Dương Thông vừa thấy vị cô nương kia bị ngộ hiểm, chẳng còn suy nghĩ gì thêm, mấy hòn đá trong tay tận số ném hết vào mặt Thiên Hồng đạo nhân, tiếp theo đó hai nhân nó dậm xuống, vừa tung vừa nhảy, như con chim đại bàng xòe cánh chồm xuống, bàn chân liên tiếp đạo vào đầu mấy gã đạo sĩ, tung hụp mấy cái là chồm ngay tới trước mặt Thiên Hồng đạo nhân. Thiên Hồng đạo nhân đang tính hạ độc thủ, thình lình thấy có mấy thứ gì xé gió bay lại mặt mình, giật mình lên, vội vàng dựng trường kiếm lên múa gạt, chỉ nghe tinh lên một tiếng, có thứ gì đụng vào trường kiếm của lão, chấn tê luôn cả bàn tay, Thiên Hồng đạo nhân vội vàng cúi đầu nhìn, thì ra đó là một viên đá nhỏ, lão ngấm ngầm kinh hãi trong bụng, lại thấy bóng người loáng qua trước mặt, một cây gậy dài đâm mạnnh tới trước mặt, kình phong mãnh liệt, lão vội vã thoái lui mấy bước, ngẩng đầu lên nhìn, bèn thấy một tên ăn mày mày rậm mắt to mặt mủi lấm lem không biết đã đứng trưỚc mặt vị cô nương kia từ lúc nào. Vị cô nương kia nhân lúc lão đưa kiếm lên đở gạt mấy viên đá, vội vàng nhảy lui về phía sau, bấy giờ mới hú vía thoát chết phen này. Vị cô nưƠng kia thấy một tên ăn mày thình lình xuất hiện trước mắt cứu mạng cho mình, cũng kinh ngạc ngẫn mặt ra đó.

Thiên Hồng đạo nhân thấy trưỚc mặt mình có tên ăn mày tay cầm một cây gậy, lão không nhận ra đó là Dương Thông, thấy nó mặt mủi non choẹt, không lẽ lại là kẻ vừa mới ném đá ? Bèn hưỚng về Dương Thông hét lớn:

– Thằng ăn mày kia! Có phải mày mới ném đá đó không ?

Dương Thông cười nói:

– Đúng vậy! Là tôi đó, Thiên Hồng đạo trưởng, ông là bậc tôn trưởng chưởng môn một phái, lại đi ăn hiếp một vị cô nương, đồn đãi ra chốn giang hồ, không biết xấu hỗ sao ?

Thiên Hồng đạo nhân nghe Dương Thông gọi cả tên tuổi mình ra mà mình lại không biết nó là ai cả, trong lòng không khỏi chấn động, hét lên:

– Tôn giá là ai ?

Dương Thông cười nói:

– Tôi chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, đạo trưởng hà tất phải để ý đến.

Vị cô nương kia thừa lúc Dương Thông ngăn trở Thiên Hồng đạo nhân, thở ra được vài hơi, nhặt vội cây đoản kiếm bị chấn rớt xuống đất lúc nãy, rồi vội vã nhảy tới chỗ hai ả nha hoàn đang bị mấy gã đạo sĩ vây công, người cô lặn hụp mấy cái, đã nghe tinh tang tinh tang một trận, trường kiếm trên tay mấy gã đạo sĩ đều bị cô tước gãy cả, Dương Thông ngấm ngầm kinh ngạc, nó biết thanh đoản kiếm cô cầm trong tay là thứ bảo kiếm chắt sắt như chặt bùn. Mấy gã đạo sĩ bị gãy hết trường kiếm đua nhau thoái lui về sau. Nghe vị cô nương kia hướng về hai ả nha hoàn hét lớn:

– Châu nhi, Tuyết nhi, theo ta! Mau mau lại cứu bọn họ!

Nói rồi đoản kiếm vung lên, đánh lại chỗ mấy gã đại hán đang bị bao vây, Dương Thông thấy cô ra chiêu hiểm độc ác liệt, mấy gã đạo sĩ đụng phải đoản kiếm của cô không bị gãy kiếm thì cũng bị cụt tay cụt chân, mấy gã đạo sĩ sợ quá quay người lại bỏ trốn.

