Giang Hồ Kỳ Tình Lục – Chương 51. Tuyệt cảnh phùng sinh [2]
DưƠng Thông và Hạ Mẫn bị chưởng lực của ba gã áo đen thình lình bức lại đánh rớt hai người xuống vực sâu, chỉ nghe hai bên tiếng gió vù vù, Hạ Mẫn tay trái ôm lấy DưƠng Thông tay phải vẫn còn cầm thanh Ngư Trường kiếm, trong lúc hoảng hốt cô cứ cầm kiếm chém loạn xạ vào vách đá một bên muốn giảm bớt đà rơi của hai người, nhưng trọng lượng của hai người quá nặng còn sức cô lại quá yếu, hai người vẫn cứ rơi xuống vùn vụt. Mấy lần Hạ Mẫn đã đâm được thanh kiếm sâu vào trong đá, nhưng hai người đã nặng còn rơi xuống nhanh quá, chỉ ngừng được một khoảnh khắc lại tiếp tục rơi xuống, Dương Thông thấy phía dưỚi vực đen ngòm chẳng thấy được gì biết là sâu không thấy đáy chắc chết không nghi ngờ gì nữa. Dương Thông biết như nếu Hạ Mẫn chỉ một mình, nhờ vào thanh bảo kiếm trong tay ắt sẽ giữ được người lại sau đó sẽ từ từ kiếm đường bò lên, hoặc là từ từ tuột xuống không hề hấn gì, nhưng hiện tại với hai người ôn đùm lấy nhau rất có thể sẽ chết không toàn thây, y bèn lớn tiếng la lên:
– Tiểu Mẫn! Mau buông tay ra! Mau buông tay ra!
Hạ Mẫn khư khư ôm cứng DưƠng Thông miệng nói:
– Không được! Thông ca! Muốn chết mọi người cùng chết!
Nói rồi phấn khởi tinh thần, tay phải cầm kiếm tạt vào, đâm bảo kiếm vào giữa một khe hở trên vách đá, hai người cứ thế treo lưng chừng trên thanh kiếm dao qua dao lại, đưa mắt nhìn xuống, chỉ thấy phía dưới là vực sâu hun hút, trong lòng bất giác run rẫy kinh hoàng khôn sao tả được.
Dương Thông biết Hạ Mẫn cứ thế mà duy trì sẽ chẳng còn được bao lâu bèn lớn tiếng thúc dục:
– Tiểu Mẫn! Mau buông tay ra! Nếu không cả hai chúng ta đều chết cả!
Hạ Mẫn lúc này vừa mệt lã vừa sợ hãi, nhưng cô vẫn cứ khư khư nắm chặt lấy tay Dương Thông, cắn răng nói:
– Không! Thông ca! Có chết thì cả hai cùng chết một lượt!
Dương Thông bấy giờ trong lòng vừa đau đớn vừa sung sướng, y gọi lớn:
– Tiểu Mẫn! Mau buông tay đi thôi! Nếu em không buông ra, hai chúng ta đều rơi xuống chết cả, anh đã trúng phải kim độc của bọn chúng chắc chắn là chết, nhưng em không được chết, em phải kiếm đường trở lên báo thù cho anh, như nếu em cũng chết chẳng ai sẽ biết chúng ta làm sao mà chết, hung thủ sẽ vĩnh viễn tiêu dao chẳng sao cả.
Hạ Mẫn nghe y nói vậy vừa đau xót vừa khích động, bật khóc òa lên nhưng cô vẫn cứ giữ lấy tay của Dương Thông lắc đầu cố chấp nói:
– Không! Thông ca! Nếu anh chết em cũng không muốn sống nữa!
Dương Thông thấy Hạ Mẫn vẫn không buông tay, biết có nói thêm cũng không ích gì, bèn thò một tay kia ra tính đẩy bàn tay trái của Hạ Mẫn vuột ra khỏi tay mình, Hạ Mẫn thấy tình hình như vậy biết Dương Thông muốn tự mình rơi xuống cho bảo kiếm đủ sức giữ mình lại còn có cơ hội bò ngược lên. Trong lòng cô đau đớn vạn phần, tay thì cứ nắm chặt lấy tay Dương Thông vừa khóc vừa nói:
– Đừng làm vậy! Thông ca! Anh đừng làm vậy!
