Giang Hồ Kỳ Tình Lục – Chương 45. Thanh Thành mắc oan [2]
Ngày hôm sau, thuyền tiếp tục đi về hướng tây, được hai ngày thì vào lưu vực sông Miên giang, chỗ này có hai tòa núi trứ danh, một là núi Thanh Thành, còn tòa kia là núi Nga My, lừng danh thiên hạ với câu “Nga My thiên hạ tú, Thanh Thành thiên hạ u”, núi Nga My chỗ giáp giới giữa sông Miên và sông Đại Độ, còn Thanh Thành thì trên miền thượng du sông Miên, ở phụ cận Thành Đô Quán huyện, dựa vào ngọn Miên Sơn, mặt xoay về hướng bình nguyên Tứ Xuyên, bốn bề rừng núi xanh um, quanh năm không tàn tạ, núi non nhấp nhô trùng trùng điệp điệp, hình dánh như thành quách, do đó mà có tên là Thanh Thành. Núi Thanh Thành là nơi phát dương đạo giáo nổi danh trong nước, tương truyền cuối đời Đông Hán người sáng lập ra Đạo giáo là Trương Đạo Lục, còn có tên là Trương Lục, từng ở nơi này khai đàn giảng đạo, người muốn vào đạo chỉ cần nạp năm đấu gạo là được, người ta gọi là đạo năm đấu gạo, phụng thờ Lão Tử là giáo chủ, lấy chuyện tu luyện trường sinh bất lão làm tông chỉ, sau này được gọi là Đạo giáo, người đời sau gọi Trương Lục là Thiên Sư. Lúc đó trên núi Thành Thành có một ma vương pháp lực vô biên, thống lành bọn yêu ma quỹ quái cư trú ở đó, chuyên tàn hại bách tính, Trương thiên sư bèn thi triển thần thông, gọi lôi công điện mẫu lại đánh phá quần ma, ma vương đem đá về cản đường, Trương thiên sư vung kiếm chém ngang, tảng đá bèn vỡ ra thành ba khối, biến ra thành Tam Đảo Thạch của thời nay, còn có tên là Hàng Ma thạch, ma vương thấy vậy bèn chạy trốn, Trương thiên sư đuổi tới tận sau núi, ném họa phù, châu bút lại ma vương, chỗ bút ném lại đá núi nứt ra làm thành một khe núi sâu hai chục trượng rộng sáu trượng, từ trên núi nứt xuống tới tận chân núi, chính là nơi chúng ta gọi là Trịch Bút Tào. Ma Vương địch không lại Trương thiên sư, không có đường đi, đành phải đầu hàng, từ đó bách tính mới được an ổn, Trương thiên sư bèn sáng lập ra Đạo giáo ở đó, rồi bay lên trời thành thần tiên. Về sau Đạo giáo ở núi Thành Thành hưng thịnh lên, núi Thanh Thành có ba mươi sáu ngọn, đạo quan như rừng, có hơn bảy chục tòa, xưng là Đệ Ngũ Động Thiên của Đạo giáo, sau này đạo sĩ trên núi Thanh Thành bắt đầu tập võ bèn dần dần thành ra một phái trong giang hồ__có tên là Thanh Thành, phái Thanh Thành đời này qua đời kia cư trú trên núi, bởi vì kế thừa Đạo giáo do đó ai nấy đều là đạo sĩ. Tòa Cổ Thường Đạo quan trên núi Thanh Thành xưng là Thiên sư động, là nơi Trương Lục năm xưa bắt đầu khai đàn giảng đạo, thời nhà Tùy bắt đầu kiến lập đại điện, mới đầu gọi là Diên Khánh quan sau này đổi lại thành Cổ Thường Đạo quan, là nơi chưởng môn các đời cư trú. Cổ Thường đạo quan kiến lập trên tầng cao nhất của cao đài ba tầng, tùy theo địa thế, cao nhất là Thiên sư điện, cung phụng thần tượng của Trương Đạo Lục, tầng giữa là Tam Hoàng điện, cung phụng Hiên Viên, Phục Nghi, Thần Nông, tầng dưới là Tam Thanh điện, cung phụng Linh Bảo đạo quân, Khai Thủy Thiên Tôn và Thái Thượng lão quân. Cửa lớn phía trước Tam Thanh điện có khắc hai hàng đối liên: “Nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật; địa pháp thiên, thiên pháp đạo, đạo pháp tự nhiên”, hàm nghĩa của hai câu đối chính là cảnh giới tối cao mà đạo gia truy cầu.