Vị cô nương kia và hai ả nha hoàn bèn đánh tới bọn đại hán một chỗ bên kia. Bấy giờ cũng chỉ còn lại có năm gã đang còn đánh nhau với đám đạo sĩ, mấy người kia đều đã bị táng mạng dưới đám trường kiếm của phái Côn Luân. Lại thấy vị cô nương kia như bướm vờn hoa trong đám đạo sĩ, xuyên qua lưỚt lại, tinh tinh tang tang và tiếng kêu la thảm thiết, đám đạo sĩ đang bao vây năm gã đại hán lập tức trận cước hỗn loạn, đám đạo sĩ sợ thanh đoản kiếm cô bén nhọn thoái lui hết ra đứng bao vây xa xa. Vị cô nương kia bèn hạ lệnh cho mấy gã đại hán:

– Xoay lưng vào nhau! Làm thành vòng tròn, sóng vai tác chiến!

Năm gã đại hán liều mạng đánh nhau với đám đạo sĩ, người nào người nấy máu đẫm hết quần áo, gân sức kiệt quệ, chớp mắt là sẽ táng mạng dưới lưỡi kiếm của phái Côn Luân, đầu óc đã mất hết lý trí, bây giờ nghe vị cô nương kia hét lên, lập tức tỉnh táo lại, tự giác kháo lại cùng hai ả nha hoàn đứng sát nhau làm thành một vòng tròn nhỏ.

Bọn đạo sĩ phái Côn Luân bị đánh hỗn loạn cho một trận, rốt cuộc người nhiều thế lớn, lại từ từ bao vây trở lại. Vị cô nương kia thấy lão già họ Vu bị hai lão đạo sĩ và một đám đạo sĩ vây chặt, cây phán quan bút của lão già đã bị đánh rơi mất từ lâu, thanh trường kiếm giành được trong tay rốt cuộc không thuận tay lắm, thêm vào đó vai và hông dưới bị thương, bấy giờ đang bị Thiên Hà, Thiên Vũ giáp công đã thành ra con khốn thú ở đường cùng, lúc này trên người lão đã vô số chỗ bị trưỜng kiếm hai lão đạo sĩ đâm trúng, máu tươi đẫm ướt cả áo quần, may mà còn chưa tới gân cốt, lão liều mạng hai mắt đỏ ngầu đánh nhầu với hai lão đạo sĩ, Thiên Hà đạo nhân vừa sơ ý bị lão đâm trúng cánh tay trái, nhưng Thiên Hà đạo nhân thấy chỉ trong chớp mắt lão già sẽ bị táng mạng dưới Lưỡng Nghi kiếm pháp của bọn họ, chẳng thèm để ý đến vết thương, tiếp tục xuất chiêu ác liệt giáp công. Thiên Vũ đạo nhân thấy sắp thành công, đắc ý cười hung dữ nói:

– Vũ Thiên Long, năm xưa mi đâm phá mặt ta làm cho ta quỹ không ra quỹ người không ra người, hôm nay ta muốn trả lại món nợ máu này còn thêm lãi vào nữa.

Chỉ thấy lão già vừa đánh vừa cười dài nói:

– Lão phu hối tiếc năm xưa không giết quách cái lão tặc mũi trâu nhà ngươi cho xong, để hôm nay lại bị chó cắn trộm.

Nói rồi thình lình loát một cái thanh trưỜng kiếm đâm lại một nhát ác liệt vào Thiên Vũ đạo nhân, có điều thanh trường kiếm của Thiên Hà một bên đâm tới, cùng với thanh trường kiếm của Thiên Vũ làm thành màng kiếm hóa giải chiêu ác liệt đó của lão già. Bấy giờ Dương Thông mới biết lão già này tên là Vu Thiên Long, vị cô nương kia thấy lão già tình thế nguy cấp, bèn xách kiếm vừa đánh vừa xông lại chỗ lão.

Thiên Hồng đạo nhân thấy thanh đoản kiếm của vị cô nương kia bén nhọn quá chừng, còn đám đạo sĩ phái Côn Luân thì vũ công yếu ớt, ngăn trở không nổi sức tấn công của cô, mắt thấy cô muốn đánh tới chỗ Vu Thiên Long, bèn hướng về Dương Thông hét lớn:

– Thằng bé ăn mày kia! Dang ra!

Dương Thông cũng không muốn đánh nhau với lão bèn nói:

– Đạo trưởng, kẻ xuất gia lấy từ bi làm gốc, ông gọi đệ tử của ông dừng tay, thả bọn người của vị cô nương này đi thôi.

