Mọi người về tới chùa Bạch Mã lập tức đem mấy gã hòa thượng ra tra hỏi, Dương Thông chụp lấy gã hòa thượng đã cung khai đường hầm ra hỏi trước tiên, y thấy tên này nhát gan không chừng tìm ra được điều sơ hở trong lời khai của gã. Gã hòa thượng thấy Lỗ trưởng lão mặt mày hung hăng đã sợ gần vỡ mật, cái đầu không ngớt dập lạy cầu khẩn, Dương Thông hét lớn:

– Các ngươi là hạng người gì mà đi làm những chuyện bại hoại thế này mau mau nói thật ra ngay, nếu không thì xứ xem số phận bọn đi trước.

Gã hòa thượng run rẫy đáp:

– Chúng tôi vốn là lâu la ở Hắc Phong trại trên Thái Hành Sơn.

Lỗ trưởng lão nghe nói giật mình, mấy chục năm trước Hắc Phong Trại trên núi Thái Hành Sơn tụ tập một đám cường đạo chuyên phá nhà cướp của, bọn này giết người không gớm tay, chuyên môn chận khách thương đi qua cướp bóc, không chuyện gì không làm, thũ lãnh năm người vũ công cao cường, người ta gọi là Thái Hành Sơn Ngũ Hỗ, sau này Hắc Phong trại bị vũ lâm nhân sĩ trong giang hồ phá hủy sào huyệt, năm hỗ chết đi mất ba, hai người còn lại cũng bị trọng thương trốn đi mất tiêu, lâu la kẻ chết thì chết kẻ trốn thì trốn, lưu tán đi khắp nơi nào ngờ lại tụ tập làm hòa thượng nơi này, tiếp tục làm chuyện bại hoại như xưa. Lỗ trưởng lão bèn hỏi:

– Các ngươi đến chùa Phụng Tiên từ lúc nào ?

Gã hòa thượng rụt rè đáp:

– Đại … đại khái là chừng tám năm nay, tứ trại chủ thình lình xuất hiện triệu tập bọn chúng tôi lại nơi này, trong một ngày giết sạch đám hòa thượng trong chùa, sau đó bọn chúng tôi bèn giả trang làm hòa thượng trú ngụ nơi đây.

Dương Thông lại hỏi:

– Tứ trại chủ các ngươi là ai ? Bây giờ đang ở đâu ?

Gã hòa thượng đáp:

– Tứ trại chủ chúng tôi tên là Lan Lộ Hầu Tứ Gia, chính là trụ trì chùa Phụng Tiên, tối qua không biết đi đâu mất.

Mọi người nghe nói đều hiểu ra, thì ra lão tăng tự sát hôm qua chính là một trong Thái Hành Sơn Ngũ Hỗ xú danh nổi tiếng Lan Lộ Hỗ, ai ngờ lão lại đi cắt tóc làm hòa thượng trốn tại nơi này, không biết lý do gì lão đầu nhập vào Trung Thánh Môn, chỉ tiếc lão đã uống thuốc độc tự tử đi rồi.

Dương Thông lại hỏi:

– Gã bịt mặt áo đen tối nay là ai ?

Gã hòa thượng lắc đầu đáp:

– Tiểu nhân quả thật không biết người này là ai, chỉ biết ông ta là thánh sứ của Trung Thánh Môn chúng tôi, không những thế, tối nay là lần đầu tiên chúng tôi gặp ông ta đến chùa Phụng Tiên.

Lỗ trưởng lão hét lên hỏi:

– Đám đàn bà bắt cóc nơi nào lại ?

Gã hòa thượng run rẫy đáp:

– Không liên quan đến tiểu nhân, đám đàn bà đó là lúc đi ăn cướp đem về thôi, đàn ông và lớn tuổi thì giết đi, đàn bà trẻ thì giữ lại, tứ trại chủ qua tay rồi bèn giao cho thủ hạ các huynh đệ.

Lỗ trưởng lão lại gặn hỏi:

– Các ngươi rốt cuộc đã bắt giữ bao nhiêu người trong chùa ?

Gã hòa thượng ngập ngừng:

– Tiểu nhân … tiểu nhân cũng không nhớ rõ, chỉ biết là chết thì chôn, tiểu nhân chưa bao giờ đặt chân vào mật thất làm chuyện bại hoại,cũNg chưa từng tham gia chuyện cướp bóc, chưa giết người nào cả, chỉ ở trong chùa giúp việc nấu nướng làm cơm, cầu xin các đại gia tha mạng!

Lỗ trưởng lão cười nhạt nói:

– Nếu chưa bước chân vào mật thất, làm sao biết cơ quan mở cửa mật thất chỗ nào ?

Gã hòa thượng nghe nói vậy mặt mày lập tức trắng nhợt, Lỗ trưởng lão bèn nói:

– Nếu ngươi cứ thực tình cung khai không chừng còn có đường sống đó.

Gã hòa thượng gật đầu lia lịa, Dương Thông bèn hỏi gã:

– Trừ gã bịt mặt áo đen tối nay, Trung Thánh Môn còn phái ai khác nữa lại chùa ?

Gã hòa thượng lắc đầu đáp:

– Chuyện đó tiểu nhân không biết, từ trước đến nay, trụ trì tiếp đón thánh sứ trong mật thất, bọn họ chưa bao giờ lộ diện, tối nay không biết sao vị thánh sứ đó lại lên phía trên.

Lỗ trưởng lão hỏi:

– Trung Thánh Môn giao các ngươi làm nhiệm vụ gì ?

Gã hòa thượng đáp:

– Mỗi năm chúng tôi cứ việc dâng vàng bạc lên, còn chuyện gì khác đều không cần phải làm, bọn họ cũng không bắt chúng tôi làm gì cả.

Dương Thông hỏi gã liên tiếp hỏi gã mấy câu nữa, gã đều nói không biết, y biết địa vị của gã thấp kém, không thể nào biết nhiều về chuyện Trung Thánh Môn, bèn kêu mấy gã hòa thượng kia vào hỏi, cũng không ai biết được gì hơn.

Lỗ trưởng lão thấy thật không còn hỏi ra được gì thêm nữa, lão bèn mắng lên:

– Thứ đồ ác tặc chúng bay không biết đã làm bao nhiêu chuyện bại hoại đồi trụy, không tha các ngươi được.

Nói rồi giơ tay lên kết liễu mạng gã hòa thượng, Dương Thông vội vàng nói:

– Lỗ trưởng lão, đem bọn chúng giao cho qua phủ xử trí là được rồi, chúng ta cần gì phải làm thế.

Lỗ trưởng lão nói:

– Bang chủ, ông không biết bọn quan phủ ra sao, bọn họ một phường với nhau, đút lót vàng bạc là thả ra ngay, đám ác tăng này thả ra không những làm hại bách tính mà còn tiết lộ đến hành tung của chúng ta, không chừng nguy hiểm đến tính mạng huynh đệ trong Cái Bang.

Lão nói hết lời bèn đưa chân lên liên tiếp đá mấy cái kết thúc luôn mạng mấy gã hòa thượng còn lại. Dương Thông và Trí Tuệ đại sư nghe lão nói có lý bèn không ngăn cản nữa. Mọi người thấy chùa Phụng Tiên lại trở thành một cứ điểm bí mật cho Trung Thánh Môn hoạt động ai nấy đều không khỏi kinh hãi thầm trong bụng, không biết bọn họ còn bố trí biết bao nhiêu chỗ nào khác khắp nơi trong giang hồ.

