Tối đó, mọi người ăn cơm rồi đều đi ngủ sớm, Giản trưởng lão và Dương Thông mặc đồ dạ hành vào rón rén ra khỏi tửu lầu, nằm phục bên ngoài. Quả nhiên, đến nửa đêm chỉ thấy có hai người mặc áo đen bao mặt nhảy nhẹ nhàng vào sân sau, nằm phục sau hòn núi giả một hồi thấy không có động tĩnh gì bèn một trước một sau nhắm hướng phòng ngủ đi tới, chỉ thấy hai người đều đeo kiếm, lặng lẽ sục sạo từng phòng một hình như đang tìm kiếm một thứ gì vậy. Dương Thông và Giản trưởng lão hai người nằm bên ngoài nhìn vào thấy rõ rõ ràng ràng, Dương Thông cứ theo dự định được phân phó, nằm xem xét còn có đồng bọn nào khác bên ngoài tiếp ứng, còn Giản trưởng lão thì bay nhẹ vào trong, hai gã mặc áo đen thình lình thấy Giản trưởng lão cũng cùng một cách ăn mặc đều giật mình, Giản trưởng lão đưa ngón tay lên suỵt một tiếng, ra dấu hai người đừng lên tiếng, hai gã áo đen chỉ ngỡ là đồng bọn đi theo tiếp ứng vào tửu lầu tìm kiếm bèn yên tâm tiếp tục đi từng gian phòng lục soát, Giản trưởng lão ngấm ngầm chặn cứng đường phía sau của hai gã làm bộ cũNg đang tìm kiếm, rồi dần dần sáp gần lại hai người. Hai gã áo đen lúc này đã đến ngoài chỗ phòng Trần Đại Niên, rón rén thò đầu nhìn vào. Giản trưởng lão cũng xáp lại giả bộ cũng thò đầu vào xem xét, hai gã áo đen đang tính xua tay đẩy lão ra, Giản trưởng lão đã nhanh như chớp tại Đại Duy huyệt, Ngọc Chẩm huyệt và Linh Đài huyệt của một gã áo đen điểm tới, gã áo đen đó trong bóng tối không ngờ Giản trưởng lão thình lình xuất thủ còn chưa kịp có phản ứng đã bủn rủn người ngã xuống đất, Giản trưởng lão xoay tay qua chụp thanh kiếm vào trong tay, không hề phát ra một tiếng động, còn gã áo đen kia đang bận nhìn quanh quất vào bên trong, tựa hồ phát giác ra tình hình có chỗ không ổn, vừa mới quay lại nhìn, cửa lớn thình lình mở tung ra, mấy viên phi hoàn thạch bay vù vù tới trúng vào Cường Môn, Phong Phủ, Á Môn, Linh Đài một đám huyệt sau lưng gã, gã áo đen đó cũng ngã lăn xuống không một tiếng động, Giản trưởng lão một tay một gã xách lên ném vào trong phòng.

Trong sân lại trở lại vẻ yên tĩnh, một hồi lâu sau đó, chỉ thấy trên tường có bóng người thấp thoáng, lại thêm hai người mặc áo đen bao mặt nhảy vào trong sân, hai người đứng dưới tường nhìn quanh quất một hồi, thấy Giản trưởng lão đang đứng bên kia tra xét tứ phía, còn ngỡ là đồng bọn của mình, một gã áo đen bèn đi lại chỗ Giản trưởng lão, gã thấy Giản trưởng lão đang thò đầu vào một gian phòng dò xét cũng thò đầu vào xem, gã đâu biết Giản trưởng lão đang cố ý dụ cho gã lại gần, chiêu cũ soạn lại, thừa cơ điểm vào huyệt đạo của gã. Còn gã áo đen kia hình như rất cơ linh, gã đứng dưới tường thấy gã kia bị ngã lăn ra biết tình hình không xong vội vàng búng người nhảy ngược ra ngoài tính nhảy lên đầu tường tẩu thoát thình lình bên ngoài có thứ gì đen thui bay ập vào, phịch một tiếng rớt nặng nề xuống đất, gã áo đen nhìn kỹ lập tức giạt nãy mình lên, thì ra thứ gì đen thui đó chính là gã đồng bọn canh giữ phía ngoài, hồn phi phách tán sợ quá cất giò muốn chạy, thình lình có tiếng hét lên:

– Xuống tường!