Thiên Hồng đạo nhân cười nhạt nói:

– Mi còn muốn xía vào chuyện người khác, ta giết luôn cả mi luôn, mau cút ngay!

Lão thấy Dương Thông chỉ là một gã thiếu niên lại dám ngăn cản mình, bèn hoài nghi lúc nãy hòn đá không phải là nó ném, sợ sau lưng nó còn có người nào đở lưng, không dám đụng tới thêm phiền phức. Dương Thông nói:

– Thiên Hồng đạo trưởng, bọn các ông ỷ nhiều người đi khinh khi ba vị cô nương và một lão già, tương lai đồn đải trong giang hồ, không có lợi cho thanh danh phái Côn Luân các ông đâu! Tôi xin khuyên ông thả cho bọn họ đi thôi.

Nó biết các môn các phái thanh danh trước mắt họ cực kỳ trọng yếu, bèn nói thế để đả động tâm lý Thiên Hồng đạo nhân. Thiên Hồng đạo nhân nhìn sau lưng Dương Thông một cái, cười nhạt một tiếng:

– Nói mau! Ai kêu mi lại nơi này ?

Dương Thông rốt cuộc còn nhỏ tuổi, kinh nghiệm giang hồ vẫn còn chưa đủ phong phú, thấy lão nhìn ra phía sau mình tới khu rừng, bèn nói:

– Ông cứ yên tâm, tôi chẳng có ai đứng sau lưng, chuyện này tôi cũng chẳng nói cho ai hay đâu.

Thiên Hồng đạo nhân nghe nói, cười hung dữ nói:

– Đúng thế! Người chết chẳng ai biết nói.

Nói rồi trường kiếm điểm tới, thình lình hạ sát thủ vào Dương Thông.

Dương Thông ui dao lên một tiếng, hấp tấp thoái lùi mấy bước, cây gậy trong tay bất giác đưa lên đở, soẹt một tiếng, đầu gậy bị trưỜng kiếm chém đứt, mủi kiếm xém nữa đâm tới giữa mặt Dương Thông, nó nghĩ thầm:

– Lão mủi trâu này thật ác độc, thình lình giở hạ sát thủ ra.

DưƠng Thông nổi giận lên, người nghiêng qua tránh né, đồng thời cây gậy trong tay hất lên, đâm ngược tới Khí Hải huyệt trên ngực Thiên Hồng đạo nhân. Thiên Hồng đạo nhân thấy chiêu đó của nó nhận huyệt chính xác, biết là một tay vũ học hành gia, không dám chễnh mãng vội vàng dựng trưỜng kiếm lên đở, chấn cây gậy của Dương Thông ra ngoài, Dương Thông thấy thanh trường kiếm của lão tạt tới, nó sợ cây gậy lại bị chặt tiếp, bèn thoái lui mấy bước bụng nghĩ thầm:

– Mình mà không cho lão nếm chút mùi e rằng lão nghĩ mình sợ lão chăng.

DưƠng Thông nãy giờ xem lão đánh với vị cô nương kia đã lâu, nhìn ra được chỗ ảo diệu trong kiếm pháp phái Côn Luân, hư chiêu thì nhiều mà thực chiêu thì ít, không những vậy, kiếm pháp đa phần công kích bằng cách đâm vào yếu huyệt kẻ địch. Nó bèn dùng gậy móc lên một thanh trưỜng kiếm nằm trên mặt đất cầm vào tay trái, hai tay đổi qua, trường kiếm cầm trong tay phải, tay trái cầm cây gậy tung thân lại, trưỜng kiếm tay phải điểm tới nói:

– Được, tôi xin lĩnh giáo kiếm pháp Côn Luân của đạo trưởng.

Trường kiếm rung lên, một biến thành hai, đâm vào Thiếu Dương huyệt và Vân Môn huyệt giữa ngực Thiên Hồng đạo trưởng, chiêu đó của nó có tên là Song Long Tranh Châu, là chiêu số trong Thất Tuyệt kiếm pháp của Vũ Đương, Thiên Hông đạo nhân nhận ra đưỢc chiêu này, chẳng thèm tránh né, trường kiếm rung lên, đâm vào bụng dưới của Dương Thông, miệng thì mắng:

– Mi muốn chết!