Dương Thông không nghe, vừa khóc vừa đáp:
– Tiểu Mẫn! Buông tay ra thôi! Không thì cả hai chúng ta đều chết cả!
Nói rồi dùng sức đẩy mạnh vào cánh tay Hạ Mẫn, y đã biết mình rơi xuống là tan thây nát thịt, nghĩ tới sẽ phải vĩnh biệt với Hạ Mẫn với mọi người trên đời này trong lòng như đao cắt có điều mình không làm vậy Hạ Mẫn sẽ không có cơ hội sống sót, do đó dứt tâm đẩy tay cô ra, có điều Hạ Mẫn không biết lấy đâu ra sức lực, cứ nắm cứng lấy tay y không sao dứt ra được.
Hai người xô đẩy một hồi, thanh bảo kiếm vì quá sắc bén, chao qua chao lại được một lát thình lình vuột ra khỏi đá, hai người lại rớt xuống, Hạ Mẫn và Dương Thông bất giác la lên kinh hãi, lập tức cảm thấy thân hình vù vù rơi xuống càng lúc càng nhanh không còn sao giữ lại được, Dương Thông nghĩ bụng:
– Thôi xong rồi, kỳ này rớt xuống đáy vực chắc chắn là tan xương nát thịt.
Lúc này trong lòng y vừa đau khổ vừa sung sướng, sung sướng vì hai người có chết cũng chết chung một chỗ, đau khổ vì mối thù còn chưa kịp báo mà chết không rõ không ràng ở dưới vực. Hạ Mẫn cũng cùng một tâm tư, cũng mừng là được chết chung với người mình thương, mà cũNg đau lòng vì mình bốc đồng nhất thời để phải táng mạng ở nơi này, phụ thân mình không chừng chắc không bao giờ biết được, nghĩ đến đó cô nhịn không nổi cất tiếng khóc ròng.
Hai người rơi vù vù xuống vực, Hạ Mẫn vẫn giữ chặt lấy tay Dương Thông, Dương Thông thấy cô thà chết chứ không buông tay mình ra, hiện tại cũng sắp cùng chết chung với nhau, y cảm động quá vừa khóc vừa nói:
– Tiểu Mẫn! Sao em không buông ra ? Thật là ngu xuẫn! … Em thật là xuẫn!
Hạ Mẫn cũng biết hai người không còn hy vọng gì sống sót, không nói bây giờ lát nữa là vĩnh viễn chẳng còn cơ hội, cô nức nở nói:
– Dương ca! Em yêu anh! Vĩnh viễn yêu anh!
Dương Thông cũng đồng một tâm tư, lớn tiếng đáp:
– Tiểu Mẫn, anh cũng yêu em! Chúng ta vĩnh viễn không rời nhau!
Hạ Mẫn nói:
– Được! Chúng ta vĩnh viễn không rời nhau!
Hai người lúc này vừa sung sướng vừa khích động, ngay cả chuyện sống chết cũng không còn cảm thấy sợ hãi, Dương Thông đang tính nói vài chuyện trọng yếu,thình lình cảm thấy thân thể mình bị thứ gì đó đụng vào một cái, y bèn lập tức cảm thấy eo lưng đau nhói kịch liệt tiếp theo đó người nảy bật lên, trong cơn hoảng hốt y vội vã thò tay ra chụp vào, cử động đó chỉ là bản năng cầu sinh tự nhiên,như một người chết đuối cho dù nắm cọng cỏ cũNg cố níu lấy không buông, y vừa chụp vào thứ đó, người của Hạ Mẫn cũng rớt vào trong lòng y, hai người bất đắc tự chủ hét lên kinh hoàng. Dương Thông và Hạ Mẫn cảm thấy có thứ gì đang vắt vào eo lưng mình nhún lên nhún xuống một hồi, một lát mới biết thì ra là một nhánh cây lớn chừng đâu một chung rượu đở lấy thân thể hai người. Dương Thông vội vàng thò cánh tay kia ra ôm lấy Hạ Mẫn. Hạ Mẫn và Dương Thông hai người đều vừa mừng rỡ vừa kinh khủng, không dám đụng đậy chút nào, chỉ thấy nhánh cây mọc nhô ra từ một khe hở trên vách núi, bị trọng lượng của hai người đè cho nhô lên thụp xuống. Hạ Mẫn nằm úp trong lòng Dương Thông, y có thể cảm thấy được trái tim cô đang đập thình thịch, nghe được mùi hương thoang thoảng trong người cô toát ra, cảm thấy được khuôn ngực mềm mại của cô ép vào người mình, có điều y sợ nếu Hạ Mẫn xoay người lại, nhánh cây chịu không nổi sức nặng vội vàng nói chặn trước:
– Đừng động đậy! Đụng đậy sợ gãy nhánh cây đó!
