Nàng lập tức phát hiện ra ngay, y không có ý định gì làm hại đến mình, không những vậy, còn cảm thấy như là y rất ôn nhu khôn nỡ làm hại đến mình.
Bao nhiêu ngày qua, bởi chồng mình ơ thờ lãnh đạm, làm cho nàng cảm thấy tuổi thanh xuân mình đang sắp mất đi, ngày xanh không trở lại, do đó mà nàng không còn dám mở miệng cười sáng rỡ, không dám làm dáng điệu nũng nịu cho người ta cợt mình. Nhưng hôm nay, thấy gã hán tử này gặp mình sao tay chân lạng quạng, thần hồn điên đảo, nàng biết những gì mình ngỡ đã mất đi, vẫn còn đó; không những vậy, nàng còn cảm thấy cái gã hán tử tên Vi Thanh Thanh Thanh này đang trăm phương ngàn cách cho nàng biết mình có cái năng lực đó, có cái chất mỹ lệ dường đó, có cái mỵ lực điên đảo chúng sinh dường đó.
Đêm tới, y lại lên giọng kêu người đem thức ăn vào.
Người bên ngoài đại khái là “ném chuột sợ vỡ đồ”, ngoan ngoãn nghe theo lời y sai bảo, sai Thúy nhi đem đồ vào.
Y cầm mâm đồ ăn lên, dùng mủi hít mạnh vào một hơi, rồi xới cơm cho nàng ăn trước.
“Tôi không đói” nàng nhẹ nhàng nói.
“Nhưng chị không thể không ăn chút đỉnh.” Vi Thanh Thanh Thanh nói: “Chị đừng lo, không có thuốc độc đâu, tôi đã ngửi rồi: có độc, tôi ngửi ra được cả.”
“Không lẽ cái mủi của chú là mõm chó sao ?” Nàng nghe buồn cười quá.
“À,” y sờ sờ vào cái mủi của mình, nói như thật: “Không chừng bởi vì lúc nhỏ tôi thường hay tranh đồ ăn với chó, không để ý, dành luôn cái mủi chúng nó.”
Nghe câu đó, đã biết ra lúc nhỏ y sống khổ cực lắm.
“Đừng có đụng chạm đến y có được không,” nàng nhìn y đang ăn ngấu nghiến như beo như cọp, bỗng dưng nói giọng thật thành khẩn: “Chú không phải là đối thủ của y đâu.”
Miệng y còn đang nhai cái đùi gà, bỗng ngừng lại, cả nửa ngày mới nói: “Chỉ cần ông ta thả được tôi.”
“Tôi bíết vũ công chú rất khá, nếu không chú cũng chẳng xông được vào tới đây;” nàng nói, “Có điều, chú xông vào được, tại sao lại không xông ra được ?”
“Tôi đã nói rồi, tôi lại đây, là để gặp đại sư huynh … cho đến lúc này, đại sư huynh còn chưa gặp được;” y mút mút ngón tay, xem chừng ngon lắm, làm như đang ăn uống thỏa thê trong quán, “ngoài ra, nếu muốn phá ra khỏi vòng vây bọn họ, thì phải rút đao ra … Đao của tôi chỉ có một chiêu, tên là Thiên Nhất, tức là đem toàn bộ tuyệt học của Trảm Kính Đường luyện vào một chiêu, có điều, chiêu đó mà đánh ra, giết người hay làm bị thương, ngay cả tôi cũng không khống chế nổi, ít nhất là đến giờ phút này tôi còn khống chế không nổi, nhưng tôi không muốn lạm sát một ai, thậm chí cũng không muốn làm ai bị thương.”
Y tính lấy tấm màn chùi tay, nhưng sau thấy có vẻ không xong, lại tính lấy miếng áo choàng đã may được phân nửa lên chùi tay di’nh đầy mỡ, nhưng lại thấy càng không tiện. Tình hình đang vô cùng khó khăn. Lương Nhiệm Hoa thảy cho y một tấm khăn còn chưa xài, mới giải vây y khỏi cơn túng quẫn. Y uống ừng ực mấy ngụm rượu, tinh thần xem ra vui vẻ lắm, nhưng ánh mắt thì sao vẫn còn ưu uất. Bỗng dưng, y hét lên một tiếng: “Ba tên đang lén vào mé tây đó, nếu còn chưa ra, ta không khách khí nữa đâu đấy.”
