Giang Hồ Kỳ Tình Lục – Chương 73. Tân chưởng môn phái Hoa Sơn
Qua ngày hôm sau, huyện Hoa Âm và trong thành Trường An bèn có vô số giang hồ nhân sĩ tụ tập, đều là đến để điếu tang Vi Tiếu Thiên, dĩ nhiên là cũng không thiếu những kẻ ăn không ngồi rồi lại xem nhiệt náo hỗn tạp trong đó. Dương Thông ở lại phân đà tây bắc một ngày, thay đổi thành tang phục, hôm sau bèn dẫn đầu Lỗ trưởng lão, Giản trưởng lão và Liễu Thiết Sinh, Tống Thanh bốn người lên Hoa Sơn. Mọi người đi đến chân núi, bèn thấy khắp nơi treo phướn treo hoa trắng xóa từ trên núi xuống, đệ tử phái Hoa Sơn mặc đồ tang phục đội khăn tang, eo lưng thì đeo kiếm, đứng cung nghinh một bên đường lên núi, trên đường đi đều có người canh gác nghiêm ngặt, người nào không có thiệp mời đều bị từ chối. Dương Thông và mọi người đi lên đến cung Thúy Vân, bên ngoài thấy đã dựng lên trướng lều cho những người lên điếu tang nghỉ ngơi, lúc Dương Thông vào đã có vô số người ngồi trong lều, một số Dương Thông đã biết, một số chưa hề gặp mặt, trong đó có Trí Tuệ, Trí Viễn đại sư của phái Thiếu Lâm, Phong Lôi kiếm khách Thiên Hồng đại sư của phái Côn Luân, Thiết Xích Thánh Thủ Yến Dương Thiên của phái Không Động, Thanh Vân, Thanh Hư đạo trưởng của phái Võ Đang, Ngọc Chân Tử, Ngọc Thanh Tử của phái Thanh Thành Dương Thông đều quen biết, bấy giờ y đã là bang chủ một bang hội lớn, do đó đều cùng mọi người hành lễ tương kiến, Ngọc Chân Tử vẫn còn mặt mày lạnh nhạt ra chiều hậm hực với y. Dương Thông phát hiện vợ chồng chưởng môn phái Hoàng Sơn là Phi Thiên Vân Yến cũNg không thấy lại lần này, chỉ phái mười mấy tên đệ tử như lần trước, chưởng môn phái Hằng Sơn là Thiết Thủ Ngân Câu thì thân hành lại phúng điếu đem theo mười mấy tên đệ tử, xem thần tình đầy vẻ bi thiết. Dương Thông lại phát hiện đám đệ tử phái Hoành Sơn chẳng thấy có một ai, có lẽ là Tuệ Thanh sư thái đối với Vi Tiếu Thiên vẫn còn thù hận chuyện Đoàn Nhị, phái Nga Mi có Tĩnh Linh sư thái dẫn theo mười mấy đệ tử lại, không thấy có Tĩnh Huyền sư thái, đệ tử người nào cũng có đem theo một cây dù màu vàng một bên, dùng làm che nắng che mưa mà cũng là binh khí của họ, Đoàn Nhị từng đề cập tới Tĩnh Linh sư thái là sư muội của Tĩnh Huyền, vũ công cũng đạt đến mức chân truyền của phái Nga Mi, vũ công phái Nga Mi đều đặt hết vào trong cây dù, có thể dùng làm trường kiếm mà cũng có thể dùng làm phán quan bút điểm huyệt, chế tạo bằng thép ròng, mặt dù làm bằng vải bố thấm dầu có dây sắt bên trong, giương ra có thể chống đở được ám khí, trong cán dù còn trang bị cơ quan, bấm nút có thể phóng ra ám khí mạnh mẻ, đầu cán dù còn có thể thò ra mủi kiếm, bình thường không có chuyện gì nhìn vào chỉ là cây dù như bao cây dù khác. Dương Thông dọc đường cùng mọi `ila`m lễ tương kiến, đi dần vào tới cung Thúy Vân.