Dương Thông ra khỏi thuyền, nhắm hướng núi Thanh Thành đi lại, chỉ thấy dãy núi nguy nga, Cổ Thường đạo quan đám đại điện chiếu lóng lánh trong đám cây rậm rạp âm u, xa xa thấy có mái ngói các góc uốn lượn, rường cột vẽ rồng vẽ rắn, Cổ Thường đạo quan hùng cứ trên đài cao, khí thế phi phàm. Dương Thông đến đầu đường chỗ lên núi Thanh Thành, thấy đường lên núi không có ai canh gát, cảm thấy kỳ quái, phái Thanh Thành là một trong mười đại môn phái trong giang hồ, trên dưới gần ngàn người, sao lại không thấy có ai canh giữ đường đi nhĩ ? Y đi dọc theo thềm đá lên núi, vừa đi được hơn mười thước, thình lình ngửi thấy có mùi máu tanh bèn đi lần theo hướng có mùi đó tìm tới, y vừa chuyển qua sau một tảng đá lớn lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững người ra, chỉ thấy có hai gã đạo sĩ trẻ tuổi nằm ngay đơ ra sau tảng đá, Dương Thông vội vàng lật thi thể lại xem xét, thấy cổ họng hai người bị lưỡi đao hoặc kiếm bén nhọn cắt đứt, máu tươi vừa mới đông lại, xem ra bị giết cách đó không lâu, xem mặt mày hai người bình thường yên ổn, chính là bị hung thủ giết chết lúc nào không hay, đến chết còn không có chút phản ứng. Dương Thông từ vết cắt phán đoán hung thủ ra tay cực kỳ nhanh nhẹn, vũ công cực kỳ cao thâm, không những thế còn rất ác độc, một chiêu là làm người ta mất mạng. Y nghĩ bụng:
– Xem ra phái Thanh Thành có kình địch lại rồi.
Dương Thông bèn vội vã triển khai khinh công chạy lên núi, y vừa chạy được hơn mười mét, lại thấy có hai gã đạo sĩ nằm gục bên tảng đá vệ đường trong đám cỏ,cũNg bị người cắt đứt cổ họng, vẻ mặt cũNg giống như hai gã đạo sĩ kia, y gấp rút chạy tiếp, lên được lưng chừng núi, đã phát hiện thi thể của hơn mười đạo sĩ, có người bị binh khí sát hại, đều là do lưỡi đao hoặc kiếm cắt đứt cổ họng, có người bị chưởng lực sát hại, chỗ bị trúng có dấu ấn đen như tro, như là bị lữa thiêu vậy, chỉ dựa vào nhát chưởng đó là biết, hung thủ vũ công cao cường đến mức nào, không những vậy đa phần chính là môn Thiết Sa chưởng kỳ độc thiên hạ. Xem ra đám đạo sĩ này đều bị kẻ địch thình lình tập kích, không có dấu hiệu gì phản kháng, hiển nhiên địch thủ vũ công quá cao không những thế còn không chỉ một người. DưƠng Thông nghĩ thầm:
– Trên núi không nghe có động tĩnh gì, không lẽ trên đó cũng xảy ra bất trắc sao ?
Y bèn tăng cường cước bộ chạy lên núi.
Dương Thông vừa qua khúc quanh chỗ tảng đá bên đường, thình lình sau tảng đá một thanh kiếm đâm ra bất ngờ, DưƠng Thông lúc này đã có phòng bị, thụt người lại tránh thanh trường kiếm đâm tới, tay phải thuận thế đánh ngược lại một chưởng, trúng vào bàn tay đang cầm kiếm, chỉ nghe có tiếng người kêu lên thảm thiết, tiếp theo đó tiếng thân người đụng vào tảng đá phía sau, lập tức táng mạng. DưƠng Thông cảm thấy kỳ quái, hung thủ làm sao quá tệ không chịu nổi một chiêu của mình ? Vừa rồi y chỉ dùng có ba thành chưởng lực, ý chỉ muốn chấn thanh trường kiếm ra khỏi tay người tập kích, còn chuẩn bị thêm một phen ác đấu, do đó y đã vận nội lực vào bàn tay, đứng đó chờ sẵn. Dương Thông vội vã nhảy ra sau tảng đá xem xét, bất giác thộn mặt ra kinh ngạc sững sốt, chỉ thấy người vừa tập kích mình là một gã đạo sĩ, ước chừng ba chục tuổi, râu đen mặt trắng trẻo, đạo bào cũng giống như những đạo sĩ bị chết dưới núi, y biết mình vừa lỡ tay giết lầm người, vội vàng nhảy lại gần xem kỹ, chỉ thấy đầu của gã đạo sĩ đụng vào tảng đá máu đang tuôn xối xả, y đưa tay lại bắt mạch thì đã chết lúc nào. Dương Thông chính đang kinh hồn chưa kịp trấn tĩnh thình lình nghe có tiếng la run rẫy từ trên đầu:
– Giết chết người rồi! Giết chết người rồi! Mau lại đây!
