Năm Dương Oai mười tám tuổi, y đi theo Vi Thiên Bá bảo tiêu, chuyến tiêu này là của một viên quan lại triều đình cáo lão về quê, lúc lão còn đang nhiệm chức vốn bóc lột bá tính, tham ô thối nát, cướp đoạt không biết bao nhiêu tài sản, do đó mà của cải đặc biệt là nhiều hơn ai cả, vì vậy mà đa số các nơi tiêu hành khác không ai dám nhận. Vi Thiên Bá thấy tiền thù lao hậu hỷ, bèn nhận lời ngay. Bởi cho sự việc ổn thỏa ngay lúc đầu, Vi Thiên Bá tự mình đi áp tiêu, đồng thời chọn lựa không ít các tay hảo thủ theo người, Dương Oai cũng nằm trong số.
  
Từ Bắc Kinh xuất phát, một mạch bình an vô sự, đi được hai ngày, bèn tới dưới chân núi Thái Hành Sơn. Nơi đây nguyên một dãy xa rời thành phố, rừng rậm mọc đầy, dân cư thưa thớt, chính là chỗ cướp bóc thường hay qua lại. Vi Thiên Bá nói với Dương Oai: “Hiền điệt, nơi này là rừng Hắc Phong Lâm, là nơi đạo tặc hay qua lại, phải cẩn thận đề phòng, đừng rời khỏi người ta một bước.” Dương Oai gật đầu nói: “Thế bá yên tâm, cháu lo một mình được mà, nếu có cướp, thế bá cứ việc tận tình đánh đuổi.” Vi Thiên Bá gật đầu nói: “Thế thì con xem đó mà làm, như nếu tình thế không ổn, con cũng không cần theo một bên ta, cứ cái đạo lý ‘lưu đắc thanh sơn tại, bất phạ một tử thiêu’ mà làm thôi.” Nói xong bèn quay đầu thét bảo bọn tiêu sư: “Mọi người cẩn thận đấy !” Mọi người đều là kẻ đã từng trải qua lại giang hồ, ai nấy đều tập trung đẩy xe bảo tiêu đi vào trong hang núi Thái Hành Sơn.

Một đoàn người cộng thêm bọn xa phu và tiêu sư, tất cả chừng hơn năm mươi người, đang đẩy một dãy xe bảo tiêu nặng nề đi trong hẻm núi, lá cờ bảo tiêu bay phất phới trong ngọn gió, trên lá cờ có thêu một cây thương buộc giải nhung đỏ. Thình lình, một mủi tên từ trong rừng bay ra, tiếp theo đó bèn thấy từ hai bên hẽm núi nhảy ra vô số người, ai ai cũng bọc khăn xanh, áo đen, quần đen, tay cầm binh khí, trong chốc lát đã vây kín chung quanh mọi người. Bọn người đó lập tức lại dang ra hai bên để lộ một con đường, nơi đó có vài người đang từ từ đi trong rừng ra, dẫn đầu là một lão già mặt mày trắng bệt nhỏ thó, tròng mắt xám xịt, đầu tóc búi lại thành một túm, để một chùm râu dê, gương mặt ốm tong, ti hí mắt chuột, tay cầm một dọc tẩu sáng choang, cưỡi một con la nhỏ. Bên cạnh lão là một mụ đàn bà đầu tóc cũng hoa râm, mặc trên người chiếc áo bào màu đỏ thêu hoa, mặt mày nhăn nheo, nhưng lại thoa đầy son phấn, trang sức cực kỳ yêu quái, trên mặt mụ có một vết thẹo dài thật dài, đôi mắt loang lóang một màu xanh như của một con sói, tay cầm một cây gậy long đầu, mụ ta cũng cưỡi một con la. Phía sau hai người là năm gã hán tử mặc áo trắng, gã nào gã nấy đều cầm trên tay một thanh trường kiếm sáng choang choang.

Vi Thiên Bá giữ vẻ mặt trấn tĩnh, thúc ngựa về phía trước hướng về mấy người đó ôm quyền làm lễ nói: “Các vị anh hùng hão hán, Vi mỗ có lời chào hỏi.” Lão già nhỏ thó dẫn đầu chẳng trả lời lại, chỉ tự hít lấy hít để dọc tẩu. Vi Thiên Bá chẳng hề phiền lòng, vẫn điềm nhiên cười và nói: “Hôm nay đi qua bảo địa, không có dịp ghé thăm bảo sơn, đành mong các vị anh hùng ra ơn một phen, khi khác sẽ lại nhà thăm hỏi tạ lễ.” Mụ già nghe nói lại cười hăng hắc lên: “Vi lão đầu, lại nhà thăm hỏi thì khỏi cần đi ! Phiền lão một phen, có ngoan thì đem bọn người của lão trở về thôi ! Bảo tiêu để lại bọn ta là được rồi !” Vi Thiên Bá nghe nói trong lòng lập tức nổi giận đùng đùng, có điều lão biết đối phương đã có chuẩn bị đâu vào đó, nhất định không cướp tiêu được không xong, do đó lão ráng dằn cơn giận xuống, vẫn lộ vẻ tươi cười nói: “Lão phu đây là do bạn bè nhờ vả, thật tình là không biết làm sao, mong các vị anh hùng ra ơn cho, nếu các vị có thiếu thốn chút ít gì đó thì nơi đây lão phu đã có một ít lễ vật dành sẵn.” Lão già nghe nói thình lình cười lên ha hả, Dương Oai chợt thấy trong lòng chấn động một cái, lỗ tai bị lùng bùng cả lên, quay đầu lại nhìn, bèn thấy có mấy gã tiêu sư đang lao đao xém chút nữa là ngã xuống ngựa, bấy giờ mới biết đối phương nội lực hùng hậu, thật là một tay đại kình địch.

 

 

Lão già ốm o cười lớn một hồi xong rồi nói:

– Lão Vi, rút binh khí ra thôi ! Đừng nói nhiều lời ! Lão quan chó má này ít nhất cũng có tới trăm vạn bạc thoi, ngươi cứ đở được ta mười chiêu thôi, Hách mỗ này vỗ đít đi ngay.

Vi Bá Thiên nghe qua, trong lòng chấn động, lão nghĩ bụng: Không lẽ hai người này chính là hai tên đại đạo mấy năm nay hoành hành ở Thiên Sơn tên là Hách Liên Xương và Châu Tiên Cô ? Lão bèn cười vả lả:

– Hai vị không lý là Hách tiền bối và Châu tiền bối ở Thiên Sơn chăng ?”

Lão già ốm o nghe nói bèn cười ha hả:

– Lão Vi, chỉ nhờ vào câu nói đó của ngươi, Hách mỗ tha chết cho ngươi đó, liệu hồn mau mau cút ngay !

Vi Bá Thiên nghe vậy lập tức lạnh cả người, lão biết hôm nayThiên Oai tiêu cuộc chắc là rả đám trong tay mình. Hai tên đại đạo này, tiếng xấu lão nghe đã từ lâu, chính là hai tên cướp độc hành, thuở xưa ít khi lai vãng trung nguyên, mấy năm sau này thần xuất quỹ một trong giang hồ, làm liền mấy vụ án, võ công bọn họ ngụy dị cao cường, ra tay vô cùng độc ác, hành tung vô chừng, rất nhiều anh hùng thành danh mới đây đã bị hỏng dưới tay bọn họ, hai tên này cướp tiêu không bao giờ để lại mạng nào sống sót, dị thường cay độc. Năm năm trước, Vương Nhất Đao của phái Lạc Dương Kim Đao áp tiêu trị giá năm chục vạn lượng bạc đi qua chân núi Yên Sơn, bị bọn họ tàn sát, tiêu ngân bị cướp, Kim Đao môn phái nhà phá thân vong.

Lão Hách Liên Xương này và Châu Tiên Co6 vốn là môn hạ của Thiên Sơn lão nhân, võ công của Thiên Sơn phái một mình một cây cờ oai trấn miền Tây vực. Môn hạ của Thiên Sơn lão nhân có tất cả là tám đệ tử, hai người này đã sớm ra khỏi sư môn, lúc Thiên Sơn lão nhân còn sống không hề thấy có gì xấu xa, có điều từ hồi Thiên Sơn lão nhân chết đi, Thiên Sơn phái đã trải qua một phen kịch biến, đại đệ tử là Lôi Giang tiếp ngôi chưởng môn, trong một đêm bỗng bị người ám sát, Thiên Sơn phái từ đó chia năm xẻ bảy, hai người này bắt đầu làm cái nghề không vốn. Vi Thiên Bá bấy giờ đã bắt đầu muốn hối hận chuyện đã nhận đi bảo tiêu chuyến này, lão quay đầu lại kêu hai tay phó thủ lại, nói nhỏ với bọn họ mấy tiếng, hai gã phó thủ bèn chạy lại gần Dương Oai, thì thầm với y:

– Dương công tử, tiêu đầu nói ông và chúng tôi đợi lát nữa cùng xông ra khỏi đây, còn ông ta thì ở lại yểm hộ.

Vi Thiên Bá quay đầu nhìn Dương Oai, gật gật đầu, rồi mỉm cười, ý nói Dương Oai mau chạy thôi.

Dương Oai trong lòng khích động, y rút thanh Bát Quái đao ra lớn tiếng nói:

– Đại trượng phu chết là chết, làm gì có chuyện lâm trận đào thoát được !

Hai tên Hách Liên Xương và Châu Tiên Cô cười nói:

– Lão Vi, liệu hồn cút đi thôi ! Hôm nay nể mặt phu nhân của ta và ngươi có chút bà con thân thuộc, tha cho ngươi không chết, đợi lát nữa ta hối hận, các ngươi muốn chạy cũng không xong.