Tiếp theo đó một luồng chưởng phong bài sơn đảo hải ập vào người gã, gã áo đen bất tự chủ lộn người rớt vào lại trong sân. Giản trưởng lão thấy Dương Thông đứng lù lù trên đầu tường biết là bên ngoài chẳng còn ai bèn cười nói:

– Các hạ là ai ? Ban đêm khuya khoắt vào nhà người ta làm gì ?

Trần Đại Niên cũng bước ra khỏi phòng, gã áo đen thấy không xong, hai chân điểm xuống tính nhảy từ mé bên Dương Thông ra ngoài, Trần Đại Niên hai cánh tay đã vung lên, ám khí bay ào ào lại chỗ gã. Gã áo đen hình như vũ công không kém cỏi tý nào, hai bàn tay liên tiếp đánh ra mấy chưởng gạt rớt ám khí xuống đất, nhưng Trần Đại Niên lại liên tiếp múa hai cánh tay, ám khí lại bay ra ồ ạt, gã trong giang hồ có biệt hiệu là Thiên Thủ Di Lặc, tự nhiên là công phu ám khí có chỗ độc đáo, ám khí phóng ra dày đặc như mưa rào, nào là phi tiêu, đồng tiền, phi hoàng thạch, thiết bồ đề, tụ tiễn bay lại tới tấp mù mịt như hoa rơi bướm lượn thêm vào đó trong sân tối mịt, lại càng không biết đâu mà phòng bị, gã áo đen tránh né mấy lần thình lình đầu gối mềm nhũn ra phịc một tiếng ngã nhào xuống đất, thì ra là bị hai mủi phi tiêu đánh trúng vào, Giản trưởng lão nhanh như chớp nhảy lại điểm vào huyệt đạo của gã. Dương Thông nhảy trên đầu tường xuống cười nói:

– Chu đại ca công phu hay tuyệt!

Trần Đại Niên cười đáp:

– Dương huynh đệ đừng cười, bên ngoài chẳng còn ai nữa phải không ?

Dương Thông gật gật đầu cười nói:

– Tôi đã xem xét bốn phía không thấy còn có ai, bèn chộp lấy con mèo đêm này đem về.

Bấy giờ mấy tên đệ tử Cái Bang đã bị đánh thức xách đèn chạy ra, Trần Đại Niên phân phó đem mấy gã áo đen trói lại giải đến phòng của gã, Dương Thông lột bao mặt mấy gã áo đen ra thì ra là mấy gã đại hán sáng nay lại tửu lầu quấy phá, trong đó gã bị trúng ám khí của Trần Đại Niên chính là chưởng môn của phái Yên Thanh Môn.

Trần Đại Niên gọi mọi người ra khỏi phòng, chỉ để lại hai gã tiểu nhị đứng canh ngoài cửa, rồi giải khai huyệt đạo cho Tào Hỗ cười nói:

– Tào chưởng môn, tửu lầu chúng tôi trước giờ không có oán thù gì với quý phái, không biết đêm nay tại sao lại đến thăm viếng ?

Tào Hỗ đầu gối bị phi tiêu bắn trúng nhưng vẫn ngạo nghễ đứng đó, hừ lên một tiếng không thèm trả lời, gã thấy Dương Thông và Giản trưởng lão bao mặt, không biết hai người là ai, có điều Trần Đại Niên thì gã có biết. Dương Thông thấy gã quật cường như vậy bèn hét lên:

– Ngươi không trả lời ta phải tra tấn thôi.

Tào Hỗ ngẩng đầu lên trời nói:

– Đã lọt vào tay các ngươi, muốn giết muốn xé xác tùy các ngươi.

