Núi Võ Đang nằm giữa hai huyện Phòng và Quân ở tỉnh Hồ Bắc, phía bắc thông tới dãy Tần lĩnh, phía nam tiếp với ngọn Ba Sơn, chu vi khoảng hơn bốn trăm cây số, nổi tiếng là Bát Bách Lý Võ Đang. Núi Võ Đang hồi xưa còn có tên là núi Thái Hòa là hòn núi nổi tiếng về đạo giáo xưa nay, Y Cát của triều nhà Chu, Âm Trường Sinh của triều nhà Hán, Tạ Sung của triều nhà Tấn, Lữ Thuần Dương của triều nhà Đường, Trần Cật của Ngũ Đại, Trương Tống Thanh triều nhà Nguyên, ở đây tu và truyền bá đạo giáo, trong đó nổi tiếng nhất là Trương Tam Phong giữa triều nhà Nguyên và nhà Minh, ở đây khai sơn lập phái, sáng lập ra phái Võ Đang vang danh bốn bể giang hồ. Trương Tam Phong hồi còn nhỏ có tên là Trương Quân Bảo, truyền thuyết mẹ của Trương Tam Phong là Lâm thị lúc hoài thai có một đêm nằm mộng thấy một bầy hạc đầu đỏnhư son bay lại đậu trên mái nhà bà ta, một hồi sau đó Đẩu Mẫu Nguyên Quân mặc áo hạc đằng vân giá vụ bay lại, lão múc một đám mây lành giữa tầng không miệng nói:

– Đây là đất của tạo hóa sẽ có người đắc đạo thành tiên sinh ở nơi này.

Bầy hạc bèn cất tiếng kêu lên một hồi, Lâm thị kinh hãi bừng tĩnh giấc mộng, không lâu sau đó bèn sing ra Trương Tam Phong. Trương Tam Phong lúc nhỏ gia cảnh thanh bần, lúc lên năm không may bị bệnh mù đi hai con mắt. Có hôm trong thôn một đạo sĩ tên là Trương Vân Am lại, thấy Trương Tam Phong thiên đình đầy đặn, còn nhỏ tuổi mà đã có một vẽ tiên phong đạo cốt khí tượng, bèn xin cho Trương Tam Phong làm đồ đệ của mình, và đáp ứng trị cho cặp mắt ông ta lành lại, Lâm thị bèn lập tức bằng lòng ngay. Nửa năm sau đó, Trương Vân Am quả nhiên chữa Trương Tam Phong lành cặp mắt, Trương Tam Phong theo lão học bảy năm trời đạo giáo mới trở về lại nhà. Trương Tam Phong lúc còn thiếu thời lên núi Thiếu Lâm làm tục gia đệ tử, bái Giác Viễn đại sư làm thầy, sau này ra khỏi Thiếu Lâm vân du bốn bể. Lúc ông ta đang vân du đến Hoa Sơn thấy gần có có ba ngọn núi nổi lên hùng dũNg lấy làm cảm thán bèn tự đặt tên mình là Trương Tam Phong, sau này mới đổi lại thành Trương Tam Phong (Phong kia là núi, còn Phong này là cây phong), cuối cùng ông ta đến ngọn Võ Đang, thấy nơi này núi non sông nước vô cùng tú mỹ thế là ở lại đó cây lều chú tâm tu đạo, có lúc ông ta ăn tới cả hàng đấu gạo, có lúc mấy ngày liên tiếp không có gì trong bụng, có thể ngủ ngon lành trong tuyết, bất kể bốn mùa xuân hạ thu đông, gió sương mưa tuyết, quanh năm chỉ mặc cái áo bào, tu luyện mấy chục năm cuối cùng đắc đạo thành tiên, thế là mở cửa dạy học trò sáng lập ra phái Võ Đang thành ra một thế đại tông sư trong võ học. Cuối đời ông ta ẩn cư ở trong rừng Võ Đang không lộ diện nữa, truyền thuyết ông ta đắc đạo thành tiên bèn vân du khắp nơi phiêu hốt bất định.

Truyền thuyết Chân Vũ Đại Đế tu luyện ở núi Võ Đang, thời kỳ của Hoàng Đế, Huyền Vũ Đế đầu thai xuống nước Tịnh Lạc làm con Thiện Thắng hoàng hậu, sinh ra từ nách bên phải của mẫu thân, lớn lên cao lớn oai vũ có điều vị vương tử này không muốn kế thừa làm vua, thế là ông ta đi vào núi Võ Đang tu đạo luyện đan, phụng mạng Ngọc Đế trấn thủ bắc phương, được tôn làm Huyền Thiên thượng đế, Ngọc Đế phong cho ông ta làm Huyền Thiên Chân Vũ thượng đế. Đến triều nhà Đường năm Trinh Quan, châu Quân thái thú là Đào Giản ở núi này vì bá tánh cầu mưa, thấy năm con rồng từ trên trời xuống, do đó mà lập Ngũ Long từ nơi đó, đạo giáo cũng ở nơi đây bắt đầu truyền đạo, và được triều đình ủng tải, kiếp lập lên vô số đạo quan rất quy mô, đạo giáo kính thờ Huyền Thiên Chân Vũ thượng đế, lấy câu “phi Chân Vũ bất túc dĩ đương chi” làm khẩu hiệu, từ đó núi Thái Hòa đổi thành núi Võ Đang. Sau này trải qua chiến loạn trong hai triều Tống và Nguyên, đạo quan bị phá hủy, đám đạo sĩ lưu lạc khắp nơi, Võ Đang quyền cũNg từ đó bắt đầu lưu truyền trong dân gian. Triều Minh lúc khai quốc, thiên hạ thái bình, Trương Tam Phong bèn ở núi này khai sơn lập phái, thu nhập môn đồ, không đến hai trăm năm đã hình thành một đại môn phái vang tiếng giang hồ chỉ đứng sau phái Thiếu Lâm.