Vi Thiên Bá thấy Dương Oai không chịu đi, thúc ngựa quay lại nói:

– Các ngươi đi mau mau thôi, mặc kệ ta.

Dương Oai nắm chặt thanh Bát Quái Đao lớn tiếng nói:

– Thế bá sao lại nói thế, tiểu điệt mấy năm nay được thế bá quyến cố, hôm nay thế bá gặp nạn, cháu làm sao có thể cẩu thả mà tham sống được.

Vi Thiên Bá buồn rầu nói với Dương Oai:

– Hiền điệt, không phải là lão phu nâng cao chí khí kẻ địch giảm đi oai phong của mình, cho dù là chúng ta cùng xông lên một lượt, cũng không phải là đối thủ của hai tên này, hiền điệt còn nhỏ tuổi, đâu cần phải uổng mạng nơi đây, tương lai báo cừu rửa hận đều trông cậy vào cháu đó; lão phu tung hoành giang hồ mấy chục năm, sớm muộn gì cũng có ngày hôm nay, như nếu hôm nay nhún nhường để mong toàn mạng sống, tương lai còn mặt mủi nào gặp mặt bạn bè, đứng vững chân trong giang hồ cho được ? Không những vậy, chuyến tiêu này mà bị cướp mất, dù cho có bán hết gia tài cũng không sao bồi thường nổi, hôm nay lão phu đã quyết chí, thà làm ngọc nát không làm ngói lành !

Dương Oai mỉm cười nói:

– Đại trượng phu chết là chết, có gì mà sợ ? Tiểu điệt hôm nay thề giúp thế bá một tay tử chiến, thế bá khỏi nhiều lời.

Vi Thiên Bá thấy Dương Oai ý đã quyết, đành mặc kệ, hai tên phó thủ thật ra cũng không muốn đào thoát một mình, thấy Dương Oai không chịu đi, cũng nói:

– Vi tiêu đầu, Dương công tử đã không chịu đi, chúng tôi hôm nay cũng quyết tử chiến với bọn chúng !

Vi Thiên Bá thấy mọi người quyết ý như vậy, bèn rút binh khí thành danh của mình ra, cười nói:

– Được ! Hôm nay chúng ta quyết chiến một trận !

Thứ binh khí thành danh của Vi Bá Thiên tên gọi là kim thương, nặng tới hơn hai trăm cân, làm bằng thép ròng, trên mủi thương có cái móc ngược, có thể móc cứng binh khí của đối phương, xảo diệu nhất là trên cây thương còn có cơ quan, nhấn một cái, đầu thương có thể bắn ra như tên, dùng như ám khí, lão dựa vào chỉ một chiêu đó đánh bại không biết bao nhiêu tay lục lâm hảo hán, có được cái danh hiệu đẹp đẻ là Kim Thương Vương. Vi Thiên Bá cầm kim thương trong tay nói:

– Hách lão tiền bối, hôm nay lão phu xin lãnh giáo cao chiêu của ngài, như nếu có may mắn thắng được, chắc là xin tiền bối tuân thủ lời hứa, còn nếu như không xong thì mong rằng Hách tiền bối thả dùm bọn thủ hạ của lão phu, tiêu ngân thì xin tận tình đem đi, còn bọn họ ai ai cũng trên có cha mẹ dưới có vợ con.

 

 

Ý lão muốn nói, chính là cầu xin hai người này tha cho mọi người, Vi Thiên Bá tung hoành giang hồ mấy chục năm nay, hôm nay lại ủy khúc cầu khẩn, chính là vì Dương Oai mà ra, lão thấy Dương Oai tuổi tác còn nhỏ mà phải táng mạng nơi này, thực tình lấy làm thương tiếc, còn mọi người thì theo lão xuôi dọc nam bắc, tính mạng vốn đã bỏ trên đầu ngọn gươm ngọn giáo. Hách Liên Xương nghe vậy cười nói:

– Lão Vi, ngươi đừng được đằng chân lân đằng đầu, lão phu hôm nay nể mặt phu nhân, đã nhân từ lắm rồi, ngươi chỉ cần đở nổi ta mười chiêu, tiêu ngân thì bỏ đó, đem hết người của ngươi cút đi là được rồi !

Vi Thiên Bá không biết mụ Châu Tiên Cô này lại là người đồng hương, chỉ vì sinh hoạt ép buộc, phải gia nhập Thiên Sơn phái, hai người này trước khi cướp tiêu đã điều tra kỹ lưỡng rõ rõ ràng ràng đâu vào đó, đối với võ công mọi người ra sao ra sao đã hiểu biết tận tường trên đầu ngón tay.

Vi Thiên Bá thúc ngựa tới trước nói:

– Được! Tôi xin lãnh giáo cao chiêu của Hách tiền bối !

Nói xong xông tới trước mặt Hách Liên Xương, một chiêu Thái Sơn Áp Đỉnh, đánh xuống thiên linh cái của lão ta. Hách Liên Xương cưỡI trên con la, miệng vẫn cứ bập bập dọc tẩu, thân hình chẳng hề động đậy, cây thương của Vi Thiên Bá đang đi giữa chừng, bỗng đổi hướng đi tới đầu con la, nhanh như chớp giật. Thì ra lão đã tính trước mình không phải là đối thủ của hai người này, bèn nhắm vào súc vật, làm cho lão ta không kịp trở tay té ngựa rơi xuống đất, rồi thừa dịp sử chiêu Văn Long Xuất Thủy, đồng thời nhấn vào cơ quan trên cây thương, xuất kỳ bất ý bắn mủi thương ra, may mà có cơ hội thủ thắng. Hách Liên Xương hừ lên một tiếng, cán dọc tẩu thình lình dài hẳn ra, không nhanh không chậm hất cây thương lên, dọc tẩu dính cứng vào. Vi Thiên Bá chỉ cảm thấy có một luồng nội lực hùng hậu từ cây thương chuyền qua, hổ khẩu tê rần, cây thương cơ hồ thoát ra khỏi tay, trong bụng thầm kinh hãi. Châu Tiên Cô cười nói:

– Ngươi kém hơn chồng ta nhiều quá, một chiêu rồi đó …

Vi Thiên Bá thấy không ăn nhằm gì, biết là hôm nay lành ít dữ nhiều, bèn đem hết tuyệt kỹ thành danh của mình là Toả Hầu thương ra, cẩn thận ứng phó với kình địch.

Tỏa Hầu thương là tuyệt kỹ của Dương gia tướng cuối đời Bắc Tống, Dương Lệnh Công năm xưa đem bảy đứa con lại Nhạn Môn quan đánh nhau với Kim binh, con là Dương Đình Chiếu mấy người nhờ vào Tỏa Hầu thương đánh bại kẻ địch tơi tả, nghe hơi đã táng đảm. Có câu khẩu quyết nói ra được cái lợi hại của nó:

Tỏa Hầu thương, thương trung vương
Thương thương tỏa hầu tối nan phòng;
Lai như điện, khứ như tiễn
Khiêu như tuyến, bát như luyện
Nhãn hoa liêu loạn khán bất kiến

Tỏa Hầu thương là vủ nghệ có tiếng ở phương bắc, lưu truyền quảng bá, Vi Thiên Bá luyện công phu trên cây thương đã có mấy chục năm, thật tình có chỗ hơn người. Xem lão nảy đầu thương, triệt tiêu luồng nội lực của Hách Liên Xương, kim thương thuận thế móc lên, một chiêu Bạt Thảo Tầm Xà, đâm tới trước ngực của Hách Liên Xương. Hách Liên Xương dọc tẩu thuận thế tạt ngang, người nghiêng qua, tránh mủi thương, kim thương đi xéo qua một bên người lão. Vi Thiên Bá không để chiêu số sử quá, kim thương xoay lại, tính móc cứng cây dọc tẩu của Hách Liên Xương, Hách Liên Xương chẳng thèm né tránh, dọc tẩu để mặc cho cây kim thương của Vi Thiên Bá móc vào. Vi Thiên Bá dùng sức kéo lui, cây dọc tẩu của Hách Liên Xương chẳng hề đụng đậy, như mọc rễ ở đó, kim thương ngược lại còn bị Hách Liên Xương kéo qua, xém nữa là sút ra khỏi tay, Vi Thiên Bá chỉ có nước thúc ngựa xông tới.

Người ta hay nói: “Thước có chỗ dở, tấc có chỗ hay”, “ngắn một tấc là nguy hiểm thêm một phân, dài một tấc là thắng thêm một phần”, cây kim thương của Vi Thiên Bá vốn dài, cây dọc tẩu của Hách Liên Xương vốn ngắn, càng gần càng có lợi cho Hách Liên Xương, càng xa càng có lợi cho Vi Thiên Bá, có điều hiện giờ cây kim thương của Vi Thiên Bá bị lão giữ cứng, không cách nào ra chiêu, đành phải mạo hiểm xông tới. Vi Thiên Bá thúc ngựa xông lại, khí thế như điện chớp, cả người lẫn ngựa ào lại, sức mạnh vô cùng tận, Hách Liên Xương đành phải buông tay thả tung cây kim thương. Vi Thiên Bá thuận thế tạc ngang kim thương, một chiêu Hoành Tảo Thiên Quân, tạt tới sau lưng Hách Liên Xương, Hách Liên Xương chẳng thèm quay đầu, câu dọc tẩu xoay ngược lại đở. Không ngờ cây kim thương của Vi Thiên Bá giữa đường bỗng đổi hướng, một chiêu Lực Cách Hoa Sơn, chém vào đít con la của Hách Liên Xương. Con la đau quá, chồm hai chân trước lên, ném Hách Liên Xương té ngửa người xuống đất, cây dọc tẩu cũng bị rớt một bên. Biến cố xảy ra không ai có thể ngờ tới. Châu Tiên Cô la lên một tiếng, bị biến cố trước mặt làm cho sững cả người ra. Vi Thiên Bá không đợi cho Hách Liên Xương định thần lại, một chiêu Độc Xà Xuất Động, đâm thẳng vào ngực lão, đồng thời nhấn nút cơ quan, đầu thương thoát ra khỏi cán, nhanh như điện chớp, bay thẳng vào ngực lão như một con rắn độc đang nhả nọc.