Lương Nhiệm Hoa lập tức nghe có tiếng áo phần phật bay ra khỏi tường bên ngoài.
“Vì vậy, tôi chỉ còn nước ở đây chờ đại sư huynh về,” gã hán tử bấy giờ mới nói cho xong nửa câu còn lại. “Xin sư tẩu đừng trách.”
“Được, thế thì chú đợi đi.” Lương Nhiệm Hoa chẳng biết làm sao hơn với người khách không mời mà đến này, nói lẫy với y, “Tôi mệt lắm rồi.”
Vi Thanh Thanh Thanh lập tức né qua một bên.
Đi đến ngưỡng cửa, y ngồi chồm hỗm xuống.
“Xin đại tẩu cứ tự tiện.”
Lương Nhiệm Hoa vẫn còn chưa an lòng lắm. Tuy nàng vốn là người đàn bà từng qua lại chốn giang hồ, đối phương tính ra cũng chẳng phải là người ngoài gì, nhưng chuyện tỵ hiềm trai gái, chị dâu chú bác, rốt cuộc cũng có điều bất tiện. Nhưng trong người nàng hình nhưcòn đang có một thứ sinh mệnh gì đó đang tiêu hao đi tinh thần thể lực của nàng, nàng không thể không nghỉ ngơi.
Nàng không vào giường nằm, cứ chống tay vào mặt rồi thiếp đi.
Sáng hôm sau, bị chim kêu hót làm tỉnh dậy. Chẳng biết là loại chim gì, làm như đang báo thù gì ai, há họng ra kêu, làm như muốn ra oai với cái lạnh vậy. Nàng vừa tỉnh dậy là thấy người chợt lạnh, rùng mình lên một cái, bèn cảm thấy cái áo choàng đang khoác lên vai mình.
Gã đại hán đang ở bên cạnh cửa ra vào, hai mắt nhắm nghiền, thì ra lông mi của y thật dài, đang rung lên nhè nhẹ. Tấm áo choàng trên người của y không còn thấy đâu, Lương Nhiệm Hoa cảm thấy hơi băn khoăn, và cũng có chút thẹn thùng.
Nàng nhìn y một lúc, ánh nắnh ban mai chiếu qua giàn đằng, chiếu nhẹ nhàng trên vầng trán rộng của y. Nàng nhìn được một lát, chú ý thấy trước ngực y vạt áo bị rách nát một khoảng, hiển nhiên không phải là bị lửa thiêu, mà là bị một thứ chưởng lực lợi hại chấn thương, cái loại thương thế đó nhất định là nhập vào phế phủ. Thậm chí còn làm cho ngũ tạng đảo vị là khác; bất quá, nàng nhớ lại hôm qua nói chuyện với y, gã hán tử này chẳng lộ một vẻ gì cho người khác thấy là mình bị thụ thương.
Rồi thì nàng bèn đi lại chỗ đó lấy kim sang dược.
Lúc nàng đi lấy thuốc, y lập tức mở bừng mắt ra.
Y ngắm kỹ những động tác và ánh mắt của nàng trong lúc đi tìm thuốc, ánh mắt đượm đầy thâm tình ngay cả y cũng không dám tin là có thật.
Nàng bỗng có cảm giác có người đang nhìn mình chăm chú.
Nàng xoay người lại, bèn thấy ánh mắt của y.
“Chú dậy rồi đấy à ?”
“Hôm nay tôi phải đi đây,” y từ từ đứng dậy, nói giọng thật quyết tâm: “Xin lỗi chị lắm, cám ơn chị, làm phiền chị quá.”
“Không phải chú muốn chờ đại sư huynh về đây nói chuyện sao ?” nàng lấy làm kỳ hỏi.