Hạ Mẫn nghe y nói cũNg sợ quá thò tay ra chụp vào nhánh cây, Dương Thông hốt hoảng la lên:
– Đừng cử động!
Hạ Mẫn và DưƠng Thông bấy giờ trong hoàn cảnh tuyệt vọng bỗng dưng có cơ hội sống sót bất giác phấn khởi lên ý niệm cầu sống, Hạ Mẫn nằm ép lên người Dương Thông không dám động đậy mở miệng hỏi:
– Thông ca, anh không sao chứ ?
DưƠng Thông đáp:
– Không sao, chỉ ống chân là tê không còn cảm giác, đừng nói gì cả!
Y sợ Hạ Mẫn nói năng người sẽ cử động không chừng lại làm gãy nhánh cây,hai người nằm im một hồi, nghe gió thổi vù vù bên tai, Hạ Mẫn thì nhìn xuống, Dương Thông thì nhìn lên, y không thấy tình cảnh phía dưới ra sao bất giác phải mở miệng hỏi:
– Tiểu Mẫn, em có thấy phía dưới còn bao xa không ?
Y đã hỏi rồi Hạ Mẫn mới sực tỉnh ngộ ra, vội vàng cúi đầu nhìn xuống dưới một hồi, chỉ thấy dưới vực đã thấy được lờ mờ hình ảnh cây cối, ngay cả dãy núi chu vi chung quanh cũng thấy được, cô biết là chắc còn chừng
vài trăm mét nữa là xuống dưới đáy, mừng quá la lối
lên nói:
– Thông ca, em thấy được cây cối phía dưới, mình không xa đáy vực lắm đâu.
Dương Thông nghe nói tinh thần phấn chấn lên nói:
– Thế là tốt rồi! Mình chờ trời sáng rồi xem lại kỹ càng phía dưới ra sao rồi hãy tính.
Hạ Mẫn cũng hứng khởi lên rất nhiều, hai người các đáy vực không xa lắm, trời sáng rồi sẽ tìm cách dùng bảo kiếm lần mò xuống là sẽ rất có cơ hội sinh tồn.
Hai người bấy giờ thoát được cái chết, hứng chí bồng bột, Hạ Mẫn nằm bẹp xuống người Dương Thông cười nói:
– Thông ca, lúc nãy anh có sợ chết không ? Lúc nãy em sợ quá chừng, chỉ sợ chết rồi sẽ tới chỗ Diêm Vương, rồi gặp mấy gã đạo sĩ ở đó họ sẽ trả thù.
Dương Thông cười nói:
– Lúc nãy nghĩ đến anh cũng sợ quá chừng, chẳng qua bây giờ cũng không sợ gì nữa, em cứ yên tâm, đám đạo sĩ thúi đó chẳng có ở chỗ Diêm Vương đâu.
Hạ Mẫn hỏi:
– Tại sao ?
DưƠng Thông cười đáp:
– Bọn họ đã bị Diêm Vương đẩy xuống tám tầng địa ngục rồi còn đâu.
Hạ Mẫn nằm phục trên người Dương Thông nghe mùi vị đàn ông từ thân thể y toát ra cảm thấy vô cùng hạnh phúc, cô nũng nịu cười nói:
– Sao anh biết bọn họ đã tới đó ? Anh đã tới âm tào địa phủ hồi nào đâu ?
Dương Thông cười đáp:
– Sao mà không biết! Anh quen thân với ông bạn Diêm La Vương này lắm, hôm trước đã gặp một lần rồi, em quên sao ? Sau này ổng còn mời anh uống rượu, thấy em đợi trên dương gian lâu bèn tống anh về lại đó!
Hạ Mẫn nghe nói toét miệng cười:
– Biết thế em chẳng cần sợ hãi gì, không chừng mình xuống đó còn được làm quan nhĩ!