Tào Hỗ vũ công vốn không phải là kém cỏi, chỉ vì nhất thời bị trúng ám khí của Trần Đại Niên mới thất thủ bị bắt do đó trong bụng không phục tý nào, Trần Đại Niên và Giản trưởng lão liên tiếp hỏi mấy câu gã đều nhắm mắt không nói không rằng. Dương Thông có bề chịu không nổi bèn hét lớn:

– Ngươi còn không nói ta cho ngươi nếm thử mùi vị phân cân thác cốt thủ đây.

Tào Hỗ hừ lên một tiếng ngạo nghễ không thèm phản ứng, Dương Thông nổi giận lên bước lại chụp lấy cánh tay phải của gã kéo một cái, rắc lên một tiếng cánh tay của Tào Hỗ đã bị trặc qua một bên, Tào Hỗ lập tức mặt mày trắng bệch, mồ hôi lớn bằng hột đậu rướm ra chảy tong tong xuống đất, đau muốn hôn mê cả ra,có điều gã vẫn cắn chặt hàm răng không la lên một tiếng, Dương Thông thấy gã quả không hỗ là một tay hán tử cười nói:

– Nếu ngươi còn không nói, ta sẽ làm luôn cánh tay kia và cặp giò của ngươi, ta không tin ngươi làm bằng sắt.

Nói rồi làm bộ xông lại tính làm tiếp, Giản trưởng lão thấy Tào Hỗ một tay nghạnh hán bèn can:

– Dương huynh đệ, thôi bỏ qua đi! Chú lắp lại cánh tay cho Tào chưởng môn! Sĩ có thể giết không thể làm nhục.

Dương Thông nghe can vội vàng chụp lấy cánh tay Tào Hỗ tay bên này đở tay bên kia kéo, lắp lại cánh tay vào ổ, Tào Hỗ lập tức cảm thấy cơn đau giảm đi gần hết. Tào Hỗ thấy tình cảnh như vậy, than dài một tiếng nói:

– Chuyện đã thế này, thôi đã xong! Đã xong! Nói cũng chết, không nói cũng chết, thà nói ra chết cũng còn sướng được một phen.

Trần Đại Niên nói:

– Tào chưởng môn, chúng tôi không thù không oán với ông, làm sao lại đi hại tính mạng của ông làm gì ? Ông đã không chịu nói, chúng tôi cũng không làm khó dễ ông nữa, chỉ cần ông đừng đem chuyện phát sinh tối nay nói cho ai nghe,chúng tôi sẽ thả ông đi.

Tào Hỗ nghe hói làm như không tin được lỗ tai của mình hỏi:

– Các ông chịu thả tôi ra ?

Trần Đại Niên gật đầu đáp:

– Đúng thế, không những thả ông ra, đám đệ tử của ông cũng thả hết, chúng ta chẳng có mối thù gì không đội trời chung, tại sao lại đi giết ông làm gì ?

Nói rồi bước lại hai tay chéo lại bứt đứt giây trói Tào Hỗ ra rồi nói:

– Như nếu ông không chịu nói, chúng tôi cũng không ép, xin mời!

Nói xong lại khom người xuống mở tung giây trói mấy gã áo đen bao mặt, rồi đang tính giải khai huyệt đạo cho mấy gã.

Tào Hỗ thấy vậy thở dài một tiếng nói:

– Chờ chút! Được! Trần lão bản, ông hỏi đi, ông muốn biết chuyện gì ?

Trần Đại Niên cười đáp:

– Tốt! Nếu Tào chưởng môn hào sảng như thế, chúng tôi muốn biết Tào chưởng môn vì chuyện gì xông vào trong tửu lầu chúng tôi ?

Tào Hỗ nghe hỏi bèn trả lời cụt ngủn:

– Phụng mạng làm công chuyện.

Giản trưởng lão hỏi:

– Phụng mạng ai ?

Tào Hỗ lắc lắc đầu nói:

– Tôi cũng không biết.

Trần Đại Niên và Giản trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, Dương Thông cười nhạt một tiếng nói:

– Ngươi nói láo vừa vừa thôi chứ, ngươi cũng là một nhân vật nổi danh trong giang hồ, ngươi chịu nghe người ta sai bảo thế sao ? Ngươi cho chúng ta là con nít mới lên ba chắc ?