Dương Thông và Giản trưởng lão từ biệt đám Miêu gia rồi hai người đi một đường tới núi Võ Đang, đi được ba bốn tiếng đồng hồ, núi Võ Đang bèn thấy đã ở xa xa. Núi Võ Đang cộng tất cả lớn nhỏ có bảy mươi hai tòa núi, có tiếng là “thất thập nhị phong triều kim đỉnh” (bảy mươi hai ngọn núi chầu mủi núi vàng”, ngọn núi nhô lên thẳng đứng trời cao đi vào chín tầng mây, trong đó có ngọn Thiên Trụ là cao nhất, ngọn Thiên Trụ tức là mủi núi vàng kim đỉnh cao 1612 mét như hạc đứng nổi trong bầy gà, cũng giống như mủi kiếm nhọn đâm thẳng vào mây do đó còn có một mỳ danh khác là “nhất trụ kích thiên”, những ngọn núi khác có hơi nghiêng về hướng Thiên Trụ như đang triều bái vậy do đó mà có tiếng như trên. Dãy núi trong Võ Đang vừa dày vừa có nhiều mây phủ khí thế đường đường, đạo quan xây dựng rải rác khắp các ngọn núi, trong đó có Thái Hòa, Nam Nham, Tử Hà, Ngũ Long, Ngộ Chân, Ngọc Hư, Lục Cung, Phục Chân tám đạo quan lớn và KimĐỉnh đại điện trên ngọn Thiên Trụ là nổi danh nhất. Núi Võ Đang kiến trúc có tổng cộng hai quan, tám cung, mười từ, ba mươi hai am, tất cả khoảng hơn hai vạn gian phòng, đa số là thời Minh Thành Tổ kiến lập, truyền thuyết Minh Thành Tổ Châu Khang lúc cử binh chiếm ngôi vua, từng nằm mộng được Chân Vũ đại đế phù hộ, do đó trên núi Võ Đang cung phụng Chân Vũ Đế Quân, sau này Minh Thành Tổ lên ngôi, trước sau phái ba chục vạn binh lính lên núi Võ Đang chặt cây đào đất xây cất đạo quan quy mô hùng vĩ đương thời có tiếng là “ngũ lý nhất am thập lý nhất cung, đan tường thúy ngõa vọng linh lung”, đạo quan liên miên cả mấy chục dặm. Dương Thông và Giản trưởng lão nhìn xa xa dãy núi xanh u lấp lánh khắp nơi đâu đâu cũng có tường đỏ ngói xanh, góc mái cong cong uốn lên, chỗ hai người muốn lại là Tử Hà điện nằm ở ngọn Triển Kỳ, là chỗ chưởng môn của phái Võ Đang trú ngụ từ đời này qua đời khác, cung điện tầng tầng lớp lớp, trong điện cung phụng Chân Võ đại đế Kim Đồng Ngọc Nữ và Thủy, Hỏa hai tướng, cho đến Ngọc Hoàng đại đế, Linh cung chư vị thần tiên, điện đường lầu trụ ở Tử Hà điện xây dựa vào núi, lớp lớp xây lên đều là ngói xanh tường đỏ sậm khí thế hùng vĩ tráng quan. Trước điện có bình đài rộng lớn, trước đó dưới núi Dương Thông và Giản trưởng lão đã có đưa thiệp do đó đã có một đạo sĩ dẫn hai người đi một mạch lên Tử Hà điện, trên đường có các đạo sĩ cầm kiếm canh gác, hai người theo đạo sĩ đi được chừng nửa tiếng bèn thấy Tử Hà điện ở xa xa. Tử Hà điện hướng nam có tổng cộng năm cung điện, chung quanh núi non trùng điệp hùng kỳ tú mỹ u nhã tráng lệ.

Đạo sĩ dẫn hai người lại đại điện rồi, có một tiểu đồng tử mặc áo xanh dẫn hai người vào đại điện, Dương Thông thấy trong đại điện có tượng Chân Vũ đại đế thần thái an tường trang nghiêm, bên cạnh có các vị thần tiên hoặc ngồi ngay ngắn vòng tay hoặc đứng oai nghi vũ dũng. Trước thần tượng có một đạo sĩ tóc trắng bạc phêu mặc mày hồng hào ngồi ngay ngắn đả tọa, lão đạo sĩ hai mắt nhắm nghiền, hình hài như cây tòng, dung mạo như mặt trăng cổ kính, tóc tai bạc phêu như tuyết, da dẻ hồng hào như con nít, cây trâm như ý bạch ngọc cài trên tóc, thần tình an dật khoảng chừng hơn bảy mươi tuổi. Tiểu đồng hướng về lão đạo sĩ cúi đầu nói:

– Bẩm chưởng môn, Giản trưởng lão của Cái Bang cầu kiến.

Dương Thông nghe nói mới biết lão đạo sĩ chính là Thành Tòng đạo trường, chưởng môn phái Võ Đang danh tiếng vang dội giang hồ, chỉ thấy Thanh Tòng đạo trưởng khẻ hé mắt ra, nhìn hai người một lát, Dương Thông thấy lão hai mắt sáng quắc nhãn thần oai nghiêm, mà oai nghiêm chỉ thoáng qua là vụt tắt, lão nhìn về Giản trưởng lão cười nói:

– Quý khách quang lâm, thất kính không viễn nghinh thật là tội quá! Tội quá! Giản trưởng lão xin mau mời ngồi! Mau mời ngồi!

Giản trưởng lão bước tới hành lễ rồi mới ngồi xuống, Dương Thông cũng theo đó hành lễ, Thanh Tòng đạo trưởng gật gật đầu với y, ra dấu hai người cùng ngồi xuống, tiểu đồng bèn dâng trà lên. Thanh Tòng đạo trưởng hướng về Giản trưởng lão hỏi thăm:

– Bang chủ của quý bang sức khỏe ra sao ?

