Dương Thông về lại tiêu cuộc cũng cảm thấy mệt mỏi vùi đầu ngủ một giấc. Ngày hôm sau thúc dậy trễ, nó ăn bậy ăn bạ thứ gì đó, rồi đến khác sạn Duyệt Lai, tính hỏi dò đám người ở khách sạn, tìm xem hai người đó có thể là ai. Có điều lúc nó hỏi ra mới biết đám Côn Luân sớm hôm nay đã hối hả ra khỏi khách sạn, Dương Thông hỏi họ đi hướng nào, người trong khách sạn cũng không rõ. Dương Thông rảnh rỗi không làm gì, bèn lững thửng đi về hướng Tây Thục tiền trang, nó đang đi trên đường, bỗng thấy có mấy gã đạo sĩ đang vội vã ra khỏi thành, thấy dáng điệu hấp tấp xem ra có chuyện gì khẩn yếu, nó thấy cách ăn mặc biết đó là bọn đạo sĩ Côn Luân, bèn ngấm ngầm theo dõi phía sau. Chỉ thấy bọn đạo sĩ hối hả ra khỏi thành, bèn nhắm hướng đông nam chạy tới, đi được chừng nửa dặm đường, lại thấy thêm vài gã đạo sĩ nữa, bảy tám gã xúm lại xí xô một hồi rồi lại tiếp tục chạy nhanh tới trước.

Dương Thông móc một nắm bùn trét lên mặt và quần áo mình, rồi để đầu tóc rối tung loạn xà ngầu, bẻ một nhánh cây cầm trên tay làm gậy, giả dạng làm một đứa ăn xin, nó đã từng phiêu bạt theo cái nghề ăn xin, do đó mà chuyện này đối với nó không có gì là gượng gạo. Nó cứ thế mà nhẫn nha đi theo bọn đạo sĩ, lại đi thêm hơn một dặm nữa, thình lình thấy bốn gã đạo sĩ cầm kiếm đứng giữa đường mặt mày hung ác hối thúc người qua đường, bảy tám gã đạo sĩ kia bèn chạy lại, cả bọn lại xí xô một hồi, bốn gã đạo sĩ chỉ về khu rừng không xa lắm phía sau mình, mấy gã kia bèn nhắm chỗ đó chạy tới. Dương Thông đoán bọn họ nhất định là đang có mục đích ám muội không để người khác biết được, nó bèn dỏng tai lên lắng nghe, chỉ nghe trong rừng vọng lại như có tiếng đánh nhau, thỉnh thoảng còn có tiếng la thảm thiết. Dương Thông bấy giờ nội lực cũng đã có tương đương hỏa hầu, chung quanh một dặm có tiếng cỏ lay gió thổi đều có thể nghe rõ mồn một, nghe một hồi trong lòng không khỏi ngấm ngầm kinh hãi, chỉ nghe trong rừng có tiếng vô số người đang hò hét đánh nhau, trong bụng thầm nghĩ:

– Không lẽ ban ngày ban mặt đám đạo sĩ thúi này lại dám dỡ trò cướp bóc ?

Khu rừng vị trí nằm ngay sát đường đi, muốn vào rừng phải đi qua con đường đó, mà bốn gã đạo sĩ đang cầm kiếm đứng canh giữ. Dương Thông đang suy nghĩ không biết làm sao vào rừng xem thử, thình lình thấy trong rừng có một làn pháo bông khổng lồ bay thẳng lên trời, làn pháo bông bay lên không trung tỏa ra huy hoàng, rồi mở ra ba luồng khói, cáisau còn cao hơn cái trước, cứ bay mãi lên, tới chừng trăm mét, tiếng pháo vang vọng chói tai không ngớt, tiếng nổ lúc ba luồng khói phụt ra lại càng kinh thiên động địa, chung quanh mấy dặm nghe rõ mồn một. Dương Thông đã từng chứng kiến đám đạo sĩ thúi đó trổ nghề ăn quịt, biết bọn họ chẳng phải là thứ gì tốt lành, nghĩ bụng:

– Phải lại đó xem đám đạo sĩ thúi này đang làm gì.

Nó rón rén bốc lên một hòn đá bóp vụn ra, làm bộ đi loạng choạng lại bốn gã đạo sĩ, bốn gã thấy Dương Thông là một tên ăn mày, hướng về nó hét lớn:

– Thằng ăn mày dơ dáy kia! Muốn tìm đường chết sao ? Mau mau trở lui lại!