Thiên Hồng đạo nhân xuất thủ nhanh như điện, chiêu rồi của Dương Thông vốn chỉ là hư chiêu, điểm tới giữa chừng đổi qua đâm vào cặp mắt đối phương, nó còn chưa kịp biến chiêu, trường kiếm của Thiên Hồng đạo nhân đã đâm tới bụng dưới, Dương Thông sợ quá cổ tay trầm xuống, trường kiếm lắc qua đụng tới trường kiếm của lão, nó nghĩ thầm:

– Lão tạp mao này quả thật có bản lãnh, không thể xem thường được.

Thiên Hồng đạo nhân thấy trường kiếm nó đụng tới, chỉ rụt kiếm một cái rồi lại tiếp tục đâm tới bụng dưới của nó, Dương Thông đành phải lùi lại, vội vàng sử Thất Tuyệt kiếm pháp của Đoàn Nhị dạy ra, liên tiếp điểm quanh người của Thiên Hồng đạo nhân.

Thiên Hồng đạo nhân đở một hồi, hét lớn:

– Mi là môn hạ của phái Vũ ĐưƠng, tại sao lại ngược ngạo đi bang trợ cho tà ma yêu giáo ?

Dương Thông cười nói:

– Tôi đánh là đánh cái lão mủi trâu ngang bướng ông đây!

Thiên Hồng đạo nhân nghe nói tức giận, soẹt soẹt mấy tiếng đâm tới Dương Thông, kiếm khí lập tức dày lên, kiếm quang thoáng chốc đã bao trùm lấy người nó. Lão thân là chưởng môn một môn phái lớn, nội lực và kiếm pháp tự nhiên có chỗ độc đáo, Dương Thông lần đầu sử dụng môn kiếm pháp này, không được thuần thục thuận tay, ngược lại còn bị lão bức cho tay chân luống cuống. Thiên Hồng đạo nhân chiếm được thượng phong, oai lực kiếm pháp Côn Luân lại càng hiển lộ ra, kiếm đi khinh linh, phiêu hốt bất định, chiêu số liên miên bất tận, tư thế vô cùng tuấn nhã, đánh cho Dương Thông không còn chỗ nào ngơi nghỉ, Dương Thông tay trái múa gậy, tay phải vung kiếm, vậy mà còn đở gạt không xuể, mấy lần xém bị lão đâm trúng.

Vị cô nương kia cũng mặc Dương Thông sống chết bên này, xách kiếm chạy lại chỗ lão già Vu Thiên Long. Lão già bấy giờ đang ngộ hiểm liên tục, trường kiếm của lão vừa đâm tới, Thiên Hà đạo nhân hai kiếm phong lại, đở lấy trường kiếm lão già, Thiên Vũ đạo nhân thừa cơ trường kiếm đẩy tới, đâm thẳng vào U Môn huyệt của Vu Thiên Long, mắt thấy lão sắp bị trường kiếm đâm xuyên qua ngực. Thiên Vũ đạo nhân ngấm ngầm đắc ý, thình lình thấy đằng sau có một luống gió lạnh ngắt ập lại, một giọng lanh lãnh gọi tới:

– Lão tạp mao kia! Xem kiếm đây!

Thiên Vũ đạo nhân chỉ cần đẩy trường kiếm tới, Vu Thiên Long bèn bị trường kiếm đâm thủng bụng, có điều nếu lão không đếm xỉa gì đến đằng sau, thanh đoản kiếm của vi, cô nương kia cũng sẽ đâm vào sau lưng lão. Thiên Vũ đạo nhân đã cảm thấy sau lưng lạnh buốt, biết là thanh đoản kiếm của cô đã đụng tới lưng của mình. TrưỜng kiếm trong tay trái vội vã xoay ngược lên tước qua, tính chấn thanh đoản kiếm của cô ra ngoài, tinh lên một tiếng, Thiên Vũ đạo nhân cảm thấy trường kiếm trong tay nhẹ hẩng đi, giật bắn mình lên, lão biết trường kiếm đã bị chém gãy, sau lưng làn khí lạnh lại ập lại, sợ run cả người, lão không còn kịp quay người lại, trong cơn nguy cấp chân phải đưa ngang qua bước một bước, người xoay qua, chỉ nghe soẹt một tiếng, thanh đoản kiếm của vị cô nương kia đã đâm xuyên qua tấm đạo bào trên vai lão. Thiên Vũ đạo nhân kinh hồn mồ hôi ra đầm đìa cả áo, lão mà né chậm chút thôi, đoản kiếm đã đâm suốt qua vai trái của lão, bấy giờ có còn ham gì đánh với lão già, vội vã quay người lại đâm vị cô nương kia.

