi theo hai bên Thanh Tòng đạo trưởng. Cung Thái Hòa và Kim Điện nằm giữa lưng chừng ngọn Thiên Trụ Phong phía dưới Nam Thiên Môn của thành Tử Kim, mọi người đi được nửa tiếng là tới, vào đại điện, Dương Thông thấy trong điện có để một cáng gỗ có một tấm vải trắng phủ lên, vài gã đạo sĩ cầm kiếm đứng giữ một bên, thấy đám Thanh Tòng đạo trưởng bước vào bèn tiến lại tham bái.

Thanh Tòng đạo trưởng khom người xuống mở tấm vải trắng ra, DưƠng Thông bèn thấy khuôn mặt ốm o của Thanh Mộc đạo trưởng đen bầm như mực, hai mặt nhắm nghiền, hai lỗ mủi còn thấy được máu bầm đã khô, Thanh Tòng đạo trưởng lại mở áo bàn của Thanh Mộc đạo trưởng ra, chỉ thấy trước ngực lão một dấu bàn tay ấn xuống đen thui như lọ chảo như lữa đốt cháy vậy. Thanh Tòng đạo trưởng đứng dậy mở miệng nói:

– Xem dấu ấn bàn tay đó mà thấy thì Thanh Mộc sư đệ trước ngực xương cốt gãy từng tấc một, ngũ tạng lục phủ đều bị nát nhừ, tức là đã trúng độc của kẻ gian trước, sau đó chất độc phát tác làm mất hết nội lực mới bị độc chưởng làm hại.

Phải biết Thanh Mộc đạo trưởng nội công thâm hậu, cho dù có bị kẻ địch dùng chưởng lực đả thương cũng không đến nổi xương ngực bị nát nhừ ra vậy, chỉ trong trường hợp lão bị mất hết nội lực mới ra thương tích như thế. Thanh Tòng đạo trưởng quay đầu hướng về Thanh Vân đạo trưởng hỏi:

– Thanh Vân sư đệ, ngươi đi với Thanh Hư lại tiếp pháp thể của Thanh Mộc sư đệ, Vương lão đầu có nói rõ ràng sư đệ ngộ hại ở nơi nào không ? Có phát hiện trên người sư đệ trúng phải thứ ám khí độc hại gì không ?

Thanh Vân, Thanh Hư hai người nghe hỏi vội vàng bước lại khom người đáp:

– Bẩm cáo chưởng môn, Vương lão đầu phát hiện pháp thể của Thanh Mộc sư đệ ở trong một quán lương đình bên đường đi Nam DưƠng, ông ta cũng có xem xét kỹ các vết thương trên người sư đệ, trừ dấu chưởng ấn trên ngực ra không thấy có thứ gì khác, có điều ông ta có thấy lá cờ này phủ lên người sư đệ, vì vậy bèn di chuyển pháp thể của sư đệ về lại tiêu cuộc rồi sai người lên núi báo tin.

Nói xong Thanh Vân đạo trưởng móc trong người ra một tấm vải đưa qua cho Thanh Tòng đạo trưởng, Thanh Tòng đạo trưởng tiếp lấy trải tấm vải ra xem, mọi người chỉ thấy trên tấm vải có thêu một vầng thái dương đỏ hồng, chung quanh có một lữa cháy, nhìn kỹ lại có một hàng chữ lớn viết bên cạnh “theo ta thì được nhờ, nghịch với ta là chết”, còn có dấu vết máu khô lang bang chung quanh.

Thanh Tòng vừa thấy lá cờ gương mặt lập tức biến sắc, lão hỏi:

– Thứ này phát hiện trên người sư đệ đó sao ?

Thanh Vân đạo trưởng khom người đáp:

– Đúng thế, theo lời Vương lão đầu nói, lá cờ phủ lên người sư đệ hình như là hung thủ cố ý để lại, không biết đó là tiêu ký của môn phái nào.

Thanh Tòng đạo trưởng nghe nói vậy vội khom người xuống dùng cây phất trần rà chầm chậm một lượt trên thi thể của Thanh Mộc đạo trưởng, cây phất trần của lão trên đầu chỏm có gắn từ thiết hút được các loại ám khí. Chỉ thấy Thanh Tòng đạo trưởng rà qua một lượt rồi bèn rủ tơ phất trần ra đưa lên xem, mọi người thấy trên đầu phất trần có dính hai mủi độc châm nhỏ xíu như lông trâu, lóng lanh một màu xanh xám. Dương Thông vừa thấy độc châm thất thanh gọi lên:

– Băng Tàm Đoạt Mệnh Châm của Ma Ni giáo.