Dương Thông giả bộ hụt chân, đám đá vụn trong tay thình lình bay tán loạn ra. Lúc này nó cách đám đạo sĩ không xa lắm, thêm vào đó nội lực của nó đã đạt tới mức tuyệt đỉnh, ra tay vừa nhanh vừa chính xác, bốn gã đạo sĩ không ngờ Dương Thông đột nhiên ám toán, gã nào gã nấy đều bị nó ném trúng vào Đàn Trung huyệt, té lăn ra mặt đất không kịp la lên một tiếng.

Dương Thông nhảy lại chỗ bốn gã điểm thêm mấy huyệt đạo nữa rồi mới chạy vào rừng. Nó rón rén nhảy lên một cây cổ thụ cao nhất, chỉ thấy trong rừng đâu đâu cũng đầy người đang quần quật đánh nhau, Dương Thông thấy đám đạo sĩ Côn Luân được chừng hơn năm mươi người, nó lại nhìn những người đang bị bao vây, bất giác giật mình kinh hãi ngẫn cả ngưỜi ra. Đám người đó chính là vị cô nương thần bí và mấy gã đại hán hộ vệ mà nó gặp ở Tây Thục tiền trang Nam Kinh, còn có hai đứa a hoàn bồi bạn cô. Chỉ thấy cổ xe cô ngồi đã bị đập nát tan tành nằm một bên, bên cổ xe có bảy tám cái xác nằm rải rác chung quanh, vừa là đạo sĩ Côn Luân vừa là đám đại hán hộ vệ vị cô nưƠng đó, Dương Thông nhìn qua tìm cô thì thấy cô đang cầm trong tay một thanh đoản kiếm sáng rực đánh nhau với một đạo sĩ, Dương Thông nhận ra đạo sĩ đó chính là chưởng môn phái Côn Luân Thiên Hồng đạo nhân.

Vị cô nương kia mặc tấm xiêm y màu xanh lá cây nhạt, ngoài khoác chiếc áo đi mưa màu đen, đội cái mũ rộng vành có tấm sa đen che mặt. Chỉ thấy kiếm pháp của cô cay độc không tả, nhanh nhẹn tuyệt luân, kiếm quang như giải lụa, hóa thành một làn sáng hồng, bay lượn chung quanh người Thiên Hồng đạo nhân, Dương Thông không ngờ kiếm pháp cô tinh thục đến mức đó, thấy cô có lúc sử Đạt Ma kiếm pháp của phái Thiếu Lâm, có lúc sử Thất Tuyệt kiếm pháp của phái Vũ Đương, có lúc sử Huyền Thiên kiếm pháp của phái Thanh Thành, có lúc sử loại kiếm pháp Dương Thông chẳng hề biết tới lại tinh diệu vô cùng, bức cho Thiên Hồng đạo nhân tay chân luống cuống, Dương Thông từ khi theo Đoàn Nhị học vũ công, Đoàn Nhị kiến thức quảng bác, chỉ dãn cho nó dần dần biết được những chỗ tinh diệu của kiếm pháp trong các môn các phái, DưƠng Thông thấy cô liên tiếp sử các chiêu số tinh diệu của mấy môn phái lớn trong lòng bất giác kinh ngạc, bụng nghĩ:

– Sư phụ của vị cô nương này không biết là ai, lại tinh thông bao nhiêu đó kiếm pháp của các phái.

Còn Thiên Hồng đạo nhân tuy bị kiếm pháp tinh diệu của vị cô nương đó bức cho quýnh quíu tay chân, nhưng lão ngưng thần tụ khí, trường kiếm nghiêng nghiêng, hàm thế phong lôi chớp giật, kiếm quang dày đặc, làm thành một màn lưới bao quanh chu thân, bảo vệ chặt chẻ những chỗ yếu hại. Chỉ thấy lão ra chiêu trầm ổn, liên miên bất tận, không hỗ phong độ của một bậc tôn sư, Dương Thông biết đánh lâu một hồi, vị cô nương đó rốt cuộc rồi cũng sẽ bại trận, Thiên Hồng đạo nhân đang dùng chiến lược lấy nhàn nhã đợi kẻ địch hao tổn sức lực, lấy bất biến chống vạn biến, lão muốn đợi đến lúc vị cô nương đó tiêu hao nội lực rồi, xem rõ vũ công lộ số của cô đường nào rồi sẽ phản công. Dương Thông thấy hai ả nha hoàn bị mấy gã đạo sĩ chặn cứng ở một góc bên kia cổ xe, ráng hết sức phấn đấu một trận sinh tử với bọn họ. Hai ả nha hoàn bấy giờ chiếc mũ rộng vành đã ném qua một bên, mỗi người cầm một thanh trường kiếm, lưng dựa vào nhau, tóc tai tán loạn, hung hăng đánh nhầu vào mấy gã đạo sĩ. Còn mấy gã đại hán và lão già hộ tống vị cô nương thì đang bị đám đạo sĩ phân tán ra nhiều chỗ, đánh nhau không ngớt, càng lúc càng bị bức ra khỏi chỗ vị cô nương kia tới cả mấy trượng.