Cung Thúy Vân bấy giờ khắp nơi đều treo phướn tang, ngựa giấy, quan tài của Vi Tiếu Thiên bày trong điện, linh đường bên cạnh, một số đạo sĩ đang làm pháp sự, hai bên quan tài đứng ra hai hàng đệ tử phái Hoa Sơn ăn mặc tang phục, trong đó có Triệu Tử Phong và Trác Nhất Hoa một số người quỳ trước linh đường bái lạy quan khách lại điếu tang. Vi Tiếu Thiên từ khi vợ và con cái bị Kim Châm Thánh Thủ giết sạch rồi không hề tục huyền sinh con đẻ cái, do đó rất được đám đệ tử tôn kính, nhưng cũng không còn ai là thân nhân. Bọn Dương Thông thấy bức tượng của lão bày trước bàn thờ trong lòng bất giác phẫn nộ, thật tình muốn xông lại đánh cho mấy chưởng, nhưng rồi cũng ráng nhẫn nại, bọn đệ tử phái Hoa Sơn dâng hương lên, Dương Thông và Lỗ trưởng lão chỉ có đường giữ vẻ mặt bi ai hướng về linh đường khom người lạy mấy lạy, vừa lạy vừa mắng thầm trong bụng:
– Vi Tiếu Thiên lãO tặc, cha mi lại đây viếng mi đây, mi mau mau xuống âm tào địa phủ quách! Diêm La Vương đang đợi mi xuống nấu chảo dầu đó! Xong rồi cho mi đầu thai vào trong bụng con heo nái, sinh ra sẽ bị chó xé nát thây, gặm xương ráo trọi!
Y mắng cho một hồi trong lòng cũng hả dạ được phần nào, Triệu Tử Phong và Trác Nhất Hoa thấy bọn Dương Thông bái trước linh đường cũNg cung kính bái trả. Triệu Tử Phong kính cẩn nói với Dương Thông:
– Đa tạ Dương bang chủ và chúng vị anh hùng Cái Bang lại đây tế tôn ân sư!
Dương Thông thấy Triệu Tử Phong rồi mới tiêu đi hết cơn hận, y cung kính đáp lễ nói:
– Triệu đại ca, xin bới bi ai là tốt, bảo trọng thân thể.
Triệu Tử Phong lại cúi đầu đáp lễ Dương Thông thêm lần nữa nói:
– Đa tạ bang chủ!
Nói rồi quay qua phía sau chỉ vào một lão già nói với Dương Thông:
– Bang chủ, tại hạ xin được giới thiệu với bang chủ, đây là Phương sư bá của tệ phái.
Dương Thông lúc nãy bước vào đã thấy lão già, y thấy lão không hề mặc tang phục cũng không nói năng gì, chỉ lạnh lùng ngồi yên ra đó, lúc đầu cũng không chú ý, bây giờ nghe Triệu Tử Phong giới thiệu mới để ý nhìn kỹ lão một hồi. Chỉ thấy tuổi tác của lão chừng đã tới hơn tám mươi, đầu tóc bạc phơ, mặc bộ đồ vải thô màu xám, mặt mày vàng vọt, dáng vóc gầy như que củi, hai bàn tay gầy guộc như cây khô, gân xanh nổi lên chằng chịt, có điều cặp mắt sáng như điện, lóng lánh hàn quang, liếc qua liếc lại sắc như dao, nhìn vào người ta đầy vẻ bức bách, đặc biệt là hai bên thái dương của lão gồ cao lên, chỉ nhìn là biết lão là một người nội công cực kỳ thâm hậu.
Triệu Tử Phong lại quay qua lãO già nói:
– Phương sư bá, vị này là bang chủ mới nhiệm chức của Cái Bang, Dương bang chủ.
Lão già thấy Dương Thông tuổi tác còn nhỏ, mặt mày lộ vẻ cao ngạo, chỉ nhìn nhìn Dương Thông một hồi rồi gật gật đầu, và ngồi nghiễm nhiên ra đó, hững hờ nói:
– Lão phu là người dân dã, cô lậu quả văn, chưa từng gặp qua Dương bang chủ, có điều Đoàn bang chủ của quý bang thì lão phu cũng có duyên được gặp mấy lần.
Dương Thông thấy lão lãnh đạm cũng chỉ cười trừ, khom người làm lễ nói:
– Đấy là ân sư của tại hạ, Phương tiền bối có biết ân sư tại hạ nhiều không ?
Lão già a lên một tiếng nhìn Dương Thông rồi nói:
– Thảo nào mà Cái Bang chọn ngươi làm bang chủ, còn sư phụ ngươi đâu ?