Giản trưởng lão ôm quyền đáp lễ nói:

– Nhờ hồng phúc đạo trưởng, Đoàn bang chủ lão nhân gia thân thể vẫn an khang.

Nói rồi móc trong người ra một phong thơ trình lên cho Thanh Tòng đạo trưởng nói:

– Đây là thơ của Đoàn bang chủ phái tại hạ đem lại cho chưởng môn.

Nói rồi cung kính đưa lên. Thanh Tòng đạo trưởng tiếp lấy, ra dấu cho Giản trưởng lão ngồi xuống lại rồi từ từ mở thư ra xem một hồi bấy giờ mới nhìn qua Dương Thông một thoáng rồi nói:

– Vị này là Dương thí chủ đấy.

Dương Thông nghe nói vội vàng bước tới quỳ xuống hành lễ một lần nữa đáp:

– Vãn bối tham kiến Thanh Tòng chưởng môn.

Thanh Tòng đạo trưởng khẻ phất tay nói:

– Xin đứng dậy thôi!

Tay lão phất qua qua bèn có một luồng nội lực nhu hòa đẩy nhẹ Dương Thông lên, Dương Thông không dám bừa bãi bèn tùy thế đứng lên. Thanh Tòng nhìn y gật đầu nói:

– Dương thí chủ, từ rày về sau, thí chủ chính thức trở thành tục gia đệ tử của phái Võ Đang, phải tuân theo môn quy của phái Võ Đang chúng ta, tôn kính các sư huynh đệ, nghe lời giáo đạo của sư tôn, có hiểu không ?

Dương Thông cung kính cúi đầu lạy ba lạy trong bụng nghĩ thầm:

– Mình cứ ngỡ sư phụ đem mình lên đây tỵ nạn, không ngờ sư phụ lại kêu mình lên núi Võ Đang làm đạo sĩ, phen này ngày tháng sắp tới khó mà qua nổi.

Trong lòng y tuy không vui tý nào, nhưng cũng không dám nói ra, Đoàn Nhị tuy là bang chủ của Cái Bang, nhưng lão vốn xuất thân từ phái Võ Đang, còn Dương Thông thì chưa gia nhập Cái Bang, do đó lão kêu Dương Thông gia nhập phái Võ Đang là vẫn coi như chưa bắt Dương Thông quay đầu đi môn phái khác, Thanh Tòng đạo trưởng mỉm cười hướng về Giản trưởng lão nói:

– Phiền Giản trưởng lão chuyển lời dùm với Đoàn bang chủ quý bang, lão đạo nhất định làm hết sức mình.

Thanh Tòng đạo trưởng bèn quay qua đứa tiểu đồng lúc nãy nói:

– Minh Nguyệt, con đem sư huynh mới gia nhập đây đi lại cung Ngộ Chân chỗ Thanh Vân sư thúc, nhờ sư thúc an bài cho y một nơi chỗ ở.

Tiểu đồng nghe nói bèn hướng về Thanh Tòng đạo trưởng cáo thoái quay về Dương Thông khom người nói:

– Xin mời Dương sư huynh!

Dương Thông bèn hướng về Thanh Tòng đạo trưởng và Gian trưởng lão cáo từ rồi theo tiểu đồng ra khỏi Tử Hà điện.

Dương Thông theo tiểu đồng đi được chừng nửa tiếng đồng hồ bèn đến cung Ngộ Chân, cung Ngộ Chân ở mé bắc Võ Đang, cách Huyền Khưu Môn chừng một cây số, kiến trúc lên để kỷ niệm tổ sư khai sơn môn phái là Trương Tam Phong, ba chữ Ngộ Chân là do Minh Thành Tổ Châu Khang tự tay viết ra, trong điện có cung phụng tượng của Trương Tam Phong, cả tòa đại điện có tổng cộng hơn ba trăm gian phòng, khí thế rất hùng vĩ. Dương Thông theo tiểu đồng vào đại điện, chỉ thấy trong đó có mấy đạo sĩ đang ngồi đả tọa, một lão đạo sĩ chừng năm chục tuổi ngồi trước tượng Trương Tam Phong, Dương Thông thấy lão đạo sĩ tóc đen râu bạc, da mặt đen sạm mặc một bộ đạo bào màu xanh, tiểu đồng bước lại cung kính khom lưng đưa một tay lên làm lễ, sau đó hạ giọng nói với lão đạo sĩ mấy câu rồi quay người bước ra. Dương Thông đoán lão đạo sĩ ắt là Thanh Vân đạo trưởng, bèn gượng gạo bước tới trước cung kính vái lão một vái rồi nói:

– Đệ tử là Dương Thông xin bái kiến Thanh Vân đạo trưởng.

Thanh Vân đạo trưởng hướng về y gật gật đầu sau đó lộ vẻ oai nghiêm nói:

– Hiện tại ngươi đã mạng sư phụ gia nhập vào phái Võ Đang chúng ta làm tục gia đệ tử, phải phục tòng theo môn quy của bản phái, phục tòng mệnh lệnh của các sư huynh không được dùng vũ công ỷ cường hiếp nhược, sinh sự đa đoan, nếu không sẽ lấy môn quy xử lý, có hiểu không ?

Dương Thông gật đầu ứng lên một tiếng, Thanh Vân đạo trưởng bèn đem môn quy của phái Võ Đang nhất thiết nói qua một lượt, sau đó bắt Dương Thông phải đọc lại thuộc làu rồi mới quay qua một đạo sĩ trung niên bên cạnh nói:

– Tòng Hạc, ngươi lại đây!