Vị cô nương kia đâm không trúng, đã giở chân lên, đá vào Linh Đài huyệt sau lưng lão, Thiên Vũ đạo nhân đành phải thoái lùi mấy bước, lập tức muốn xoay người lại, một tay trường kiếm một tay kiếm gãy nghinh chiến, vị cô nương kia không để lão quay người lại, cô đâm thanh đoản kiếm như điện tới người lão. Chỉ thấy cô một chiêu Trường Hồng Quán Nhật đâm thẳng vào ngực Thiên Vũ đạo nhân, Thiên Vũ đạo nhân vội vàng đưa hai thanh trường kiếm trong tay chiếc dài chiếc ngắn lên đở, hai ngưỜi bèn đấu vào nhau, lão già trong nguy cơ được vị cô nương kia giải vây, bèn phấn khởi thần oai, một chưởng phách tới Thiên Hà đạo nhân, Thiên Hà đạo nhân thấy chưởng lực của lão hồn hậu bá đạ, không dám lơ là vội vàng nhả thanh trường kiếm của lão già ra, bên này biến thành cuộc chiến hai người đánh hai ngưỜi, tuy bên cạnh có vô số bọn đạo sĩ đứng đó, nhưng lúc này bốn người đều dùng nhanh đánh nhanh, đám đứng ngoài mắt mủi hoa lên, còn nói gì đến chuyện xía tay vào ? Lão già biết Lưỡng Nghi kiếm pháp của hai người này lợi hại, thấy hai người đã bị phân khai, làm sao còn dám để họ nhập lại gần nhau, do đó liều mạng ngăn chận không cho họ xáp lại, Thiên Hà đạo nhân lấy một đánh một lập tức đánh thành tay đôi ngang ngửa với lão già, còn Thiên Vũ đạo nhân tuy vũ công cao hơn vị cô nương kia nhiều, nhưng cô đang cầm trong tay thanh bảo kiếm chặt sắt như bùn, lão cũng cố kỵ trong lòng, hai người thành ra cũng đánh thành ngang nhau. Mấy gã đại hán và hai ả nha hoàn kết thành một vòng với nhau rồi, sóng vai chiến đấu, Tứ Tuyệt kiếm trận bèn mất đi tác dụng, tuy nhân số nhiều mà không cách nào phá vỡ được vòng liên kết của họ, do đó cũng đánh thành ngang ngửa.

Còn Dương Thông bên này lại một trời một vực, bấy giờ Thiên Hồng đạo nhân đã hoàn toàn chiếm thượng phong, bức cho Dương Thông nhảy bên này né bên kia như một con khỉ. Dương Thông trong bụng phiền não, ngấm ngầm mắng chửi:

– Mấy cô nương này thật chẳng biết điều gì cả! Lão tử có lòng tốt giúp cho các cô, lại không chịu tới giúp mình, ngược lại đi giúp cho lão già kia, lão ta có phải là cha mẹ gì các cô đâu ?

DưƠng Thông bấy giờ có hơi sám hối mình ra tay rưỚc lấy cái họa lớn này vào người, nó đã phiền não lên, trong lòng bèn bấn loạn, tinh lên một tiếng, thanh trường kiếm bị Thiên Hồng đạo nhân chấn rớt xuống đất. Thiên Hồng đạo nhân đặc biệt ghét nó xía vào phá hư chuyện của mình, trường kiếm lắc một cái, phân biệt đâm ra hai chỗ Tuyền Cơ huyệt và Đàn Trung huyệt của Dương Thông, Dương Thông quýnh quá, cây gậy trong tay trái đổi qua tay phải, đè xuống thanh trường kiếm, trong cơn nguy cấp, nó bất giác sử dụng tự quyết “niêm” trong Đả Cẩu bỗng pháp Đoàn Nhị truyền thụ. Thiên Hồng đạo nhân lắc trường kiếm tính tước cây gậy của nó, mà thật kỳ quái, cây gậy của Dương Thông lại như có nam châm hít chặt vào trường kiếm, Thiên Hồng đạo nhân thấy không tước được, lại gia tăng nội lực tước thêm lần nữa, nhưng cây gậy chỉ rung lên một cái, rồi cứ bám cứng vào thanh trường kiếm của lão, người kinh ngạc nhất lại là Dương Thông, nó không ngờ Đả Cẩu bỗng pháp Đoàn Nhị truyền thụ lại ảo diệu như thế, nó được một chiêu, bàn tay nội lực bèn tăng gia, cây gậy như có ma lực hút cứng lấy trường kiếm.