Bọn Lỗ trưởng lão thấy lão ăn nói vô lễ với Dương Thông đều lấy làm tức tối, Dương Thông thì vẫn bình thường trả lời:
– Ân sư đã qua đời cách đây không lâu.
Lão già nghe nói giật nãy mình nói:
– Sao … không ngờ ông ấy lại đi sớm hơn lão phu.
Nghe lão ăn nói vẫn một vẻ mặt vô cùng lãnh đạm. Triệu Tử Phong thấy tình hình không được êm đẹp vội vàng bước tới xoa dịu:
– Dương bang chủ và các vị anh hùng Cái Bang xin ra ngoài dùng trà.
Nói xong quay qua Trác Nhất Hoa nói:
– Trác sư đệ, phiền chú đưa Dương bang chủ và các vị anh hùng Cái Bang nghỉ ngơi dùng trà.
Trác Nhất Hoa nghe nói bèn đứng dậy nói:
– Dương bang chủ, xin mời!
Nói rồi dẫn đầu đưa Dương Thông và bọn Lỗ trưởng lão ra khỏi cung Thúy Vân, rót trà bày điểm tâm mời mọi người xong xuôi rồi mới trở vào. Liễu Thiết Sinh thấy Trác Nhất Hoa đã đi rồi mới hạ giọng hỏi Lỗ trưởng lão:
– Lão già lúc nãy là ai vậy ? Sao trước giờ tôi chưa từng nghe Vi Tiếu Thiên có một người sư huynh nào bao giờ ?
Lỗ trưởng lão lắc đầu nói:
– Ta cũng chưa từng gặp qua lão già đó bao giờ sao lão nói có quen biết với lão bang chủ nhĩ ?
Nói rồi quay qua Giản trưởng lão hỏi:
– Giản huynh đệ, ông có biết lão già này lai lịch thế nào không ?
Giản trưởng lão cũng lắc lắc đầu nói:
– Nói ra thật xấu hỗ, tôi cũng chưa gặp qua, không chừng là phe kiếm tông của phái Hoa Sơn đó!
Lỗ trưởng lão nghe vậy cũng gật đầu đồng ý:
– Chắc là vậy, không thì sao tôi chưa từng nghe ai nói tới lão ta.
Dương Thông nghe nói lấy làm kỳ quái hỏi:
– Phe kiếm tông là sao ?
Giản trưởng lão hỏi ngược lại:
– Sao ? Bang chủ … Phái Hoa Sơn nội bộ chia ra khí tông và kiếm tông bang chủ không biết sao ?
Dương Thông lắc đầu đáp:
– Sao tôi chưa từng nghe ai đề cập tới.
Giản trưởng lão hỏi:
– LãO bang chủ chưa nói cho bang chủ nghe chuyện này của phái Hoa Sơn sao ?
Dương Thông lắc đầu đáp:
– Phái Hoa Sơn chia ra hai phe kiếm tông khí tông lúc nào vậy ?
Giản trưởng lão thấy Dương Thông không biết chuyện đó bèn nói:
– Đấy là chuyện trước thời triều Nguyên, lúc đó chưởng môn đời thứ ba mươi lăm của phái Hoa Sơn là Mộc Tân Tử có hai tên đồ đệ đắc ý, một là Lý Mục Hoa, một là Tô Thiên Vũ, hai người có mỗi sở trường, Lý Mục Hoa thì chuyên về kiếm pháp còn Tô Thiên Vũ thì sở trường về Thái Ất quyền pháp và nội công, Mộc Tân Tử vốn có ý muốn cho hai người đem kiếm pháp quyền pháp và nội công dương danh giang hồ, do đó lão để cho mỗi người tự đi chuyên về mỗi đường, phân biệt giao kiếm phổ quyền phổ và nội công bí cấp cho hai người. Sau này quả nhiên Lý Mục Hoa đem kiếm pháp Hoa Sơn luyện thành xuất thần nhập atinh diệu vô song, còn Tô Thiên Vũ cũng đem quyền pháp nội công luyện tới trình độ kinh người, độc bộ vũ lâm, phái Hoa Sơn được một phen lẫy lừng khắp chốn.