Dương Thông bèn thấy một đạo sĩ cung kính bước tới trước mặt Thanh Vân đạo trưởng, Dương Thông thấy gã mặt mày trắng trẻo khoảng chừng đâu bốn chục tuổi, Thanh Vân đạo trưởng nói với gã:

– Tòng Hạc, Dương huynh đệ mới đến hôm nay giao cho ngươi quản lý đấy, ngươi phải đốc xúc nó mỗi ngày quét lá, gánh nước bổ củi nấu cơm mấy chuyện đó, như nếu nó có chuyện gì vi phạm môn quy ngươi cứ bẩm báo với thầy, có hiểu chưa ?

Gã đạo sĩ Tòng Hạc khom người dạ lên một tiếng, Thanh Vân đạo sĩ lại quay qua Dương Thông nói:

– Hiện tại ngươi mới gia nhập bản phái, theo như quy định của Võ Đang, ngươi phải là tạp dịch một năm đầu sau đó mới bắt đầu tập luyện vũ công, từ rày về sau ngươi cùng các huynh đệ mỗi ngày cùng quét dọn trước đại điện, bửa củi gánh nước ở sân sau, phục tòng mệnh lệnh của Tòng Hạc sư huynh, có nghe rõ chưa ?

Dương Thông nghe lão giảng cho nửa ngày trời cũng chỉ biết mở miệng không ngớt vâng dạ, trong bụng thì không phục một chút nào.

Đạo sĩ có tên là Tòng Hạc đợi cho Thanh Vân đạo trưởng giáo huấn xong xuôi rồi mới dẫn Dương Thông đi vòng ra sau nhà sau, an bày cho y cùng ở với mấy gã đạo sĩ khác, rồi phát cho y một đạo bào bảo y mặc vào, rồi quấn đầu tóc của y lên thành búi, thế là Dương Thông bèn chính thức làm đệ tử phái Võ Đang. Hôm sau, trời vừa mới hừng hừng sáng, gã đạo trưởng tên Tòng Hạc lại chỗ phòng Dương Thông lớn tiếng hò hét kéo y ra khỏi giường sau đó đưa cho y một cái chổi bảo y đi quét sân, lúc Dương Thông ngồi dậy rồi mới thấy mấy gã đạo sĩ kia đã đi đâu mất đành phải vào sân quét rác, chỉ thấy trong sân và đại điện, ngoài cổng đã có mười mấy gã đạo sĩ đang quét ở đó, y cũNg chỉ còn nước cầm chổi lên quét theo, y thấy mấy gã đạo sĩ ai nấy đều im thin thít lặng lẽ quét rất chăm chú, Tòng Hạc đứng một bên quan sát một hồi thấy Dương Thông không có vẻ biếng nhác mới bỏ đi. Dương Thông vốn ở Tây Thục tiền trang Nam Kinh làm bộc dịch làm những chuyện như vậy do đó cứ việc tiến hành công việc không có gì trở ngại, mọi người quét được chừng hơn tiếng đồng hồ mới quét sạch hết đại điện, nhà trai, một dãy điện Chân Tiên hơn ba trăm gian phòng trong trong ngoài ngoài sạch sẽ. Dương Thông vừa về tới phòng nghỉ ngơi một lát bèn nghe trong đại điện có tiếng chuông vọng lại, Tòng Hạc lại vào bảo y đi với gã lại làm công quả buổi sáng, thế là Dương Thông đi theo mọi người đến đại điện, đám đạo sĩ đã đến đâu đó lúc nào, ngồi xếp bằng theo hàng trật tự trên mặt đất, có đâu tới hơn hai trăm người, Dương Thông cũng ngồi theo hàng. Không lâu sau đó Thanh Vân đạo trưởng bèn vào đại điện, trước hết lãnh đầu mọi người hướng về pho tượng Trương Tam Phong hành lễ sau đó mới ngồi xuống đằng hắng mấy tiếng rồi nói:

– Thiên địa sở dĩ năng trường cửu, tựu nhân vì kỳ tự nhiên nhi nhiên. Nhân dã ưng cai vô dục vô cầu, bất sinh thị phi, dữ kỳ vô tranh, vạn sự thuận hồ tự nhiên … cố viết nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên pháp đạo, đạo pháp tự nhiên.

Lão giảng cho mọi người nghe một chương trong Đạo Đức kinh cách học dưỡng sinh, bài học buổi sáng dài đủ một tiếng đồng hồ, toàn là những phương pháp dưỡng khí dưỡng sinh, Dương Thông nghe muốn phiền loạn cả hồn vía, không biết sao mà rồi cũNg nghe hết được.