Dương Thông đắc thế, lập tức phấn khởi tinh thần, lại sử dụng qua tự quyết “dẫn”, cây gậy thình lình kéo qua, làm thành một vòng cung, Thiên Hồng đạo nhân đang vận nội lực tranh nhau với Dương Thông, không ngờ đột nhiên nó lại đổi thành kéo, cả người không tự chủ được loạng choạng bước chồm tới trước mấy bước, xém nữa là té sấp ra. Tự quyết “dẫn” với Thái Cực quyền chiêu Tứ Lạng Bát Thiên Cân có chỗ khác nhau mà cùng một công hiệu, nội lực của Thiên Hồng đạo nhân bị DưƠng Thông dẫn tới trước, lực đạo vô cùng oai mãnh, Thiên Hồng đạo nhân ráng hết sức mới đứng vững lại, cho là vậy, cũng sợ quá mồ hôi ra đầm đìa cả áo. Dương Thông lần đầu sử dụng Đả Cẩu bỗng pháp, còn chưa nắm hết tinh hoa trong đó, như nếu đó là Đoàn Nhị sử ra, Thiên Hồng đạo nhân mà không bị té bổ sấp mặt sưng mày xỉa là quái. Thiên Hồng đạo nhân thấy cây gậy của Dương Thông đã thoát ra khỏi trường kiếm, đang cảm thấy mình may mắn, thình lình bàn tay nhẹ hẫng đi, trường kiếm trong tay không biết bị Dương Thông sử yêu pháp gì đã bay lên trời, rớt xuống đất cách đó chừng hơn trượng. Thì ra Dương Thông sử tự quyết “dẫn” rồi, tiếp theo là tự quyết “bát”, thừa cơ móc bay trường kiếm của lão ra ngoài. Thiên Hồng đạo nhân thấy trường kiếm của mình bị nó móc bay ra xa, lập tức mặt mày lúc đỏ lúc nhợt, vội vã thoái lùi ra sau, xoay người lại chụp lấy trường kiếm của một gã đạo sĩ Côn Luân, rồi lại xông tới.

Lão chỉ nghĩ là mình nhất thời không để tâm, bị Dương Thông may mắn móc bay trường kiếm, lão là một phái tông sư, trước những cặp mắt trừng trừng ra đó lại bị một thằng bé ăn mày dùng gậy đánh bay trường kiếm, cơn giận này làm sao nuốc xuống nổi. Bấy giờ lão xấu hỗ quá thành ra nổi giận, ra tay vừa nhanh vừa độc, chiêu nào chiêu nấy đều chết người như không, có điều lão nổi giận lên lại phạm vào chỗ kỵ của kẻ học võ, lão xông ngưỜi tới lại đúng vào ý muốn của Dương Thông. Dương Thông thấy lão con mắt đỏ ngầu nhào lại trong bụng đã có chủ ý, cây gậy trong tay điểm tới trưỚc ngực lão, lớn tiếng kêu:

– Chiêu thứ nhất – Bỗng Đả Cẩu Đầu!

Thiên Hồng đạo nhân bấy giờ đã học khôn, thấy nó điểm tới, không dám để trường kiếm tiếp xúc vào cây gậy, cổ tay trầm xuống, đâm kiếm vào bụng dưỚi Dương Thông. Nào ngờ Dương Thông một chiêu điểm ra, đợi Thiên Hồng đâm mình, đã xoay người bưỚc vòng quanh ra phía sau lão, cây gậy trong tay giữa đường biến chiêu, xoay ngược lại đánh xuống đầu Thiên Hồng đạo nhân. Thì ra chiêu Bỗng Đả Cẩu Đầu vốn rất có lai lịch. Ăn mày gặp phải chó dữ, trước hết dùng gậy nhử cho chó chồm lại, đợi chó hung hãn nhảy tới, là xoay người né qua phía sau nó, xoay tay ngược lại sau lưng đánh một gậy vào đầu nó, thường một gậy là đánh đầu con chó nát nhừ ra, té xuống đất chết queo. Có điều chiêu này cũng rất nguy hiểm, như nếu tránh né không kịp sẽ bị chó cắn không trật vào đâu.