Giản trưởng lãO hớp một ngụm trà rồi lại nói tiếp:
– Nào ngờ sau này Mộc Tân Tử qua đời sau một cơn bạo bệnh, chưa kịp tuyên bố ai là kẻ tiếp nhiệm chức vị chưởng môn, lão chết rồi hai người đệ tử tranh giành nhau chức vị không ai chịu thua ai, rốt cuộc xảy ra tranh chấp đánh nhau, mấy môn phái lớn bèn kéo lại hòa giải, rốt cuộc quyết định tỷ vũ để chọn người kế thừa, Tô Thiên Vũ tuy nội công thâm hậu, nhưng Lý Mục Hoa cũng đã từng luye6.n qua nội công phái Hoa Sơn, thêm vào đó có trường kiếm chiếm ưu thế, đánh nhau thắng hơn Tô Thiên Vũ một phần vì vậy chiếmđược chức vị chưởng môn. Tô Thiên Vũ giận dữ đem hết đệ tử của mình cùng với bí cấp quyền thuật nội công rời khỏi núi Hoa Sơn tự lập thành một môn phái riêng biệt xưng là khí tông phái Hoa Sơn, lấy quyền thuật nội công làm cơ bản, còn Lý Mu,c Hoa vì lúc đó chỉ tập luyện nội công đến một mức nào đó bèn lấy kiếm thuật làm chủ xưng là kiếm tông, hai phái cứ hai chục năm lại chọn đệ tử ưu tú ra tỷ vũ một lần tranh đoạt chức vị chưởng môn, có điều hai bên không ai dám tự xưng thành một môn phái riêng biệt, do đó đều vẫn là đệ tử phái Hoa Sơn,có điều bên nào thắng thì được trú ngụ ở núi Hoa Sơn.
Dương Thông nghe xong bèn hỏi:
– Vậy phe nào thắng nhiều hơn ?
Lỗ trưởng lão nói:
– Hai phái có thắng có thua, sau này phe khí tông đánh mất đi bộ quyền phổ nội công của phái Hoa Sơn, phe khí tông bèn trở lại núi Hoa Sơn nhập chung vào lại làm một, nhưng sau đó không lâu lại chia đôi ra, cứ hợp rồi phân, náo loạn cả mấy chục năm đến đời Tra chưởng môn sư phụ của Vi Tiếu Thiên, lão hợp được hai phe làm một do đó trong giang hồ không còn có ai nói đến khí tông kiếm tông gì nữa, đại khái là lý do lão bang chủ không nhắc đến chuyện đó với bang chủ.
Lỗ trưởng lão cười nói tiếp:
– Thái Ất huyền công của phái Hoa Sơn đã thất truyền từ lâu, nghe nói chép trong một bộ sách tên là Thái Ất tâm quyết, phe khí tông đánh mất đi, nghe nói là do tổ sư gia của họ Trần Truyện chính tay viết xuống, hai phe đều có sao lục lại một phần, có điều vẫn không được hoàn chỉnh, vì vậy mà hai phe hợp lại cũng là để cộng đồng mài cứu Thái Ất huyền công đó!
Dương Thông nghe nói trong lòng không khỏi chấn động, thì ra cuốn Thái Ất Tâm Quyết trong tay mình lại là vật của phái Hoa Sơn đánh mất, y không hiểu tại sao tự dưng lại nằm trong bụng của một con chó.