Dương Thông thấy lão già họ Vu mấy lần tính xông lại gần chỗ vị cô nương kia đều bị hai lão đạo sĩ ngăn trở, nó chăm chú nhìn kỹ hai người đó bèn nhận ra chính là hai đạo sĩ nó nhìn trộm ở Duyệt Lai khách sạn hôm đó, tên là Thiên Hà, Thiên Vũ. Chỉ thấy hai lão đạo sĩ hai tay hai thanh trường kiếm, còn lão già họ Vu thì tay phải cầm một cây phán quan bút, tay trái thì chẳng có gì. Lão già họ Vu chiêu nào cũng tranh công, tay trái vung lên vù vù, tay phải phán quan bút thần xuất quỹ một, vừa điểm vừa đánh vừa đâm vừa tạt, chiêu nào chiêu nấy dính sát vào chỗ yếu hại của đối phương, hung hãn ác liệt, nhanh nhẹn kinh hồn. Còn bốn thanh trường kiếm của hai lão đạo sĩ Thiên Hà, Thiên Vũ thì quyện vào nhau, tựa hồ như có vô số thanh kiếm đan thành một màng lưới, cản lại bước tiến công của lão già. Dương Thông thấy kiếm pháp của hai đạo sĩ nhẹ nhàng phiêu dật, làn kiếm bạc chớp chớp hàng vạn điểm hàn quang, không những chặn đứng chiêu tấn công của lão già mà kiếm ảnh còn rải từng điểm từng điểm về hướng lão, nó nhìn một lát bèn nhận ra hai lão chính là hai kẻ áo đen đêm trước đột nhập vào tiền trang. Dương Thông lại nhìn thêm một lát nữa, lập tức giật nảy mình lên, chỉ thấy Thiên Hà, Thiên Vũ hai người một trái một phải băng qua chéo lại, bốn thanh trường kiếm trên dưới kết hợp dây dây liền liền, thêm vào đó bộ pháp dưới chân hai người kỳ diệu không tả, phối hợi với nhau không một kẻ hở, bất kể chiêu số của lão già họ Vu ác liệt đến đâu đều bị bốn thanh trường kiếm giao chéo vào nhau hóa giải, trường kiếm chiêu này đi với bộ pháp chiêu kia, tuyệt diệu không sao tả nổi.

Dương Thông ngấm ngầm kinh hãi, nghĩ bụng:

– Không lẽ kiếm pháp của hai lão mủi trâu này là một thứ kiếm trận gì đó sao ?

Dương Thông lại xem kỹ một hồi nữa, thấy màn kiếm ảnh Thiên Hà, Thiên Vũ đang tạo ra càng lúc càng thu nhỏ lại, cây phán quan bút của lão già họ Vu cũng dần dần chậm lại, Thiên Hà, Thiên Vũ bước chân có lúc trái lúc phải, thuần thục vô cùng, làm như cũng có cặp mắt phía dưới hai chân vậy, người tiến người lùi phối hợp tự nhiên nghiêm cẩn, lão già họ Vu có ráng cách nào cũng đều bị hai người dễ dàng hóa giải. Dương Thông nào biết, hai người đó đang sử một loại kiếm trận lợi hại có tên là Lưỡng Nghi kiếm trận, là do khai sơn tổ sư của phái Côn Luân, Hà Cửu Hoành căn cứ vào Thái Cực và Lưỡng Nghi kiếm pháp chế biến ra, thứ trận pháp này ôn hàm chỗ tinh diệu chính phản của kiếm pháp, một chính một phản, kỳ và chính tương sinh lợi hại cực kỳ. Hà Cửu Hoành năm xưa khai sáng ra phái Côn Luân, nội lực của lão có gặp kỳ duyên, mới được dương danh thiên hạ, Côn Luân kiếm pháp là do lão căn cứ vào chiêu thức trên cây quạt biến hóa ra, chiêu số tuy tinh diệu, rốt cuộc nội lực thì không đủ. Lưỡng Nghi kiếm trận truyền lại về sau, thêm vào đó chưởng môn các đời kế tiếp không ngớt bổ sung hoàn thiện, oai lực tăng lên rất nhiều, kỳ diệu tới mức tuyệt luân, biến ảo đa đoan. Dương Thông thấy màn kiếm càng lúc càng thu nhỏ, trong bụng bất giác cao hứng, nghĩ thầm:

– Thêm chừng nửa tiếng nữa, lão già quỹ này sẽ tiêu tùng thôi.

Dương Thông lại nhìn qua mấy gã đại hán hộ tống vị cô nương kia thì chỉ còn thừa bảy tám người, người nào cũng bị đám đạo sĩ phân tán ra vây đánh, đạo sĩ phái Côn Luân lấy bốn đánh một, đám đại hán cũng bị lạc vào thế hạ phong, có người cũng đã bị thương tích cùng mình, máu tươi ướt đẫm ra áo quần, vẫn còn liều mạng đánh nhầu. DưƠng Thông thấy mấy gã đại hán ai nấy đều xuất chiêu ác liệt, thân thủ bất phàm, nhận ra vũ công của họ đã đạt đến mức đệ nhất lưu cao thủ trong giang hồ, mà mấy gã đạo sĩ đang vây đánh họ, vũ công cũng chỉ bình thường, nhưng thật kỳ quái, bất kể đám đại hán đao kiếm đánh ra cay độc đến mức nào, đều bị kiếm thế của bốn gã đạo sĩ hóa giải dễ dàng. Dương Thông thấy bốn gã hai người tiến lên hai người thụt lùi, công thủ tự nhiên, phối hợp thật xảo diệu không một khe hở. Bốn thanh trường kiếm giao vào một chỗ, hình thành một bức màn dần dần thu gã đại hán vào bên trong, bốn người bước chân và phương vị xuất kiếm đều có đường có lối, thuần thục không tả, nó nhìn một hồi, càng nhìn càng kinh ngạc, thấy bốn người làm thành một kiếm trận cũng thật lợi hại, mà lại có chỗ không giống với kiếm trận hai lão đạo sĩ kia sử dụng. Nó không biết loại kiếm trận này cũng do Hà Cửu Hoành sáng chế ra, có tên là Tứ Tuyệt Trận, do lão căn cứ Tứ Tượng trận pháp, và Phục Nghi sáu mươi quẻ biến hóa mà ra, cũng là một thứ trận pháp lợi hại của phái Côn Luân. Dương Thông thấy đám đạo sĩ sử dụng hai thứ trận pháp lợi hại đó mới hết dám khinh thường họ, bụng nghĩ:

– Phái Côn Luân oai trấn một cỏi Tây Vực, danh liệt vào một trong thập đại môn phái giang hồ, quả có công phu chân thật không sai.

Dương Thông lại đưa mắt nhìn trở về vị cô nương kia, thì thấy cô hiện giờ đã bị lạc vào thế hạ phong, Thiên Hồng đạo nhân bắt đầu thừa thế tranh công, thanh trường kiếm của lão như giao long, lưỡi kiếm xé gió, kiếm ảnh tán ra, nhanh như chớp giật, cấp xúc như cuồng phong sậu vũ, liên miên điểm vào những chỗ yếu huyệt trên người vị cô nương kia. Cô lập tức bị lão bức cho liên tiếp thoái lui mấy bước, nguy hiểm trong đường tơ kẻ tóc. Thình lình trong đám đại hán bỗng có tiếng la thảm thiết vọng lại, Dương Thông bèn thấy có một gã bị bốn gã đạo sĩ bao vây đâm trúng giữa ngực, bốn thanh trường kiếm xuyên qua bụng, lập tức ngã xuống chết ngay tại chỗ. Dương Thông nhìn qua hai ả nha hoàn cũng đang bị liên tiếp ngộ hiểm, một ả cánh tay trái soạt một tiếng bị một gã đạo sĩ đâm trúng, lập tức máu tươi đẩm ướt hồng cả xiêm y, cô ta chẳng thèm băng bó cũng chẳng rên la, cắn răng tiếp tục chiến đấu.