Thế là mọi người lục tục ra ngoài, bọn đạo sĩ lại đến trước đại điện hoặc khoảng sân trống ở cửa lớn ngoài luyện kiếm, do gã đạo sĩ Tòng Hạc giám sát điều khiển, Dương Thông bởi vì còn chưa có tư cách luyện võ bèn đứng một bên xem, y thấy đám đạo sĩ kiếm pháp cũng giống nhau như thế không để vào bụng, Thất Tuyệt kiếm pháp của Võ Đang y đã được Đoàn Nhị truyền thụ, có dạy hay không cũng không còn khác nhau gì, y thấy đám đạo sĩ kiếm pháp như đám giang hồ mãi võ, xem thì đẹp mắt mà thực tế chẳng có gì dùng được, đánh ra chẳng có chút lực đạo chẳng như mình, bèn ngồi đó nhẫn nha thanh nhàn. Thêm được hai tiếng đồng hồ nữa, đám đạo sĩ mới bắt đầu đi ăn sáng. Ăn sáng xong rồi, mọi người bèn giải tán ai có phận sự đó, Tòng Hạc bèn bảo Dương Thông và mấy người nữa xuống núi gánh nước, Ngộ Chân cung ở trên núi cao, mà chỉ ở dưới chân núi mới có suối nhỏ, đạo sĩ trên cung Ngộ Chân lại nhiều, mỗi ngày phải dùng đến cả mười lu nước đầy, Dương Thông lúc đầu gánh vài gánh còn chưa thấy gì, có điều gánh đến lần thứ tám thứ chín đã thấy đầu vai mỏi nhừ nóng bỏng, đi lên bậc thang đá dài hun hút đầu đã thấy choáng váng, mắt nổ đom đóm, hô hấp khó khăn làm như muốn té xỉu xuống, thậm chí còn cảm thấy trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Có điều y thấy gã đạo dĩ Tòng Hạc cứ đứng trên núi nhìn mình lom lom, lại thấy đám đạo sĩ đi với mình gánh nước chân đi bon bon, nhịp chân như bay tựa hồ như không thấy có gì mệt nhọc, y cũNg không muốn thua kém, đành phải ráng đeo theo phía sau bọn họ, đợi đến lúc mấy lu nước đầy rồi, Dương Thông đã mệt đến mức xương cốt muốn bong cả ra, vậy mà đến sau buổi ăn trưa, Dương Thông còn phải đi chẻ củi đằng sau sân, hôm đó, làm việc cho đến lúc sức cùng lực tận, chưa bao giờ cảm thấy cực khổ đến như vậy, y vừa ăn xong cơm chiều là đã lên giường ngủ khoèo một giấc.

Hôm sau trời còn chưa sáng, Tòng Hạc lại đến kéo Dương Thông ra khỏi giường, học buổi sớm, đi gánh nước chẻ củi tiếp tục như ngày hôm trước, cứ thế mà qua nửa tháng trời, Dương Thông riết rồi cũng quen với cuộc sống nặng nhọc mà khô khan đó, y chỉ cảm thấy mình sống như trong lao tù trong lòng vô cùng thất vọng, mỗi ngày ăn chỉ có rau xanh đậu hủ đám cơm chay, làm việc thì những chuyện cần sức lực như gánh nước bửa củi, mùi vị thật không nói được nên lời, y không biết mình sống như thế đến chừng nào thì đổi khác, trong bụng chi/ hy vọng Đoàn Nhị sẽ lại kêu mình xuống núi cho xong. Cứ thế lại qua một tháng trời, Dương Thông sau này mới dần dần phát hiện ra, đám đạo sĩ đó là luân phiên nhau gánh nước quét sân, còn mình thì chỉ suốt ngày làm có bao nhiêu đó chuyện, mới biết đó là do Thanh Vân đạo trưởng cố ý làm khó mình, trong lòng đâm ra oán hận lão thấu xương, nhưng vẫn không dám không tiếp tục làm những chuyện lao lực bởi vì Tòng Hạc giám sát rất nghiêm ngặt, có chút gì trễ nãi là la hét om sòm, Dương Thông đối với Tòng Hạc cũng bắt đầu chán ghét. Chớp mắt mà Dương Thông đã ở Võ Đang được hai tháng trời, mỗi ngày trừ chuyện quét sân, học buổi sáng, gánh nước chẻ củi ra, Tòng Hạc và Thanh Vân đạo trưởng cũng không ngó ngàng gì y làm như y căn bản chẳng tồn tại trên đời này vậy, có điều Dương Thông dần dần quen biết với đám đạo sĩ rồi, y từ đó mới biết ra, Tòng Hạc ở Võ Đang cũng được hơn hai chục năm rất được sự tín nhiệm của Thanh Vân đạo trưởng, Dương Thông thấy buổi học sáng đa số là do Thanh Vân đạo trưởng lại dạy, có lúc cũng do Tòng Hạc thay thế, nội dung đại khái là những lời răn dạy hoặc những phương pháp dưỡng sinh dưỡng khí, hoặcla’ những lời trong Đạo Đức kinh, không có thứ nào là có liên quan gì đến vũ công, nghe đến mức Dương Thông ngấm ngầm chửi bới Tòng Hạc và Thanh Vân đạo trưởng trong bụng không biết bao nhiêu lần. Mỗi ngày những lúc y nhàn nhã nhất là lúc đám đạo sĩ luyện kiếm hoặc luyện quyền, lúc đó y có thể ngồi nhẫn nha một bên xem, Tòng Hạc cũng chẳng đếm xỉa gì đến y, Dương Thông mỗi ngày thấy đám đạo sĩ luyện kiếm luyện quyền riết rồi đâm ra chán ngấy bởi vì Đoàn Nhị đã dạy hết cho y rồi, không những vậy, y thấy tuy Tòng Hạc là thủ lãnh trong đó nhưng nói đến công phu còn chưa kịp như mình do đó cũNg không lấy gì làm quý báu.

Một hôm, Dương Thông sáng sớm vẫn như thường lệ cùng mọi người quét dọn đạo quan, xong rồi lại cùng mười mấy gã đạo sĩ xuống núi gánh nước, y gánh chừng hơn mười gánh chợt cảm thấy dị thường mệt nhọc, hai vai nóng bỏng đau rát, xương cốt như bị lỏng hết cả ra, bèn ném gánh nước xuống một bên đường, mặc kệ chẳng thèm làm gì nữa, đám đạo sĩ thấy Dương Thông ngồi bệch ra đất nghỉ ngơi cũng không nói gì, ai nấy cứ xách thùng xuống núi, đám đạo sĩ cũNg biết Dương Thông ngày nào cũng phải gánh nước, còn mọi người ai ai cũng được luân phiên, mọi người thấy Tòng Hạc không có ở đó cũNg chẳng nói năng gì thêm với Dương Thông, không lâu sau đó mọi người lại gánh nước lên, Dương Thông làm bộ chẳng thấy gì chỉ ngồi một mình ra đó nghỉ ngơi, bụng thì nghĩ:

– Sư phụ tại sao lại tống mình lên núi Võ Đang làm gì nhĩ ? Ăn thì rau cải đậu hủ làm thì nặng nhọc còn hơn tù phạm, không những thế đám đạo sĩ này tựa hồ như có hiềm thù gì với mình, lão tử không làm nữa xem bọn chúng làm gì mình.