Hai người cười ầm lên, thình lình Dương Thông nghe có tiếng rắc rắc vội vàng la lên:
– Đừng động đậy! Có tiếng gì đó!
Hai người vội vàng im miệng lắng nghe, thình lình lại có tiếng rắc rắc vàng lên, hai người nghe thấy lập tức biến hẳn sắc mặt, Dương Thông hét lên:
– Không xong! E là nhành cây muốn gãy rồi!
Y vừa hét xong, lại nghe có tiếng gã răng rắc thật lớn tiếp theo đó thân thể hai người rơi vù vù xuống vực, Hạ Mẫn và Dương Thông đồng thời la lên một tiếng lớn, mỗi người vẫn còn khư khư nắm lấy nhánh cây, cả hai đều biết nhánh cây đã gãy, Hạ Mẫn trong lúc khẩn cấp mở miệng la ầm lên:
– Cứu mạng! Cứu mạng!
Quên bẵng đi đây là một chỗ thâm sơn u cốc này làm gì có ai mà cứu mạng, tiếng la của cô vừa dứt bèn nghe có mấy tiếng động mạnh, tiếp theo đó thân thể của mình đụng ầm một cái vào người Dương Thông, lồng ngực nhói lên một trận đau đớn kịch liệt, mắt tối sầm lại rồi chẳng còn biết gì nữa.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Hạ Mẫn dần dần tỉnh lại,chỉ nghe thấy có tiếng chim hót chung quanh, cô ráng mở trừng mắt ra, một luồng ánh sáng rọi thẳng vào mắt như kim chích vào mắt thật là khó chịu, cô phải ráng sức lắm mở ra đóng lại vài lần, bèn thấy mặt trời đang lên đến đỉnh đầu, Hạ Mẫn cảm thấy hai mắt như nổ đom đóm, đầu não trương ra, đau đớn khôn tả, trong ngực cũng cảm thấy buồn nôn và đau âm ẩm, luôn cả tứ chi cũng nhức buốt. Cô cố gắng bò dậy, thình lình thấy trước mắt Dương Thông đang nằm sóng soài phía dưới chân mình, dưới người y là nhánh cây đã bị hai người ép cho gãy nát, còn Dương Thông thì đang nằm yên không động đậy, mủi và khóe miệng đều có rỉ máu tươi. Hạ Mẫn lập tức nhớ lại chuyện vừa xảy ra, cô quên bẵng đi cơn đau, vội vã ôm Dương Thông dậy vừa la lên:
– Thông ca! Thông ca!
Cô cảm thấy toàn thân Dương Thông đã muốn lạnh ngắt bất giác buông tiếng khóc ròng, đưa tay lên mủi của y thì phát giác vẫn còn chút hơi thở, biết còn chưa chết, dùng sức ấn mạnh vào Nhân Trung huyệt của Dương Thông, thấy y vẫn không phản ứng gì bèn rút trong người ra một mủi kim châm đâm vào lòng bàn tay Dương Thông, mủi kim châm này chính là của Kim Châm Thánh Thủ tặng cho, lần trước ở tiền trang cô đã đem ra cho Đoàn Nhị xem, cô vẫn đem trong người. Cô vừa đâm vào, chỉ nghe Dương Thông la lên một tiếng ui dao, Hạ Mẫn mừng rỡ vội dùng sức đè xuống Nhân Trung huyệt của y lần nữa, lần này Dương Thông bèn mở trừng mắt ra.
Hạ Mẫn mừng rỡ quá sức, lắc lắc DưƠng Thông la lên:
– Thông ca! Thông ca!
Dương Thông vừa mở mắt ra bèn cảm thấy phía trước một màu sáng lòa, mơ hồ thấp thoáng bóng người, đến lúc y mở được mắt ra rồi mới biết mình đang nằm trong lòng Hạ Mẫn, tinh thần phấn khởi lên ráng cười một tiếng ấp úng:
– Tiểu Mẫn … mình … mình không phải ỏ dưới âm tào địa phủ chứ ?
Hạ Mẫn thấy Dương Thông đã nhận ra mình vừa mừng rỡ vừa xót xa, sụt sịt nói:
– Thông ca, chúng ta còn chưa chết, còn sống đây! Anh sao rồi ?
Dương Thông nghe nói cười cười gật gật đầu, hạ giọng nói:
– Thế … thế là tốt.