Mấy gã đạo sĩ chạy lại bao vây lão già họ Vu, không ngớt thọc kiếm lại đâm vào lão, lão già lập tức bị núng thế, một gã đạo sĩ soẹt một tiếng thanh trường kiếm đâm vào sau vai lão già, tuy không trúng vào chỗ yếu hại, nhưng cũng sâu và tới xương, lão già quay lại một chân đưa lên đá bay gã đạo sĩ, gã đạo sĩ la lên thảm thiết, văng ra ngoài hơn trượng, nằm im ỉm không động đậy. Nhưng cũng ngay cùng lúc, thanh trường kiếm của Thiên Hà, Thiên Vũ song song đánh lại người lão, hai thanh trưỜng kiếm của Thiên Hạ móc lên, phán quan bút của lão già bị hất bay ra khỏi tay, còn trường kiếm của Thiên Vũ đi đâm vào giữa ngực lão già, chỉ nghe lão già gầm lên, bàn tay trái đánh xuống sóng kiếm, thanh kiếm từ dạ dưới của lão sẹt qua, cắt thành một đường dài. Lão già gấp rút xoay người lại, chụp lấy một gã đạo sĩ ném vào mấy thanh trường kiếm của Thiên Hà, Thiên Vũ. Gã đạo sĩ bị ném vào màn kiếm, la lên một tiếng thảm thiết lập tức táng mạng tại chỗ, lão già thuận tay đoạt lấy thanh trường kiếm của gã, trường kiếm vung lên, lại muốn xông về hướng chỗ vị cô nương kia, có điều mấy gã đạo sĩ nhiều người, xúm vào cản lại, Thiên Hà, Thiên Vũ lại xông tới bao vây, lại chặn lão dính cứng ở đó. Thiên Hà đạo nhân thấy nhiều người ngược lại làm cho lão già có cơ hội để lợi dụng, bèn hướng về mấy gã đạo sĩ hét lên:

– Các ngươi lùi hết ra sau!

Bọn đạo sĩ nghe nói bèn thoái ra khỏi vòng vây, tay nắm trường kiếm vây cứng dầy đặc chung quanh lão già, miệng thì hò hét không ngớt.

Thình lình lại có một tiếng la thảm thiết truyền lai, Dương Thông thấy lại có một gã đại hán chết dưới lưỡi kiếm của mấy gã đạo sĩ. Dương Thông tuy hận lão già, nhưng vị cô nương kia rốt cuộc đã từng tha mạng cho nó một lần, nó biết không còn bao lâu nữa, cả đám sẽ bị táng mạng dưới tay bọn đạo sĩ. Dương Thông thấy phái Côn Luân nhiều người thế chúng, mình thì cô thân một người, nếu hiên ngang nhảy ra, không những cứu người không được, còn đem mạng mình tống vào trong đó. Nó nhảy xuống cây cổ thụ, lượm mấy hòn đá cầm trong tay, rón rén bò lên một cây gần đó. Nó thấy hai gã a hoàn tình hình khẩn cấp nhất bèn búng mấy hòn đá vào sau lưng mấy gã đạo sĩ đang vây đánh họ, chỉ nghe ui da mấy tiếng liên tiếp, mấy gã đạo sĩ bị nó ném trúng huyệt đạo té lăn ra mặt đất nằm yên không cục cựa. Bấy giờ nội lực của nó vừa mạnh, nhận huyệt vừa chuẩn, ra tay lại nhanh nhẹn cực kỳ, mấy gã đạo sĩ đang toàn thần tập trung đánh nhau với hai ả a hoàn, chẳng ai ngờ có người đang ám toán mình. Hai ả a hoàn thấy mấy gã đạo sĩ đang tấn công mình thình lình không biết sao bỗng ngã lăn đùng ra đó, soạt soạt mấy tiếng lập tức đả thương hai liền gã đạo sĩ, mấy gã kia thấy vậy bèn không dám xông lại. Hai ả mắt thấy nguy cơ trước mắt có chút trì hoản, ả bị thương bèn thừa cơ hội xé áo bao bọc vết thương. Bọn đạo sĩ trong lúc hỗn loạn không ai phát hiện ra mấy viên đá từ đâu lại.