“Tính là vậy,” y ấp úng nói: “Có điều, tôi suy nghĩ không chính chắn … cứ thế này, không tốt cho chị lắm …”
“Cũng chẳng sao …” thanh âm rất nhỏ, nhưng dáng vẻ rất kiên quyết biểu lộ mình không sao cả, không phiền lòng, dáng điệu cũng cương quyết đồng dạng như Vi Thanh Thanh Thanh muốn đi.
“Dù gì cũng rất phiền cho chị …” nói chưa hết lời, bên ngoài bỗng có người đang lớn tiếng hô: “Ta đây, Tiểu Vi, Vi sư điệt, ta lại đây.”
Vi Thanh Thanh Thanh lộ vẻ mừng rỡ nói: “Ông ta đây rồi!”
Lương Nhiệm Hoa lấy làm kỳ hỏi: “Ai ? Giọng nói nghe quen quá!”
“Tróc Ảnh Khách Lâu tam sư bá,” Vi Thanh Thanh Thanh giọng nói mừng rỡ còn đượm vẻ đề phòng như bị kim chích vào đầu ngón tay, “Tôi có mời ông ta lại đây chủ trì công đạo.”
Tróc Ảnh Khách Lâu Độc Diệu và Bộ Phong Tẩu Giải Nghiêm Lãnh cùng tiến vào một lúc.
“Vi sư điệt,” Giải Nghiêm Lãnh cười ha hả nói: “Xem ra, ngươi có hiểu lầm ta một chút.”
“Nghe nói,” Lâu Độc Diệu cũng nói: “Tối hôm trước, các ngươi quả thật lầm lẫn ngộ hội với nhau một trận.”
“Ngộ hội ? Nếu có ngộ hội thật, cũng là ngộ hội chết người luôn;” Vi Thanh Thanh Thanh cũng bước ra khỏi Báo Ứng Lang, nói với cái vị tam sư bá mà y đã mời lại để tẩy sạch mấy vụ oan khiên của y trong những ngày vừa qua, “tối hôm qua, vãn bối đã sém mất mạng ở nơi này.”
“Chuyện này cũng có tý vấn đề, cần phải được giải thích ra …” Lâu Độc Diệu vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Ngươi huyết khí còn đang cương cường, phải trầm tĩnh lại đừng có nóng nảy …”
Bấy giờ, Lương Nhiệm Hoa cũng thoăn thoắt bước ra, khẻ chào vạn phúc một cái: “Tiểu phụ nhân thỉnh an hai vị.”
Lâu Độc Diệu nheo mắt nhìn kỹ, trừng trừng ra vẻ kinh hồn thất sắc nhìn vào Lương Nhiệm Hoa ở phía sau lưng Vi Thanh Thanh Thanh rồi hét lên: “Tổng đường chủ phu nhân, hắn làm gì bà vậy ? !”
Vi Thanh Thanh Thanh nghe nói, kinh hãi quay đầu lại.
Lâu Độc Diệu tay trái ngón tay giữa, ngón trỏ, ngón áp út phóng ra ba mủi Ảo Ảnh Thần Châm, tay phải ngón trỏ, ngón giữa, ngón áp út chọc như điện tới cổ họng Vi Thanh Thanh Thanh!
Giải Nghiêm Lãnh cũng đồng lượt xuất thủ.
Bàn tay của lão như lưỡi đao.
Xuất thủ làm thành một trận đao phong.
Cặp mắt của lão cũng như đao.
Lão muốn một đao chặt đứt chính giữa eo của Vi Thanh Thanh Thanh … Nếu nhát đao đó không chặt đứt eo đối phương, hiển nhiên lão cũng không hề tiếc nhát đao đó cắt đư’t cái đầu đối phương cho rồi!
Vi Thanh Thanh Thanh bỗng dưng quay đầu lại, bởi vì y quá chú ý đến Lương Nhiệm Hoa mà phân tán tâm thần.