Chiêu đó của lão đã được tính toán từ lâu, bởi vậy ra tay vừa nhanh vừa chính xác, hung mãnh vô cùng, không hề dung tình. Lão biết thành bại chỉ ở trong một chiêu này, không thể nào cho phép lão nương tay. Hách Liên Xương bị biến cố thình lình xảy tới làm cho lão kinh hồn ngớ người ra, đợi đến lúc lão định thần lại, đầu thương đã bay tới trước ngực, hồn phi phách tán, tránh đã không còn kịp thời. Chính trong một chớp mắt đó, chỉ thấy Hách Liên Xương cắn chặt hai hàm răng, tay trái thò ra chụp đại vào mủi thương, mủi thương là do cơ quan bắn ra, khứ thế như sấm như sét, sức mạnh cả ngàn cân, xuyên thấu qua bàn tay lão, đâm lủng vào mấy rẻ xương sườn, máu tươi phun ra ồ ạt. Châu Tiên Cô thấy ông chồng bị thương bấy giờ mới sực tỉnh lại, bèn rú lên một tiếng, mặt mày giận dữ, bàn tay mụ vung lên, cây gậy trong tay đã thoát ra khỏi tay, như một con rắn độc bay thẳng tới sau lưng Vi Thiên Bá. Bọn Dương Oai có tính cứu cũng không còn kịp, đều nhao nháo la lớn:

– Coi chừng sau lưng có ám khí !

– Mau hụp người xuống !

Vi Thiên Bá nghe mọi người cảnh cáo, lại nghe sau lưng có tiếng gió ồ ạt, vội vã nằm dí xuống lưng ngựa. Cây gậy ào ào bay sát qua da đầu của Vi Thiên Bá, xuyên thấu búi tóc, cắm thẳng vào cây cổ thụ trước mặt, nửa đầu gậy lút sâu vào cây, Vi Thiên Bá mặt mày xám ngoét, kinh hồn khôn xiết. Hách Liên Xương thừa cơ lăn qua một bên, tránh khỏi vó ngựa của Vi Thiên Bá, bọn Dương Oai thấy Hách Liên Xương tránh được, không khỏi lấy làm tiếc rẻ.

 

 

Nói thì chậm mà làm thì nhanh, chỉ thấy Hách Liên Xương thình lình từ dưới đất nhảy tung lên, cả người như con ó bay bỗng, không biết cây dọc tẩu đã nhặt được từ lúc nào, ở trên không nhắm Vi Thiên Bá chồm lại. Cây dọc tẩu đánh xuống thiên linh cái của Vi Thiên Bá, vừa nhanh vừa chính xác. Vi Thiên Bá đang nằm phục người trên lưng ngựa, không cách nào tránh né, đành phải đưa cây kim thương lên, một chiêu Bá Vương Cử Hỏa đở lấy, chỉ nghe xoẹt một tiếng, cây kim thương bị lão bổ ra làm đôi, cây dọc tẩu sức mạnh còn chưa hết, nhanh như chớp bay xuống đập vào vai Vi Thiên Bá, làm lão đau muốn ngất luôn cả đi. Hách Liên mượn thế cây dọc tẩu, tung người ra phía sua Vi Thiên Bá, thò bàn tay máu đỏ lòm, đánh một chưởng vào sau lưng lão, đẩy nguyên cả người lão như một ngọn cỏ khô bay tà tà ra ngoài một trượng, Vi Thiên Bá lập tức phun ra một búng máu tươi, hôn mê bất tỉnh. Phải biết Hách Liên Xương đánh ra chiêu đó có tên là Thương Ưng Bác Thố, chính là chiêu số lợi hại nhất trong Lôi Chưởng của phái Thiên Sơn, Thiên Sơn lão nhân đã hấp thu chiêu số tinh diệu trong Đại Lực Kim Cương Chưởng của phái Thiếu Lâm mài chế ra, oai lực ta bia tan đá, Vi Thiên Bá làm sao mà chịu nổi ? Hách Liên Xương thầm hận lúc nãy bị Vi Thiên Bá ám toán, sử ra hết mười thành công lực, may mà bàn tay lão đã bị thụ thương, không thì e là Vi Thiên Bá đã táng mạng đương trường. Bọn Dương Oai sợ quá, không ngờ lão đã bị trọng thương rồi còn lợi hại như vậy, chỉ một chiêu đã đánh cho một kẻ thành danh trong giang hồ là Kim Thương Vương bất tỉnh ra đó, xem tình hình Vi Thiên Bá bị thương hiển nhiên là không nhẹ tý nào.

Dương Oai hối hận mình ra tay quá chậm, thì ra trong tay y đã cầm sẵn ba mủi Truy Hồn tiêu, y thấy Vi Thiên Bá chỉ có một chiêu đã thắng thế, bèn không để ý, đinh ninh là Hách Liên Xương sẽ bị kim thương của lão đánh bại, nào ngờ đâu Hách Liên Xương bị trọng thương rồi còn lợi hại như vậy, thình lình lại đổi ngược tình thế đánh cho Vi Thiên Bá bị thương nặng đến mức đó. Dương Oai thấy Vi Thiên Bá chết sống còn chưa biết rõ, vội vã vung tay ra, ba mủi Truy Hồn tiêu xé không gian bay lại, phát ra âm thanh rỡn gáy, nhắm tới huyệt Nghinh Hương, Khí Hải và Liêm Tuyền trên người Hách Liên Xương. Giỏi thay Hách Liên Xương ! Lão thấy ám khí bay lại trước mặt, bấy giờ người còn đang giữa không trung không cách nào tránh né, phản ứng cực nhanh, chỉ thấy lão dùng dọc tẩu điểm xuống thân con ngựa Vi Thiên Bá cưỡi, dựa sức lại tung người lên một trượng, ba mủi Truy Hồn tiêu xé gió bay qua dưới chân lão, bắn tới đám người đứng sau lưng, chỉ nghe có tiếng ui dao ui dao, hai tên lâu la bị Truy Hồn tiêu của Dương Oai trúng vào ngã lăn ra đất. Còn con ngựa thì hí lên một tiếng dài, nằm lăn ra dảy lên vài cái rồi chết. Đồng thời ngay lúc đó, Dương Oai và Châu Tiên Cô cùng nhảy ra đấu trường. Châu Tiên Cô nhảy tới bên cạnh Hách Liên Xương, còn Dương Oai thì nhảy tới bên cạnh Vi Thiên Bá, thấy lão mặt mày trắng bệch, thất khiếu ra máu, hôn mê bất tỉnh, vội vả chân đạp ngũ hành bát quái hướng về phía sau lùi lại.

Hai tên phó thủ của Vi Thiên Bá cũng trước sau nhảy lại một bên Dương Oai, một người tên là Tống An, sử hai thanh trường kiếm, là đệ tử của phái ??, kiếm pháp đã luyện đến mức lư hỏa thuần thanh; còn người kia là Lục Trang, sử cây thục đồng côn, gã là đệ tử tục gia của phái Thiếu Lâm. Hai người đều là cao thủ đệ nhất lưu trong giang hồ, là tay trợ lức đắc ý nhất của Vi Thiên Bá, một mình áp tiêu đã bao nhiêu năm nay, lần này bởi vì giá trị bảo tiêu quá nhiều, vì bảo đảm chuyện không thể mất, Vi Thiên Bá mới điều động bọn họ cùng đi với mình, bọn họ là hai viên hỗ tướng của tiêu cuộc. Lục Trang và Tống An hai người qua lại giang hồ bấy nhiêu năm nay, thấy Vi Thiên Bá mặt mày trắng bệch, thất khiếu ra máu, mạch nhảy yếu ớt, Lục Trang lập tức thọc mạnh vào lưng của Vi Thiên Bá, chỗ y điểm vào là huyệt Khí Hải, chỗ hai đường đốc mạch nhiệm mạch giao xoa, cho dù có bị nội thương nặng nề đến đâu, điểm vào Khí Hải huyệt là tạm thời giải được máu bị ứ trong người, Chỉ nghe cổ họng Vi Thiên Bá ọc ọc lên mấy lần, ọe một cái mửa ra một búng máu bầm, máu hơi hé ra, rồi lại hôn mê trở lại, Lục Trang và Tống An hai người lập tức cạy miệng Vi Thiên Bá ra, nhét mấy viên thuốc trị nội thương vào miệng lão, rồi nắn bóp khắp người. Dương Oai kinh nghiệm còn ít, đối với chuyện cứu người không được thông thạo lắm, y bèn rút thanh Bát Quái đao phòng vệ một bên, đề phòng bất trắc.

Châu Tiên Cô vì ông chồng đang bị thương, cũng chẳng ham đánh nhau, Hách Liên Xương thấy bọn Dương Oai đều thóai lui bèn ngồi xuống xếp bằng, tay phải liên tiếp nhanh như chớp điểm vào mấy chỗ huyệt đạo trước ngực cầm máu lại, Châu Tiên Cô móc kim sang dược ra bao bó lại vết thương cho lão. Hai bên đều vội vã cứu người, quên bẳng đi kẻ địch. Qua một hồi lâu, Châu Tiên Cô băng bó xong xuôi bèn quay đầu lại hằn học vung tay nói:

– Nhào hết lên ! Giết hết lũ chúng nó cho ta ! Không để sống sót mạng nào !