Dương Thông giật nãy mình ngước đầu nhìn lên, chỉ thấy có một tiểu đạo sĩ đang mặt mày tái mét vừa chạy vừa bò lên núi, vừa không ngớt quay đầu lại nhìn Dương Thông, sợ y rượt lại gần mình, Dương Thông thấy vậy trong lòng không ngớt kêu khổ, biết tiểu đạo sĩ vừa thấy tận mắt chuyện ngộ sát vừa xảy ra, thế là y đứng thẳng người dậy hướng về tiểu đạo sĩ lớn tiếng gọi:
– Tiểu sư phụ! Mau quay lại đây! Chú nghe tôi giải thích đã!
Tiểu đạo sĩ đã sợ muốn vỡ mật ra, làm sao còn dám ngừng lại, gã thấy Dương Thông đứng dậy tưởng là y đang tính rượt theo giết mình, lại càng co giò chạy lên, miệng thì vẫn không ngớt la lớn:
– Giết người rồi! Cứu mạng! Mau cứu mạng!
Dương Thông đưa mắt nhìn tiểu đạo sĩ bò lên mười mấy bực thang cấp, chạy thêm chừng trăm mét rồi chớp mắt biến vào trong đám cây rậm rạp, y biết không còn cách nào rượt theo giải thích gì được, chỉ đành thở ra một hơi nghĩ bụng:
– Đợi lát nữa mình giải thích cho đệ tử phái Thanh Thanh biết đầu đuôi cũNg đưỢc.
Có điều Dương Thông thấy gã đạo sĩ kia chết có vẻ nhiêu khê, bị mình đánh có mỗi một chưởng nhẹ nhàng, không những vậy còn không trúng vào chỗ yếu hại đã bị đụng đầu vào tảng đá, chuyện cũng thật khó hiểu, y bèn khom người xuống xem xét kỹ lại thi thể của gã đạo sĩ. Chỉ thấy yết hầu của gã đạo sĩ có một đường cắt ngang hiển nhiên là bị vũ khí sắc bén lướt qua, có điều không sâu lắm, lập tức bèn hiểu ra, thì ra gã đạo sĩ này cũng giống như đám đạo sĩ dưới núi, đã bị lưỡi kiếm cắt ngang yết hầu, có điều vết thương của gã không đến nổi bị chết liền, không chừng lúc đó gã chỉ bị bất tỉnh ra đó còn chưa chết đi, sau đó rồi tỉnh lại, chắc là cổ họng đã bị cắt không thể gào lớn cảnh báo, bèn lồm cồm chạy lên núi báo tin, có điều gã ra máu quá nhiều thân thể suy nhược, chỉ bò lên tới lưng chừng núi thì thấy Dương Thông đang chạy lên, gã cho là DưƠng Thông là đồng bọn của hung thủ do đó núp sau tảng đá tính đâm lén DưƠng Thông, có điều lúc này gã đã hết hơi hết sức, do đó bị chưởng lực của DưƠng Thông đụng vào, chấn cho bay tới tảng đá đụng đầu vào đó mới xảy ra chuyện vừa rồi.
Dương Thông đã hiểu chân tướng sự tình ra sao, bèn hướng về đạo sĩ lạy một lạy khấn:
– Đạo trưởng, tôi nhất thời lỡ tay giết ông, xin ông yên lòng mà đi, tôi nhất định sẽ tra xét cho ra hung thủ báo thù cho ông.
Dương Thông an táng cho đạo sĩ đâu vào đó bèn đi lên núi, bụng nghĩ:
– Đợi lát nữa mình gặp Ngọc Hư chân nhân sẽ giải thích rõ ràng cho ông ta biết, chắc ông ta cũNg là một phái chưởng môn, không lỗ mãng hoạnh họe không chịu nghe lý lẽ.
Thế là y yên bụng đi tới. Y vừa đi được chừng trăm mét bèn nghe có tiếng chân rầm rập rồi có giọng nói già nua hét lên:
– Đứng lại! Ngươi là ai ? Tại sao lại xông lên núi Thanh Thành chúng ta ?
Dương Thông ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy có mười mấy đạo sĩ đang chạy xuống núi, lãnh đầu là một lão đạo sĩ, tuổi tác chừng hơn sáu mươi, tóc búi cao, thân hình nhỏ thó, mặt vàng như nghệ, cặp mắt tinh quang lấp loáng, mủi quặp, chùm râu bạc trắng để dài tới ngực, tay cầm một thanh trường kiếm. Dương Thông đang tính thông báo tên tuổi, một tiểu đạo sĩ đứng bên cạnh lão thình lình chỉ vào mặt y nói:
Sư công, chính là tên ác tặc đã sát hại nhị sư thúc!
Dương Thông nhìn kỹ bèn nhận ra đó chính là tiểu đạo sĩ chạy trốn lên núi lúc nãy. Lão đạo sĩ quay đầu lại hỏi tiểu đạo sĩ:
– Minh Nguyệt, ngươi có nhìn thấy rõ ràng không ?