Tào Hỗ hướng về Dương Thông cười nhạt một tiếng nói:

– Như nếu ngươi trúng độc, muốn sống không được muốn chết không xong, ngươi có nghe người ta sai bảo không ?

Giản trưởng lão nghe vậy bèn hỏi:

– Nói vậy Tào chưởng môn bị người ta hạ độc bức bách lại nơi này ?

Tào Hỗ gật đầu đáp:

– Đúng thế!

Dương Thông lạnh lùng nói:

– Ngươi đừng tưởng lừa gạt được ta, ngay lúc này mặt mày ngươi tươi tỉnh thế kia hô hấp điều hòa mạch nhảy bình thường,chẳng có triệu chứng gì là bị trúng độc.

Tào Hỗ cười nhạt nói:

– Thứ độc này lúc chưa phát tác thì không có vẻ gì bị trúng độc, ngày trong tháng phát tác trong người như bị ngàn vạn con rắn cấu xé thân thể muốn chết cũng không xong, chân tay không một chút sức lực, miệng sùi bọt mép, sống cũng như chết, ngươi có tin hay không cũng đành chịu vậy.

Nói rồi quay đầu qua một bên chẳng thèm để ý đến Dương Thông. Trần Đại Niên cười nói:

– Tại hạ tin được Tào chưởng môn, có điều không biết Tào chưởng môn trúng độc lúc nào ? Đã tìm người chữa trị chưa ?

Tào Hỗ than dài:

– Ngày trùng dương năm ngoái, tôi và các vị bằng hữu đi chùa Đại Phật thưởng ngoạn dưới chân núi thình lình bị mấy người áo đen bịt mặt tập kích, đám người đó vũ công cực kỳ lợi hại, chưa đến năm chiêu chúng tôi đã bị bắt giữ, bọn họ đem chúng tôi đến một địa thất, mỗi ngày cho chúng tôi ăn một viên thuốc, sau đó thình lình không cho chúng tôi ăn nữa, chất độc trong thân thể phát tác lên, chúng tôi đau lăn lộn dưới đất, một số trong bọn vũ công còn kém cỏi đương trường cắn đứt mạch máu cổ tay uống máu của mình chết ngay ra đó. Bọn họ bức bách chúng tôi gia nhập vào tổ chức của bọn họ, chúng tôi không chịu nổi chất độc phát tác đành phải bằng lòng, mà nói cũng kỳ, chỉ cần uống thuốc giải độc của họ, đau đớn lập tức được giải trừ ngay, cả người khoan khoái khôn xiết như thần tiên đằng vân giá vụ, lúc đầu chất độc phát tác năm ngày một lần, sau này lên mười ngày, hiện tại là một tháng hai lần, chúng tôi chỉ còn có nước nghe theo mệnh lệnh của họ.

Trần Đại Niên lại hỏi:

– Thế bọn họ làm sao cho ông uống thuốc giải độc ?

Tào Hỗ đáp:

– Cứ đến kỳ bọn tôi sẽ lại chỗ đã chỉ định, giải dược đã nằm sẵn ở đó.

Giản trưởng lãO bèn hỏi:

– Thế các ông đều lại một chỗ nhất định để lấy giải dược ?

Tào Hỗ lắc đầu đáp:

– Địa điểm mỗi lần mỗi khác, do bọn họ phân phó thôi.

Trần Đại Niên lại hỏi tiếp:

– Bọn họ làm sao thông báo cho các ông biết ?

Tào Hỗ đáp:

– Hoặc là dùng phi đao găm vào trần nhà hoặc là sai người đem thư lại, nói chung bọn tôi chưa bao giờ gặp mắt bọn họ bao giờ.

Giản trưởng lão nói:

– Các ông có đi tìm danh y xem qua bệnh tình chưa ?

Tào Hỗ gật đầu nói:

– Bọn tôi cũng có người ngấm ngầm sai người đi khắp nơi tìm thầy thuốc, có điều chẳng nói biết được chất độc trong người chúng tôi là gì, chưa phát tác thì chẳng có chuyện gì cả, không một chút tông tích tìm kiếm, phát tác rồi thì khổ không sao chịu được.