Ba mủi Ảo Ảnh Thần Châm không một tiếng động, không một hình bóng, chỉ cảm giác được ba cái bóng tử vong nhỏ xíu đang ập lại, đã bức quá gần lại, trong khoảnh khắc nhỏ bé đó, thân hình của y như một con cá trên bãi cát đầy chông gai, nảy lên nảy xuống một cái, đã bay bỗng lên, ba mủi kim bay qua, đồng thời, cổ của y đã bị chụp lấy phía sau.
Ngay chỗ yếu hại.
Nhưng càng nguy hiểm nữa là, y phát hiện ra phi châm y vừa né khỏi đang bay lại chỗ Luơng Nhiệm Hoa.
“Cẩn thận …” y la lớn lên một tiếng, co người lại, đã chụp lấy được một mủi!
Cây thứ hai Lương Nhiệm Hoa trong lúc hốt hoảng cũng tránh né kịp.
Còn mủi thứ ba ghim vào vai mé trên ngực bên trái của nàng.
Vi Thanh Thanh Thanh gầm lên một tiếng điên cuồng, bấy giờ, ba ngón tay của Lâu Độc Diệu đang vận hết toàn lực lên nhả kình ra, còn chưởng phong của Giải Nghiêm Lãnh đang quyện gió lạnh buổi sáng ào a`o lại như lưỡi đao bén nhọn chém lại y thật ác độc!
Y không còn có chọn lựa.
Y chỉ đành, chỉ còn nước, chỉ có thể:
Rút đao (kiếm) …….
Thiên Nhất!!!
“Thiên Nhất” !
…… Đem một ngàn lẻ một chiêu Phong Đao Sương Kiếm biến thành một chiêu Thiên Nhất!
Giải Nghiêm Lãnh hét lớn như điên cuồng: “Nó là đao! Đao pháp! Hắn bỏ hết kiếm chiêu, toàn là đao pháp!” Ôm mặt chạy trốn (mặt mày máu me, chảy đầy qua kẻ ngón tay!)
Lâu Độc Diệu rên rỉ kêu la. Lão đang nằm lăn ra mặt đất. Toàn thân trên dưới, không có một khúc xương thớ thịt nào là không méo mó đè bẹp biến hết hình dạng! Lão cũng chẳng biết mình đã chết chưa (chết rồi tại sao còn thấy đau! ? Không chết nhưng tại sao lại đau quá thế!)
Vi Thanh Thanh Thanh đã thu đao lại.
Y dìu Lương Nhiệm Hoa đang thụ thương chạy nhanh như điện vào Khoái Ý Các.
Trương Cự Dương, Trần Khổ Liên, Bình Lánh Bành một đám, đang giương cung gài tên, cầm đao dựng thương, chỉ chờ Giải Nghiêm Lãnh và Lâu Độc Diệu la lên một tiếng là lập tức xông lại tấn công.
Nhưng lại thấy Giải Nghiêm Lãnh đang loạng choạng ôm mặt vừa chạy ra vừa la một cách quái dị.
“Thiên Nhất!” Bộ Phong Sấu đâu còn có chút gì là tôn nghiêm trang trọng, phong phạm trưởng lão ? “Cái chiêu đáng sợ quá là sợ!”
Bình Lánh Bành lúc lắc cái đồng la trong tay, đang tính xông vào trước tiên, Hạ Thiên Độc bỗng rướn người tới, cản trở lại: “Chậm chút.”
Bình Lánh Bành rống lên: “Ngươi sợ sao ?”
“Ông không thấy tình hình Nghiêm Cung Phụng thế nào sao ?” Hạ Thiên Độc nói, “Chúng ta cứ xông bừa vào, e rằng cũng không hay ho gì hơn; bức bách hắn rút đao ra, chẳng ai hơn được gì cả. Thôi thì chờ tổng đường chủ về rồi hẳn hay.”
Trần Khổ Liên nhăn nhó mặt mày nói: “Có điều, phu nhân đang ở trong đó … chúng ta không lo sao được ?”
“Có gì đâu mà lo với không lo! Ai bảo phu nhân không cẩn thận.” khóe miệng của Hạ Thiên Độc hiện ra một nụ cười còn độc hơn cả nắng hè mùa hạ, giọng nói thì thật ôn hòa, thậm chí còn tương đương như một kẻ quân tử, “như thế, tổng đường chủ về, mới có chuyện hay mà xam chứ, có phải vậy không ?”