Y đang ngồi lì ra đó thình lình nghe ngoài tường truyền vào tiếng đọc kinh, Dương Thông vừa nghe lập tức như chuột thấy phải mèo, vội vàng đứng ngay dậy, thì ra tiếng đọc kinh đó là giọng của Thanh Vân đạo trưởng, Dương Thông vội quẳng gánh lên vai bước ra, chỉ thấy Thanh Vân đạo trưởng đang ngồi xếp bằng ngay ngắn trên một tảng đá hai mắt nhắm nghiền đang lớn tiếng tụng một đoạn kinh văn:

– Thiên tương hàng đại nhiệm vu thị nhân dã, tất tiên khổ kỳ tâm chí, lao kỳ cân cốt, ngạ kỳ thể phu, không biếm kỳ thân, hành phất loạn kỳ sở vi, sở dĩ động tâm nhẫn tính, tăng ích kỳ sở bất năng. Nhân hằng quá, nhiên hậu năng cải; khốn vu tâm, hàm vu lự, nhi hậu tác; chinh vu sắc, phát vu thanh, nhi hậu dụ. Nhập tắc vô pháp gia phất sĩ, xuất tắc vô địch quốc xử hoạn giả, quốc hằng vong. Nhiên hậu tri sinh vu ưu hoạn, nhi tử vu an lạc dã.

Dương Thông nghe mấy câu lập tức cảm thấy xấu hỗ cả lên, thì ra đoạn văn này chẳng phải là kinh văn gì mà là mấy câu trong cuốn Mạnh Tử, mấy câu này lúc còn nhỏ y đã được mẫu thân dạy qua, Đoàn Nhị cũng đã từng nhắc lại, ý tứ nói rằng một người sống ở đời phải chịu khổ cực, không ngừng mài luyện cho mình mới mong sau này làm được chuyện gì. Y biết Thanh Vân đạo trưởng đang giáo huấn mình, vội vàng quảy thùng nước lên chạy một mạch xuống núi.

Không hay không biết mà Dương Thông lên núi Võ Đang được mấy tháng trường, chớp mắt là qua mùa đông, cả núi Võ Đang biến thành một thế giới mịt mù trắng xóa, Dương Thông làm những chuyện nặng nhoc đó lâu ngày cũng thành thói quen, đặc biệt là xuống núi đi gánh nước với đám đạo sĩ y lại càng cảm thấy đó là một thứ lạc thú, mỗi khi gánh nước lên núi, người cảm thấy ấm hẳn lên, không những thế ngắm nhìn trên núi dưới núi một màu tuyết trắng phau phau, chim bay từng đàn kiếm ăn trên mặt tuyết bèn cảm thấy trong lòng vô cùng sung sướng, y lúc này đã quen lắm với dãy thạch cấp dài hun hút, mỗi lần gánh nước chân bước phăng phăng như bay ngược lại còn đi trước cả đám đạo sĩ. Chẻ củi y chỉ làm một nhoáng là xong, làm xong công việc của mình rồi Tòng Hạc cũng không màng y đi đâu làm gì, thế là Dương Thông làm xong công việc rồi bèn đi lòng vòng trước sau phải trái chung quanh núi lung tung không mục đích dần dần địa hình nơi đây y cũng thuộc làu luôn. Đám đạo sĩ cùng ở chung với y dẫn y đi nơi này nơi kia các chỗ đạo quan xem, và chỉ cho y rõ ràng các nơi danh thắng trên núi Võ Đang, vì vậy mà y cũNg thuộc làu luôn các đạo quan trên núi, cạnh Ngộ Chân cung là Ma Châm Tĩnh đại điện là kỹ niệm Chân Vũ đại đế xây lên, tương truyền Chân Vũ đại đế lúc lên núi tu luyện đã từng nghĩ đến chuyện xuống núi hoàn tục, ngẫu nhiên gặp phải một bà già đang mài cây dầm bên giếng, bà già nói cho lão biết đạo lý thế nào là mài dầm thành ra cây kim, Chân Vũ đại đế bèn trở vào núi khổ tâm tu luyện lại, rốt cuộc mà thành. Trong đại điện Ma Châm Tĩnh có cung phụng pho tượng bằng thiết của Chân Vũ đại đế lúc còn trẻ, trước bệ có để hai cây dầm đứng dựng cao chừng nửa mét, chung quanh có vẽ một bà già đang mài dầm, và gương mặt trẻ trung của Chân Vũ đại đế bên cạnh.