Ngày hôm sau, cả thành Lạc Dương xôn xao chấn động, chùa Phụng Tiên là một ngôi chùa lớn đồ sộ trong thành, hương hỏa thịnh vượng, bỗng nhiên chỉ một đêm các hòa thượng trong chùa đều bị giết sạch, ngay cả quan phủ cũNg hãi hùng, bọn Dương Thông cũng chẳng buồn lại chỗ quan nha nói rõ, đem hết những đồ vàng bạc châu báu khiêng qua bên chùa Bạch Mã đồng thời sai ngươi đem các cô gái đã đưỢc giải cứu đi an trí ở nơi thích hợp. Dương Thông thấy Giản trưởng lão bị thương không tiện đi đường bèn lưu lão lai ở chùa Bạch Mã điều dưỡng, còn mình và Lỗ trưởng lão, Tống Thanh tiếp tục hướng Tế Nam đi tới. Ba người đi ngựa được một ngày trời thì đến tổng đà Cái Bang, lúc này tổng đà đã dời lại dưới chân ngọn Thiên Phật Sơn, nhất thiết mọi chuyện còn đang hỗn loạn chưa thu xếp ổn thỏa, Dương Thông hỏi thăm tình huống rồi ở đó hai ngày xử lý một vài chuyện khẩn cấp trong bang rồi chuẩn bị từ Đại Vận Hà đi thẳng tới Bắc Kinh. Ba người thu thập hành lý đâu đó xong xuôi đang tính khởi hành thì Ngô trưởng lão thình lình có thư bồ câu từ phân đà tây bắc gởi lại, Ngô trưởng lão mở ra xem, lập tức biến sắc, trình lá thơ lên cho Dương Thông và nói:

– Bang chủ,phân đà tây bắc Liễu đà chủ nói rằng Thiên Hà đạo nhân phái Côn Luân tối hôm qua bị người giết chết ở khách sạn.

DưƠng Thông nghe nói giật mình thộn mặt ra, y tiếp lấy lá thơ đọc qua, quả thật trong thơ nói rõ bọn Thiên Hà đạo nhân và đám đạo sĩ bị sát hại trong khách sạn Ngọc Tuyền ở thành Trường An, hung thủ cũng để lại một lá cờ mặt trời đỏ chói trên thi thể, thì ra Thiên Hà đạo nhân lần này vào Trung Nguyên vốn cho rằng mình vũ công trác tuyệt kiếm pháp thiên hạ vô song chắn hẳn sẽ dương danh giang hồ, nào ngờ liên tiếp bị thất bại mấy lần bèn đem đệ tử trở về, lại thình lình đêm qua bị người tập kích, chết không rõ không ràng trong khách sạn. Dương Thông vốn không có mấy hảo cảm với đám người phái Côn Luân, y biết đa số bọn họ là một đám ỷ mạnh hiếp yếu chẳng phải là chính nhân quân tử, nghe xong cũng không lấy làm đau xót. Y phân phó Ngô trưởng lão vài chuyện rồi cùng Lỗ trưởng lão, Tống Thanh khởi hành tiến phát.

Ba người đi chưa tới một dặm đường thình lình thấy phía sau một gã đệ tử Cái Bang chạy hồng hộc lại bẩm:

– Bang chủ … chuyện không hay! Giản … Giản trưởng lão xảy chuyện! Long Đầu trưởng lão nhắn ông mau mau trở lại đã!

Dương Thông và Lỗ trưởng lão thất kinh vội vã hỏi:

– Giản trưởng lão làm sao ?

Gã đệ tử Cái Bang cũng chỉthở dốc lập lại câu vừa rồi:

– Giản trưởng lão xảy chuyện ở chùa Bạch Mã, Long Đầu trưởng lão nhắn ông mau mau trở về.

BọnDu+ơng Thông nghe vậy chỉ biết vội vàng quay lại tổng đà Cái Bang trước, ba người vừa vào tổng đà đã thấy Ngô trưởng lão và mấy gã đệ tử đang đi qua đi lại, có người còn xì xầm bàn luận, ai nấy đều lộ vẻ bi thương và phẫn nộ, trong đó có một gã đệ tử của Ngô trưởng lão Dương Thông nhận được là Đổng Vân Hạo. Dương Thông thấy tình cảnh như vậy trong bụng đã thầm la khổ, mấy người thấy y bước vào vội vàng bước lại tham kiến, Dương Thông vội hỏi:

– Đổng đường chủ, Giản trưởng lão làm sao rồi ?

Động Vân Hạo hạ giọng đáp:

– Bẩm bang chủ, Giản trưởng lão ông ấy … ông ấy bị kẻ địch sát hại tối hôm qua.

Dương Thông và Lỗ trưởng lão nghe nói giật mình kinh hãi, Dương Thông hỏi tới:

– Như vậy là sao ? Trí Tuệ đại sư chùa Thiếu Lâm và Liễu Không đại sư thì sao ?

Đổng Vân Hạo đáp:

– Trí Tuệ đại sư và và hai mươi mấy vị tăng nhân phái Thiếu Lâm đều bị sát hại, chỉ có Liễu Không đại sư và vài vị tăng nhân may mắn thoát khỏi, còn bao nhiêu đều bị giết sạch cả.

Dương Thông và Lỗ trưởng lão đứng đó ngẫn ngơ sửng sốt, tin tức vào tai như tiếng sét đánh ra giữa bầu trời quang đãng, Trí Tuệ đại sư là một trong năm đại thần tăng của Thiếu Lâm, là thủ tòa của La Hán Đường, vũ công ít có địch thủ trong giang hồ, không những thế, nhà sư còn đem theo hai mươi mấy tăng nhân đã được tuyển lựa kỹ càng vũ công ít nhất là vào hạng nhất lưu cao thủ trong giang hồ, làm sao mà bị người giết chết được ? Dương Thông một hồi lâu mới thở ra mở miệng nói:

– Thật ta đã quá sơ ý, cho là Giản trưởng lão dưỡng thương ở chùa Bạch Mã sẽ an toàn lắm, nào ngờ lại làm hại ông ta.

Y thấy Giản trưởng lão bị hại trong lòng vô cùng ân hận, Giản trưởng lão trong Cái Bang cũng đã mấy chục năm, trước sau đi theo Thượng Quan Kiệt rồi Đoàn Nhị, lập được không biết bao nhiêu công lao hiển hách.

Lỗ trưởng lão mắng lớn:

– Chắc chắn là bọn khốn kiếp Trung Thánh Môn, chúng ta phải báo thù cho Giản trưởng lão.

Dương Thông thở dài nói:

– Đều là tôi sơ ý, cứ nghĩ gã áo đen bịt mặt đã bỏ đi, nào ngờ hắn vẫn còn núp trong bóng tối theo dõi hành tung chúng ta.

Tống Thanh cũng nói:

– Thuộc hạ cũng cho là bọn Trung Thánh Môn thấy mình tiêu hủy chùa Phụng Tiên bèn phái người lại chùa Bạch Mã báo thù, có điều Trí Tuệ đại sư và các hòa thượng chùa Thiếu Lâm ai nấy đều vũ công cao cường, làm sao lại bị giết dễ dàng như vậy!