Thanh Tòng đạo trưởng gật đầu nói:

– Đúng vậy, chính là Băng Tàm Đoạt Mệnh Châm đã mấy trăm năm nay không thấy bóng dáng trong giang hồ.

Thanh Vân đạo trưởng và cả bọn đồng thời giật nảy mình kinh hãi, thứ độc châm này vốn là ám khí độc môn của một tay Ma vương pháp sư của Ma Ni giáo tên là Đại Mộ Ám, Đại Mộ Ám là một đại hộ pháp của Ma Ni giáo thời Đường Huyền Tông, bởi vì lão ta bang trợ Đường Huyền Tông bình định giặc An Lộc Sơn có công, Đường Huyền Tông bày pháp đường cung phụng y ở Trường An truyền giáo, sau này đến thời Đường Vũ Tông, Ma Ni giáo bị đuổi về lại Tây Vực, thứ độc châm này mới mất đi tung tích ở Trung Nguyên, năm xưa vô số vũ lâm nhân sĩ Trung Nguyên từng bị chết dưới mủi độc châm này, do đó rất nhiều người nhận ra được thứ ám khí này. Dương Thông vội vàng nói:

-Chưởng môn, vãn bối biết ai là hung thủ.

Thanh Tòng đạo trưởng giật mình hỏi:

– Ui da! Ngươi biết được hung thủ là ai sao ?

Dương Thông gật đầu đáp:

– Đúng thế, đám người này cũng đã từng dùng độc châm ở Hoành Sơn giết hại Tuệ Đốn sư thái, vãn bối đã có đánh nhau với họ, bọn người này là giáo đồ của một tổ chức tên là Trung Thánh Môn.

Nói rồi y bèn đem chuyện Tuệ Đốn sư thái của phái Hoành Sơn bị giết hại như thế nào, mình làm sao đánh nhau một trận với bọn bao mặt, cho đến lúc mình làm sao bị họ đánh rơi xuống vực thẳm ở núi Thanh Thành, rồi ở Thành Đô đám Tào Hỗ chưởng môn của Yến Thanh Môn bị hại ra sao kể lại rõ ràng chi tiết cho mọi người nghe.

Mọi người nghe vậy ai nấy đều lấy làm kinh hãi vừa phẫn nộ, không biết bọn Trung Thánh Môn thần bí này giết Tuệ Đốn sư thái và Thanh Mộc đạo trưởng rốt cuộc có ý đồ gì, Thanh Tòng đạo trưởng nghe rồi lại lắc lắc đầu nói:

– Ngươi nói đó e là chỉ đúng có một nửa, Trung Thánh Môn không phải là kẻ chân chính đứng sau lưng, mà sau lưng họ còn có một tổ chức bí mật lớn lao thao túng.

Dương Thông và mọi người nghe nói đều giật mình không biết lão nói tổ chức thần bí này là ai, Thanh Tòngđạo trưởng phẩy lá cờ lên cho mọi người xem rồi hỏi:

– Các ngươi ai đã thấy qua lá cờ này rồi ?

Mọi người ai cũng lắc đầu, Dương Thông hỏi:

– Chưởng môn, không lẽ lá cờ này là của một giáo phái nào hay sao ?

Thanh Tòng đạo trưởng gật đầu nói:

– Đúng thế, lá cờ này đã mất dạng trong chốn giang hồ gần hai trăm năm nay, bây giờ lại trùng xuất, tình thế có vẻ muốn chống đối với triều đình, mà phái Võ Đang chúng ta và phái Hoành Sơn đã từng thụ ân rất nhiều của triều đình mới được như ngày hôm nay, dĩ nhiên bọn họ sẽ từ hai phái chúng ta hạ thủ là phải rồi.

Bọn Thanh Vân đạo trưởng nghe nói đều biến hẳn sắc mặt, Thanh Vân đạo trưởng thất thanh hỏi:

– Không lẽ … Không lẽ bọn Di Lặc giáo lại quay trở về sao ?

Thanh Tòng đạo trưởng gật đầu đáp:

– Đúng thế, lá cờ Thánh Hỏa Thái Dương Kỳ chính là lá cờ của Di Lặc giáo năm xưa, bọn họ trước tiên muốn lấy Trung Thánh Môn ra làm tấm chắn để xuất hiện giang hồ, thu phục hết đám môn phái nhỏ bé, rồi mới đến các môn phái lớn, âm mưu xưng bá vũ lâm rồi chống lại với triều đình, do đó mới nhắm vào hai phái chúng ta hạ thủ trước.