Giản trưởng lão lại hỏi:

– Bị bức bách vào tổ chức bọn họ còn có ai nữa ?

Tào Hỗ ngẫm nghĩ một hồi rồi hỏi lại:

– Tôi nói ra các ông có giữ kín dùm cho chúng tôi được không ?

Giản trưởng lão gật đầu bằng lòng:

– Dĩ nhiên rồi, ông nói ra chúng tôi mặc may còn có thể giúp được ông.

Tào Hỗ gật đầu nói:

– Tôi nói đây! Trừ Thiết lão anh hùng lãnh tụ ở Tứ Xuyên vì cự tuyệt không chịu uống thuốc giải đã qua đời rồi,bọn họ là Chung Đạo Húc của Ưng Trảo Môn, Tương Đại Báo của ? Môn, Thạch Chung Tú của Ý Hình Quyền, vương Đại Hải của Bát Quái Môn, Tôn Trọng Bình của Bát Tiên Môn …

Gã nói một hơi ra tên bảy tám vị chưởng môn của các môn phái, Giản trưởng lão và Trần Đại Niên nghe vậy bất giác kinh hãi trong lòng, chỉ nói đệ tử của mấy môn phái đó không là đã lên tới ngàn người còn không biết tổ chức thần bí đó còn dùng thuốc độc không chế thêm bao nhiêu nữa. Thiết lão anh hùng lãnh tụ vũ lâm ở Tứ Xuyên ba người đều nghe tên, Thiết lão anh hùng trong giang hồ có biệt hiệu là Thiết Tam Quyền, là lãnh tụ quần hùng tỉnh Tứ Xuyên rất có oai vọng, một quyền có thể đánh chết con trâu nước như chơi do đó ít có người chịu nổi lão ba quyền, vì vậy mà nổi danh là Thiết Tam Quyền, tên thật dần dần không còn ai nhớ, Thiết Tam Quyền năm trước người nhà thình lình báo tin lão bị bạo bệnh chết, nào ngờ lại là bị người ta bức bách uống thuốc độc mà chết, chắc là người nhà sợ nói ra làm hỏng một đời anh danh của lão.

Giản trưởng lão hỏi:

– Cái tổ chức thần bí ấy tên là gì ?

Tào Hỗ đáp:

– Chúng tôi bị bức bách vào tổ chức này bọn họ gọi là Trung Thánh Môn, giáo chủ xưng là thánh chủ, phía dưới là bốn đại môn chủ, dưới đại môn chủ có Kim Bài sứ giả, Ngân Bài sứ giả, Đồng Bài sứ giả và Thiết Bài sứ giả, cai quản phía dưới giáo chúng.

Giản trưởng lão lại hỏi tiếp:

– Tào chưởng môn trong Trung Thánh Môn giữ chức vụ gì ?

Tào Hỗ lắc lắc đầu đáp:

– Môn phái chúng tôi người ít thế cô chỉ giữ chức Thiết Bài sứ giả, do Kim, Ngân, Đồng ba sứ giả cai quản.

Trần Đại Niên lại hỏi:

– Thế thì mỗi khi ông nhận được tín hiệu làm sao biết được đó là thật hay là giả ?

Trên tín hiệu có ký hiệu của Trung Thánh Môn cũng giống như trên lệnh bài.

Giản trưởng lão thình lình sực nhớ ra chuyện gì hỏi gã:

– Ký hiệu đó có phải là một vòng tròn đỏ như lữa, trong vòng có hai cây trường kiếm giao chéo và một ngọn lữa ?

Tào Hỗ nghe nói giật nãy mình hỏi:

– Đúng thế, sao ông biết ?

Giản trưởng lão nói:

– Thiết bài của Tào chưởng môn có mang trong người không ?

Tào Hỗ gật gật đầu nói:

– Tấm bài là vật không ly thân.

Giản trưởng lão hỏi:

– Có thể cho chúng tôi xem qua được không ?