Dương Thông hướng qua Đổng Vân Hạo hỏi:

– Pháp thể của Giản trưởng lão hiện giờ để đâu ?

Đổng Vân Hạo đáp:

– Vẫn còn để ở chùa Bạch Mã cùng với Trí Tuệ đại sư và các hòa thượng chùa Thiếu Lâm, thuộc hạ bận sai người cấp tốc đi báo tin, do đó chưa kịp có thì giờ đem pháp thể Giản trưởng lão trở về lại tổng đà.

Dương Thông nghe vậy bèn nói ngay:

– Mau! Chúng ta lại chùa Bạch Mã!

Nói rồi y chạy ra cửa trước, Ngô trưởng lão và mọi người cũng đều chạy theo y nhắm hướng chùa Bạch Mã chạy tới, Đổng Vân Hạo đã sớm dự liệu phân phó đệ tử Cái Bang đặt sẵn khoái mã trên đường đi, năm người liên tục đổi ngựa đến chiều tối đã vào đến thành Lạc Dương. Lúc bọn Dương Thông vừa đến chùa Bạch Mã thì Trí Viễn đại sư phái Thiếu Lâm cũng vừa thống lãnh hơn một trăm tăng nhân đến đó. Chỉ thấy Trí Viễn đại sư đang dùng nội lực trị thương cho Liễu Không đại sư, Trí Viễn đại sư là thủ tòa của Đạt Ma Đường Thiếu Lâm, vũ công chỉ kém có mỗi Trí Không đại sư và Trí Thông đại sư, lần này nhà sư đem theo một trăm lẽ tám vị tăng nhân vũ công cao cường nhất trong Đạt Ma Đường, chùa Thiếu Lâm có Thập Bát La Hán Trận, Tam Thập Lục Kim Cương Trận, Thất Thập Nhị La Hán Trận và Nhất Bách Linh Bát La Hán Trận, trong đó Nhất Bách Linh Bát La Hán Trận là oai lực hùng mạnh nhất, bởi vì Trí Tuệ đại sư thình lình bị ngộ hại ở chùa Bạch Mã, vì vậy chùa Thiếu Lâm lần này phát xuất toàn lực lại chùa Bạch Mã điều tra.

Liễu Không đại sư thấy Dương Thông thống lãnh đám Cái Bang lại chùa, mặt mày lộ vẻ bi thương chắp tay làm lễ nói:

– A Di Đà Phật! Dương bang chủ, lão nạp bị thương không thể nghinh đón các vị.

DưƠng Thông vội vàng đáp:

– Đại sư đừng nói vậy, chính là vãn bối nhất thời sơ sót, đem lại thương tổn họa hại cho chùa Bạch Mã.

Liễu Không đại sư lại nói:

– Lão nạo đã phụ trọng thác của các vị, để Giản thí chủ ngộ hại trong chùa, tội quá! tội quá!

Dương Thông thấy Trí Viễn đại sư đang dùng nội công trị thương cho Liễu Không đại sư, lại thấy gương mặt nhà sư như phủ lên một màn sương màu xanh xám, biết là thương thế không nhẹ, bèn thò tay ra bắt mạch nhà sư, quả nhiên phát hiện trong người có một luồng hàn khí, y biết đó là do trúng phải chưởng lực âm hàn kịch độc gây ra bèn hỏi:

– Đại sư trúng phải độc chưởng có phải là Bằng Tàm Độc Chưởng của Ma Ni Giáohay không ?

Trí Viễn đại sư nghe y nói trong lòng bất giác rúng động, đầu gục gặc ra chiều đồng ý nhưng không nói gì. Ma Ni Giáo nhà sư cũNg có biết, Băng Tàm Độc Chưởng vốn là một tuyệt kỹ của Ma Ni Giáo, kịch độc khôn tả, trúng phải thân thể sẽ dần dần lạnh hẳn đi, huyết mạch ngừng lưu động, huyệt đạo bị phong bế, cuối cùng là chết đi, thiên hạ chỉ có nội lực chí cương chí dương của phái Thiếu La^mla`co’ thể khắc chế được bằng Tàm Độc Chưởng. Có điều Dương Thông và Hạ Mẫn trong hang cốc đã tình cờ phát hiện ra con khỉ già đã nhai ba thứ cỏ độc giải được chất độc băng tàm.

Dương Thông bèn nói:

– Trí Viễn đại sư, xin nghỉ ngơi một lát, vãn bối biết cách giải chất độc băng tàm này, không cần phải lãng phí nội lực.

Nói rồi y quay đầu qua Tống Thanh dặn:

– Tống đường chủ, ông và Lỗ trưởng lão mau mau đi hái Độc Ngưu thảo, Đoạn Trường thảo, Mạn Đà La ba thứ cỏ, hoặc hoa hoặc lá lại đây.

Tống Thanh là đại hành gia sử độc, tuy gã không biết Dương Thông muốn kiếm ba thứ cỏ đó làm gì, nhưng cũng đoán được đại khái, vội vàng đi nhay. Ba thứ cỏ đó cũng không phải là thứ thuốc đặc biệt gì do đó gã và Lỗ trưởng lão đi không đến nửa tiếng đồng hồ đã hái được một mớ đem về. Bấy giờ Liễu Không đại sư và Trí Viễn đại sư đang vận khí điều tức, Dương Thông bèn ngắt vài lá của mỗi thứ cỏ độc nói với Liễu Không đại sư:

– Liễu Không đại sư, xin dùng mấy lá cỏ này, sau đó vận khí hộ vệ tâm mạch, xem thử phản ứng ra sao.

Liễu Không nghe nói gật gật đầu, từ từ nhai lá cỏ rồi nuốc xuống, bấy giờ Trí Viễn đại sư cũNg đã điều tức xong, thấy Liễu Khôngđại sư đang nhai mớ cỏ độc không khỏi kinh hãi, nhà sư cũng nhận ra ba thứ cỏ độc đó, biết thứ nào cũng đều là chất kịch độc, có điềuai nấy đều tin vào Dương Thông lặng thinh chờ đợi. Liễu Không đại sư nuốc đám cỏ độc vào chưa đến nửa tiếng đồng hồ, mọi người đã thấy mặt mày nhà sư đã bắt đầu lấy lại huyết sắc, không những vậy còn nghe trong bụng nhà sư ro ro lên một hồi, Dương Thông biết cỏ độc trong người nhà sư đã bắt đầu có hiệu quả bèn đưa thêm cho nhà sư vài lá cỏ độc nữa, y nói:

– Liễu Không đại sư, đợi một hồi đại sư bài tiết hết ra ngoài rồi, sau này mỗi ngày cứ nhai mấy thứ cỏ độc này, mỗi ngày mỗi giảm đi, chất độc băng tàm sẽ từ từ bài tiết ra hết cơ thể, khi nào chất độc đã hết rồi thì ngừng.

Liễu Không đại sư thấy y chỉ dùng ba thứ cỏ độc là giải được chất độc băng tàm trong người mình, vô cùng khâm phục, nhà sư chắp tay lại nói:

– A Di Đà Phật! Dương thí chủ lại cứu mạng cho lão nạp thêm lần nữa, lão nạp thật lấy làm xấu hỗ quá chừng!

Dương Thông cười nói:

– Chút chuyện nhỏ, đại sư hà tất phải để tâm.