Lúc này y đang cảm thấy trong người đau nhức như bị thiêu đốt, trước ngực như bị đao cắt vào, còn hai đùi và thân thể cho tới tim phổi lạnh ngắt như nước đá, người cứng đơ không thể động đậy được, chỉ có hai bàn tay là còn có chút cảm giác, nhịn không nổi run lên bần bật một hồi. Hạ Mẫn hốt hoảng ôm chặt y vào trong lòng mình vừa khóc vừa hỏi:
– Thông ca, anh có sao không ?
Dương Thông biết chất độc trên ống chân đã bắt đầu phát tác, từ từ thò tay ra nắm chặt lấy tay Hạ Mẫn cười gượng nói:
– Tiểu Mẫn, xem ra anh chắc không xong rồi, hứa với anh … em phải tiếp tục sống!
Hạ Mẫn nghe vậy ôm chặt lấy Dương Thông khóc ròng nói:
– Không được! Thông ca! Anh không chết đâu, em tiếp nội lực vào cho anh!
Nói rồi buông DưƠng Thông ra, chuẩn bị vận nội lực đẩy vào người giúp y chống độc, Dương Thông nắm chặt tay cô, nhìn cô cười nói:
– Không ích gì đâu em, chất độc trong người anh đã … đã tới tim rồi, cho dù Đại La Kim Tiên cũng … cũng không còn cách gì, lần này anh thật là phải đi … phải đi uống ly rượu với Diêm Vương thôi!
Hạ Mẫn nghe nói nhịn không nổi buông tiếng khóc nức nở nói:
– Không được! Thông ca, anh không chết đâu, này! em lại chữa thương cho anh.
Nói rồi cô đở Dương Thông ngồi dậy, vận nội lực giúp Dương Thông liệu thương, bấy giờ cô cũng đã thụ thương, trước ngực ngâm ngẩm đau có điều vẫn hy vọng dùng hết sức mình ra cứu cho Dương Thông.
Dương Thông bấy giờ ống chân chất độc Băng Tàm Đoạt Mệnh Châm đã phát tác lên, đáng lý ra y luyện nội công Vô Tướng thần công là khắc tinh của thứ độc băng tàm này, nhưng y từ trên cao rớt xuống, lại thêm bị thân thể của Hạ Mẫn bên trên ập lên, trước ngực đã bị thụ thương, sau lưng lại bị đụng xuống mặt đất,nội thương càng thêm nặng nề, nêu không phải nhánh cây đở dùm một phần sức rơi xuống e rằng đã chết ngay lúc đó, cũNg là nhờ lúc hai người rớt xuống còn khư khư giữ lấy nhánh cây, và chỉ rơi từ mấy trăm thước xuống không thì cũng chẳng có cơ hội gì sống sót, mà Hạ Mẫn nhờ nằm trên người Dương Thông mới đở đi được một phần nào thương tổn do đó mà tỉnh dậy sớm hơn. Dương Thông lúc này đang cảm thấy người càng lúc càng băng giá, tâm tạng mạch máu đã bắt đầu ngưng kết, biết mình đang chết dần đi, y biết nội lực của Hạ Mẫn chẳng làm sao cứu đưỢc mình bèn nắm chặt lấy tay cô thì thầm:
– Tiểu Mẫn … không cần đâu! Đừng tốn thì giờ nữa, anh thấy lạnh … lạnh quá! Em ôm anh chặt đi!
Hạ Mẫn nghe vậy gật gật đầu vừa khóc vừa ôm y vào lòng, muốn dùng chút hơi ấm trong người mình giúp cho y đở lạnh. Dương Thông lại nói:
– Tiểu Mẫn,em nghe anh nói đây!
Hạ Mẫn gật gật đầu, Dương Thông nhìn cô mỉm cười rồi nói:
– Trước hết … em phải hứa với anh, anh chết rồi bất kể ra sao cũng phải rángma’ sống! Biết chưa ?
Hạ Mẫn gật đầu trong lòng đau đớn khôn xiết, nước mắt không ngớt rơi lả chả xuống, Dương Thông gắng sức nói tiếp:
– Anh muốn em hứa với anh ngay bây giờ, em thề sẽ tiếp tục sống!