Tào Hỗ trầm tư một hồi rồi nói:

– Được!

Nói rồi móc bên hông ra một miếng thiết bài sáng loáng đưa cho Giản trưởng lão, Giản trưởng lão xem một hồi rồi cũng móc trong người ra một miếng thiết bài nhìn qua, hai miếng thiết bài in hệt như nhau, bèn thở ra nói:

– Thì ra là bọn họ!

Tào Hỗ thấy Giản trưởng lão cũng có một miếng thiết bài lập tức biến sắc mặt hỏi lão:

– Sao ? Ông cũng có một miếng thiết bài như thế ? Không lẽ ông cũng là … ?

Giản trưởng lão giao lại miếng thiết bài cho gã cười nói:

– Miếng thiết bài này của tôi là đoạt từ người khác, không phải của bọn họ phát.

Miếng thiết bài chính là trên núi Hành Sơn xục trong người ba gã áo đen bao mặt dùng thuốc độc tự tử, bởi vì truy tìm lai lịch bọn người áo đen mà Đoàn Nhị giao cho chia cho Lỗ trưởng lão và Giản trưởng lão mỗi người mỗi miếng, phân chia đi mỗi nơi tìm kiếm, vì vậy mà Giản trưởng lão cũng giữ trong người một miếng, Dương Thông thấy hai miếng thiết bài đó bèn lập tức biết ngay mấy gã áo đen bao mặt đánh mình và Hạ Mẫn rớt xuống vực ở núi Thanh Thành chính là người trong Trung Thánh Môn,có điều vũ công cao hơn Tào Hỗ không biết bao nhiêu lần, xem ra chức vụ của bọn họ trong Trung Thánh Môn không phải là nhỏ. Mọi người thấy Trung Thánh Môn ngấm ngầm thôn tính một đám môn phái nhỏ bèn suy đoán ra bọn họ đang tính bành trưỚng thế lực trong bóng tối để sau này bá chủ vũ lâm.

Trần Đại Niên hỏi Tào Hỗ:

– Như vậy Tào chưởng môn tối nay đến đây cố ý sinh sự, cũng là phụng mạng bọn họ sao ?

Tào Hỗ gật gật đầu đáp:

– Đúng vậy, sau khi chúng tôi gia nhập Trung Thánh giáo năm ngoái rồi, trừ chuyện mỗi lần định kỳ phải giao tiền cho họ ra, cũng không thấy họ sai làm chuyện gì, hôm qua thình lình tiếp được thư nói chúng tôi phải đem người lại tửu lầu cố ý quậy phá, lại bị một thiếu niên sau bếp ra đánh cho một trận, nào ngờ tối lại bọn họ lại bắt chúng tôi đến đây dò thám tình huống ra sao, xem tửu lầu các ông có tàng trữ thứ gì bí mật hay không.

Lúc này Dương Thông và Giản trưởng lão đang bao mặt vì vậy gã không biết đứng bên cạnh mình là thiếu niên sáng nay đã đánh bại mình. Giản trưởng lão nghĩ bụng:

– Bọn Trung Thánh giáo đi mưu đồ tới tửu lầu Túy Bát Tiên của mình, không lẽ nghĩ rằng tửu lầu làm ăn phát đạt thấy tiền sáng mắt muốn chiếm làm của bọn chúng ?

Trần Đại Niên nói:

– Tào chưởng môn, chúng tôi thả cho các ông về, có điều chuyện tối nay xin các ông đừng nói ra.

Tào Hỗ gật đầu đáp:

– Dĩ nhiên rồi, không những thế, các ông phải giữ dùm bí mật cho chúng tôi nữa, chúng tôi gia nhập Trung Thánh môn rồi, bọn họ đã quy định đâu vào đó, nếu mà thất thủ bị bắt giữ thì phải uống thuốc độc tự vẫn để tỏ lòng trung thành với thánh chủ, nếu không bọn họ sẽ giết cả nhà lớn nhỏ không tha, do đó chuyện tối nay xin các ông đừng tiết lộ ra, không thì gia đình cha mẹ vợ con chúng tôi đều bị tai họa cả.