Trí Viễn đại sư đối với Dương Thông cũng lấy làm bội phục nói:

– A Di Đà Phật! Dương bang chủ quả thật là tay châm cứu vô địch, Hoa Đà tái thế! Lão nạp vô cùng khâm phục!

Dương Thông cười đáp:

– Đại sư quá khen.

Tống Thanh tán thán:

– Bang chủ, tôi quanh quẫn với độc dược cả nửa đời mà chẳng biết đến cách giải cứu băng tàm, trước đâytrong sách thuốc đã có ghi chú băng tàm không có thuốc giải, nào ngờ bang chủ chỉ dùng ba thứ cỏ độc phổ thông là khắc chế được chất độc của băng tàm, thật cao minh vô cùng!

Dương Thông cười nói:

– Người ta thường nói, ‘nước muối đục đậu hủ’, vật này khử vật kia, trên đời này chẳng có thứ thuốc độc nào là không cứu được, ông trời tạo ra vật này ắt hẳn sẽ tạo ra vật khác trừ được nó, chẳng qua chúng ta chưa phát hiện ra được thôi, không những thế, phương pháp giải trừ hàn độc bằng những lá cỏ độc này cũNg là do tôi học ở một con khỉ già, nói ra các vị không chừng không tin được tôi.

Nói rồi bèn đem chuyện chính mình bị trúng độc, rồi Hạ Mẫn trong hang núi dò theo con khỉ già tìm cách chữa độc nói cho mọi người nghe, ai nấy nghe y kể lại chuyện xảy ra đều tán thán một hồi. Trí Viễn đại sư mỉm cười nói:

– Nghe Dương bang chủ kể chuyện này, lão nạp mới sực nhớ đến nguyên do câu chuyện về một loại thuốc tên là ‘Dã Mã Truy’.

Tống Thanh hỏi:

– Thuốc Dã Mã Truy là thế nào ?

Trí Viễn đại sư đáp:

– Trương truyền cuối đời Tần thiên hạ loạn lạc, Sở Hoài Vương có một vị tướng lãnh tên là Hạng Bá, có lần một tay bộ hạ của y nhiễm phải một chứng bệnh quái dị, chết không một lý do, không những thế, mấy con ngựa cũNg bị nhiễm bệnh, đám lang y trong trướng không ai biết là bệnh gì, mắt nhìn người ngựa số mục càng lúc càng giảm đi Hạng Bá vô cùng tức giận, trách mắng đám lang y trong vòng ba ngày phải tìm ra phương thuốc trị cái bệnh đó, đám lang y vô cùng sợ hãi bức xúc, đi khắp bốn bề tìm thuốc, một gã lang y đi chầm chậm trên đường bỗng phát hiện ra có con ngựa mấy ngày trước đã chết chắc rồi bây giờ vần còn đang đứng đó nhai cỏ, không những vậy mô dạng xem chừng đã trở lại bình thường khong chút gì có triệu chứng bệnh hoạn, con ngựa đang đứng đó nhai ngồm ngoàm một thứ cỏ không tên, trong đầu gã lang y linh quang lóe lên, gã bèn hái một mớ cỏ đó đem về nấu cho binh sĩ uống thử, kết quả người ngựa đều trở lại bình thường, sau này người ta bèn gọi tên thứ cỏ đó là Dã Mã Truy. Thì ra bọn họ bị nhiễm một thứ bệnh truyền nhiễm liên hệ tới đường hô hấp, thực ra cây cỏ thuốc đó vốn có tên là Bạch Cổ Đinh, vị đắng nhưng tính hòa, có khả năng trị viêm phổi, hạ huyết áp, hạ sốt giải độc.

Tống Thanh nghe vậy thở dài nói:

– Thảo nào không nghe nói có thứ động vật nào bị rắn độc cắn chết, thì ra bọn chúng đều biết được cách giải trừ nọc rắn độc, xem ra chúng ta phải quan sát kỹ càng học hỏi thêm từ chúng nó.

Dương Thông thấy Liễu Không đại sư sau khi đã ra ngoài đi cầu mặt mày không còn phủ một màu xanh xám, biết hàn độc trong người nhà sư đã được giải trừ bèn nói:

– Thỉnh giáo Liễu Không đại sư, pháp thể của Giản trưởng lão hiện giờ để đâu ? Ông ta và các vị cao tăng chùa Thiếu Lâm bị ngộ hại ra sao xin đại sư chỉ giáo.

Liễu Không đại sư thở ra đáp:

– Đều do lão nạp sơ ý, để cho hung thủ hỗn nhập vào phòng bếp mà không biết gì cả, hung thủ hạ độc vào trong món ăn, mọi người đều trúng phải ám toán.

Nói rồi đem hết mọi chuyện tối đó phát sinh ra sao kể lại cho mọi người nghe.

Liễu Không đại sư chắp tay niệp Phật bắt đầu kể chuyện:

– A Di Đà Phật, tội quá! Tội quá! Tối hôm qua, lão nạp và Trí Tuệ đại sư cùng chúng vị tăng lữ chùa Thiếu Lâm và Giản trưởng lão của quý bang cùng vào nhà ăn dùng cơm chiều, lão nạp nhân có chuyện ra ngoài một lát, sau đó mới trở vào cùng ăn với các vị, vừa cầm chén lên thì thình lình phía ngoài có tiếng người đang đánh nhau, tiếp theo đó một đám người bịt mặt áo đen tay cầm lợi kiếm xông vào phòng, bọn lão nạp đều kinh ngạc vội vàng đứng dậy chuẩn bị đối phó kẻ địch, bỗng nhiên mấy người đầu bếp đứng bên cười nhạt nói:

– Các ngươi đã trúng phải độc dược chúng ta bỏ vào thức ăn rồi, biết điều thì ngoan ngoãn ngồi yên đó.

Nói rồi mấy gã đầu bếp bèn vuốt mặt lấy mặt nạ trên đầu ra, thì ra mấy người này không phải là đầu bếp trong chùa, chắc là bọn họ đã giết đầu bếp rồi thay thế vào, còn bọn lão nạp thì chẳng hề hau biết âm mưu bọn họ, lão nạp và Trí Viễn đại sư biết đã bị ám toán, đang vừa đứng dậy bỗNg thấy các vị thần tăng nhũn người ngã xuống một lượt, còn Trí Viễn đại sư và Giản trưởng lão thì người lảo đảo, đám bịt mặt áo đen thình lình hò hét xông lại, lão nạp đánh nhau với bọn họ một hồi, bỗng thấy người nhói lên, một gã áo đen bịt mặt đánh lén vào sau lưng lão nạp một chưởng, sau đó thì chẳng còn hay biết gì, đến lúc lãO nạp tỉnh lại thì đã nửa đêm, lão nạp phát hiện ra khắp nơi đâu đâu cũNg máu me, xác của các vị thần tăng nằm ngỗn ngang, Trí Viễn đại sư và Giản trưởng lão cũng ngã gục bên cạnh lão tăng, còn đám người áo đen bịt mặt thì đã đi mất dạng. Lão nạp ráng đứng dậy nhìn quanh một vòng thì biết là tất cả đều bị ngộ hại, hoặc bị cắt cổ họng, hoặc bị đánh vỡ thiên linh cái hoặc bị chưởng lực chấn nát ngũ tạng lục phủ.