Dương Thông đang tính ném đá giải khai vòng vây cho mấy gã đại hán thì thình lình nghe “tinh” lên một tiếng trong trẻo, tiếp theo đó nghe có tiếng vị cô nương kêu lên kinh hãi, nó vội vàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Thiên Hồng đạo nhân đang nhăn mặt cười hung dữ đâm thanh trường kiếm vào giữa mặt cô, vị cô nương kia vội vã thoái lui mấy bước, thấy cô tay không, thanh đoản kiếm trong tay đã bị Thiên Hồng đạo nhân chấn bay xuống đất, thì ra Thiên Hồng đạo nhân liên tiếp tấn công liền mấy chiêu, vị cô nương kia bị bức bách phải đưa kiếm ra đở, lão ta thì vận chân khí vào thân kiếm, chấn bay thanh đoản kiếm trong tay cô, lão đánh nhau với cô một hồi lâu, phát giác ra kiếm pháp của cô tuy tinh diệu, nội lực lại rất thô thiển, bèn hạ sát thủ đánh liền mấy chiêu hung mãnh, bức bách vị cô nương kia phải trực tiếp đón đở, chỉ có mấy chiêu, cô đã tay chân mềm nhủn ra, không còn chống chọi gì được.

Thiên Hồng đạo nhân thấy cô tránh được chiêu này của lão, trường kiếm vung lên, lại xông xáo tới trước, tính móc cái mũ rộng vành trên đầu cô văng ra, miệng thì cười nhạt nói:

– Bần đạo muốn xem nhà ngươi hoa dung nguyệt mạo làm sao, hay chỉ là một con quỹ dạ xoa xấu xí.

Chiêu đó của lão có tên là Tiên Nhân Chỉ Lộ, vốn là để đâm vào mắt địch nhân, lão thấy vị cô nương kia đã mất thanh đoản kiếm, bèn đâm lệch qua một bên, chỉ muốn khều cái mũ cô xuống, nhìn rõ mặt mày cô ra sao, vị cô nương kia thấy trường kiếm lão đâm tới, ống tay áo tay trái thình lình đưa lên, chỉ vào Thiên Hồng đạo nhân, chỉ thấy ánh bạch quang lóe lên, mười mấy mủi cương châm từ trong ống tay áo cô vụt bay ra, lực đạo vô cùng mãnh liệt, vừa nhanh vừa chuẩn. Thiên Hồng đạo nhân vừa thấy ánh bạch quang lóe lên, chẳng còn tránh né kịp, lúc bây giờ trường kiếm của lão đã đưa ra tới trước mặt vị cô nương kia, đột nhiên thấy cô đưa tay lên, biết là có điều gì cổ quái, trong bụng đã có cảnh giác, mười mấy mủi cưƠng châm vụt tới, khoảng cách quá gần, trong nguy cơ chẳng còn nghĩ gì tới thân phận tôn nghiêm, một chiêu Lại Lô Đả Cổn nằm lăn xuống một bên, phía sau lưng lão mấy gã đạo sĩ Côn Luân làm sao tránh kịp ? Chỉ nghe mấy tiếng ui dao thảm thiết, bèn có mấy gã đạo sĩ trúng phải cương châm, lăn xuống đất nguậy ngọ mấy cái rồi nằm im lìm không động đậy, xem ra đã táng mạng ra đó, cương châm hiển nhiên có tẩm thuốc độc cực kỳ bá đạo.

Thiên Hồng đạo nhân nghiêng mình một chiêu Lý Ngư Đã Đỉnh nhảy lên, thanh trường kiếm múa thành một vòng kiếm hoa trưỚc ngực hộ vệ toàn thân, thấy vị cô nương kia không phóng ám khí nữa bèn mắng lớn lên:

– Tiểu tiện nhân! Mi tìm đường chết!

Nói rồi thanh trưỜng kiếm điểm ra, hướng về vị cô nương kia liên tiếp hạ sát thủ, lập tức thanh trường kiếm của lão biến thành vô số trường kiếm, đâm lại người cô. Vị cô nương kia lại đưa ống tay áo lên chỉ một cái, Thiên Hồng đạo nhân hốt hoảng múa kiếm lên thành mấy vòng kiếm hoa đở ra trưỚc ngực, mà chẳng thấy cương châm đâu, bèn tung người lên, xông thẳng tại trước mặt cô, lập tức bao vây cô vào trong vùng kiếm ảnh, mắt thấy vị cô nương kia sắp sửa bị táng mạng dưỚi thanh trường kiếm của lão.

 
Nguyên tác: A Chí
Dịch giả: Lê Khắc Tưởng

 

Bài Cùng Tác Giả:

0 Bình luận

Bình Luận