Dương Thông đang còn tính hỏi thêm chuyện Hoa Sơn, trong cung Thúy Vân đã vang lên từng hồi chuông, một gã đệ tử phái Hoa Sơn bước vào mời mọi người lại làm lễ. Bấy giờ cuộc tế lễ đã bắt đầu, qua xong phần tế lễ là đến giờ chôn cất, tất cả mọi người đều tề tập lại cung Thúy Vân bái thêm lần cuối cùng, xong rồi các đạo sĩ tay cầm chuông đồng, kiếm đồng nhảy múa miệng niệm chú có vần có điệu dẫn đầu ra khỏi cung Thúy Vân, một số đệ tử khiêng quan tài của Vi Tiếu Thiên theo sau, nhắm phía sau núi đi tới, sau núi là nơi chôn cất của các chưởng môn phái Hoa Sơn đời này qua đời khác và cũNg là nơi cấm địa, do đó mọi người đều dừng bước ở đó, Triệu Tử Phong và lão già bèn đi với một số đệ tử vào sau núi cử hành chôn cất, còn Trác Nhất Hoa thì ở lại tiếp đãi mọi người trở về dùng cơm, Dương Thông bấy giờ mới có dịp nhìn kỹ lại Trác Nhất Hoa, thấy gã mày rậm mắt to thân thể cường tráng, cặp mắt sáng quắc tinh anh, đối với mọi người rất có lễ độ, ai nấy đều ngấm ngầm tán tụng gã một người tài cán. Chừng một tiếng đồng hồ sau đó, Triệu Tử Phong trở ra đem theo mấy người đệ tử lại các phái một lần nữa bái tạ. DưƠng Thông đã sớmđứng đợi Triệu Tử Phong lại, Triệu Tử Phong vẫn cung kính bái tạ chúnganh hùng Cái Bang xong rồi nói với Dương Thông:
– Dương hiền đệ, tệ phái ba ngày nữa sẽ cử hành tỷ vũ chọn lựa tân chưởng môn ở Lạc Nhạn Phong, mong rằng Dương hiền đệ và chúng vị anh hùng Cái Bang ở lại thêm vài ngày thanh gia đại hội tỷ vũ.
Dương Thông thấy Triệu Tử Phong hai mắt quầng thâm lũng sâu vào, tròng mắt đầy những giây máu biết là y bi thương lao lực quá độ, bèn kéo tay y nói:
– Triệu đại ca, đại ca trông không được khỏe, đại ca phải lo bảo trọng thân thể.
Triệu Tử Phong hạ giọng nói:
– Đa tạ Dương hiền đệ quan tâm, đại ca vẫn còn được.
Dương Thông hỏi:
– Ngoài Cái Bang bọn tiểu đệ ra còn có ai tham dự đại hội chọn tân chưởng môn ?
Triệu Tử Phong đáp:
– Còn có phái Thiếu Lâm, Võ Đang và Thanh Thành, Hằng Sơn mấy môn phái tham gia.
Triệu Tử Phong bèn làm lễ bái từ đi qua các môn phái khác bái tạ. Dương Thông và đám Cái Bang ăn cơm xong bèn đứng dậy từ biệt, Triệu Tử Phong lưu lại mấy lần thấy đám Cái Bang kiên trì muốn đi không dám miễn cưỡng bèn phái Trác Nhất Hoa đưa mọi người xuống núi, bọn DưƠng Thông về lại phân đà tây bắc nghỉ ngơi. Các môn phái khác cũng đều cáo từ, chỉ có Thiếu Lâm vì đường xá xa xôi bèn ở tạm lại trên núi Hoa Sơn.
Qua ba ngày hôm sau, Dương Thông đem Lỗ trưởng lão, Giản trưởng lão và Liễu Thiết Sinh, Tống Thanh đám bảy người lên núi Hoa Sơn, đệ tử Hoa Sơn đã đứng dưới núi chờ sẵn, dẫn mọi người đi thẳng lại chỗ Lạc Nhạn Phong. Lạc Nhạn Phong là ngọn núi cao nhất ở Hoa Sơn, hơn hai ngàn mét, trên đỉnh có hồ Thái Ất nổi tiếng, năm xưa tổ sư gia phái Hoa Sơn Trần Truyền ở đây tham ngộ ra tâm pháp vô thượng của phái Hoa Sơn là Thái Ất Tâm Quyết, trên vách đá có khắc bốn chữ Thái Hoa Tuyệt Đỉnh lớn, đứng trên đỉnh núi có thể thấy hết cảnh sắc tú lệ của Hoa Sơn, lúc bọn Dương Thông đến nơi là đã thấy có vô số các môn phái tụ tập, trên khoảng trống giữa đỉnh núi đã bày sẵn la liệt ghế ngồi, chính giữa dành ra một chỗ trống, có lão già họ Phương lúc trước gặp ở đám tang Vi Tiếu