Liễu Không đại sư kể một hồi rồi không ngớt ho lên sù sụ, bọn Dương Thông ngồi nghe ai nấy đều nghiến răng bi phẫn, nghĩ đến hung thủ thật là ác độc người nào cũng trừng mắt đổ lữa.

Liễu Không đại sư ngừng lại một hồi rồi mới nói tiếp:

– Lão nạp vận khí điều tức lấy lại sức lực rồi đi khắp nơi xem xét, thì thấy trong chùa nơi nào cũNg có xác các tăng nhân nằm la liệt, trừ hai chú tiểu trốn trong giếng và mấy tăng nhân có chuyện ra ngoài, bản tự hơn trăm tăng chúng đều bị thảm sát dưới bàn tay độc ác của họ. A Di Đà Phật!

Nhà sư nóixong nhắm mắt lại tụng kinh vãn chú siêu độ anh linh của những người đã chết. Mọi người nghe nói đoán là đám người kia thấy nhà sư trúng phải độc chưởng cho là không thể sống được do đó mới để nhà sư nằm đó và may mắn sau đó được Dương Thông chữa trị. Trí Viễn đại sư thở dài nói:

– Tội quá! Tội quá! Lão nạp xem kỹ lại pháp thể của Trí Viễn sư đệ và các tăng nhân bị hại, phát hiện ra tất cả đều trúng phải chất độc thật kỳ quái làm mất đi khả năng phản kháng rồi mới bị người sát hại, thứ độc này không mùi không sắc, lão nạp cũng không biết đó là gì, A Di Đà Phật!

DưƠng Thông quay qua Trí Viễn đại sư hỏi:

– Đại sư đến trước vãn bối một bước, có tra xét ra được manh mối gì hay không ?

Liễu Không đại sư bỗng nói:

– A Di Đà Phật! Bọn người này cũng chính là quần ác tặc đã sát hại Lưu sư huynh của lão nạp.

Nói rồi rủ thấp lông mày nhắm mắt niệm Phật, Lỗ trưởng lão kinh ngạc hỏi:

– Lại là bọn Di Lặc giáo nữa sao.

Trí Viễn đại sư nói:

– Lỗ trưởng lão nói đúng lắm.

Nhà sư rút trong người ra một tấm vải, trải ra thành một lá cờ trên có thêu mặt trời đỏ rực là ngọn lữa đỏ, và những hàng chữ ‘theo ta thì sống, nghịch ta thì chết’ tám chữ lớn.Trí Viễn đại sư lại nói:

– Lá cờ này để lại trên pháp thể các tăng nhân trong chùa.

Lỗ trưởng lãO nói:

– Chắc hẳn là bọn chúng muốn báo thù đây.

Nói rồi đem chuyện xảy ra tối hôm qua trong chùa Phụng Tiên kể lại cho mọi người nghe.

Dương Thông hỏi:

– Trí Viễn đại sư, rõ ràng là Di Lặc giáo đã bắt đầu hạ độc thủ vào môn phái chúng ta, mình phải nên làm sao đây ?

Trí Viễn đại sư đáp:

– Đợi lão nạp về lại chùa bẩm cáo với phương trượng xong rồi mới quyết định được.

Dương Thông nói:

– Bọn Di Lặc giáo nằm trong bóng tối còn chúng ta ở ngoài ánh sáng, như thế cứ bị bọn chúng hôm nay giết một người mai sát hại một người khác, các môn phái trong giang hồ cuối cùng sẽ bị giết sạch, đại sư nên thỉnh phương trượng sớm có quyết định.

Trí Viễn đại sư chắp tay niệm Phật, miệng xưng phải, Dương Thông trở lại chuyện pháp thể của Giản trưởng lão, y bèn hỏi:

– Pháp thể của Giản trưởng lão bản bang không biết an trí nơi nào, chúng tôi muốn đem ông ta về tổng đàn an táng.

Trí Viễn đại sư đáp:

– Lão nạp lần này lại đây, cũng là muốn đem pháp thể của Trí Tuệ sư đệ và chúng tăng đem về chùa, cũng vì lãO nạp thấy Liễu Không đại sư thương tích quá nặng không sao ngồi dậy được, do đó lãO nạp phải đình trệ ngày khởi hành hai ngày, bây giờ thương thế của Liễu Không đại sư đã không còn đáng ngại, ngày mai lãO nạp và Liễu Không đại sư sẽ khởi hành về lại Thiếu Lâm.

Dương Thông thấy Trí Viễn đại sư đem Liễu Không đại sư theo bèn yên trí trong lòng, Trí Viễn đại sư đứng dậy nói với Dương Thông:

– Xin Dương bang chủ theo lão nạp vào đây.

Nói rồi đem DưƠng Thông đi qua một gian thiền phòng bên cạnh, chỉ thấy trước cửa có bốn vị tăng nhân cầm Nga Mi côn đứng canh gác, Trí Viễn đại sư và Liễu Không đại sư dẫn bọn Dương Thông vào phòng thì thấy trong phòng bày dọc dọc những thi thể được trùm lại bằng vải trắng, Liễu Không đại sư giải thích:

– Đây là pháp thể của các thần tăng Thiếu Lâm.

Dương Thông bước lại mở hé tấm vải xem thì thấy mặt người nào người nấy sạm đen, biết là đã trúng phải một chất độc cực kỳ lợi hại, có một số tăng nhân trên người có máu rỉ ra từ vết thương cũng đông đặc lại và có màu đen sậm.

Dương Thông cẩn thận ngửi một hồi rồi quay đầu lại nói với Tống Thanh:

– Tống đường chủ, ông có biết các vị thần tăng này trúng phải chất độc gì không ?

Tống Thanh lúc nãy cũng đã xem xét vết thương của mấy tăng nhân, gã lắc lắc đầu đáp:

– Bang chủ, thứ độc này không sắc không mùi, họ không hề biết mình trúng phải ám toán, tôi xem chỗ ra máu ở mấy vị thần tăng này có màu đen xì không những thế còn lóng lánh màu xanh, rất có thể là một loại trùng độc.

Mọi người nghe nói bất giác rùng mình, thứ trùng độc này là đem vô số thứ độc vật bỏ vào một chỗ để chúng ta cắn xé nuốc chửng nhau, còn lại cuối cùng một con trong thân thể chứa đầy chất độc của các con khác, phải biết những con độc vật bỏ vào đó mới biết cách giải chất độc của con trùng độc này, dân tộc thiểu số ở một dãy phía tây nam rất rành nuôi loại trùng độc này, không những vậy hoa dạng còn vô số. Trí Viễn đại sư nói:

– Lão nạp cũng có biết sơ sơ về y thuật, nhưng thật không nhìn ra được đám đệ tử này trúng phải chất độc gì, thật là xấu hỗ!

Phái Thiếu Lâm từ lúc lập phái đến giờ, lấy thiền học, võ thuật, y thuật làm ba thứ tuyệt kỹ nỗi danh thiên hạ, do đó chuyện giải độc cũng là một trong những thứ các nhà sư rất rành rọt, có điều Trí Viễn đại sư cũng chịu không biết đó là thứ độc gì, mới biết loại độc này có chỗ cổ quái, Tống Thanh đề nghị:

– Mình trữ chất độc này trong bình từ từ đi hỏi xem có ai biết là được rồi.

Nói rồi gã móc trong người ra một cái lọ không, chắt đám máu khô màu đen sì trên thi thể cẩn thận bỏ vào lọ.