Trần Đại Niên gật đầu bằng lòng, Tào Hỗ lại hướng về Dương Thông và Giản trưởng lão nhìn chừng, không biết hai người này là ai vũ công lại lợi hại quá đổi. Trần Đại Niên hiểu ý của gã bèn cười nói:

– Hai vị này là tiêu sư hộ viện chúng tôi mời lại tửu lầu, chúng tôi thường hay có các bậc quân tử trên rường nhà lại viếng do đó không thể không mời họ lại bảo vệ.

Tào Hỗ gật gật đầu nói:

– Hai vị anh hùng quả thật thân thủ bất phàm!

Trần Đại Niên mở trói và giải khai huyệt đạo cho tất cả mọi người, đám Tào Hỗ bèn nhảy qua tường ra khỏi đó. Trần Đại Niên thấy tất cả đều đã ra hết bèn nói:

– Giản trưởng lão, có phải phân đà tây nam Cái Bang chúng ta bị bọn chúng nhận ra rồi chăng ?

Giản trưởng lão lắc lắc đầu đáp:

– Không phải đâu! Bọn họ chắc là hoài nghi thế thôi, nếu không đã không sai bọn Tào Hỗ lại dò thám như thế, chúng ta phải ngồi yên đó chờ biến động, nếu không tự mình rối loạn mình, không đánh đã la làng lên rồi. Ta xem bọn chúng chỉ tính dùng chiêu Đả thảo kinh xà, Xao sơn chấn hỗ xem chúng ta đối phó làm sao thế thôi, tửu lầu chúng ta cứ như thường lệ mở quán, lấy tĩnh chờ biến.

Trần Đại Niên gật đầu nói:

– Đám Trung Thánh môn này …

Gã nói chưa hết lời ba người thình lình nghe ngoài tường xa xa vọng lại mấy tiếng la thảm thiết, ba người đồng thời biến sắc, Giản trưởng lão nói:

– Đi! Lại xem chuyện gì.

Nói xong ba người bèn xông ra khỏi cửa, nhảy qua tường nhắm hướng tiếng la chạy lại.

Dương Thông vũ công cao nhất, thoáng chốc đã ra tới ngoài ba trượng, chỉ thấy ngõ hẽm cách tửu lầu Túy Bát Tiên không xa nằm sóng soài năm gã áo đen không động đậy, Dương Thông vội vàng nhảy lại móc trong người đá lửa ra soi, thấy lại là Tào Hỗ và mấy đệ tử của gã. Dương Thông đưa tay sờ vào mũi bọn họ, đều không còn hơi thở, Dương Thông thấy người nào cũng thất khiếu ra máu hiển nhiên là bị người dùng trọng thủ đánh chết. Giản trưởng lão và Trần Đại Niên chỉ chạy chậm vài bước sau lưng, hai người đứng trên nóc nhà hỏi:

– Thế nào ?

Dương Thông đáp:

– Đều đã chết, chính là bọn Tào Hỗ.

Giản trưởng lão và Trần Đại Niên nghe nói đều kinh hãi trong lòng, hai người nhìn quanh tứ phía xem xét, Giản trưởng lão thình lình hướng về góc đông bắc chỉ tới hét:

– Rượt theo!

Trần Đại Niên vội vàng quay qua chỗ lão chỉ, trong màn đêm chỉ thấy có hai bóng đen thoáng qua ngoài đó mấy trượng rồi biến vào bóng tối. Dương Thông nhảy lên mái nhà triển khai khinh công rượt theo trước, ba người trước sau nối đuôi rượt theo một hồi, phát giác ra mấy gã phía trước khinh công cao tuyệt, hai cái bóng duy trì khoảng cách mấy trượng không hề thay đổi, mọi người đuổi theo chừng mấy trăm mét, Giản trưởng lão thình lình la lên:

-Không được! Trúng phải kế Điệu Hỗ Ly Sơn của bọn chúng rồi, mình phải mau mau trở về!