Y sợ mình chết đi Hạ Mẫn ở nơi này một mình không chịu nổi bi thương rồi tự sát bèn ép Hạ Mẫn thề với mình, Hạ Mẫn nghe vậy, ráng dằn đau đớn gật đầu nói với y:
– Em xin thề với trời đất … bất kể ra sao em sẽ tiếp tục sống!
Nói rồi nhịn không nổi ôm chặt lấy Dương Thông cất tiếng khóc òa lên, Dương Thông cũng cảm thấy trong lòng như cắt, nặng nề như thể bị một tảng đá ngàn cân đè lên, hai người bấy giờ mặt kề mặt áp vào nhau, hôn lên mặt mủi tình nhân cảm thấy hết được nổi sinh ly tử biệt, lâu thật lâu vẫn không hề hay biết.
Hạ Mẫn cảm thấy thân thể Dương Thông dần dần lạnh hẳn xuống, biết y quả thật đang sắp bỏ mình đi trong lòng như đao cắt. Cô ráng dằn xuống bi thương, ôm chặt Dương Thông vào lòng mình, ngưng tiếng khóc lại và nói khẻ với y:
– Thông ca, anh còn có tâm nguyện gì chưa làm xong, còn có chuyện gì anh muốn nhắn lại không ?
Bấy giờ cô thấy Dương Thông thật tình sắp chết đi rồi, người cô bỗng tỉnh táo lại đi rất nhiều. DưƠng Thông vốn đang cảm thấy trong người lạnh hẳn đi đang từ từ đi vào hôn mê, nghe cô một câu đó, lại phấn khởi tinh thần lên, hạ giọng nói:
– Tiểu Mẫn, anh muốn biết … em thật là yêu anh lắm không ? Như nếu anh không chết, như bây giờ … vẫn còn là một đứa ăn mày, tương lai em thật tình làm vợ anh không ?
Hạ Mẫn nghe vậy sụt sùi nói:
– Em cho dù kiếp này … hay là kiếp sau … đều thương yêu anh, đây là duyên phận trời cho hai đứa mình!
Nói rồi ôm chặt lấy Dương Thông, Dương Thông khẻ nói:
– Anh không tốt với em, anh phải đi trước một bước, em phải nhơ lời thế đó … phải tiếp tục mà sống!
Hạ Mẫn nghe y nói trong lòng càng thêm chua xót, cô mắt thấy Dương Thông lịm dần đi bất giác lại khóc lên nức nở. Dương Thông thấy cô thương tâm quá độ trong lòng không nở bèn cười khẻ lên một tiếng nói:
– Tiểu Mẫn! Đừng khóc! Này! Đở anh ngồi dậy … Để anh xem tình hình chung quanh ra sao rồi còn hít một hơi thở cuối.
Hạ Mẫn nghe y nói vậy vội vã đở y ngồi dậy, hai người bấy giờ mới để ý nhiều đến cảnh vật dưới đáy vực. DưƠng Thông thấy cô bi thương quá đổi trong lòng bất giác không muốn để cô ở lại một mình trong một nơi hẻo lánh thế này, trong bụng nghĩ thầm:
– Mình sống thêm được phút nào Hạ Mẫn sẽ sung sướng được phút đó.
Y bèn phấn khởi tinh thần lên nói:
– Tiểu Mẫn này! Em đở anh ngồi dậy để anh thử vận nội lực lên xem có đề kháng được chất hàn độc này không.
Hạ Mẫn nghe nói vội vàng đở y ngồi ngay ngắn dậy,DưƠng Thông xếp bằng đâu vào đó rồi bắt đầu điều tức đả tọa, Hạ Mẫn cũng thử vận nội lực thôi thúc vào người Dương Thông, có điều chu thân huyệt đạo huyết mạch của Dương Thông lúc này đại bộ phận đã đông cứng, thêm vào đó Hạ Mẫn cũng thụ thương, cô thử vài lần không những chẳng có phản ứng gì mà còn làm nội thương phát tác muốn mửa ra máu đành phải ngừng lại. Dương Thông tuy bị trọng thương nặng nề nhưng rốt cuộc vũ công tu vi của y thâm hậu, y đả tọa một hồi bèn cảm thấy một tia nóng từ tâm tạng đẩy lên. DưƠng Thông biết mình trước sau cũNg phải chết, nhưng đả tọa được một lát tinh thần có bề phấn chấn lên, tử thần xích ra khỏi người một chút,y lại có cơ hội miễn cưỡng duy trì thêm nửa tiếng đồng hồ, nửa tiếng đồng hồ đó đối với DưƠng Thông mà nói, ngàn vàng cũng không mua được, thứ cảm giác đó chỉ có ngưỜi sắp chết đi mới cảm nhận được sự quý giá, cũng như một kẻ tử tù sẽ cảm thấy sinh mệnh và thế giới đẹp tới dưỜng nào. Hạ Mẫn thấy DưƠng Thông đả tọa một hồi thình lình tinh thần khỏe ra hơn trước nhiều, cô mừng rỡ quá đổi, hai người lại tiếp tục quan sát cảnh vật chung quanh.