Liễu Không đại sư bước đến mấy bước kép miếng vải trắng ra rồi nói:

– Trí Tuệ đại sư và lão nạp giống nhau, đều bị một gã bịt mặt đánh cho một chưởng rồi sau đó mới bị ngộ hại, Dương bang chủ có nhận ra được đó là thứ chưởng lực gì không ?

Dương Thông bước đến trước di thể của Trí Tuệ đại sư, chỉ thấy hai mắt nhà sư nhắm nghiền, sắc mặt tím thẩm, Liễu Không đại sư mở tăng y nhà sư ra, mọi người thấy trên huyệt Linh Đài sau lưng nhà sư có một dấu bàn tay đen sì như mực, Lỗ trưởng lão nhìn kỹ một hồi rồi thở ra nói:

– Đấy là Âm Phong Thiết Sa Chưởng của Quỹ Giáo, bang chủ, không lẽ thật đúng là Hắc Vô Thường Tang Thiên Ác sao ?

Trí Viễn đại sư cũng gật đầu đồng ý:

– Lão nạp cũng cho rằng đấy là Âm Phong Thiết Sa Chưởng.

Dương Thông lắc đầu nói:

– Xem chỗ trúng chưởng trên pháp thể Trí Viễn đại sư thì chưởng lực tu vi người này còn lợi hại hơn Tang Thiên Ác, do đó Trí Viễn đại sư mới bị mất mạng, nếu không phải trúng chưởng vào huyệt Linh Đài, Trí Viễn đại sư cũNg không đến nỗi gì trong một thời gian, ngay cả đại sư bị trúng chất độc cũNg không làm gì được đại sư trong nhất thời.

Liễu Không đại sư bước lại một chỗ khác mở tấm vải trắng ra rồi nói:

– Giản trưởng lão của quý phái cũng bị ngộ hại bởi Âm Phong Thiết Sa Chưởng của gã bịt mặt kia.

Dương Thông bước lại nhìn kỹ, Giản trưởng lão bị trúng chưởng vào giữa ngực, tuy đã chết lâu rồi mà vẫn còn đang trừng mắt giận dữ. Dương Thông đưa tay khẻ vuốt mắt lão khép lại, quay đầu qua nói với Trí Viễn đại sư:

– Vãn bối chuẩn bị khởi hành ngày mai đem pháp thể của Giản trưởng lão về an táng, không biết đại sư chừng nào mới bắt đầu đi.

Trí Viễn đại sư nghe y nói bèn hiểu ý chắp tay lại niệm Phật nói:

– Lão nạp và Liễu Không đại sư cũNg chuẩn bị ngày mai khởi hành.

Liễu Không nghe nói thở dài một tiếng:

– Chùa Bạch Mã hôm nay bị hủy dưới tay lão nạp, lão nạp còn mặt mủi nào đối diện với Phật Tổ! Lão nạp chỉ là đợi các vị lại đây nói một tiếng, kẻ xuất gia tứ đại giao không, sống như chết mà chết cũng như sống, lão nạp vào cửa Phật cũng chính là đã nhìn thấu hồng trần, hậu ý của các vị lãO nạo xin ghi trong lòng thôi.

Mọi người lại khuyên nhà sư đi theo Trí Viễn đại sư về Thiếu Lâm cho an toàn nhưng nhà sư cứ lắc đầu không nói gì, Tống Thanh nói:

– Liễu Không đại sư, nếu như đại sư không ra khỏi nơi nguy hiểm này, bọn chúng tôi ắt phải phái người ở đây bảo vệ chùa Bạch Mã, như nếu tên ác tặc kia trở lại, không phải là lại gây thêm cho bao nhiêu người phải mất mạng nữa sao ?

Liễu Không nghe nói vậy bất giác thộn mặt ra rồi thở dài nói:

– Nếu vậy lão nạp đành phải quấy nhiễu thanh tu của các vị đại sư ở Thiếu Lâm vậy.

Nhà sư thấy Trí Tuệ đại sư và hai mươi mấy vị tăng nhân chùa Thiếu Lâm vì lại đây bảo vệ chùa Bạch Mã mà bị ngộ hại trong lòng không khỏi bức xúc, bây giờ nếu còn có thêm người vì mình phải bị thiệt mạng ở đây thì lại càng nhiều tội nghiệt, vì vậy mà đành phải gật đầu bằng lòng.

Hôm sau Dương Thông và đám Trí Viễn đại sư cùng khởi hành, mọi người ra khỏi chùa Bạch Mã nhắm hướng đông tiến tới, đi được nửa ngày thì đến chân núi Tung Sơn, bọn DưƠng Thông thì cứ tiếp tục nhắm hướng tổng đàn Cái Bang đi tới, đi được một ngày một đêm thì đến nơi. Mọi người về đến tổng đàn lại càng kinh ngạc, thì ra các phân đà Cái Bang khắp nơi liên tiếp đổ về tin tức các môn các phái tham dự tang lễ của Vi Tiếu Thiên phái Hoa Sơn đều bị tập kích. Dương Thông và Ngô trưởng lão xem phi cáp từ chỗ Trần Đại Niên ở phân đà tây bắc gởi về thì nói là mười mấy vị sư thái phái Nga Mi bị người sát hại ở Hán Trung, hung thủ cũng để lại một lá cờ trên có mặt trời đỏ rực và ngọn lửa đỏ; còn bọn Ngọc Chân Tử phái Thanh Thành ở ngoài Thành Đô hơn mười dặm bị một bọn bịt mặt áo đen mặc áo có thêu mặt trời và ngọn lữa trước ngực tập kích, tử thương trầm trọng; còn đà chủ của phân đà phương bắc là Thiết Chưởng Đại Thánh Kim Đại Báo cũng có phi cáo truyền lại, nói người của phái Hằng Sơn ở Thái Hành Sơn cũNg bị đám người tương tự tập kích, tử vong nặng nề, may mà chưởng môn phái Hằng Sơn là Lâm Trung Hiền ra sức chống trả mới thoát ra khỏi vòng vây. Ngô trưởng lão xem xong thở dài nói:

– Không lẽ bọn Di Lặc giáo đã đem người vào đại náo Trung nguyên rồi sao ?

Di Lặc giáo trước giờ vốn chỉ hùng cứ ở biên giới giáp miền Xuyên Tạng trên núi Đại Tuyết Sơn, bởi vì đường ra vào Đại Tuyết Sơn hiểm trở dị thường, không những vậy thường hay có bão tuyết, khí hậu thay đổi vô cùng quái gở, do đó mà triều đình cũNg chẳng làm gì được bọn họ, còn Di Lặc giáo cũng sợ thế lực triều đình không dám nhìn ngó vào Trung Nguyên, không ngờ bây giờ lại thình lình cử binh xông sát vào sát hại các môn các phái.