Tiểu đạo sĩ chỉ DưƠng Thông nói:
– Đúng là hắn rồi! Sư công, con chính mắt trông thấy hắn đánh nhị sư thúc một chưởng, nhị sư thúc bèn đụng vào tảng đá mất mạng.
Lão đạo sĩ nghe nói bèn chỉ về hướng Dương Thông hét lớn:
– Bắt lấy tên ác tặc cho ta!
Mấy gã đạo sĩ nghe lệnh bèn đưa trường kiếm đâm tới Dương Thông, còn mấy gã đạo sĩ khác cùng tiểu đạo sĩ chạy vòng qua mé bên DưƠng Thông nhắm phía dưới núi chạy xuống. Dương Thông một mặt né qua một bên một mặt mở miệng nói:
– Xin chậm lại! Đạo trưởng xin nghe vãn bối giải thích một lời đã.
Lão đạo sĩ cười lạnh nói:
– Đệ tử trong phái chính mắt thấy ngươi sát hại người trong phái Thanh Thành chúng ta, không lẽ ngươi còn tính giảo biện gì nữa ?
Dương Thông vừa tránh mấy gã đạo sĩ đang tấn công tới vừa đáp:
– Đúng thế, vị đạo trưởng đó quả thật bị tại hạ lúc nãy lỡ tay đánh chết, nhưng trong đó còn có ẩn tình …
Lão đạo sĩ còn đang tính nói, bỗng thấy có một gã đạo sĩ chạy lên núi, thở hồng hộc vừa nói với lão:
– Sư phụ … Không xong rồi! Các huynh đệ canh gác dưỚi núi đều đã bị tên ác tặc giết hết!
Lão đạo sĩ nghe nói lập tức nét mặt đầy vẻ sát khí, hét lên:
– Tên ác tặc này giỏi thật! Bắt hắn ngay cho ta!
Đám đạo sĩ nghe nói bèn vội vàng hướng về DưƠng Thông tấn công ráo riết, Dương Thông hai bàn tay liên tục đánh ra, tạt mấy thanh trường kiếm ra ngoài, miệng nói:
– Những người đó không phải tôi giết, đạo trưởng xin nghe tại hạ nói một lời, vản bối là Dương Thông, có chuyện cần kíp muốn gặp Ngọc Hư chân nhân, xin thông báo dùm Ngọc Hư chân nhân, vãn bối gặp mặt ngài sẽ giải thích sự tình đầu đuôi ra sao.
Chỉ nghe lão đạo sĩ hét lớn:
– Bần đạo cứ ngỡ là ai ? Thì ra chính là ngươi cái tên ác tặc cấu kết tà giáo tàn hại đệ tử hai phái Côn Luân, Không Động đồng đạo chúng ta, hèn gì dámxo^ng lên núi Thanh Thành chúng ta hành hung giết người, hôm nay bần đạo phải thay mặt vũ lâm đồng đạo giết tên ác tặc nhà ngươi!
Nói rồi thân hình lắc qua, một chưởng đánh tới Dương Thông. Thì ra lão đạo sĩ này chính là Ngọc Chân Tử, đã từng tham gia Thái Sơn đại hội của Cái Bang, nghe Thiên Hồng đạo nhân nói qua chuyện Dương Thông, bèn cho rằng Dương Thông đã giết người của hai phái, bèn chẳng thèm hỏi thêm điều gì lập tức xông lại hạ sát thủ vào Dương Thông.
Dương Thông thấy lão đạo sĩ vừa ra tay đã đánh vào đầu Bách Hội huyệt của mình, chưởng phong như bài sơn đảo hải ập lại, trong lòng lập tức nổi giận, nghĩ bụng:
– Giỏi thật! Lão đạo sĩ thúi này, chưa biết đen trắng đỏ vàng ra sao đã mắng chửi cho mình một mẻ, rồi hạ độc thủ vào mình, ta mà không cho ngươi biết chút mùi vị e rằng người không biết ta tới đâu.
Y thấy lão đạo sĩ một chưởng đánh lại, bèn ngấm ngầm vận chân khí vào lòng bàn tay, chưởng bên trái đánh ra phá thế vi công của lão, đồng thời chưởng bên phải đưa lên chận, đón lấy chưởng của lão đánh tới, lão đạo sĩ thấy Dương Thông lại dám nghinh thẳng vào nhát chưởng của mình nghĩ thầm trong bụng:
– Tiểu tử nhà ngươi tự mình đi tìm chết!