Thiên đang ngồi ngất ngưỡng trên bục, trước mặt lão bày hai hàng ghế, có mười mấy ngồi ngồi ở đó. Phái Thiếu Lâm, Võ Đang, Hằng Sơn một số bậc lão thành trì trọng thấy bọn Dương Thông lại bèn đứng dậy hành lễ thăm hỏi, Dương Thông kính cẩn đáp lễ vấn an từng người, đệ tử HOa Sơn bèn dẫn y vào ngồi chung với phái Võ Đang. Không lâu sau đó lại có vô số người các bang phái được hướng dẫn vào ngồi theo chỗ dành sẵn, đệ tử phái Hoa Sơn cũng tấp nập đứng vào trong hàng ngũ. Dương Thông lại có cơ hội nhìn kỹ những người ngồi phía trước lão già họ Phương, chỉ thấy bên trái có Triệu Tử Phong, Trác Nhất Hoa và mấy gã đệ tử thân truyền của Vi Tiếu Thiên, ai nấy thần tình đều lộ vẻ bi sầu đầu cúi gầm xuống. Còn bên phải thì một hàng ghế có năm người ngồi, một người là lão già thân hình cao lớn, râu tóc đều đã bạc mặt mày hồng nhuận xem ra cũng đã hơn sáu mươi, người thứ hai là một lãO già chừng hơn năm mươi, bàn tay phải không ngớt vuốt chùm râu dê lơ thơ dưới cằm, thân hình nhỏ bé, dáng dấp oắt choắt mặt mày vàng khè,nhưng cặp mắt thì loang loáng âm trầm, thoạt nhìn là biết ngay đó là một kẻ âm hiểm gian trá. Dương Thông nhìn qua người thứ ba thấy gã chừng hơn bốn mươi ăn mặc ra vẻ thư sinh tú tài tay cầm cây quạt mặt vuông vắn tướng mạo anh tuấn xem ra rất văn nhã. Bên cạnh thư sinh là một đại hán người như một cây tháp tuổi trạc chừng hơn bốn mươi, râu ria tua tủa mặt mày đen thui, cặp mắt sòng sọc như con lạc đà, người vạm vỡ bắp thịt, nhìn vào là một đại hán kiêu hãn cường kiện. Người thứ năm là một đạo cô trung niên chừng hơn bốn mươi, môi hồng răng ngọc da dẻ trắng trẻo mặt mày xinh xắn, xem ra thuở trẻ là một bậc anh thư tuyệt sắc mỹ miều.
Dương Thông thấy lão già họ Phương ngồi trên cao đài mặt mày oai nghiêm, đám đệ tử Hoa Sơn ngồi phía dưới, ngay cả mấy người có tuổi cũng ngồi im lặng uống trà không nói chuyện ồn ào, xem ra lão ở phái Hoa Sơn địa vị cũng rất trọng vọng, Dương Thông và Thanh Vân đạo trưởng cũng có giao tình, y bèn quay qua hỏi nhỏ:
– Đạo trưởng, vị Phương lão tiền bối này thật lạ mặt, vãn bối chưa từng nghe ân sư nói qua, chắc là một cao túc lão thành trong phái Hoa Sơn ?
Thanh Vân đạo trưởng khẻ vuốt chùm râu hạ giọng đáp:
– Vị Phương lão tiền bối này tên là Phương Thế Kiệt, là đại đệ tử của Tra lão tiền bối tiền nhiệm chưởng môn phái Hoa Sơn, Vi chưởng môn là sư đệ của ông ta! Phương lão tiền bối nhập môn sớm nhất, đa số các đệ tử đều hầu hết do ông ta thay thế sư phụ dạy cho, nghe nói vũ công còn trên cả Vi chưởng môn, có điều không biết vì lý do gì, sau này ông ta cứ ẩn cư sau núi Hoa Sơn từ bốn chục năm trước tới giờ, canh giữ phần mộ các vị chưởng môn của các đời, do đó trong giang hồ ít có ai biết đến ông ta, lần này Vi chưởng môn bị chết thình lình, ông ta sợ sẽ xảy ra biến cố như năm xưa nội bộ rối loạn vì vậy mới bước ra chủ trì đại cuộc.
Dương Thông nghe nói không ngớt gật đầu, y nhìn kỹ lại Phương Thế Kiệt thấy cặp mắt lãO loang loáng như điện biết người này vũ công thâm hậu khôn lường, nghĩ bụng:
– Không ngờ phái Hoa Sơn còn có một nhân vật lợi hại dường đó, thảo nào mà phái Hoa Sơn đời này qua đời khác không bao giờ suy thoái, quả thật là nhân tài đầy dẫy.