Lỗ trưởng lão nói:

– Điều đó rất có thể, bọn Di Lặc giáo dùng tổ chức Trung Thánh Môn mở rộng lưới thu phục vô số các môn phái nhỏ trong giang hồ, thế lực đã bắt đầu cường mạnh, bây giờ bọn chúng lại bước qua công phá sát hại các môn phái lớn, chính là dùng chiến thuật sâu kiến ăn mòn hết voi, hôm nay một chút, ngày mai một miếng, con voi sẽ dần dần ăn sạch, bọn chúng trước tiên đã giết đi Tuệ Đốn sư thái phái Hoành Sơn, Thanh Mộc đạo trưởng phái Võ Đang, Vương lão tiêu đầu ở Nam Dương tiêu cuộc, lão bang chủ của chúng ta, Vi Tiếu Thiên của phái Hoa Sơn và Thiên Hà đạo nhân của phái Côn Luân, bây giờ lại sát hại Lưu lão tiền bối của phái Hoàng Sơn, Trí Tuệ đại sư và các vị thần tăng của phái Thiếu Lâm, rồi tới các đệ tử của phái Nga Mi, phái Thanh Thành, xem ra dã tâm bọn chúng là tiêu diệt tinh anh của các môn phái bang hội để mưu đồ đi đến chuyện xưng bá vũ lâm.

Dương Thông thấy lần này Giản trưởng lão bị sát hại lại càng tăng thêm lòng thù địch đối với Di Lặc giáo, y giận dữ nói:

– Bọn Di Lặc giáo mà lọt vào tay tôi nhất định sẽ không tha.

Lỗ trưởng lão thở dài nói:

– Khó là khó ở chỗ đó! Hiện giờ chúng ta ngay cả bóng hình bọn chúng còn chưa phát hiện được, còn nói gì đến chuyện báo thù.

Ngô trưởng lão nói:

– Chuyện đã thế chúng ta nên chiêu tập các vị huynh đệ các nơi lại cùng nhau thương lượng kế hoạch mới phải.

Dương Thông gật đầu đồng ý nói:

– Đúng thế, chúng ta lập tức chiêu tập các phân đà các nơi lại, cũng là dịp để an táng Giản trưởng lãO cho trọng thể.

Ngô trưởng lão bèn phát hiệu lệnh cho các phân đà tụ tập lại đi phúng điếu Giản trưởng lão, mọi người bèn chia nhau ra làm các chuyện và lo liệu đám tang, chỉ quá hai ngày, các phân đà Cái Bang khắp nơi đã tề tập về tổng đà, mọi người thấy Giản trưởng lãO bị hại ai nấy đều bi phẫn mở miệng mắng chửi bọn Di Lặc giáo om sòm, quyết tâm tử chiến một phen với bọn Di Lặc giáo.

Mọi người làm tang lễ cho Giản trưởng lão xong bèn tụ tập lại thương lượng biện pháp đối phó với Di Lặc giáo, Dương Thông trước hết nói cho mọi người nghe chuyện Di Lặc giáo đã tàn sát các hòa thượng ở chùa Phụng Tiên rồi chiếm cứ nơi đó làm chỗ hoành hành tội ác, sau đó bị Cái Bang và Thiếu Lâm hợp lại tiêu hủy ra sao nói qua một lượt, sau đó quay qua Bành trưởng lão hỏi:

– Bành trưởng lão, ông điều tra chuyện của Hoài Ân ở phương bắc ra sao rồi ?

Bành trưởng lão lắc đầu đáp:

– Chuyện đó chẳng có gì tiến triển, thuộc hạ tạm thời còn chưa điều tra được Hoài Ân và bọn Trung Thánh Môn liên hệ bí mật ra sao, có điều thuộc hạ điều tra ra được một manh mối rất quan trọng.

Dương Thông vội vàng hỏi tới:

– Manh mối gì ?

Bành trưởng lão đáp:

– Thuộc hạ điều tra ra một chuyện, lúc Hoài Ân còn sống có một tên tiểu thái giám hầu cận thường hay theo lão ra vào hoàng cung, chắc chắn là có tham dự nhiều bí mật, có điều Hoài Ân chết rồi, tiểu thái giám cũng ra khỏi hoàng cung, thuộc hạ còn chưa tìm ra được tung tích của hắn.

Dương Thông phấn khởi tinh thần nói:

– Chỉ cần tìm ra được tiểu thái giám chúng ta có thể điều tra được bí mật của bọn Trung Thánh Môn, rồi bọn Di Lặc giáo cũng sẽ lòi đuôi ra, Bành trưởng lão, chuyện này ông phải ráng làm tới, chuyện khác hãY tạm để qua một bên.

Lỗ trưởng lão thình lình quay qua hỏi Ngô trưởng lão:

– Long đầu trưởng lão, lần trước bang chủ có phân phó ông đi đưa giải dược cho bọn Ưng Trảo Môn Chung Đạo Húc, Tương Đại Bành, Ý Hình Quyền Thạch Chung Tú, Bát Quái Môn Vương Đại Hải và Bát Tiên Môn Tôn Trọng Bình, giải dược đó có hiệu quả không ?

Ngô trưởng lão nghe hỏi lập tức cao hứng gật đầu đáp:

– Lỗ huynh đệ, chú không nói tôi cũNg quên bẳng đi mất.

Nói rồi quay qua Dương Thông kể:

– Bang chủ, giải dược của ngài quả thật linh nghiệm! Chất độc trong người bọn họ quả nhiên đã được không chế hết.

Dương Thông nghe vậy cũng lấy làm cao hứng, mình vô ý tìm ra được thuốc giải, sau này có biện pháp đối phó với Trung Thánh Môn.

Lỗ trưởng lão lại hỏi:

– Mấy người đó có ai phát hiện ra tung tích của bọn Trung Thánh Môn không ?

Ngô trưởng lão lắc đầu đáp:

– Bọn họ như nếu có tin tức gì sẽ lập tức đem lại.

Dương Thông hỏi:

– Gã Hắc Vô Thường của Quỹ Giáo đúng ra cũng đã thoát ra khỏi vòng kiềm chế của thuốc độc, không biết gã có theo đúng lời hứa không ?

Liễu Thiết Sinh giận dữ nói:

– Tôi xem tên ác tặc này còn đang bán mạng cho bọn Trung Thánh Môn, không chừng chuyện tập kích chùa Bạch Mã cũNg có hắn tham dự, Trí Viễn đại sư, Giản trưởng lão và các vị thần tăng phái Thiếu Lâm không phải là bị trúng phải Âm Phong Thiết Sa chưởng của hắn mà chết sao ? Lúc trước chúng ta lý ra phải giết quách hắn cho xong.

Mọi người nghe gã nói đến đó cũng mở miệng mắng cho Tang Thiên Ác một trận, Lỗ trưởng lão lại càng tức giận nói:

– Lão thất phu đó lần tới mà gặp là lột da rút gân hắn ra cho hả giận.

Mọi người đang nói đến đó bỗng có một tên đệ tử Cái Bang vào trình một lá thơ cho Ngô trưởng lão, Ngô trưởng lão mở thư ra xem một hồi, miệng mỉm cười tủm tỉm, mọi người vội vàng hỏi lão:

– Long Đầu trưởng lão, thư từ đầu lại vậy ? Lại có chuyện gì không hay xảy ra nữa sao ?

Mọi người ai cũng liên tưởng đến chuyện các môn phái bị người sát hại, Ngô trưởng lão cười đáp:

– Lần này thì có tin vui.

Nói rồi giao lá thư cho Dương Thông nói:

– Bang chủ, tên Hắc Vô Thường Tang Thiên Ác tuy tội ác ngập trời nhưng vẫn còn là một người giữ lời hứa, gã đã giải tán môn đồ về lại Tây Vực rồi.