Bèn gia tăng nội lực nhắm Dương Thông đánh lại, hai người song chưởng đụng vào nhau, chỉ nghe phách lên một tiếng, lão đạo sĩ liên tiếp thoái lui mười mấy bước mới dừng chân lại được, còn Dương Thông thì chẳng thấy động đậy gì, còn đang mỉm cười đưa mắt nhìn lão. Hai người chỉ một chưởng đã phân ra được ai thắng ai thua, Ngọc Chân Tử cảm thấy trong ngực máu nóng đang đảo lộn cực kỳ khó chịu, bấy giờ mới biết Dương Thông lợi hại đến đâu. Dương Thông cười nhạt nói:
– Đạo trưởng hiện tại có thể thông báo dùm cho tại hạ một tiếng được không!
Ngọc Chân Tử biết nội lực của mình không phải là đối thủ của Dương Thông, lão bị mất mặt trước bao nhiêu đệ tử phái Thanh Thành, lập tức chuyển xấu hỗ qua tức giận, soẹt một tiếng rút ngay thanh trường kiếmra hét lên:
– Ngươi muốn lên núi … Phải hỏi thanh trường kiếm trong tay ta có chịu hay không!
Nói rồi đảo trường kiếm đâm tới Dương Thông, lão biết mình nội lực không bằng đối phương bèn tính chuyện tỷ thí bằng kiếm pháp, lấy lại mặt mày. Dương Thông thấy lãO đạo sĩ trường kiếm tinh quang lập lòe, biết là một thanh bảo kiếm, trong người y chỉ có cây tiêu của Kim Châm Thánh Thủ tặng cho, chẳng còn thứ vũ khí khác, sợ bảo tiêu bị hư tổn bèn quay ngưỜi nhìn quanh bốn bề, thấy bên đường có nhánh cây bèn lắc người lại cầm nhánh cây lên nói:
– Được! Tại hạ sẽ dùng nhánh cây này lãnh giáo cao chiêu của đạo trưởng đây! Mời!
Nói rồi y đảo nhánh cây qua, ngưng thần ứng chiến. Nhánh cây này y đối phó đám người này không có gì khó khăn, lúc nãy qua nhát chưởng y đã biết nội lực của đạo sĩ không phải là đối thủ của mình do đó y mới dám dùng nhánh cây đối địch.
Ngọc Chân Tử thấy vậy tức muốn vỡ bụng ra, còn nghĩ là Dương Thông có ý muốn khinh thường mình, nghĩ bụng:
– Được lắm! Đây là ngươi tự tìm đường chết, đừng có trách ta lòng dạ độc ác.
Chỉ thấy lão trường kiếm điểm tới đâm vào cổ họng Dương Thông, Dương Thông thấy trường kiếm của lão ông ông mấy tiếng nghe như sấm động, chiêu này của lão có tên là Thanh Long Xuất Hải, là chiêu số lợi hại trong Huyền Thiên kiếm pháo của phái Thanh Thành, Dương Thông thấy trường kiếm lão lắc qua, lập tức thanh quang bừng chớp lên như điện xẹt, kiếm chiêu vừa nhanh vừa chuẩn. DưƠng Thông thầm nghĩ:
– Lão đạo sĩ thúi này còn có bản lãnh chân thật
Y không dám lơ là, thi triển khinh công nhảy qua tránh, Ngọc Chân Tử không đợi chiêu số sử hết, trường kiếm lật qua, như con rắn rượt nà theo, phiêu nhiên đuổi tới. Chỉ thấy lão sử trường kiếm ra, thanh quang chớp chớp, hàn quang lưu động, rải ra từng lớp từng lớp kiếm ảnh bao trùm lấy chỗ yếu hại của Dương Thông. DưƠng Thông nghĩ thầm:
– Huyền Thiên kiếm pháp của phái Thanh Thành lừng danh thiên hạ, quả nhiên là cực kỳ lợi hại.
Bấy giờ y đã vận nội lực chuẩn bị đâu vào đó, thân hình lắc qua, nhánh cây tùy theo đó vung lên điểm tới Thiếu Thương huyệt trên cổ tay của Ngọc Chân Tử,lúc này y đang dùng Đả Cổng bổng pháp của Đoàn Nhị truyền thụ. Hai người trong thoáng chốc đã qua lại hơn mười chiêu đánh một trận khốc liệt dị thường, Dương Thông từ khi luyện đến đệ ngũ tầng trong Vô Tướng thần công rồi, nội lực như mặt trời lên đỉnh đầu, đạt đến mức ý tới kình tới, thu phát như ý, nhánh cây bình thường trong tay y không khác gì một thanh kiếm. Y có ý muốn xem chỗ ảo diệu của Huyền Thiên kiếm pháp bèn thủ nhiều công ít, Ngọc Chân Tử thấy Dương Tho6ng chỉ có nhánh cây mà đánh với mình ra thành ngang ngửa, lập tức cảm thấy mất mặt vô cùng trước đám đệ tử phái Thanh Thành, kiếm thế biến hẳn, kiếm quang dày đặc lên, ra chiêu lại càng cay độc ngụy dị, kiếm phong ẩn hàm tiếng rồng ngâm cọp hống đánh gần lại Dương Thông. Dương Thông thấy trường kiếm của Ngọc Chân Tử chiêu nào chiêu nấy nhắm vào chỗ yếu hại của mình, nội lực tăng lên cực độ bèn cũng vận nội lực vào nhánh cây, sử ra Đả Cẩu bổng pháp chiêu số, điểm, móc, niêm, dẫn, kéo, tạt, đâm, phát huy tinh hoa của Đả Cẩu bỗng đến mức lâm ly tận cùng, hai người đánh với nhau năm mươi chiêu, Dương Thông dần dần nhận ra đưỢc rõ ràng chỗ ảo diệu của Huyền Thiên kiếm pháp.