Dương Thông lúc nãy điểm tới chỉ là hư chiêu, trong bụng đã tính chuẩn bị lòn ra sau lưng Thiên Hồng đạo nhân, Đả Cẩu Bỗng Pháp nó luyện đã thuần thục, do đó chỉ một chiêu là đắc thủ. Chỉ nghe phách lên một tiếng, cây gậy trong tay DưƠng Thông đánh trúng không sai một ly xuống đầu Thiên Hồng đạo nhân. Lão bị nó đánh cho một gậy vào đầu lập tức cảm thấy mắt hoa mày váng, trưỚc mắt như tối sầm lại, đau muốn xém tý nữa là ngất ra đó. Đó là Dương Thông đã nương tay không vận hết toàn lực, làm tổn hại đến tính mạng, nếu không nếu không nát đầu cũng đã đánh cho lão ngất lăn ra đó. Đả Cẩu Bỗng Pháp là bảo bối trấn bang của Cái Bang truyền lại từ đời này qua đời khác, ảo diệu không cùng, oai lực vô tận, trừ bang chủ ra, chỉ có trưởng lão và các đệ tử có công trạng được truyền lại vài ba chiêu, Đả Cẩu Bỗng Pháp giảng cứu nhất ở chỗ ngộ tính và căn cơ, đa phần là dùng chiêu số lấy sức đánh sức, chủ yếu là linh hoạt và xảo diệu kết hợp với nhau, không phải là ai ai cũng phát huy được oai lực của nó. Mà Dương Thông thì vốn đã đưỢc chân truyền của Đoàn Nhị thêm vào đó nó được cái ngộ tính rất tốt, Đoàn Nhị đặc biệt coi nó là bang chủ đời tới do đó mà chú tâm đào luyện, chỗ tinh diệu trong bỗng pháp nó xem như cũng đã hiểu đến bảy tám phần rồi.

Dương Thông đánh được một chiêu, lập tức tinh thần phấn khởi, nó cố ý muốn chọc cho Thiên Hồng đạo nhân tức giận lên, bèn cười nói:

– Thiên Hồng đạo trưởng, tôi đã bảo ông là đánh trên đầu rồi mà, tại sao ông không chịu đở chỗ đó ?

Thiên Hồng đạo nhân đỏ mặt đỏ mày, xoay người qua lại xông tới Dương Thông, hận không thể xé nó thành mấy mảnh để thỏa lòng. Dương Thông thấy lão chồm lại như con cọp dữ phát điên, bèn đứng nhỡn nhơ ra đó, đợi trường kiếm lão đâm tới trước mặt mình, người nó thình lình thụp xuống, co lại thành một khối nhỏ, cây gậy trong tay thình lình thò ra đâm thẳng vào đan điền Thiên Hồng đạo nhân, chiêu này có tên là Bỗng Khiêu Cẩu Phúc! Nó đâm chiêu đó xuất kỳ bất ý, vừa nhanh vừa chuẩn, Thiên Hồng đạo nhân đâm kiếm ra chỉ ngỡ nó sẽ dùng lại chiêu cũ, vòng ra sau lưng của mình, do đó mà đã sớm chuẩn bị, nhưng Dương Thông lần này không tránh né, ngược lại còn đứng trơ ra không động đậy, lão nghĩ bụng:

– Xem lần này thằng thối tha này tránh đâu cho biết ?

Trường kiếm của lão đâm ra thình lình chẳng thấy bong hình nó đâu, kinh ngạc quá đổi, lão không bao giờ ngờ Dương Thông lại đột nhiên thụp người xuống, không những vậy còn thụp hẳn cả người xuống, như một con nhím. Lão đâu biết cái thụp đó của Dương Thông tuy đơn giản mà nó đã tập luyện không biết bao nhiêu lần. Nếu thụp quá sớm, đối phương sẽ biết trước, trường kiếm sẽ thừa cơ chém xuống nguyên cái lưng để trống, còn nếu thụp trễ quá thì người mình sẽ bị trường kiếm xuyên thấu, nguy hiểm cực kỳ.