Đám lâu la dưới sự dẫn đầu của hai gã đại hán mặc áo trắng, ùn ùn xông lại chỗ xe bảo tiêu, hét hò lên, thoáng chốc tiếng xung phong vang ầm cả một khoảng trời. Bọn tiêu sư và phu xe đều là những tay hảo thủ trăm người chọn một, ai nấy đều kinh nghiệm chiến trường đã lâu, lâm nguy không bị hỗn loạn, lập tức xoay xe thành vòng tròn, tựa vào xe chiến đấu. Gia đình lớn bé của lão quan về hưu họ Các thấy hai bên nhào lại đánh nhau, bèn trốn vào trong xe, chân tay run rẫy muốn vải cả cức đái ra, phe Oai Viễn tiêu cuộc ít người hơn, Lục Trang đưa Vi Thiên Bá lên xe, rồi cầm côn phòng thủ một bên. Mé Châu Tiên Cô thêm ba tên đại hán áo trắng cầm kiếm đứng bảo vệ một bên Hách Liên Xương, Châu Tiên Cô bèn lại chỗ gốc cây cổ thụ gần xe tiêu tính lấy lại cây gậy đang cắm trên đó.

Lục Trang là kẻ lão luyện giang hồ, biết rằng cây gậy của mụ ta ắt hẳn có chỗ không tầm thường trong đó, không những thế, cây gậy mà vào trong tay mụ là như cọp thêm cánh, bèn la lên:

– Dương công tử, mau giữ mụ ta lại, đừng để mụ ta lấy cây gậy.

Thứ Ngũ Hành Bát Quái trận này án theo Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ năm phương vị bày ra, tương sinh tương khắc, biến hóa vô cùng, rồi còn án theo Bát QUái đồ của Gia Cát Lượng là Càn Đoài Khôn Ly Tốn Chấn Cấn Khảm tám phương vị bố trận mà thành, án Độn Giáp Hưu Sinh Thương Đổ Cảnh Tử Cảnh Khai tám cửa mà thiết bị, kỳ và chính tương sinh, cộng tất cả có tám lần tám là sáu mươi bốn thứ biến hóa, thay đổi khó lường, oai lực vô cùng. Năm xưa lúc Gia Cát Lượng đem binh vào Tây Xuyên, dùng đá bố trí một tòa bát quái trận ở bãi Ngư Phúc dưới chân thành Bạch Đế, sau này, Lưu Bị vì cớ Tôn Quyền giết cha con QUan Vũ, không thèm nghe lời mọi người khuyên, đem quân đi đánh Đông Ngô, kết quả bị Lục Tốn ở Đông Ngô dùng hỏa công thiêu đốt liên doanh bảy trăm dặm, bịnh bại như núi lở, bị Lúc Tốn dẫn quân rượt đến thành Bạch Đế. Lục Tốn thấy bên cạnh sông có một chục bãi đá ngỗn ngang chắn đường, chẳng hề có ai, có điều bốn phương tám hướng đều có cửa ngỏ, trong đám đá đó như có sái khí xung thiên, Lục Tốn không để ý, cho là mấy đám đá nhỏ bé hỗn loạn đó làm sao ngăn nổi mấy vạn quân mã, bèn đem binh xông vào thạch trận, thoáng chốc trong trận cát đá bay mù mịt, âm khí ẩn ẩn, không cách nào nhận ra được phương hướng, không biết làm sao ra, may mà lúc đó gặp một ông lão dẫn đường mới lấy lại được mạng sống, Lục Tốn sợ quá mau mau thoái binh về. Hậu thế mô phỏng Bát Trận Đồ của Gia Cát Lượng bỏ vào trong Ngũ Hành trận, mới thành ra thứ Ngũ Hành Bát Quái trận này, kẻ nào không biết phương vị đạp nhằm vào cửa Tử cửa Thương là bị đối phương kiềm chế. Châu Tiên Cô không thể nào liệu được một gã còn trẻ tuổi như Dương Oai, võ công lại cao thâm đến như vậy, không những vậy, đối với Ngũ Hành Bát Quái trận lại tinh thông không tả, võ công thắng Vi Thiên Bá gấp mấy lần, đặc biệt là thanh Bát Quái đao trong tay y uy mãnh như một con giao long, còn ẩn ẩn hàm chứa phong lôi, nếu mà mình không am hiểu cơ bản của Ngũ Hành Bát Quái trận đã sớm táng mạng dưới thanh Bát Quái đao của y. Võ công của Châu Tiên Cô vốn cao hơn DưoƠng Oai nhiều, có điều lúc đầu mụ ỷ y khinh địch, thêm vào đó chỉ có tay không, nhất thời đánh thành ngang tay với Dương Oai.

 

 

Bên kia, song phương hỗn chiến đều bị tổn thương, cuộc diện ngang ngửa, Hách Liên Xương kéo theo không ít người, nhưng đều là quân ô hợp, lâm thời lôi kéo bọn lâu la ở Thái Hành sơn, võ công thấp kém, còn bọn tiêu cuộc của Vi Thiên Bá đều là tinh anh được chọn lựa, ai nấy đều kinh nghiệm từng trải, dựa lưng vào xe bảo tiêu quyết chiến tới cùng, hai thanh trường kiếm của Tống An chống đở hai tên đại hán áo trắng, gã lấy một chống hai mà cũNg đánh thành tay ngang. Tống An vốn là cao đồ của phái ??, am hiểu chỗ tinh diệu kiếm pháp ??, thứ kiếm pháp này tuy chẳng phải là hạng oai trấn võ lâm gì cả, nhưng phòng thân hộ vệ thì cũNg quá thừa, thấy hai thanh trường kiếm gã múa ra, phòng thủ nghiêm ngặt không một khe hở. Hai tên đại đạo Thiên Sơn trước giờ vốn qua lại một mình, mỗi lần gây án cũng đều chỉ đem theo năm tên phó thủ đó, kỳ này thám thính Vi Thiên Bá chọn lựa bọn tiêu sư toàn là hạng tinh anh, bèn rủ rê thêm một đám người nữa, nào ngờ đâu Hách Liên Xương lại bị thương dưới ngọn kim thương của Vi Thiên Bá.

Dương Oai thấy đánh nhau đã lâu mà vẫn giữ thế ngang ngửa với một mu già, bèn nảy sinh là ý muốn cầu thắng, do đó nhắm eo lưng của Châu Tiên Cô chém ngang, thân tùy đao thế xông tới trung cung. Người ta thường nói: “Người trong cuộc tối, người ngoài cuộc sáng.” Lục Trang thấy vậy vội vã la lên:

– Dương công tử cẩn thận ! Mau mau thoái về Càn vị.

Phải biết Thiên Sơn nhị đạo đâu phải là hạng tầm thường, võ công ngụy dị không tả, ít nhiều nhân vật thành danh đã từng thảm bại dưới tay hai vợ chồng lão ta, đa số đều không chống đở tới quá mười chiêu. Dương Oai bấy giờ đánh nhau với Châu Tiên Cô đã tới hơn năm chục chiêu, còn chưa phân thắng bại, như vậy là đã không dễ dàng, Thiên Sơn phái có Thiên Sơn kiếm pháp, Thiên Sơn Phong Lôi chưởng, Thiên Sơn Tuyết Ưng trảo oai trấn miền Tây vực, độc bộ võ lâm. Năm xưa, kẻ sáng lập ra Thiên Sơn phái là Thiên Trì lão nhân đã dung hòa võ công của các môn các phái, mất hết bao nhiêu tâm huyết mới sáng tạo ra được ba thứ tuyệt chiêu xưng hùng võ lâm cả hai trăm năm. Truyền tới đời Thiên Sơn lão nhân, đã mất đi một phần lớn, Thiên Sơn lão nhân thiên tính thiện lương, ông ta tinh thông y thuật, bỏ hết tâm sức vào chuyện trị bệnh cứu người, do đó mà tuyệt chiêu của phái Thiên Sơn đến đời ông ta đã không còn được như xưa, năm xưa, Hách Liên Xương và Châu Tiên Cô ra đời lại hơi sớm, do đó võ công học còn chưa tới nơi, có điều, chỉ có thế thôi mà cũng đủ cho bọn họ dương danh thiên hạ rồi.

Chỉ thấy Dương Oai chân phải đạp ở Càn vị tranh tới Trung cung, một chiêu Giao Long Bài Vĩ, chém ngang qua eo lưng của Châu Tiên Cô, thế như gió cuốn mưa rào, chắc mẫm là Châu Tiên Cô sẽ lùi ra khỏi Trung cung. Nhưng Châu Tiên Cô chẳng chững không thoái lui còn chồm tới trước, vuốt tay trái chộp ngang tới thanh Bát Quái đao, bàn tay phải biến trảo thành chưởng, chém vào ngực Dương Oai, vừa nhanh vừa độc, oai mãnh phi thường. Nãy giờ mụ ta bị thanh Bát Quái đao áp bức, không lại gần được người y, thêm vào đó bộ pháp Ngũ Hành Bát Quái của Dương Oai lại quá thuần thục, thi triển ra như nước chảy mây trôi, mụ có một thân võ công dường đó, ngay cả chéo áo của Dương Oai cũng không đụng được tới. Bây giờ thấy Dương Oai bỏ ưu thế ham đi tranh công, trong lòng mừng rỡ, còn dễ gì bỏ qua cơ hội ngàn vàng, bèn xông thân lại hạ độc thủ.

Lục Trang kinh hãI la lên:

– Dương công tử, mau mau thoái lui Càn vị.