Dương Thông và Trần Đại Niên nghe nói lập tức tỉnh ngộ, ba người vội vàng quay đầu chạy ngược về hướng tửu lầu, về lại trong sân thấy trước sau đều yên tĩnh, ba người bấy giờ mới yên bụng, Trần Đại Niên là người trước tiên bước về lại phòng mình, vừa vào tới trước cửa bèn thấy hai gã đệ tử Cái Bang lúc nãy đứng canh gác bây giờ đang ngã cong queo dưới đất, lập tức la lên một tiếng, Dương Thông và Giản trưởng lão nghe tiếng gã la vội vã chạy lại, thấy hai gã đệ tử Cái Bang cũng thất khiếu ra máu chết từ hồi nào, hiển nhiên cũng bị người dùng trọng thủ đánh chết, người xuất thủ chỉ một chưởng đã chấn bể tâm tạng hai gã do đó còn chưa kịp la lên đã bị chết, hung thủ hiển nhiên nội lực cực kỳ thâm hậu, xuất thủ cay độc. Chỉ thấy cả gian phòng cửa lớn cửa sổ đều bị mở tung bên trong không một bóng người, Dương Thông và Giản trưởng lão nhảy lên mái nhà nhìn quanh xem xét chẳng phát giác ra tung tích gì khả nghi. Trần Đại Niên lập tức chạy vào phòng đóng cửa đâu vào đó lại rồi xê cái giường ra, nhấc hai tấm bản trên sàn lên, lộ ra một cái khoen sắt, gã cầm khoen sắt chuyển qua bên trái ba vòng rồi lại chuyển qua bên phải ba vòng bèn nghe có tiếng động soẹt soẹt vang lên, tiếp theo đó mặt đất bèn lộ ra một cái quầy sắt lớn. Gã thấy ngân phiếu, vàng bạc, giấy tờ của phân đà tây nam Cái Bang trong quầy đều còn nằm yên đó mới yên tâm, cơ quan mở quầy chỉ có gã và Đoàn Nhị và bốn vị trưởng lão là biết được, do đó mà vẫn chưa bị người phát hiện ra.

Lỗ trưởng lão thấy Trần Đại Niên bước ra khỏi phòng bèn vội hỏi:

– Thế nào ?

Trần Đại Niên gật gật đầu đáp:

– Cũng còn được!

Thế là gã chạy ra sân lớn tiếng gọi lên mấy lần, mọi người nghe gọi lục tục chạy ra, trong tửu lầu cộng tất cả mười mấy người làm, tất cả đều là đệ tử Cái Bang, lúc nãy thấy đã xong xuôi đâu vào đó đều trở về phòng an giấc, Trần Đại Niên thấy không còn ai bị giết mới an tâm được một phần, bèn hỏi thăm từng người một, ai nấy đều không nghe không thấy tiếng động gì cả. Mọi người xục tìm bên trong bên ngoài mấy lần đều không tìm ra dấu tích gì, tìm ngang tìm dọc bốn phía, lại thấy có người chết không ai còn thấy buồn ngủ gì nữa, tụ tập trong phòng Trần Đại Niên lao xao cho đến sáng. Hôm sau Trần Đại Niên nghe theo lời phân phó của Giản trưởng lão ra ngoài quan phủ báo cáo nói là có ăn trộm lẻn vào tửu lầu lại còn giết mất hai đứa tiểu nhị trong quán. Người trong quan phủ điều tra một phen rồi cũNg để yên, bởi vì bọn Tào Hỗ cũng chết phía sau tửu lầu không xa đó, cả Thành Đô đều xáo động lên liên tiếp mấy ngày. Chớp mắt lại trải qua nửa tháng trời, Dương Thông và Giản trưởng lão tạm trú trong tửu lầu cũng chẳng thấy còn có chuyện gì xảy ra bèn cũng yên lòng, chiếu theo lời dặn dò của Đoàn Nhị, chuẩn bị hành trang lên núi Vũ Đương.

 
Nguyên tác: A Chí
Dịch giả: Lê Khắc Tưởng

 

Bài Cùng Tác Giả:

0 Bình luận

Bình Luận