Qua hết Ma Châm Tĩnh thì là cung Ngọc Hư, Ngọc Hư cung xây lên để kỷ niệm Chân Vũ đại đế được Ngọc Hoàng đại đế phong cho chức Ngọc Hư sư tổ, cộng tất cả có đại điện, từ đường, phần miếu những kiến trúc đại loại hơn hai ngàn phòng, là cung lớn nhất trong tám cung hai quan. Qua hết Ngọc Hư cung thì là đại điện của Phục Chân quan, nơi đây có thể nhìn xa xa thấy đại điên trên Kim Đỉnh, nhìn khắp các dãy núi, là chỗ quan thưởng tuyệt nhất của núi Võ Đang, nơi đây có tên là gò Thái Tử, bên trong cung phụng pho tượng của Chân Vũ đại đế lúc còn ấu thời, tương truyền Chân Vũ đại đế lúc năm mươi tuổi đã vào ở nơi này do đó xây điện lên để kỷ niệm. Tử Hà điện vị trí ở chính giữa tám cung, mé tây chừng ba dặm là Nam Nham đạo quan có Thái Ất Chân Khánh cung và Tam Thanh điện, Tàng Kinh Các, trong Tam Thanh điện có thờ Thái Thượng lão quân, Linh Bảo đạo quân và Nguyên Thủy thiên tôn, ba pho tượng thần thái trang nghiêm, trong điện còn có đúc năm trăm pho tượng Linh cung bằng sắt, dáng vẽ khác nhau. Ngũ Thái cung vị trí ở bên cạnh Ngọc Hư cung chừng mười dặm, phong cảnh u nhã tú mỹ có thác có suối có động có khe, là chỗ cung điện xây lên sớm nhất trong núi Võ Đang. Thái Hòa cung vị trí ở ngang sườn ngọn Thiên Trụ trong dãy Võ Đang phía dưới Nam Thiên môn ở Tử Kim thành, còn Kim Điện thì nằm trên chỏm núi Thiên Trụ, dưới Kim Điện có xây đá bao quanh gọi là Tử Kim thành, Kim Điện là kiến trúc hùng vĩ nhất của núi Võ Đang, cao chất ngất trên chỏm núi, rất nhiều chỗ dùng đồng thiết dựng lên, xa xa nhìn tới màu vàng màu xanh huy hoàng lấp lánh chói lọi, do đó mà có tên là Kim Điện, là chỗ cao nhất trong dãY núi. Chủ yếu nhất là trong Kim Điện có thờ thần tượng của Chân Vũ đế do Vĩnh Lạc đế triều Minh xây lên, nơi đây còn có lai lịch, năm xưa lúc xây lên Kim Điện, thợ đúc tượng lúc xây tượng Chân Vũ đế không biết mặt mủi ông ta ra sao, làm tượng không xong sẽ bị liên lụy tội hình thậm chí còn mang họa sát thân, thế là có một người thợ dân Cao Lê ngẫu nhiên nhớ lại lúc Châu Khang khởi binh tạo phản ở Bắc Bình truyền thuyết nói rằng lão được Chân Vũ đại đế bang trợ và chỉ dẫn, do đó giả trang thành Chân Vũ mặc chiến bào áo giáp xỏa tóc đi chân không hình dạng khôi vĩ trang nghiêm, thế là gã thợ bèn vẽ hình Châu Khang đem vào cung, Minh Thành Tổ nhìn vào long nhan hớn hở bèn sai thợ y hình vẽ đúc thành pho tượng của Chân Vũ đại đế.

Một hôm, Dương Thông theo mọi người đi học buổi sáng xong, đám đạo sĩ dưới sự hướng dẫn của Tòng Hạc luyện tập kiếm pháp, DưƠng Thông nhìn chán một hồi bèn một mình ra ngoài đại điện chỗ trống, bẻ một nhành cây tự luyện tập kiếm pháp Võ Đang, Thất Tuyệt kiếm pháp y đã luyện không biết bao nhiêu lần do đó múa ra lập tức kiếm ảnh phủ dày đặc quanh người, vù vù bạt gió, nước tạt tới cũng không lọt được vào, một hơi là xong, y luyện một hồi mà vẫn khí định thần nhàn thần sắc tự nhiên. Đang lúc y luyện đến chiê cuối cùng là Bạch Hạc Lượng Xí, mủi kiếm chỉ lên trời, năm ngón tay trái duỗi thành hình con hạc đang bay lượn, chân trái cong cong ngược lên, chân phải biến thành thế Kim Kê Độc Lập vững như Thái Sơn, tư thế chuẩn xác như con hạc trắng đang lượn quanh vậy. Y đang tính như mọi bữa ném khúc cây ghim vào một thân cây cổ thụ xa xa, thình lình nghe phía sau có tiếng nói sang sảng:

– Thất Tuyệt kiếm pháp của ngươi tuy xuất thủ trầm ổn đủ sức, nhanh nhẹn oai mãnh không một chỗ hở, nhưng không đúng vào chỗ tinh yếu trong kiếm pháp Võ Đang chúng ta.

Dương Thông nghe nói giật nãy mình kinh hãi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Thanh Vân đạo trưởng đang đứng trên thềm trước cửa ngoài lúc nào không hay, đang nhìn tới mình, Dương Thông biết lão ở một bên đang xem mình luyện kiếm đã lâu rồi, còn mình thì chỉ lo luyện kiếm, lại ở trên núi Võ Đang, trong lòng mất đi cảm giác đề phòng, do đó không chú ý đến cảnh vật chung quanh, có người lại bên cạnh mà chẳng hay biết.

Dương Thông thấy Thanh Vân đạo trưởng đang thong dong bước lại, trong bụng tuy không phục ngoài mặt thì khách khí nói:

– Đạo trưởng dạy chí phải, xin đạo trưởng dạy thêm cho.

Thanh Vân đạo trưởng bước lại tiếp lấy cành cây nói:

– Sư phụ của ngươi chưa truyền lại cho ngươi kiếm quyết của Thất Tuyệt kiếp pháp sao ?

Dương Thông khom người đáp:

– Ân sư lúc truyền thụ cho đệ tử kiếm pháp, vãn bối nhất thời xao lãng không chuyên cần tập luyện do đó mà không lãnh hội được chỗ tinh yếu.