Có điều lúc đó đã muộn, vuốt trái của Châu Tiên Cô đã chụp cứng lấy sóng thanh Bát Quái đao, bàn tay phải cũng đã chém tới ngực y, Dương Oai cảm thấy hô hấp khó khăn, trước ngực muốn nghẹn thở, như bị mưa gió tập kích vào người, thanh Bát QUái đao trong tay phải nặng như ngàn cân, không cách nào thi triển ra được thêm chiêu thức nào. Bèn không do dự một giây phút, gầm lên một tiếng lớn, bàn tay trái sử Bát Quái chưởng gia truyềnđánh ra, bình lên một tiếng, hai bàn tay đụng vào nhau, Dương Oai chập choạng lùi lại bảy bước, trước ngực ngấm ngầm cảm thấy rát, tay trái hỗ khẩu tê cả đi, vừa đau vừa đỏ rần, đưa lên nhìn, bàn tay đã sưng vù lên, may mà thanh Bát Quái đao còn giữ trong tay, vội vã vung đao lên giữ kín môn hộ. Còn Châu Tiên Cô thì chỉ bị lắc người đi một cái là đã ổn định thân hình, nhưng mụ cũng cảm thấy trước ngực khó chịu, khí huyết không được thông suốt, vội vã hít thở điều tức. Hai người đối với nhau một chưởng, đã biết được nội lực ai cao ai thấp, Dương Oai thầm kinh dị trong bụng, “Con mụ này thật lợi hại.”, bèn không còn dám khinh địch. Còn Châu Tiên Cô cũng kinh hãI không kém, mụ vốn đinh ninh một chưởng đó toàn lực chém ra, Dương Oai không chết ít nhất cũNg bị trọng thương, nào ngờ thấy y chỉ bị thoái lùi bảy tám bước, trong bụng nghĩ thầm: “Thằng tạp chủng này lợi hại dữ ! Tuổi có bao nhiêu mà tiếp được một chưởng của ta, tại sao trước giờ lại chưa nghe Oai Viễn tiêu cuộc có một tay lợi hại đến thế ?”

Lục Trang thấy Dương Oai không hề bị đánh ngã ra, lo lắng hỏi y rối rít:

– Dương công tử, ông sao rồi ?

Dương Oai hít thở một hồi rồi trả lời:

– Không sao cả !

Lục Trang thấy Dương Oai vô sự, yên lòng la lớn lên:

– Dương công tử, địch tiến mình lùi, địch lùi mình tiến, vô chiêu vô thế, qua lại theo ý mình, tránh chỗ thực , đánh chỗ hư, lấy động đánh tĩnh.

Gã thấy Dương Oai lâm địch kinh nghiệm không đủ, ra chiêu, đạp bước, giải chiêu đều bó theo một kiểu, không biết biến hóa, bèn mở miệng nhắc nhở. Dương Oai lập tức tỉnh ngộ, lúc nãy đao pháp mình sử ra từ đầu tới đuôi cứ tuần tự sử dụng, bộ pháp cũng án theo Càn, Đoài Khôn Ly Tốn Chấn Cấn Khảm tám phương vị theo đó mà bước, đối phương dĩ nhiên là hiểu quá mồn một, bởi vậy mới lòi ra chỗ hở. Bèn cử thanh Bát Quái đao lên nói:

– Mụ tặc bà kia ! Chúng ta lại đánh tiếp !

Hách Liên Xương thấy Dương Oai lợi hại như thế, tay phải vung lên, ném cây dọc tẩu lại Châu Tiên Cô nói:

– Bà vợ, tiếp lấy, mau mau thu thập thằng nhỏ !

Nói xong cây dọc tẩu đã bay lại cạnh Châu Tiên Cô, chỉ thấy mụ nghiêng người, xoay ngược tay chụp lấy cây dọc tẩu.

 

 

Châu Tiên Cô không đợi cây dọc tẩu vào trong tay, chẳng thèm nói năng gì, thân hình đã xông tới, một chiêu Dạ Xoa Thám Hải, cây dọc tẩu nhắm Linh Đài huyệt trên người Dương Oai điểm tới, nhanh nhẹn tuyệt luân. Dương Oai đạp ngược Khôn vị, thoái qua Chấn vị, tránh lẹ qua, thân pháp linh hoạt nhẹ nhàng. Có điều thân pháp của Châu Tiên Cô lẹ làng như quỹ mỵ, cây dọc tẩu tay phải ngăn trở đường thoái lui của Dương Oai, bàn tay trái thò móng vuốt nhọn hoắc khô khuởu chụp lên Thiên Linh Cái của y, Dương Oai trong nguy cơ đưa bàn tay trái lên, thanh Bát Quái đao trong tay phải một chiêu Uyển Để Phiên Vân đở lấy dọc tẩu, chân đạp Đoài vị thoái lùi lại. Chỉ nghe tinh lên một tiếng, cây dọc tẩu đánh xuống lưỡi đao, chấn nguyên cánh tay Dương Oai tê rần cả lên, thanh Bát QUái đao nặng nề trong tay muốn rớt ra, còn cây dọc tẩu của đối phương chém vào lưỡI đao lại chẳng sứt mẻ gì, xem ra cũNg làm bằng thép ròng. Dương Oai tuy thoái lùi nhanh là thế, rốt cuộc cũng chậm đi một bước, Châu Tiên Cô thân pháp như quỹ mỵ, móng vuốt chụp tới cánh tay y, “xoẹt” một tiếng xé rách ống tay áo, quẹt một đường dài trên cánh tay trái của Dương Oai. Châu Tiên Cô được nước không tha, dọc tẩu quất một cái, một chiêu Thái Sơn Áp Đỉnh lại đập xuống đầu Dương Oai, Dương Oai đạp ngược Chấn vị, tranh tới Khôn vị, không hề thoái lui, thanh Bát Quái đao thọc tới, đâm vào giữa ngực Châu Tiên Cô. Châu Tiên Cô hừ lên một tiếng, không ngờ Dương Oai lại dám mạo hiểm như vậy, chỉ có cách dùng bàn tay phách xuống sóng thanh Bát Quái đao, Dương Oai một chiêu Bàn Long Nhiêu Bộ tranh tới Cấn vị, lòn qua sau lưng Châu Tiên Cô, cây dọc tẩu của Châu Tiên Cô giữa không trung thuận thế chặt tới Đại Duy huyệt của Dương Oai. Dương Oai nghe phía sau có tiếng gió, xoay ngược tay tước ngang, một chiêu Tô Tần Bội Kiếm, lại tinh lên một tiếng, hỏa quang tứ tán, cây dọc tẩu lại áp dính lên thanh Bát Quái đao, Dương Oai cảm thấy cây dọc tẩu nặng như hòn đá ngàn cân, thanh Bát Quái đao bị dính cứng vào đó, y biết là không xong, đang không biết làm sao, bỗng nghe Lục Trang la lớn:

– Dương công tử, bốn lạng đẩy ngàn cân … Vân Long Nhập Động !

Dương Oai nghe la, lập tức tỉnh ngộ, lưỡi đao rung lên, lướt ngang một đường, vừa kéo vừa đẩy, hóa giải được nội lực của Châu Tiên Cô, y sử đây chính là chiêu thức Vân Long Nhập Hải trong Thái Cực kiếm, dùng chữ “ngư” trong Thái Cực Kiếm Pháp. Châu Tiên Cô Kinh ngạc quá, không ngờ được Dương Oai lại hóa giải nội lực trên cây dọc tẩu của mình dễ dàng như bỡn vậy, Dương Oai ra một chiêu thoát khỏi hiểm cảnh, bèn thừa cơ chạy bên đông lạng bên tây, ngũ hành bát quái bộ pháp phiêu hốt bất định, khi chính khi phản, thanh Bát QUái đao trong tay có lúc sử Thái Cực kiếm pháp, có lúc sử Du Long Bát Quái đao pháp, ra chiêu không biết đâu mà dò, thoát chốc đã đánh cho Châu Tiên Cô rối loạc cả tay chân lên, né bên trái đở bên phải, Dương Oai ngược lại thành ra chiếm thế thượng phong.

Hách Liên Xương thấy tình hình không xong, vung tay lên, ba gã đại hán còn lại sau lưng lão bèn xông lại chỗ bọn Lục Trang, hai người chồm lại Lục Trang, một người thì cứ nhắm vào mọi người hạ độc thủ. Trong thoáng chốc đám tiêu sư liên tiếp có hai tiếng rú thê thảm vang lên, hai tên tiêu sư trúng kiếm ngã gục xuống. Bên Oai Viễn tiêu cuộc vốn thiểu số chống đa số, đã ráng hết sức mình chống đở, hai bên ai cũng có người bị thương, bên địch bị thương đã có người tiếp ứng vào, còn Oai Viễn tiêu cuộc mọi người dù có bị thương cũng phải ráng gắng gượng tiếp tục chiến đấu, bởi vì bọn họ biết, mình mà thoái lui, kẻ địch rất có thể sẽ phá lũng lớp phòng tuyến rồi tiếp theo đó là giết người cướp lấy hàng hóa. Mấy gã đại hán võ công cũng rất cao cường, hai tên xoay cứng vào Lục Trang, còn tên kia thì cứ xông vào bọn tiêu sư hạ độc thủ, trong thoáng chốc đã có mấy người bị ngã gục, kẻ địch bèn xông phá một kẻ hở đánh vào bên trong phòng tuyến, đến tận chỗ mấy chiếc xe tiêu. Tống An, Lục Trang và Dương Oai ba người thấy tình hình nguy cấp, lo lắng vạn phần, khổ nỗi, đối phương cứ bám lấy mình, mắt thấy đã có mấy gã đại hán xông đến trước mặt Vi Thiên Bá, sắp sửa nhắm vào lão hạ độc thủ.