Ngọc Chân Tử dùng nội lực huy động oai lực Huyền Thiên kiếm pháp, năm mươi chiêu sau đó, thanh trường kiếm trong tay đã dần dần chậm lại. Còn Đả Cẩu Bỗng pháp của DưƠng Thông tá lực đả lực, chuyên dùng xảo thủ thắng, thêm vào đó nội lực của y hùng hậu, dần dần chiếm thượng phong, y xem đúng vào một chỗ hở của Ngọc Chân Tử, giả bộ để sườn bên phải lộ ra, Ngọc Chân Tử thấy đánh lâu không được gì trong lòng đã bồn chồn phiền não không sao bình tâm được, lão thình lình thấy Dương Thông có chỗ đánh vào lập tức mừng rỡ khôn xiết, trường kiếm một chiêu Lưu Tinh Hãn Nguyệt đâm thẳng lại sườn phải của y, chiêu đó chính là chỗ tinh diệu của phái Thanh Thành, lợi hại cực kỳ. Dương Thông thấy Ngọc Chân Tử đâm kiếm thẳng vào, ngấm ngầm vận nội lực vào nhánh cây, y đợi trường kiếm đâm gần tới người chừng năm tấc, nhánh cây thình lình lật qua, như một cây gậy cứng ngắt dùng tự quyết niêm đè lên trường kiếm của Ngọc Chân Tử, giữ cứng trường kiếm của lão ở đó, đồng thời bàn tay trái nhanh như chớp giựt đánh ra, đụng tới trước ngực Ngọc Chân Tử, lão đâm ra một kiếm thình lình thấy thanh kiếm của mình dính vào nhánh cây của đối phương như bị nam châm hút, không những thế còn như bị tảng đá ngàn cân đè lên, lập tức biết chuyện không hay, đợi đến lúc lão tính vận nội lực kéo trường kiếm lại, chưởng phong của Dương Thông ào ào như cuồng phong bão táp lại, đành phải cắn răng đưa bàn tay trái đánh ra, đụng vào chưởng trái của Dương Thông. Hai người song chưởng đụng nhau, Ngọc Chân Tử cảm thấy nội lực của Dương Thông như bài sơn đảo hải tràn tới người mình, ép vào lồng ngực muốn ngạt thở, chỉ còn nước thụt chưởng nhảy lùi về phía sau, Dương Thông thừa cơ nhánh cây móc lên, chụp thanh trường kiêm của lão vào tay. Dương Thông có ý muốn làm tỏa nhuệ khí của lão đi một chút, thấy mục đích đã đạt được bèn cầm kiếm bước lại nói:
– Vãn bối mạo phạm nhiều, xin đạo trưởng tha lỗi, phiền đạo trưởng thông báo một tiếng, vãn bối phụng mệnh ân sư lại đưa thư, phải giao tận mặt cho Ngọc Hư chân nhân mới được.
Nói rồi đưa trường kiếm tới trước trả lại cho Ngọc Chân Tử.
Ngọc Chân Tử cầm thanh trường kiếm trong tay, mặt mày lúc trắng nhợt lúc xanh mét, thình lình xấu hỗ đổi qua tức giận hướng về Dương Thông hét lên:
– Hừ! Ngươi tính mưu hại chưởng môn bản phái sao ? Không dễ dàng như thế! Mọi người xông hết lên! Giết tên ác tặc này quách!
Nói rồi lão tung người lên không, trường kiếm đâm thẳng lại mắt của Dương Thông. Bọn đệ tử Thanh Thành nghe lệnh bèn nhao nhao rút trường kiếm ra hè nhau vây quanh lại Dương Thông. Dương Thông thấy tình hình như vậy nổi giận mắng lên:
– Lão mủi trâu này thật không biết xấu hỗ!