Đợi đến lúc Thiên Hồng đạo nhân chẳng còn thấy nó đâu, thình lình lão cảm thấy cây gậy đã đâm sát lại đan điền, sợ muốn bay hồn bạt vía, lúc này trường kiếm của lão đã đâm ra, lưng chừng trên không, chiêu số đã đi quá đà, có muốn đâm Dương Thông cũng không sao đâm được, lão biết nếu mình không ngừng bước lại là người sẽ đụng vào cây gậy của nó, cây gậy lúc nãy bị lão tước mất đầu trở thành bén nhọn không tả, cho dù DưƠng Thông không thừa cơ đâm vào, mình đụng tới chắc chắn cái bụng sẽ bị đâm xuyên thấu, đan điền là chỗ chứa chân khí, đụng vào đó cho dù không chết cũng bị trọng thương. Thiên Hồng đạo nhân sợ quá vội vàng đứng ngây ra như trời trồng, người nghiêng về phía sau. Dương Thông thừa cơ cây gậy tạt ngang qua, Thiên Hồng đạo nhân bèn té bổ ngửa ra, cái đầu đụng mạnh xuống mặt đất, muốn hôn mê quay cuồng trời đất, chẳng còn biết đâu là đông tây nam bắc, trường kiếm cũng chẳng biết đã bay đi phương nào. Dù thế nào đi nữa, lão cũng cảm thấy được da bụng bên ngoài chỉ bị đau đớn, biết là thưƠng tích chẳng có gì trầm trọng, như nếu Dương Thông đâm tới, bụng lão đã bị xuyên thấu máu chảy lênh láng chết ngay tại chỗ rồi.

Dương Thông thấy Thiên Hồng té lăn ra đó, cười tít mắt đứng dậy cười nói:

– Thiên Hồng chưởng môn, ngài cũng nên nghỉ một chút đi, ngồi yên ra đó mới có vẻ là một vị chưởng môn chứ nhĩ!

Thiên Hồng đạo nhân té cú đó phải nói là không nhẹ nhàng tý nào, biết là Dương Thông ngấm ngầm mó máy tay chân, thật là tức quá gân xanh nổi cuồn cuộn, khói xì lên đỉnh đầu, mặt mày xanh lè xanh lét, mắt thì trợn trừng, chòm râu bạc đảo ngược. Lão xấu hỗ quá thành ra giận dữ, ngồi bệch ra đất chỉ tay tới Dương Thông mắng lớn:

– Mau mau giết thằng nhãi ranh đó cho ta!

Đám đạo sĩ lúc nãy thấy hai người đánh nhau, không dám xông lại, bây giờ nghe Thiên Hồng đạo nhân ra lệnh, người nào người nấy bèn chầm chậm xích gần lại. Dương Thông thấy tình cảnh đó trong bụng kêu thầm không xong:

– Nguy rồi! Bọn mủi trâu này mà xông hết lại, Đả Cẩu bỗng của mình sẽ không còn có chỗ sử dụng.

Lúc nãy nó giáo huấn cho Thiên Hồng đạo nhân một trận, chỉ nghĩ rằng lão sẽ nghĩ mình nể tình, thấy khó mà lui, nào ngờ lão lại tính đường lấy đông người áp đảo, nhất định phải giết mình mới xong, trong bụng đã hối hận không giết quách lão cho xong, trong lòng nó thì đang nôn nóng, ngoài mặt lại tươi cưỜi nói:

– Đứa nào không sợ chết thì xông lại nạp mạng đi!

Vừa nói cây gậy thò ra múa lên thành mấy vòng, bèn có mấy thanh trưỜng kiếm của mấy gã đạo sĩ bị móc bay ra ngoài, đó là Dương Thông dùng tự quyết “bạt” móc bay trường kiếm bọn họ. Dương Thông móc bay trường kiếm của một gã đâm qua gã khác, trong phút chốc trường kiếm tung bay mù mịt khắp trời, bọn đạo sĩ lập tức kiếm trận hỗn loạn. Bọn họ thấy DưƠng Thông quá đổi lợi hại, chỉ đứng ở xa hò hét không dám xông lại, có xông lại thì chỉ nhá một chiêu là thụt lùi, gã nào mất kiếm là chạy lùi ra sau, chỉ sợ Thiên Hồng đạo nhân mệnh lệnh cho nên không ai dám bỏ chạy. Dương Thông thì ngoài mặt tuy cười nói om sòm, trong lòng lại ngấm ngầm la khổ, trong bụng biết rõ nếu Thiên Hồng đạo nhân mà gia nhập chiến đoàn, thì mình có thêm hai cánh tay cũng không cách nào đở gạt cho xuể. Nó có biết đâu, Thiên Hồng đạo nhân lúc này vừa mới ra khỏi vòng tay tử thần, đã bị nó dọa cho muốn vỡ cả buồng mật.

 
Nguyên tác: A Chí
Dịch giả: Lê Khắc Tưởng

 

Bài Cùng Tác Giả:

0 Bình luận

Bình Luận