Dương Oai không kịp nghĩ ngợi, gầm lên một tiếng, thanh Bát Quái đao họa ngang, một chiêu Dạ Chiến Bát Phương đánh bật Châu Tiên Cô ra, vội vàng thò tay vào người móc ra năm mủi Truy Hồn tiêu nhắm tới mấy tên đó vung tay lên, Truy Hồn tiêu xé gió bay lại, bèn có năm tên trúng tiêu ngã ra, nhưng cũng còn hai tên hung mãnh xông lại trước mặt Vi Thiên Bá. Dương Oai bỏ mặc Châu Tiên Cô quay người lại thi triển khinh công hướng về chỗ mấy xe tiêu, nhô lên hụp xuống mấy cái bay qua đầu mấy người, tay đưa lên đao hạ xuống, chém một tên lâu la phía trước ra làm đôi, rồi xông ra đàng sau tên lâu la thứ hai, tính chém xuống, bỗng nghe sau lưng có tiếng gió rít mạnh, biết là cây dọc tẩu của Châu Tiên Cô đang đánh tới sau lưng. Dương Oai chẳng quay đầu lại, hai chân tri triển Ngũ Hành Bát Quái bộ vẫn tiếp tục chạy tới tên lâu la, Bát Quái đao từ trên không chém xuống, tên lâu la đưa đao lên đở, Dương Oai tay trái đã chụp ngay ra, chụp lấy người hắn nhấc lên như nhặt một người nộm, tiếp theo đó ném ra phía sau hướng Châu Tiên Cô. Đây chính là chiêu số dùng chữ Bát trong Thái Cực quyền tá lực đả lực, tên lâu la thân hình như một hòn đá bay vù vù tới Châu Tiên Cô, Châu Tiên Cô thấy không còn kịp tránh né, bàn tay trái bèn đánh mạnh ra, chỉ nghe có tiếng rú thảm thiết, tên lâu la lập tức táng mạng dưới bàn tay mụ. Châu Tiên Cô vốn là một tay đại đạo giết người không chớp mắt, xem mạng người như rơm rác, những hạng người ấy chẳng qua lâm thời là công cụ đi giết người cho mụ, do đó mụ ta chẳng hề đếm xỉa đến bọn họ sống chết ra sao.

Dương Oai thấy chiêu này có hiệu quả, xoay người xông vào trong đám người bên địch cứ thế mà làm, thoáng chốc đã có mấy tên bị y chụp lấy, y ngấm ngầm dùng nội lực cứ tiếp tục ném tới Châu Tiên Cô. Châu Tiên Cô giận quá, khi thì dùng bàn tay chém, khi thì dùng chân đá, khi thì dùng dọc tẩu gạt, trong một thời gian ngắn ngủi tiếng la thảm thiết vang lên không ngớt bên tai, có tên thì bị thương vì quyền cước của mụ, có người thì bị ngã lăn ra đất, không chết cũng thương nặng. Dương Oai xông vào đám đông như cọp như sói xông vào đàn dê, chụp tên nào là thuận tay ném tên đó, đám lâu la vội vã thoái lui, thoáng chốc hỗn loạn không sao tả nổi, công thế lập tức tan rã, Oai Viễn tiêu cuộc thừa cơ bèn xông lại trám vào kẻ hở phòng tuyến. Dương Oai xông lại phía sau gã đại hán đang hạ độc thủ vào đám tiêu sư, thanh Bát Quái đao chém ngang, gã đại hán đó tránh không kịp, la lên một tiếng thê thảm, eo lưng bị đứt làm đôi. Dương Oai không kịp dừng chân, một hơi xông lại hai gã đại hán đang đánh nhau với Tống An, một chiêu Lực Cách Hoa Sơn nhắm một gã đại hán chém tới, gã đó thấy y xông lại hung mãnh, vội vã đưa kiếm lên đở, nào ngờ chiêu này của Dương Oai chỉ là hư chiêu, thấy đối phương bị gạt bèn thừa cơ phấn khởi thần lực đấm mạnh vào trước ngực gã, gã đại hạn lập tức bị y đánh bật ra ngoài hơn trượng, không sao bò dậy nổi. Còn gã đại hán kia thấy tình hình như vậy, bỏ Tống An qua một bên thoái lùi lại, Dương Oai sải bước lại, Bát Quái đao đẩy ra trước, đâm vào giữa ngực gã, gã đại hán vốn đã phòng bị sẵn, võ công hình như cũNg không phải thứ kém cỏi, trường kiếm dựng ngang đở, thân hình nghiêng qua một bên tránh né. Dương Oai bàn tay trái đánh ra, chận đường thoái lui của gã, đang tính đánh tới, bỗng thấy Tống An gầm lên một tiếng chồm lại chỗ xe tiêu, vội vàng liếc mắt nhìn qua, bèn thấy Châu Tiên Cô đã vượt qua khỏi Lục Trang xông lại nhắm Vi Thiên Bá hạ độc thủ.

Thì ra Châu Tiên Cô thừa cơ xông lại chỗ Lục Trang liên tiếp tấn công, Lục Trang đang đánh nhau chỉ được ngang ngửa với hai gã kia, bèn chống đở không nổi. Tống An vội vã xông lại sau lưng Châu Tiên Cô, hai thanh kiếm đâm tới, Châu Tiên Cô xoay người lại, dùng dọc tẩu đánh băng song kiếm của Tống An ra, đưa dọc tẩu lên ngậm trong miệng, đột nhiên thổi phù vào mặt Tống An, một làn khói trắng mịt mù phun lại, Tống An tránh né không kịp, bỗng nghe có mùi thơm ngọt thấm vào mủi, lập tức tay chân mình mẫy không còn một chút hơi sức, đầu não hôn mê, biết là không xong, la lớn lên:

– Cẩn thận ! Khói thuốc có độc !

Vốn là hai tên đại đạo Thiên Sơn này chuyên sử kiếm, Thiên Sơn phái là danh môn chính phái, không hề có thủ pháp nào đê tiện như thế, bọn họ sau khi đã làm cái nghề này rồi, cũng đã từng đụng độ phải đối thủ cao cường, có lúc đối phương cao thủ quá nhiều không sao đối phó cho xuể, do đó hai người bèn thay đổi binh khí, đem Thiên Sơn kiếm pháp dung hòa vào trong đó, cây dọc tẩu của Hách Liên Xương vừa có thể điểm huyệt vừa có thể dùng làm kiếm, lão còn trang bị mê hương sản vật từ Tây vực vào trong dọc tẩu, phòng khi gặp kình địch nhân số đông đảo thì miệng ngậm thuốc giải, giả vờ hút thuốc, thổi đối phương mê ngã ra. Cây gậy của Châu Tiên Cô cũNg có nhiêu khê trong đó, trong gậy có trang bị một thứ độc châm nhỏ xíu như lông trâu, nhấn nút một cái, độc châm bắn ra, vô số những tay thành danh trong chốn giang hồ đã táng mạng dưới tay bọn họ.

Châu Tiên Cô thấy Tống An bị trúng thuốc mê, tay chân chậm lụt, bèn thừa cơ đưa dọc tẩu lên đánh mạnh xuống Thiên Linh cái của gã, Tống An chẳng biết đường tránh né, mắt thấy cây dọc tẩu trên tay Châu Tiên Cô đã muốn chẻ xuống đầu, gã gầm lên một tiếng lớn, dùng hết sức lực bình sinh, ném hai thanh kiếm trong tay về phía Châu Tiên Cô. Chỉ nghe phách lên một tiếng, cây dọc tẩu trên tay Châu Tiên Cô đã đập mạnh xuống đầu Tống An, não sọ vỡ ra tung tóe, máu tươi phún ra có vòi, Tống An la lên một tiếng thảm thiết rồi gục xuống, xem ra không còn sống nổi, nhưng hai thanh kiếm gã phóng ra có một thanh cũng cắm vào vai trái Châu Tiên Cô, Dương Oai và Lục Trang thấy tình cảnh như vậy trong lòng đau xót vạn phần, Dương Oai vội vã móc ra mấy mủi Truy Hồn tiêu, dùng thủ pháp Thiên Nữ Tán Hoa ném mạnh tới Châu Tiên Cô, tiêu đi nhanh như điện, xé gió vùn vụt bay lại. Châu Tiên Cô thật tình cũng quá giỏi, cây dọc tẩu trong tay vẽ một đường kiếm hoa trước mặt, Truy Hồn tiêu của Dương Oai bị mụ gạt rớt lả tả xuống đất, chỉ thấy mụ lùi nhanh lại, cắn chặt hàm răng rút mạnh thanh kiếm ra khỏi vai, rồi lẹ làng thoa kim sang dược lên vết thương. Dương Oai phấn khởi thần oai, chém gã đại hán còn lại lăn ra đất, xoay người lại xông tới Châu Tiên Cô. Lục Trang không biết tìm đâu ra sức lực cũng một côn quạt một tên đại hán bay qua một bên, còn tên kia thấy đồng bạn bị giết, lính quýnh tay chân, vội vàng thoái lui, đúng lúc Dương Oai vừa xông qua bên cạnh gã, thuận tay một đao, nửa bên đầu lâu bị y hớt xuống, lập tức táng mạng.