Mọi người nghe lão nói đưa mắt nhìn nhau, một hồi lâu Liễu Thiết Sinh mới mở miệng:

– Thế thì tập kích chùa Bạch Mã lại là ai ? Không lẽ còn ai khác biết được Âm Phong Thiết Sa chưởng nữa sao ?

Dương Thông xem lá thư một hồi rồi nói với mọi người:

– Đúng thế, bọn bịt mặt tấn công chùa Bạch Mã là một bọn khác trong Di Lặc giáo, trong đó có ít nhất là hai người vũ công cực kỳ lợi hại, một người biết sử Âm Phong Thiết Sa chưởng, không những vậy công phu còn cao hơn Tang Thiên Ác không biết bao nhiêu mà kể, bởi vậy mà Trí Viễn đại sư phái Thiếu Lâm mới bị hắn giết, còn một người nữa thì là một lão già bịt mặt nay ở Hoành Sơn mai ở Thanh Thành, lão này vũ công không kém gì tôi, Băng Tàm Độc chưởng của lão cũng vô cùng ác liệt mọi người phải cẩn thận, Lưu lão tiền bối và Liễu Không đại sư đều bị trọng thương dưới tay lão.

Dương Thông thấy không ai nói gì bèn dặn dò:

– Sao thì sao, mọi người từ này về sau phải cẩn thận, mệnh lệnh các đệ tử trong bang phải dè dặt giữ kín hành tung,đồng thời nổ lực truy tầm bọn Di Lặc giáo và Trung Thánh Môn sớm muộn gì cũng phải báo thù cho lão bang chủ và Giản trưởng lão.

Mọi người đều lên tiếng phụ họa. Dương Thông bèn tuyên bố:

– Ai cũng đồng tâm, núi Thái Sơn cũNg dời đi được, chỉ cần mọi người đồng lòng góp sức, tôi tin là Di Lặc giáo và Trung Thánh Môn cũng sẽ bị tiêu diệt như bọn Quỹ Giáo năm xưa thôi. Ngày mai ai về phân đà đó, cẩn thận đề phòng kẻ địch tập kích, tôi sẽ cùng Bành trưởng lão đi lên Bắc Kinh điều tra manh mối về Hoài Ân, mọi người có chuyện gì vẫn liên lạc với Long Đầu trưởng lão.

Mọi người đang tính phân tán thình lình có một tên đệ tử Cái Bang chạy vào báo cáo:

– Bang chủ, bên ngoài có hai vị thần tăng phái Thiếu Lâm xin yết kiến bang chủ.

Mọi người nghe nói bèn yên lặng trở lại, Dương Thông nói:

– Mời họ vào.

Gã đệ tử Cái Bang chạy ra không lâu bèn dẫn hai tăng nhân trẻ tuổi tiến vào, hai tăng nhân lần lượt hướng về Dương Thông thi lễ rồi nói:

– Tiểu tăng là Ngộ Tính, Ngộ Không xin bái kiến Dương bang chủ.

Dương Thông đáp lễ nói:

– Hai vị sư phụ không cần đa lễ, xin mời ngồi!

Tăng nhân có tên là Ngộ Tíng móc trong người ra một tấm thiệp màu đỏ cung kính trình lên DưƠng Thông nói:

– Phương trượng đại sư sai tiểu tăng đem lá thư giao cho bang chủ, mời bang chủ lại tệ tự ăn bát cháo, đồng thời có chuyện trọng yếu thương lượng.

Dương Thông tiếp lấy tấm thiệp nhìn xem một hồi, chỉ thấy trên thiệp đề mấy hàng chữ ‘kính mời Dương bang chủ và chúng vị anh hùng Cái bang quang lâm tệ tự ngày tám tháng mười hai cùng xơi bát cháo Lạp Bát bật’, phía dưới đề tên Trí Không đại sư phái Thiếu Lâm, Dương Thông đoán Trí Không đại sư không muốn vì chiêu tập các môn các phái trong giang hồ lại thương nghị đối phó Di Lặc giáo mà làm ầm lên để Di Lặc giáo biết để đề phòng do đó mượn tiếng ăn bát cháo Lạp Bát Bật làm lý do, y bèn hỏi với Ngộ Tính:

– Trừ tệ bang ra, còn có bang phái nào khác nữa không ?

Ngộ Tính đáp:

– Phương trượng đại sư năm nay mời khắp các môn các phái lại tệ tự cùng thưởng thức bát cháo Lạp Bát Bật, cầu Phật Tổ phò tá vũ lâm thiên hạ được thái bình thịnh vượng.

Còn Ngộ Không thì cung kính đáp:

– Phương trượng đại sư và Trí Thông đại sư mời bang chủ lại trước vài ngày, phương trượng đại sư còn có vài chuyện khẩn yếu muốn thỉnh giáo Dương bang chủ.

Dương Thông đáp:

– Không dám! Mời hai vị sư phụ ra sau nghỉ ngơi.

Hai tăng nhân đáp lễ rồi đi theo một gã đệ tử Cái Bang thoái lui.

Dương Thông đưa tấm thiệp đỏ cho mọi người cùng xem, nói:

– Xem ra Trí Không đại sư phái Thiếu Lâm đã chuẩn bị mở đại hội thiên hạ vũ lâm, phái Thiếu Lâm chỉ cần đứng ra hô hào, tôi nghĩ là Di Lặc giáo sắp tàn đời rồi, mọi người ngày mai trở về phân đà, chiêu tập đâu vào đó các đệ tử, sẵn sàng quyết cùng bọn Di Lặc giáo một trận tử chiến.

Mọi người cùng hô lên hưởng ứng, Dương Thông quay qua Bành trưởng lão dặn:

– Bàn trưởng lão, phải nhờ ông chịu khó về lại phương bắc điều tra kỹ càng tên tiểu thái giám kia ở đâu, được tin tức gì ông thông báo cho Long đầu trưởng lão, tôi và Lỗ trưởng lão, Tống đường chủ ba người lên chùa Thiếu Lâ dự đại hội là được rồi.

Ngô trưởng lão nói:

– Bang chủ, nên đem theo nhiều đệ tử Cái Bang một chút là hơn!

Dương Thông cười đáp:

– Nhiều người lại không tốt, ông yên tâm! Như nếu bọn Di Lặc giáo tìm lại, chúng ta khỏi phải đi tìm bọn chúng.

LiễU Thiết Sinh nói:

– Bang chủ, ông đi cùng với bọn chúng tôi đi, với lại bây giờ cũNg không xa ngày tám tháng mười hai lắm.

Mọi người nghe vậy cũng cùng nhau khuyên Dương Thông đi cùng với bọn Liễu Thiết Sinh, Dương Thông thấy mọi người có hảo ý cũNg không phản đối gì nữa. Ngày hôm sau, ai nấy phân chia về lại phân đà của mình, Dương Thông ở lại tổng đà thêm hai ngày, Ngô trưởng lão chuẩn bị hành lý xe ngựa, Dương Thông bèn cùng Lỗ trưởng, bọn Liễu Thiết Sinh nhắm hướng tây khởi hành, mọi người vừa đi dọc đường vừa do thám tin tức, chầm chậm đi tới Tung Sơn, đi được ba ngày thì tới chân núi.

 
Nguyên tác: A Chí
Dịch giả: Lê Khắc Tưởng

 

Bài Cùng Tác Giả:

0 Bình luận

Bình Luận