Trương Cự Dương lập tức gật đầu.
Y cũng nghĩ y hệt vậy.
Bấy giờ, bọn họ mới thấy còn thêm một vị trưởng lão nữa: Tróc Ảnh Khách Lâu Độc Diệu, vừa lăn vừa bò từ trong Báo Đáp Viên loạng choạng bò ra, làm như chờ yêu ma đang mở miệng ra ngáp rồi lão mới có cơ hội đào thoát ra vậy, cái thứ thân pháp đó mới thật là độc bộ diệu tuyệt nhất thiên hạ.
“Tại sao bọn họ lại đối xử với chú như vậy được ?!”
“Không sao … có điều bọn họ gây thương tích cho chị!”
“Chú cũng đánh họ bị thương phải không ?”
“… Bởi vì bọn họ làm chị bị thương!”
“Chiêu đó là … là Thiên Nhất đấy hả ?”
“… Tôi đem Phong Đao Sương Kiếm hợp lại thành một chiêu đó.”
“Rõ ràng tôi thấy … Giải Cung Phụng đã nắm chặt cổ họng của chú, nhưng hình như chú … ?”
“Tôi không sao cả.”
“Tôi nghĩ, một người nhất định phải không có nhược điểm gì cả, cho dù có, cũng không để cho ai biết. Chỉ cần bị người ta biết nhược điểm mình ở đâu, ai ai cũng sẽ nhắm vào đó mà hạ thủ, do đó nhược điểm thường thường là chỗ trí mạng. Có điều, trước sau gì cũng có nhược điểm. Nhược điểm rõ ràng nhất trên thân thể con người, là chỗ yếu hại, chỗ yếu huyệt, do đó có bữa tôi đem bảy mươi hai đại huyệt trên thân thể, dùng Ái Hận Thần Công chặn hết … người khác lại tấn công vào tử huyệt của tôi, ngược lại thành ra như công vào chỗ mạnh của tôi … tôi còn sợ họ không chịu đánh vào nữa là.”
“À …”
“Thế nào ? Đau sao ?”
“… Không đau. Có điều … tại sao chú lại nói cho tôi biết mấy chuyện này ?”
“… Đại khái là vì chị hỏi tôi vậy thôi.”
“Có điều, chú nói cho tôi biết, không phải là nói cho tôi biết nhược điểm và yếu hại của chú sao ?
Vi Thanh Thanh Thanh không trả lời, chỉ mỉm cười.
Lần đầu tiên, Lương Nhiệm Hoa có cảm giác cặp mắt của y không ưu uất.
Lương Nhiệm Hoa rùng mình lên một cái.
Vi Thanh Thanh Thanh ngỡ nàng đang đau đớn.
Y đang nhổ mủi kim độc ra, tẩm kim sang dược vào. Y nghĩ mình nặng tay quá, vẻ mặt của y, bỗng dưng biến thành như muốn chặt đứt đi bàn tay của mình vậy. Bờ vai trắng muột, mềm mại vàng ánh đèn, ẩn ước hình như có đầu vú mỹ lệ đưa ra, còn có mùi hương thoang thoảng kề bên, đã làm cho ánh mắt và hồn vía đóng đinh chết vào đó. Rút đao, rút kiếm, thoát vây, phá trận, cũng chẳng mất đi cái bộ điệu trái tim run rẫy điên cuồng như thế này. Run rẫy làm như ngay cả trái tim cũng chẳng còn phải là của y nữa.
“Sao chú biết đươc.” Lương Nhiệm Hoa cố ý làm y hết lúng túng đi, “ngay cả Lâu trưởng lão cũng tính lại đối phó chú ?”
“Bởi vì tôi đã bị Hạ Thiên Độc gạt một lần rồi,” Vi Thanh Thanh Thanh cũng cảm thấy nói chuyện gì khác có vẻ bớt lúng túng, “tôi bị gạt một lần, không muốn bị gạt lần thứ hai.”