Thì ra, lúc triều nhà Minh đang trong thời kỳ lập quốc, Mã hoàng hậu dẫn đám gia quyến chạy trong đám loạn quân bị thất lạc, đám nữ ni phái Hoành Sơn đã từng đem bà ta và gia quyến lên núi tỵ nạn, sau này Mã hoàng hậu gặp lại quân binh mới theo lên phía bắc, rồi Châu Nguyên Chương lên ngôi bèn điều động nhân lực lên núi Hoành Sơn tu bổ lại chùa miếu. Còn phái Võ Đang bởi vì tổ sư khai sáng là Trương Tam Phong đắc đạo thành tiên, các hoàng đế đời này qua đời khác đều cho phái Võ Đang có phương pháp tu luyện sống lâu năm do đó mà từ Minh Thái Tổ trở đi, các hoàng đế triều Minh đều tôn trọng phái Võ Đang, sai người lại mời các đạo trưởng lại giảng kinh dạy đạo tu luyện đan dược, cầu mong được sống lâu không già. Đến lúc Minh Thành Tổ lên ngôi, trước sau nhiều lần lên núi Võ Đang cầu kiến Trương Tam Phong, mà Trương Tam Phong đã vào trong rừng sâu, chẳng thấy được lão, Minh Thành Tổ vì tranh đọat ngôi vị muốn mượn ý trời để lấy lòng người, và cũng muốn mượn danh nghĩa Chân Vũ đại đế phù trì, mà phái Võ Đang thờ phụng Chân Vũ đại đế, do đó lão lên ngôi rồi bèn điều động ba mưƠi vạn quân lính lên núi Võ Đang đốn cây đốn rừng xây lầu xây đài, tu bổ lại đạo quan đại điện, quy mô hùng vĩ đương thời nổi danh là “năm dặm có am, mười dặm có cung, tường đỏ ngói xanh vọng lung linh”, đạo quan liên miên mấy chục dặm.

Dương Thông nghe vậy trong lòng không khỏi chấn động vô cùng, Lục Trang trước khi chết đã chính miệng nói cho mình là Di Lặc giáo chính là kẻ đã giết phụ thân và bốn năm chục tiêu sư của Dương Oai tiêu cuộc, do đó mà ba chữ Di lặc giáo lúc còn nhỏ đã nằm sâu trong trí óc, còn Di Lặc giáo là thứ giáo phái lợi hại ra sao y không hiểu rõ ràng là thế nào, lúc đó tuổi tác y còn nhỏ, y cũng đã từng hỏi qua Đoàn Nhị Di Lặc giáo lai lịch ra sao, nhưng Đoàn Nhị sợ y nhịn không nổi chuyện trả thù bèn không nói gì cho y nghe. Dương Thông nghe tới đó vội vàng mở miệng hỏi tới:

– Chưởng môn, Di Lặc phái không lẽ còn lợi hại hơn cả phái Võ Đang chúng ta sao ?

Phải biết phái Võ Đang trong võ lâm đương thời cũng không nhường nhịn phái Thiếu Lâm, cả núi Võ Đang trên dưới có gần tới ba ngàn người, còn có cả vô số đệ tử tục gia, Thanh Tòng đạo trưởng nghe nói lắc lắc đầu đáp:

– Di Lặc giáo này rất thần bí, giáo đồ thủ hạ e không dưới mấy vạn người, chỉ phái Võ Đang chúng ta thôi đã không là địch thủ của họ, ngay cả liên hợp với phái Thiếu Lâm cũng không tranh nổi với họ.

Dương Thông nghe nói cũNg kinh hãi trong lòng, Cái Bang là một đại bang phái trng vũ lâm mà đệ tử cũng chỉ không có quá vạn người, Dương Thông không ngờ được Di Lặc phái lợi hại đến dường đó, y lộ vẻ kinh ngạc hỏi:

– Chưởng môn, Di Lặc giáo rốt cuộc là một giáo pha/i như thế nào, giáo chủ của họ là ai ? Tại sao trong giang hồ lại chưa bao giờ nghe đến tên họ ?

Thanh Tòng đạo trưởng thở ra nói:

– Di Lặc giáo tính ra cũng được một lịch sử hơn hai trăm năm rồi, vốn là một giáo phái rất chính nghĩa, người sáng lập ra là một hòa thượng tên là Bành Doanh Ngọc, tham gia vào giáo phái đều là đám bách tính nghèo khổ, lúc đó triều Nguyên đối với người Hán thi hành chính sách rất hà khắc tàn bạo, Di Lặc phái dưới sự thống lãnh của Bành Doanh Ngọc quật khởi phản kháng lại với nhà Nguyên, Bành Doanh Ngọc chết rồi, Di Lặc giáo phân tán ra thành nhiều chi nhánh, trong đó có một nhánh do Minh Thái Tổ Chu Nguyên Chương thống lãnh dần dần lớn mạnh lên, lật đổ triều Nguyên, lập ra triều nhà Minh, còn mấy chi kia tranh chấp với nhau dần dần tan rã, duy có một nhánh quân do một người tên là Minh Ngọc Trân thống lãnh, chiếm được dãy đất ở Tứ Xuyên làm ra nước Đại Hạ, lấy Di Lặc giáo làm quốc giáo, tôn Bành Doanh Ngọc làm tổ sư gia. Sau này Thái Tổ Câu Nguyên Chương thống nhất đất nước rồi bèn phái binh vào Tứ Xuyên tiêu diệt nước Đại Hạ, nước Đại Hạ bèn cũng diệt vong luôn sau mười năm lập nước, có điều đám bộ hạ tàn dư của nước Đại Hạ lập hậu nhân của Minh Ngọc Trân lên ngôi thoái lui về biên giới Xuyên Tạng một nơi bí mật trên núi Tuyết Sơn, đời này qua đời kia tôn hậu nhân của Minh Ngọc Trân làm giáo chủ, bọn họ vì trốn tránh triều đình truy nã bèn bắt đầu dấu kín hành tung do đó mà Di Lặc phái mới mất đi tung tích trong giang hồ. Cho đến mãi gần mười năm nay, thỉnh thoảng có nghe xuất hiện lại trong giang hồ cướp bóc lương thực triều đình, có điều chưa nghe họ làm khó dễ gì các môn phái trong giang hồ, không ngờ bây giờ họ lại đi giết hại người phái Võ Đang và Hoành Sơn.

Dương Thông nghe rồi nghiến răng hằn học nói:

– Thì ra bọn Di Lặc giáo này lại là một thứ tà giáo như vậy, mối thù của Tuệ Đốn sư thái và Thanh Mộc đạo trưởng còn chưa nói, phụ thân của vãn bối và mấy chục tiêu sư là do bọn họ sát hại đó, mối thù này không thể nào không báo cho được.

Thanh Tòng đạo trưởng nghe vậy bèn hỏi:

– Ui da … phụ thân của ngươi là ai ?

Thế là Dương Thông bèn đem thân thế của mình cho đến chuyện Lục Trang trăn trối lại trước khi chết nói hết cho Thanh Tòng đạo trưởng nghe, Thanh Tòng đạo trưởng nghe rồi bèn thở dài nói:

– Thì ra Di Lặc giáo đã bắt đầu bủa ma chưởng vào giang hồ mười mấy năm trước rồi, xem ra đám tiêu sư trong tiêu cuộc nhà ngươi đã bị bọn họ giết hại từ lâu rồi.

Dương Thông hỏi:

– Chưởng môn, không lẽ chúng ta cứ thế thỏng tay cho bọn họ tàn hại dần từng phái từng phái một sao ?

Thanh Tòng đạo trưởng nghe hỏi bèn gật đầu nói:

– Đúng vậy, chúng ta phải mau mau chuẩn bị sớm, ngày mai ta sẽ viết thư phái người lên chùa Thiếu Lâm, thương lượng phương pháp đối phó.

Dương Thông nghe vậy bèn nói:

– Sư phụ của vãn bối đang tra xét chuyện này bao lâu nay, bây giờ chắc người còn chưa biết đám người này là do Di Lặc giáo nắm đầu, phải nghĩ cách báo cho người mới phải.

Thanh Tòng đạo trưởng gật đầu nói:

– Chuyện đó ngươi yên tâm, không bao lâu nữa ông ta sẽ lên núi đón ngươi đó! Đến lúc đó ta sẽ báo cho ông ta biết.

Dương Thông nghe tin tức đó lập tức trong người hứng phấn lên khôn tả, thực tình mà nói y nằm lì trên núi Võ Đang đã được gần một năm, trong bụng đã muốn chuồn xuống núi, có điều chưa có mệnh lệnh Đoàn Nhị nên không dám làm càn rỡ. Thanh Tòng đạo trưởng lại nói tiếp:

– Bọn Di Lặc giáo này thần thông quảng đại lắm, khắp nước đều có phân đà tai mắt của họ bố trí, lại còn thu hợp vô số nhân vật thành danh, chuyện này mọi người phải giữ bí mật, không nói cho ai biết đã, chúng ta sẽ ngấm ngầm dò xét cứ điểm phân đà bí mật của bọn họ trước rồi sẽ tính sau.

Mọi người đều gật đầu nghe mệnh, thế là mọi người bắt đầu bàn chuyện chia nhau đi lo chôn cất làm pháp sự cho Thanh Mộc đạo trưởng, sau đó mới phân tán.

 
Nguyên tác: A Chí
Dịch giả: Lê Khắc Tưởng

 

 

Bài Cùng Tác Giả:

0 Bình luận

Bình Luận