 

 

Lục Trang thở được mấy hơi, thấy Dương Oai lại tiếp tục đánh nhau với Châu Tiên Cô, bèn xách cây Thục Đồng Côn xông lại chỗ bọn lâu la đang bao vây bọn tiêu sư, vung côn lên đánh một trận loạn xạ như một con cọp dữ, có mấy tên lâu la bị gã đánh văng ra cả một trượng ngoài. Bọn Oai Viễn tiêu cuộc vốn đã sức tàn lực tận, có điều ai ai cũNg đồng một kẻ địch, một lòng quyết chiến, người nào người nấy cũNg ráng sức chống đở, một đánh mười, vô cùng hung hãn, có điều đối phương người nhiều, mình thì càng lúc càng ít, tuyến phòng thủ càng lúc càng thu hẹp lại. Bây giờ bỗng thấy Lục Trang xông tới, ai nấy tinh thần hứng phấn cả lên, dũNg khí bừng bừng. Bọn lâu la vốn chỉ ỷ thế đông, võ công cũng chẳng có ai cao cường, không những vậy, tổn thương cũng không ít, nãy giờ cũNg chỉ chiếm được có chút ít thượng phong, bỗng thấy Lục Trang như lang như sói xông lại khí thế không thể nào chống đở nổi, bèn đua nhau quay lưng lại bỏ chạy. Bọn Oai Viễn tiêu cuộc thưa cơ la ó làm như khắp bốn phương rượt đuổi theo, đám lâu la lại càng co giò tẩu thoát không muốn kịp, chỉ trong thoáng chốc đã biến hết vào trong rừng sâu. Bọn Oai Viễn tiêu cuộc rượt ra một trượng ngoài, giết thêm mười mấy người nữa, đám lâu la đã biến sạch không còn người nào chỉ để lại một đám thi thể nằm ngỗn ngang trên mặt đất, bọn tiêu sư trở lại chỗ xe tiêu lục tục ngồi phịch xuống giúp nhau băng bó vết thương, có người vừa ngồi xuống đã mửa ra không ít máu tươi rồi bất tỉnh nhân sự, chẳng còn ai đủ sức lực xông lại bao vây giúp Dương Oai đánh Châu Tiên Cô và Hách Liên Xương hai người.

Bấy giờ Dương Oai và Châu Tiên Cô lại đánh nhau lần nữa, cuộc diện đã không còn như lần trước, bây giờ vai trái của Châu Tiên Cô đã bị thụ thương, sức lực đã bị giảm đi rất nhiều, thêm vào đám lâu la đã chạy biệt tăm biệt tích, làm cho mụ bỗng đâm ra sợ hãi, vai trái bị thương Thiên Sơn Phong Lôi chưởng và Tuyết Ưng trảo đã bị mất đi hiệu lực, thêm vào binh khí không xứng tay, lúc này ngay cả tay áo của Dương Oai còn không đụng được tới. Hách Liên Xương cũng đã đứng dậy, nhưng chẳng hề xông lại giúp đở, chỉ la lớn:

– Mụ vợ, núi xanh còn đó, nước biếc còn chảy mãi !

Lục Trang là tay lão giang hồ, biết bọn họ đang tính bài chuồn, lớn tiếng nói:

– Dương công tử, bám cứng lấy mụ, con mụ đang tính chạy đó.

Nói rồi bất chấp mình mẩy tê bại, cầm cây thục đồng côn xông lại, đánh mạnh tới sau lưng Châu Tiên Cô, Châu Tiên Cô bị hai người giáp công chính giữa, chỉ mấy chiêu đã liên tiếp gặp nguy hiểm, lọt vào thế hạ phong. Hách Liên Xương thấy Châu Tiên Cô sắp thua, bèn bất chấp mình đang bị thương nặng, một chiêu Nhũ Yến Quy Sào, bay bỗng người lên chồm tới Lục Trang. Lục Trang chính đang giáp công Châu Tiên Cô bỗng nghe Dương Oai la lên:

– Cẩn thận phía sau !
Bèn nghe trên đầu có tiếng gió vù vù, gã biết Hách Liên Xương đang đánh lén phía sau, đầu không quay lại, thanh thục đồng côn điểm lên phía trên, một chiêu Tiên Nhân Chỉ Lộ đẩy thẳng về hướng lão. Hách Liên Xương tuy người thì đang ở trên không, nhưng lão vẫn sử được chiêu Uyên Ương Phiên Thân tránh khỏi cây thục đồng côn, biến chưởng thành trảo, chụp lấy đầu côn. Lục Trang thu tay lại không kịp, thục đồng côn bị lão chụp dính, cảm thấy hỗ khẩu nhói lên, như bị một hòn đá ngàn cân đè xuống, thoái lui liên tiếp mấy bước mới ngừng chân lại được. Hách Liên Xương chụp lấy đầu côn cũng nhẹ nhàng hạ xuống đất, đang tính đoạt cây thục đồng côn vào tay, Dương Oai thấy vậy, ba mủi Truy Hồn tiêu trong tay bèn ném lại hướng Hách Liên Xương, ba mủi Truy Hồn tiêu y vốn len lén móc ra chuẩn bị đối phó Châu Tiên Cô, bây giờ thấy Lục Trang bị nguy cơ, bèn ném ra, trên, giữa, dưới người Hách Liên Xương bay lại, Hách Liên Xương thấy ám khí kình lực sung túc, không dám chụp lấy, đành phải tránh né.

Lục Trang thừa cơ vung cây thục đồng côn, múa thành một vòng tròn ba thước, không dám để cho Hách Liên Xương lại gần, cây thục đồng côn của gã dài hai thước, chiếm ưu thế đã nhiều, thêm vào kinh nghiệm phong phú, chỉ thủ không công, nguyên bản Thiếu Lâm La Hán Côn pháp đánh ra, bèn cản trở Hách Liên Xương ở ngoài ba thước. Hách Liên Xương một thân tuyệt kỹ, lại chẳng xáp được vào gần người gã, vừa hận vừa gấp. Mấy gã tiêu sư bị thương nhẹ hơn đồng bọn cũng xách đao chạy lại, giáp công một bên Hách Liên Xương và Châu Tiên Cô, tuy không oai hiếp được gì, nhưng thình lình chọt vào một đao cũng làm cho Hách Liên Xương và Châu Tiên Cô tay chân lúng túng, Hách Liên Xương và Châu Tiên Cô đã mấy lần quay đầu lại tính hạ độc thủ giết quách cho xong, có điều bọn họ đã lùi lại một bên, Lục Trang và Dương Oai lại cứ bám dính Hách Liên Xương và Châu Tiên Cô hai người không chịu buông ra, mấy gã tiêu sư có cơ hội lại thừa cơ đâm vào chỗ yếu hại của hai người, đánh không trúng bèn chạy lùi lại, phá cho Hách Liên Xương và Châu Tiên Cô hai người tâm thần bất định, vừa tức vừa gấp rút, quả đúng là “Diêm Vương dễ chọc, tiểu quỹ khó vờn”.

Bấy giờ cuộc diện giữa Dương Oai và Châu Tiên Cô đã bắt đầu rõ ràng ra, Châu Tiên Cô công ít mà thủ nhiều, chiêu số chậm lại, nội lực của mụ vốn thâm hậu hơn Dương Oai xa, nhưng rốt cuộc cũNg là hạng nữ lưu, thêm vào vai bên trái bị thương, lại thêm tuổi tác, bên cạnh lại có người cứ đâm lén bất thần, càng lúc càng lọt sâu vào thế hạ phong, nhưng mụ ta vẫn còn hung hãn dị thường, nhất thời Dương Oai cũng chẳng làm gì được mụ. Hách Liên Xương và Lục Trang nhất thời cũNg đánh ngang ngửa nhau, võ công của Hách Liên Xương vốn cao hơn Lục Trang xa lắc, nhưng lão bị thanh Kim Thương của Vi Thiên Bá đâm trúng, bị thương không nhẹ, lại tay không đối địch, mỗi lần đánh ra một quyền là chỗ bị thương lại nhói lên, nếu bình thường, trong vòng mười chiêu Lục Trang đã bại dưới tay lão. Đã mấy lần lão thi triển công phu Thiên Sơn Tuyết Ưng trảo tính đoạt lấy cây thục đồng côn, nhưng đềy bị Lục Trang tránh được, gã Lục Trang này cũNg chẳng phải là kẻ tầm thường, xuất thân vốn là đệ tử Thiếu Lâm, nội công đã luyện đến mức hỏa hầu, Thiếu Lâm La Hán côn pháp của gã luyện đã đến mức lư hỏa thuần thanh, thi triển ra phòng thủ chặt chẻ gió vào không lọt, Hách Liên Xương không làm sao được với gã.

Dương Oai đánh nhau được một hồi, từ từ ngộ ra được không ít kinh nghiệm, thanh Bát Quái đao trong tay càng lúc càng sử đắc tâm đắc ý, vung múa theo ý, chiêu thức có cương có nhu, biến hóa vạn đoan. Thêm vào đó, y tuổi trẻ sức mạnh, thân ôm hai thứ võ công tuyệt học Thái Cực môn và Bát Quái môn hai nhà, chiếm chắc thượng phong, có điều muốn thắng Châu Tiên Cô cũng không phải là chuyện dễ, y thấy Lục Trang đánh nhau với Hách Liên Xương đã bắt đầu thấy muốn thua, tuy tạm thời chưa có nguy hiểm tính mạng, nhưng cũng chỉ toàn là nhờ mấy tên tiêu sư một bên trợ giúp. Thế là y len lén móc ra một mủi Truy Hồn tiêu cầm trong tay, gầm lên một tiếng tranh vào trung cung, Bát Quái đao trong tay phải chém lên đầu Châu Tiên Cô, bàn tay trái một chiêu Mãnh Hỗ Hạ Sơn đánh tới giữa ngực mụ. Châu Tiên Cô thấy thế, trong lòng ngấm ngầm mừng rỡ, vung cây dọc tẩu chận ngang thanh Bát Quái Đao, bàn tay trái vận nội lực trong người lên đánh tới bàn tay trái của Dương Oai, bụng nghĩ, tên tiểu tử lần này không chết cũng mất đi hết nửa mạng sống ! Hai bàn tay hai người vừa chạm vào, mọi người bèn nghe Châu Tiên Cô rú lên một tiếng thê thảm, chỉ thấy mụ ta loạng choạng thoái lui bảy tám bước, đưa bàn tay trái lên nhìn, lòng bàn tay đã bị lũng một lỗ lớn máu chảy ròng ròng, đau muốn ngất luôn ra mặt đất.