Chỉ thấy chung quanh bốn vách đá dựng đứng lên tận tầng mây, dưới đáy vực cỏ dại mọc dày đặc, hòa lẫn với cổ thụ và đủ thứ hoa dại, hình như dưới đáy còn có một hang cốc nào nữa, mà làm cho hai người thêm kỳ quái nữa là, còn có mấy con khỉ đang đứng phía xa xa nhìn nhìn về phía hai người, đám khỉ thấy hai người cũng chẳng bỏ chạy, chỉ đứng chừng chừng không ngớt nhòm ngó, có lúc nhảy lên cây hái trái cây ăn, xem chừng đám khỉ này vì không cẩn thận cũng bị rớt xuống đây may rủi còn sống sót, dưới đáy vực không hề có người qua lại, chúng nó không chừng xem hai người thành ra bạn bè. Dương Thông thấy mấy con khỉ thình lình trong đầu lóe lên một tia linh quang, vội vàng nói với Hạ Mẫn:
– Tiểu Mẫn, mau lên! Em dùng kiếm để ý cẩn thận móc cây kim độc trong chân anh ra, đừng để bị nó đâm trúng, rồi em dùng cách nào ghim vào người bọn khỉ xem chúng nó sẽ phản ứng ra sao.
Y nói xong hết bao nhiêu đó đã thấy muốn kiệt sức. Hạ Mẫn nghe vậy biết y muốn làm như vậy là có nguyên do, vội vã dùng kiếm khoét ống chân của DưƠng Thông lấy kim độc ra, chỉ thấy cây kim vừa nhỏ vừa mỏng, lấp lánh màu xanh lam nhạt, biết cây kim này chất độc lợi hại cực kỳ. Ống chân của Dương Thông bấy giờ đã tê dại, do đó Hạ Mẫn lấy kim ra y không hề cảm thấy gì, Hạ Mẫn thấy y không có phản ứng bèn yên tâm lấy kim ra, máu đen không ngớt ứa ra ống chân, Dương Thông bấy giờ ý niệm cầu sinh bỗng nổi lên, bèn nói Hạ Mẫn rút máu độc từ ngón tay mình ra nữa, máu độc chảy ra hai chỗ làm chậm lại chất độc không phát tác nhanh chóng, tuy Dương Thông vì mất máu quá nhiều đầu não cảm thấy lao chao không có chút sức lực, nhưng y biết đại bộ phận chất độc cũng theo đó mà ra khỏi người, mình còn có thể diên trì tính mạng thêm vài tiếng đồng hồ nữa.
Hạ Mẫn lấy mấy cây kim độc trong ống chân của Dương Thông ra rồi, dùng vải bọc lại rón rén ra đứng núp phía sau gốc cổ thụ, thình lình ném về phía mấy con khỉ, kim độc vừa nhỏ vừa mỏng, ném ra không có lấy tiếng động, có điều chính vì kim độc quá nhỏ, thêm vào đó cây cối lại rậm rạp, chỉ có một con khỉ già bị trúng phải kim độc, còn mấy câu còn lại đều ghim vào trên cây, Hạ Mẫn lấy làm hối tiếc bởi vì mấy cây kim đó quá nhỏ, ngay cả con khỉ già cũng không có chút gì phản ứng, vẫn cứ ngồi trên cây ăn quả. Hạ Mẫn chỉ còn cách trở lại chỗ Dương Thông, bấy giờ vì y ra máu quá nhiều, người đã hư nhược cơ hồ như đã hôn mê đi mất, y thấy Hạ Mẫn trở lại bèn hỏi:
– Thế nào rồi ?