Nói rồi người nghiêng qua xông tới một gã đạo sĩ bên cạnh, bàn tay lật qua, chụp lấy mạch môn trên cổ tay gã, thuận thế kéo gã lại chận ngang trước mặt mình, đem gã làm tấm thuẫn bài, đồng thời nhanh như chớp điểm vào huyệt đạo của gã, đoạt lấy trường kiếm, bấy giờ trường kiếm của Ngọc Chân Tử và của bảy tám đạo sĩ kia cũng đâm tới trước mặt Dương Thông, thấy đạo sĩ nằm trong tay y, sợ làm tổn thương gã, mọi người bèn giữ cứng đơ trường kiếm lại, Dương Thông thừa cơ ném gã đạo sĩ về Ngọc Chân Tử cười nói:
– Tiếp lấy này!
Vừa nói vừa ngấm ngầm vận nội lực vào trường kiếm, trường kiếm làm thành một đạo kiếm quang, liên tiếp đâm tới mấy gã đạo sĩ,chỉ nghe tinh tang một trận tiếng động vang lên, có người thì bị trường kiếm chém gãy, có người thì bị ymo’c trường kiếm bay lên không trung, đám đạo sĩ thấy Dương Thông lợi hại quá chừng, sợ quá nép qua hết một bên né tránh, Dương Thông thừa cơ bèn chạy thẳng một mạch lên núi. Ngọc Chân Tử đón gã đạo sĩ bị Dương Thông ném lại xong, vội vàng xách kiếm đuổi theo, lão vừa chạy vừa la lên om sòm:
– Chận tên ác tặc lại!
***
Dương Thông triển khai khinh công đi như bay lên núi, môn khinh công Bát Bộ Hãn Thiền của y là tuyệt kỹ của Vũ Đang, thêm vào nội lưc hùng hậu, chớp mắt đã bỏ đám đạo sĩ ra sau xa lắc, tuy trên đường cũng có vài gã đạo sĩ nhảy ra chận đường, có điều bọn họ làm sao là đối thủ của Dương Thông, thoáng chốc đã bị y điểm huyệt nằm lăn ra đó, chớp mắt Dương Thông đã xông lên đến trước Tam Thanh điện.
Một lão đạo sĩ tuổi tác chừng hơn năm mươi lãnh đầu mười mấy đạo sĩ chống kiếm chận trước Tam Thanh điện, Dương Thông bèn dừng chân lại, y thấy lão đạo sĩ tóc ba búi, mặt mày đỏ hồng, đạo bào vải thô màu vàng, dưới cằm chòm râu thưa màu đen, mục quang thì sáng như điện, Ngọc Chân Tử phía sau lưng Dương Thông đã la lên gọi:
– Ngọc Thanh sư đệ! Mau mau chận tên ác tặc lại!
Lão đạo sĩ nghe gọi, trường kiếm trong tay múa lên, kiếm đi hình long xà, kiếm quang như lụa, đâm thẳng tới bụng Dương Thông. Dương Thông thấy lão xuất thủ trầm ổn, biết là kình địch, đành phải đưa trường kiếm gạt trường kiếm của lão ra, lão đạo sĩ được gọi là Ngọc Thanh thân thủ bất phàm, trường kiếm lia ngang, kiếm đi nghiêng qua, biến chiêu như điện, lại đâm tới Thông Cốc huyệt của Dương Thông, Dương Thông chỉ còn cách đưa kiếm lên nghinh chiến, Ngọc Chân Tử bấy giờ cũng đã rượt tới trước Tam Thanh Điện, xách trường kiếm xông vào giáp công Dương Thông. Dương Thông trong bụng nổi nóng nghĩ thầm:
– Giỏi thật! Đám Thanh Thành các ngươi thật không biết điều, không nghe ta giải thích cũng còn được đi, hai tên đạo sĩ nhà ngươi lại xông vào đánh ta, đừng có trách ta không khách khí gì nữa.
Thế là Dương Thông bèn thi triển Vũ Đương kiếm pháp do Đoàn Nhị cùng với Ngọc Tiêu kiếm pháp của Kim Châm Thánh Thủ truyền thụ, đánh nhau với hai người, chỉ thấy ba thanh trường kiếm tung hoành đảo lộn như tuyết hoa bay múa, ba người đánh với nhau một trận ác liệt dị thường. Thất Tuyệt kiếm pháp của Vũ Đương bao la tinh hàm, biến hóa đa đoan, trầm ổn ác liệt, còn Ngọc Tiêu kiếm pháp thì ngụy bí cực kỳ, âm trầm quái dị, môn khinh công Bát Bộ Hãn Thiền của y là thứ nổi danh ngang với Nhất Lô Độ Giang của Thiếu Lâm, bất kể bộ pháp, thân pháp biến hóa đều ảo diệu khôn tả,thêm vào đó nội lực và vũ học tu vi của y đã tấn bộ rất nhiều, khinh công vừa sử ra, thân hình qua lại nhởn nhơ như cá lội nước. Chỉ thấy Dương Thông trường kiếm như gió, kiếm chiêu cay độc ác liệt, thân hình nhấp nhô qua lại, biến hóa cực độ, giữa hai thanh trường kiếm xuyên qua xuyên lại như bưỚm xuyên hoa tiêu sái tự như. Hai lão đạo sĩ nhất thời chẳng làm gì được y, ba người đánh nhau được hơn ba mươi chiêu, Dương Thông thình lình sực nhớ Đoàn Nhị lúc ra đi có dặn dò mình lên núi phải dùng lễ bái kiến, bèn một mặt đánh một mặt lớn tiếng nói:
– Vãn bối Dương Thông, phụng mạng ân sư Cái Bang Đoàn bang chủ lại đây đưa thư, xin được gặp mặt bái kiến Ngọc Hư chân nhân!