“Có điều, chú thấy bọn họ làm tôi bị thương, chú bèn bị phân tâm …” Lương Nhiệm Hoa nhìn y chăm chú (và cũng quan sát), nói, “do đó mà phải xuất ra chiêu Thiên Nhất ?”
“Bởi vì nhược điểm hiện tại của tôi chính là chị …” Vi Thanh Thanh Thanh nói đến đó, bỗng giật mình nhớ ra nói: “Xin lỗi chị, đều là lỗi của tôi làm chị bị liên lụy!”
“Xem ra,chú đã leo lên lưng con cọp, khó mà thoát chạy dễ dàng;” Lương Nhiệm Hoa hình như nghe được câu trước của y, dùng “kinh nghiệm giang hồ” của nàng nói, “chẳng qua, may mà chính chú lại là một con rồng.”
“Hiện tại, chỉ còn nước chờ đại sư huynh về đây thôi.”
“Chú cũng tính …”
“Không … tôi hy vọng không phải động thủ với ông ta.”
“Nếu có động thủ, chú có thắng, cũng không được làm thương tổn tới y, được không ? Tôi rất có thể đang có bầu với y, y còn chưa biết chuyện này!” Lương Nhiệm Hoa sữa lại y phục đàng hoàng, dùng thái độ thản nhiên nói xong không còn thắc mắc gì nói với y: “Cám ơn chú.”
Vi Thanh Thanh Thanh đỏ mặt lên, hai tay không biết để đâu. Có điều y mộc mạc gật đầu vẻ thành thật. Tay y còn dính đầy máu trên người của Lương Nhiệm Hoa.
“Tại sao chú tên là … Vi Thanh Thanh Thanh ?” Lương Nhiệm Hoa nhìn y nở một nụ cười mê cả hồn người, nàng lẩm lẩm nói từng chữ một: Thanh Thanh Thanh ? Ba chữ Thanh ? Có phải lạ lắm không ?
“Phụ thân của tôi,” Lương Nhiệm Hoa hỏi gì y trả lời đó, trả lời không một chút dấu diếm kỵ húy, ngoan ngoản như một đứa bé, “ông ta có cô hồng nhan tri kỹ: một người tên là Phương Thanh Hà, là người đàn bà ông ta gặp đầu tiên và thương yêu nhất, nhưng lấy người khác làm chồng, làm cho ông ta sầu tiếc cả đời. Một người tên là Thích Thanh Chi, bà ta là mẹ tôi, phụ thân rất thương bà, có điều bà ta hay bệnh thân thể yếu đuối, sinh tôi ra không lâu là qua đời, bà là mối sầu hận cả đời của ông. Còn có một người nữa tên là Địch Sở Thanh, bà ta có ơn nhiều với ông ta, và cũng chung tình với ông lắm, có điều lúc đó, phụ thân đàng vì mẫu thân qua đời mà trong lòng bi cuồng, làm thương tâm bà mấy lần, không để ý đến lòng tốt của bà, đợi đến lúc phụ thần tỉnh táo rồi, thì bà đà cắt tóc quy y, nhập vào cửa Không, làm bạn với thanh đăng cổ Phật. Bà ta là chút tình còn lại đời phụ thân. Không chừng … phụ thân kỷ niệm ba người bọn họ, bèn đem khuê danh của ba người có chung một chữ “thanh”, bỏ vào thành tên tôi, để làm kỷ niệm cho cả đời. Vậy đó, rồi tôi thành ra Vi Thanh Thanh Thanh.”
Lương Nhiệm Hoa nghe thật thú vị. Nói vậy thì gã hán tử này không phải là mang trong người mối ân tình của ba phụ nữ hay sao ? Nàng bỗng sực nghĩ, thế còn tình cảm của y đối với mình thì sao ?
Dĩ nhiên là nàng nghĩ trong bụng thôi, chẳng hỏi ra ngoài mặt.

 
Nguyên tác: Ôn Thụy An
Dịch giả: Lê Khắc Tưởng

 

Bài Cùng Tác Giả:

0 Bình luận

Bình Luận