Hạ Mẫn lắc lắc đầu đáp:
– Chỉ có một cây kim ném trúng, mà chẳng thấy có triệu chứng gì, em thật vô dụng!
Dương Thông nghe vậy mừng rỡ nói:
– Được rồi, em mau mau lai xem con khỉ đó ra sao, cứ đi theo nó.
Nói xong mắt tối sầm lại, ngã lịm người xuống đất, Hạ Mẫn thấy thế vội vàng chạy lại ôm lấy y hốt hoảng gọi:
– Thông ca! Anh làm sao rồi ?
DưƠng Thông nghe có tiếng gọi lại mở mắt ra nói nhỏ:
– Anh ít ra là trong vòng một tiếng đồng hồ … còn tạm thời chưa sao …, em … yên tâm, mau di theo con khỉ kia, đó là … đó là cách duy nhất cứu được anh.
Nói xong lại cảm thấy mơ hồ rồi ngất đi. Hạ Mẫn kinh hoảng lên, có điều cô đang ôm người y thấy vẫn còn có hơi ấm mới hơi cảm thấy yên tâm, đưa mắt không ngớt nhìn về phía con khỉ già. Chỉ thấy con khỉ ăn trái cây một hồi thình lình thân thể run lên mấy lượt, tiếp theo đó té lộn ngược người xuống đất. Hạ Mẫn kinh hãi trong lòng, thả Dương Thông xuống chạy lại xem xét. Chỉ thấy con khỉ già rớt xuống đất rồi, cứ run lên bần bật vừa lồm cồm bò dậy chạy về phía trước, Hạ Mẫn nhớ lời Dương Thông dặn vội vã chạy theo phía sau.
Chỉ thấy con khỉ già chạy về phía trước không ngớt nhìn quanh quất hai bên tìm kiếm, nó chạy tới một cây thấp chủn thò tay ra chụp lấy một nhúm lá ngắt bỏ vào trong miệng nhai ngồm ngoàm sau đó lại tiếp tục chạy về phía trước, rồi lại ngắt thêm một nhúm cỏ dại mọc không xa đó bỏ vào miệng nhai, sau đó lại thấy nó hái mấy đóa hoa màu sắc rực rỡ đang nở rộ trên cây ăn lấy ăn để. Con khỉ già ăn hết bao nhiêu thứ đó rồi bèn ngồi xổm xuống một gốc cổ thụ một hồi im thin thít, Hạ Mẫn không biết nó đang làm gì ở đó, nhưng không dám lại quấy nhiễu nó, chỉ rón rén đi hái những thứ lúc nãy nó đã đụng tới nắm một nắm vào trong tay. Cô đứng đó nhìn một hồi bỗng nghe có tiếng rọt rẹt một trận tiếp theo đó là một mùi hôi thúi kinh khủng lan lại, chỉ thấy con khỉ già đang bò như chớp lên cây một hồi sau biến đi đâu không còn thấy hình bóng làm như chẳng hề có chuyện gì xảy ra.
Nguyên tác: A Chí
Dịch giả: Lê Khắc Tưởng
Bài Cùng Tác Giả:
- Bi Ca Hành trong nhạc cổ điển
- Hoàng Hạc Lâu – Thôi Hiệu
- Tương Tiến Tửu – Lý Bạch
- Cẩm Sắt – Lý Thương Ẩn
- Vọng nguyệt hòai viễn – Trương Cửu Linh
- Khiển hòai – Đổ Mục
- Lương Châu từ – Vương Hàn
- Phong kiều dạ bạc – Trương Kế
- Dạ vũ ký bắc – Lý Thương Ẩn
- Đăng Lạc Du nguyên – Lý Thương Ẩn
- Vô Đề – Lý Thương Ẩn
- Xuân hiểu – Mạnh Hạo Nhiên
- Bạc Tần Hòai – Đỗ Mục
- Hành lộ nan – Lý Bạch
- Ngọc đài thể – Quyền Đức Dư
- Cô Nhạn – Thôi Đồ
- Dạ tư – Lý Bạch
- Hiệp Khách Hành – Lý Bạch
- Tặng Vệ bát xứ sĩ – Đỗ Phủ
- Kim Lũ Khúc – Nạp Lan Tính Đức
- Trường Can Hành – Lý Bạch
0 Bình luận