Miệng y vừa la, trường kiếm trong tay vẫn tiếp tục đánh không hề sai trật, Dương Thông nói những lời đó ra là đã dùng nội lực truyền vào, thanh âm không ngớt vọng ra ngoài xa, cho dù là ngoài một dặm cũNg vẫn còn có thể nghe được, y liệu chừng nếy Ngọc Hư Tử còn trên núi, chắc chắn là sẽ nghe tiếng mình nói.
Dương Thông bấy giờ chân khí luồn vào sóng kiếm, thanh trường kiếm bình thường trong tay y đã biến ra bảo kiếm chẻ vàng cắt ngọc, chỉ thấy trường kiếm vừa chém vừa cắt ngang vừa đâm vừa tạt, kiếm khí như lụa, kiếm quang như giải thất luyện, chỉ đông đánh tây lúc thì hướng nam lúc thì hướng bắc, lâm ly tận trí, đánh tới chỗ hứng chí, trường kiếm như lôi đình vạn cân, thế như muốn nuốc cả núi sông. Hai lão đạo sĩ trường kiếm đụng vào của y cảm thấy hỗ khấu đau đớn kịch liệt, trường kiếm xém nữa là bay ra khỏi tay, bèn không dám chính diện đánh nhau với y, do đó cứ chạy vòng vòng cùng y du đấu, trường kiếm trong tay DưƠng Thông đánh cho hai tay đại cao thủ phái Thanh Thành tay chân luống cuống, đám đệ tử đứng đó mặt mày kinh hãi ngẫn ngơ, bọn họ thấy Dương Thông chỉ bất quá là một thiếu niên còn chưa đến hai mươi tuổi, lại đánh cho hai bị tiền bối vũ công cao cường của bản phái thành ra thê thảm dường đó, thật không còn dám tin vào cặp mắt của mình. Bấy giờ phái Thanh Thành cũng đã sớm có đệ tử chạy vào Cổ Thường Đạo quan báo cáo sự tình, Dương Thông đánh nhau với hai lão đạo sĩ được một trăm hồi hiệp, dần dần chiếm được thượng phong, y đánh một phen sướng tay, quên mất lời Đoàn Nhị căn dặn, chỉ nhất tâm muốn đánh bại hai lão đạo sĩ này, tỏa nhuệ khí bọn họ một phen, có biết đâu lúc này hai người đó bị y đánh cho một trận tơi bời, mặt mủi đã mất sạch, oai phong đã bị quét sạch sành sanh, so với bị giết quách đi còn dễ chịu hơn nhiều.
Nguyên tác: A Chí
Dịch giả: Lê Khắc Tưởng
Bài Cùng Tác Giả:
- Bi Ca Hành trong nhạc cổ điển
- Hoàng Hạc Lâu – Thôi Hiệu
- Tương Tiến Tửu – Lý Bạch
- Cẩm Sắt – Lý Thương Ẩn
- Đăng Quán Tước lâu – Vương Chi Hoán
- Vọng nguyệt hòai viễn – Trương Cửu Linh
- Cận thí thượng Trương thủy bộ – Chu Khánh Dư
- Khiển hòai – Đổ Mục
- Lương Châu từ – Vương Hàn
- Phong kiều dạ bạc – Trương Kế
- Dạ vũ ký bắc – Lý Thương Ẩn
- Đăng Lạc Du nguyên – Lý Thương Ẩn
- Vô Đề – Lý Thương Ẩn
- Xuân hiểu – Mạnh Hạo Nhiên
- Bạc Tần Hòai – Đỗ Mục
- Hành lộ nan – Lý Bạch
- Ngọc đài thể – Quyền Đức Dư
- Phú đắc cổ nguyên thảo tống biệt – Bạch Cư Dị
- Hiệp Khách Hành – Lý Bạch
- Tặng Vệ bát xứ sĩ – Đỗ Phủ
- Kim Lũ Khúc – Nạp Lan Tính Đức
- Trường Can Hành – Lý Bạch
0 Bình luận