 

 

Dương Oai cũng bị mụ đẩy ngược lại bảy tám bước, trước ngực như muốn nổ bùng ra, khó chịu đến mức không thở nổi, vội vã hít vào mấy hơi thở, điều hòa nội tức. Bụng nghĩ: Con mụ già này vẫn còn lợi hại như thế. Châu Tiên Cô trúng phải ám toán của Dương Oai, giận quá nói:

– Thằng tiểu tạp chủng kia, lão nương hôm nay liều mạng với mi.

Nói xong cũng chẳng thèm băng bó vết thương, như một con cọp cái phát điên chồm lại Dương Oai. Dương Oai thấy mụ mặt mày hung dữ, bất giác lấy làm sợ hãi, vội vã vung bàn tay trái lên, Truy Hồn tiêu xẹt lại chỗ mụ, bàn chân thì lập tức triển khai Ngũ Hành Bát Quái bộ tránh qua một bên, nhưng không dám tiến tới, Châu Tiên Cô như điên như cuồng nhắm tới Dương Oai đánh liền mười mấy chiêu, rồi do mất máu quá nhiều, lao lụy quá độ dần dần chậm lại. Dương Oai thấy thời cơ phản kích đã tới, bèn chiêu nào chiêu nấy tranh công, tay trái chưởng tay phải đao hợp kích, chiêu này nhanh hơn chiêu trước, như sóng dữ xô tràn ập tới, Châu Tiên Cô tựa như chiếc lá bập bềnh trong làn mưa gió. Hách Liên Xương thấy Châu Tiên Cô bị nguy, đã mấy lần muốn nhảy qua, đều bị Lục Trang và mấy gã tiêu sư liều mạng ngăn lại, Bọn Lục Trang cũng đã thấy rõ cuộc diện trước mắt, chỉ cần bọn họ trì kéo Hách Liên Xương một chỗ, Dương Oai giết xong Châu Tiên Cô, Hách Liên Xương cũng sẽ theo gót mụ ta xuống âm tào địa phủ không lâu sau đó.

Dương Oai nhắm chính xác chỗ hở của Châu Tiên Cô, một chiêu Thái Sơn Áp Đỉnh từ trên không chém xuống, thế như lôi đình vạn cân, Châu Tiên Cô không sao được phải sử chiêu Hoành Giá Kim Lương đưa cây dọc tẩu lên đở, Dương Oai đã sớm liệu được chiêu này của mụ, một chưởng chém tới Đàn Trung huyệt của mụ, vừa nhanh vừa chính xác, mạnh mẻ ngàn cân. Châu Tiên Cô bàn tay trái vai trái đều bị trọng thương, không còn cách nào đưa lên phòng ngự, làm sao còn chịu cho nổi ? Nhát chưởng ấy của Dương Oai đánh trúng phóc vào người mụ, Châu Tiên Cô la lên một tiếng thảm thiết, như một con diều bằng giấy, bay ra ngoài xa một trượng, thanh Bát Quái đao trong tay của Dương Oai như ảnh tùy hình bay theo, cắm ngay vào giữa ngực mụ. Châu Tiên Cô rú lên vài tiếng thê thảm rồi ngã gục xuống không cục cựa, kết thúc một cuộc đời tội ác đầy dẫy của mụ. H’ach Liên Xương nghe mấy tiếng la thất thanh của Châu Tiên Cô bèn biết ngay tình hình không xong, chẳng cần biết ra sao, dùng hết toàn lực một chưởng đánh vào cây thục đồng côn của Lục Trang, Lục Trang phấn khởi thần oai, hai tay nắm chặt cây thục đồng côn cũng dùng hết sức đánh tới lão. Chỉ nghe a lên một tiếng, Lu,c Trang bị nội lực của Hách Liên Xương đánh trên cây thục đồng côn chấn lui liền liền, cây thục đồng côn dội ngược lại đánh mạnh vào giữa ngực gã, Lục Trang mửa ra một búng máu, rồi bất tỉnh ngay ra mặt đất, bọn tiêu sư hối hả chạy lại, ôm lấy gã thoái lui.

Hách Liên Xương xông lại trước mặt Châu Tiên Cô, thấy mụ đã chết, bèn rống lên một tiếng, như cọp gầm núi rừng, chấn động mọi người hai lỗ tai lùng bùng cả lên, Hách Liên Xương nghiến hai hàm răng côm cốp, nhìn lom lom hung dữ vào Dương Oai, cặp mắt như muốn nổ lửa, thân hình bay bỗng lên, hai bàn tay từ trên không nhắm tới Dương Oai đẩy mạnh lại, chưởng phong như bài sơn đảo hải. Dương Oai đứng tấn ổn định, đợi lão vừa đến trước mặt, thình lình một chiêu Bàn Long Nhiêu Bộ nhanh như chớp lòn ra sau lưng lão, bàn tay phải đánh ra, thuận theo sau lưng lão tống tới, Dương Oai chiêu này tên là Thuận Thủy Thôi Châu, là chiêu số dùng chữ Bát trong Thái Cực quyền, tá lực đả lực, có thể dùng bốn lạng để đẩy ngàn cân, Hách Liên Xương bị Dương Oai nhát chưởng đó đánh sau lưng, chân đứng không vững, như một con diều đứt giây bay ra xa, đụng vào cây cổ thụ lớn bằng miệng chén, mửa ra một búng máu rồi nằm lăn ra mặt đất, chỉ thấy cây cổ thụ kêu răng rắc mấy tiếng liên tiếp rồi đổ ập xuống, Hách Liên Xương lồm cồm tính bò dậy, bọn tiêu sư đã xông lại trước mặt, tay đưa lên, đao chém xuống, bằm lão ra thành trăm ngàn mãnh vụn, Hách Liên Xương cũng một mạng ô hô ai tai.

Hách Liên Xương chết rồi, ngay cả Dương Oai cũng có chỗ bất ngờ, y cứ ngỡ phải trải qua thêm một trường ác đấu sống chết, nào ngờ chỉ một chiêu lão đã bị bại trận, như thế đó, mọi người lại càng bội phục Dương Oai sát đất, bọn họ có ngờ đâu rằng Hách Liên Xương vốn đã ngoài mặt hung dữ bên trong yểu xìu, như giây cung đã đi quá đà. Lão trước hết đã bị mủi thương của Vi Thiên Bá đâm thủng ngực, thương tích không nhẹ gì, lúc nãy đánh nhau với Lục Trang và đám tiêu sư, lại đụng vào vết thương, thêm vào lại đối một chưởng với Luc Trang, sức lực đã cùng tận, do đó bị Dương một chưởng đánh bay ra ngoài. Cũng là vì Thiên Sơn nhị đạo làm ác đã nhiều, mới có kết quả như thế, quả đúng là “ác hữu ác báo, thiện hữu thiện báo, bất thị bất báo, thời hậu vị đáo”. Thì ra, trước khi Thiên Sơn nhị đạo cướp tiêu đã thám thính kỹ lưỡng đâu vào đó, biết rằng ngoài Vi Thiên Bá, Lục Trang và Tống An ra, không hề có thêm cao thủ nào, bọn họ hai người võ công cao cường, lại thêm một đám lâu la mới thu phục, do đó mà không xem bọn Oai Viễn tiêu cuộc vào đâu, nghênh ngang đón đường cướp tiêu, cứ ngỡ ra thò tay ra là lấy đồ, ngờ đâu trong Oai Viễn tiêu cuộc lại lòi raDương Oai một tay cao thủ cỡ đó, ngay cả bọn Lục Trang cũNg không ngờ võ công của Dương Oai lợi hại đến mức như vậy, trong cơn nguy cấp lại cứu được tính mạng của mọi người.

Bấy giờ cường địch đã trừ xong, Dương Oai cũng mệt lã ngất ngư, y ngồi phệch ra đất, tay chân thân thể như mất đi cả sức lực, đầu hôn mắt hoa, cơ hồ như muốn ngã lăn ra. Trận này tuy Oai Viễn tiêu cuộc thắng được, tổn thất cũng cực kỳ trầm trọng, ai ai cũng đều bị thương, có hơn hai chục gã tiêu sư táng mạng, ai nấy đều sức cùng lực kiệt, xe tiêu khắp nơi đâu đâu cũNg la liệt thi thể, máu chảy thành sông, người thì cụt tay kẻ thì đứt chân, có người đầu cũng chẳng còn, thê thảm không nỡ nhìn vào. Dương Tiêu lấy bồ câu đưa thư trong xe tiêu ra phát tín hiệu khẩn cấp cầu cứu, chỉ huy mọi người đem Lục Trang và Vi Thiên Bá đưa lên xe lớn, chất thi thể đám tiêu sư lên xe tiêu, chầm chậm ra khỏi hang núi, quay trở về huyện Bảo Định dưỡng thương. Dương Oai thấy cây dọc tẩu của Hách Liên Xương và cây gậy của Châu Tiên Cô rất trầm trọng, lại chẳng sợ đao kiếm, biết là bằng thép ròng, bèn đem theo luôn với mình. Đợi cho đến ngày hôm sau, Lục Trang và Vi Thiên Bá mới tỉnh lại, có điều chẳng thể nào động đậy gì được, hai người nằm trên giường luôn suốt hai tháng trời mới ngồi dậy đi đứng. Mấy ngày sau đó, mấy tay viện thủ trong tiêu cuộc lục tục kéo đến huyện Bảo Định, Dương Oai bấy giờ mới đem người tiếp tục thượng lộ. Trận đó Dương Oai thanh danh lừng lẫy, oai chấn giang hồ, làm cho bọn thổ phỉ cướp tiêu phải kinh hồn táng đởm, do đó trên đường đi bình an vô sự, thuận lợi đến nơi đến chốn.

 
Nguyên tác: A Chí
Dịch giả: Lê Khắc Tưởng

 

Bài Cùng Tác Giả:

0 Bình luận

Bình Luận