Lỗ trưởng lão ngồi một bên nghe Thanh Vân đạo trưởng nói thình lình sực nhớ ra, ghé vào tai Dương Thông nói nhỏ:
– Bang chủ, tôi nhớ ra rồi, Lão Phương Thế Kiệt này là đại sư huynh của Vi Tiếu Thiên, năm xưa hai người vì chuyện thiên kim tiểu thư của Tra Nhất Hành Tra tiền bối là Tra Thanh Phụng, Phương Thế Kiệt cảm thấy mất mặt bèn ẩn cư ra sau núi Hoa Sơn.
Dương Thông nghe vậy đã hiểu ra được mấy phần nghĩ thầm trong bụng:
– Hai người này chắc là tranh nhau thiên kim tiểu thơ của chưởng môn hòng nhắm tới chức vị sau này, mà Tra Thanh Phụng chọn vào Vi Tiếu Thiên do đó Phương Thế Kiệt mới xấu mặt trốn vào sau núi.
Dương Thông cũng đã từng nghe Kim Châm Thánh Thủ nói đến chuyện Vi Tiếu Thiên năm xưa, lão là một tay thiếu niên anh tuấn tiêu sái, làm cho biết bao cô thiếu nữ mê mệt, ngay cả Kim Châm Thánh Thủ cũng mê đến mất nhà mất cửa, tự nhiên là Tra Thanh Phụng chọn lão là chắc rồi. Thật ra, Thanh Vân đạo trưởng cũNg biết chuyện đó có điều lão là con người trì trọng không tiện nói ra, năm xưa Phương Thế Kiệt vốn đã được chọn là kẻ nối chức vị chưởng môn phái Hoa Sơn, lão và Vi Tiếu Thiên cùng thương con gái của sư phụ có điều lão ham tập võ, quan tâm tới sư muội có bề ít hơn, thêm vào đó tướng mạo lại thua xa Vi Tiếu Thiên, còn Vi Tiếu Thiên là kẻ đa tình phong độ lã lướt lại có tài nịnh nọt con gái, do đó Tra Thanh Phụng chọn lấy lão. Phương Thế Kiệt trong lòng chán nản nguội lạnh cảm thấy không có mặt mủi nhìn mấy người trong bản phái bèn cam nguyện ra sau núi canh giữ phần mộ, cứ thế mà đã mấy chục năm, do đóchẳng ai còn nhớ đến lão. Sau này Kim Châm Thánh Thủ đại náo Hoa Sơn, giết mất Tra Thanh Phụng, Phương Thế Kiệt bèn tử thủ bên cạnh phần mộ bà ta, còn Vi Tiếu Thiên thì sau khi Tra Thanh Phụng mất rồi, vì lão muốn giữ chức vị chưởng môn do đó cứ ở giá không lấy vợ nữa, Tra Nhất Hành chết đi, lão bèn tiếp nhiệm chức vị cho đến bây giờ.
Nguyên tác: A Chí
Dịch giả: Lê Khắc Tưởng
Bài Cùng Tác Giả:
- Bi Ca Hành trong nhạc cổ điển
- Hoàng Hạc Lâu – Thôi Hiệu
- Tương Tiến Tửu – Lý Bạch
- Đăng Quán Tước lâu – Vương Chi Hoán
- Vọng nguyệt hòai viễn – Trương Cửu Linh
- Cận thí thượng Trương thủy bộ – Chu Khánh Dư
- Khiển hòai – Đổ Mục
- Lương Châu từ – Vương Hàn
- Phong kiều dạ bạc – Trương Kế
- Dạ vũ ký bắc – Lý Thương Ẩn
- Đăng Lạc Du nguyên – Lý Thương Ẩn
- Vô Đề – Lý Thương Ẩn
- Xuân hiểu – Mạnh Hạo Nhiên
- Bạc Tần Hòai – Đỗ Mục
- Hành lộ nan – Lý Bạch
- Ngọc đài thể – Quyền Đức Dư
- Phú đắc cổ nguyên thảo tống biệt – Bạch Cư Dị
- Hiệp Khách Hành – Lý Bạch
- Tặng Vệ bát xứ sĩ – Đỗ Phủ
- Kim Lũ Khúc – Nạp Lan Tính Đức
- Trường Can Hành – Lý Bạch
0 Bình luận