Thanh Vân đạo trưởng vung cành cây lên mấy cái rồi bắt đầu luyện Thất Tuyệt kiếm pháp, chỉ thấy lão vừa luyện vừa nói:

– Thất Tuyệt kiếm pháp của phái Võ Đang chúng ta chủ yếu là ở ba chữ chậm, vững, xảo, năm xưa tổ sư gia hao phí bình sinh tâm tư mài cứu Đạt Ma kiếm pháp của phái Thiếu Lâm và tinh hoa của Thái Cực kiếm pháp dùng nhu khắc cương, mới sáng lập ra môn kiếm pháp này, lúc đối địch, trừ chuyện xuất thủ trầm ổn ra còn làm sao càng chậm càng tốt, như thế mới có thể lấy tĩnh chế động, lấy bất biến đối phó với vạn biến, như vậy đối phương chiêu thức sử hết rồi sẽ bị khắc chế mất tiên cơ, trong kiếm pháp gọi là ‘tiên dưỡng hạo khí thuần hung, hậu phát chế nhân định càn khôn’, đạo lý ở chỗ đó.

Dương Thông thấy Thanh Vân đạo trưởng ra chiêu tuy chậm mà liên tục như nước chảy mây trôi, mới hiểu ra tại sao đám đạo sĩ mỗi ngày luyện kiếm tuy là múa kiếm nhưng thật ra là luyện khí, bấy giờ mới không dám lơ là Thất Tuyệt kiếm pháp nữa, Thanh Vân đạo trưởng vẫn không ngừng ở đó, tiếp tục múa kiếm vừa nói:

– Kiếm pháp của bản phái còn chủ yếu ở chữ xảo, dùng lực để đánh lực, chờ đợi thời cơ, ra chiêu cần ở chỗ thích hợp, đối phương ra chiêu cương mãnh vô cùng,tới gần cuối sức lực sẽ giảm đi, cuối đường hết sức lúc đó ra chiêu sẽ có thể dùng được sức bốn lạng để khắc phục kẻ địch, trong kiếm quyết gọi là ‘khinh trọng toàn tại tâm, tứ lạng bát thiên cân’, đạo lý là như vậy.

Dương Thông nghe lão giải thích cho một hồi lập tức hiểu ra được chỗ tinh yếu của Thất Tuyệt kiếm pháp, những thứ kiếm quyết đó tuy Đoàn Nhị đã từng dạy qua cho y có điều lúc đó Dương Thông còn nhỏ thêm vào đó Đoàn Nhị cũng không có thì giờ chỉ điểm tới nơi do đó Thất Tuyệt kiếm pháp đa phần là do Dương Thông tự mình lãnh hội lấy, còn Đoàn Nhị mỗi khi gặp Dương Thông không phải đi hỏi y chuyện tập luyện kiếm pháp mà là khảo sát y chuyện dùng Đả Cẩu bỗng pháp hiểu biết tới đâu, bởi vì lão nhất tâm nhất ý muốn bồi dưỡng Dương Thông thành bang chủ của Cái Bang sau này, Đả Cẩu bỗng pháp là thứ võ công chủ yếu lão muốn Dương Thông phải luyện cho thuần thục.

Thanh Vân đạo trưởng lúc nãy thấy Dương Thông luyện Thất Tuyệt kiếm pháp, biết là y còn chưa nắm được chỗ ảo diệu của thứ kiếm pháp này, chỉ dựa vào nội lực hùng hậu mới phát huy ra được oai lực, do đó mà không nhịn nổi mới mở miệng chỉ dạy. Chỉ thấy Thanh Vân đạo trưởng vừa luyện vừa thao thao bất tuyệt giảng giải từng ý nghĩa của mỗi kiếm quyết, Dương Thông vốn đã thông minh, lại được lão diễn giải từng chiêu một, bèn như vạch được mây thấy ánh mặt trời, lập tức hiểu ra chỗ tinh hoa của Thất Tuyệt kiếm pháp. Thanh Vân đạo trưởng từ đầu đến đuôi đem Thất Tuyệt kiếm pháp ra biểu diễn một hồi, rồi đưa nhánh cây lại cho Dương Thông và nói:

– Đạo lý chỗ khắc chế kẻ địch còn phải tính đến chuyện biến hóa linh hoạt trong lúc ứng dụng không được câu nệ, địch tiến mình thoái, cường thì tránh chỗ bén, nhược thì đánh vào chỗ hở, nhanh chậm theo thế mà đổi, công thủ trong lòng tự biết, tự mình mà lãnh ngộ.

Lão lại nói tiếp:

– Cảnh giới tối cao của kiếm thuật là dùng ý để sử kiếm, lúc ra chiêu ý để vào binh khí, như nếu ngươi chỉ nhìn binh khí của đối phương, tâm tư không để vào kiếm của mình thì lúc xuất thủ là đã bị bại trận rồi, bởi vì kiếm khách cao thủ không màng kiếm pháp đối phương biến hóa phức tạp ra sao, chỉ cần người không đi nhìn chiêu số của họ biến hóa ra sao mà chỉ chú ý đến thanh kiếm của mình đánh cho được, tâm tùy kiếm đi, ý tùy chiêu xuất, trong lòng không có ý niệm thua kém thì mới có cơ thủ thắng, như thế mới đạt tới được cảnh giới dùng ý ngự kiếm vậy.

Nói rồi lão chầm chậm bước vào đại điện không nhìn đến Dương Thông luyện kiếm nữa, Dương Thông lúc trước đối với lão trong lòng có chút hờn oán, bây giờ thấy lão chỉ điểm cho mình yếu quyết của Thất Tuyệt kiếm pháp, làm cho mình được thấu hiểu chân lý kiếm thuật, đối với lão cảm kích khôn xiết, vội vàng cung kính tiễn lão vào trong đại điện rồi mới bắt đầu luyện kiếm lại. Từ ngày đó trở đi, giờ học buổi sáng, Dương Thông bắt đầu để ý học tập, lúc trước trong giờ học Thanh Vân đạo trưởng dạy tĩnh tọa dưỡng khí thì Dương Thông ngồi đó luyện công, bây giờ y bắt đầu theo đám đạo sĩ ngồi đó luyện tập phương pháp hô hấp thổ nạp, luyện được nửa tháng trời mới phát hiện ra làm như vậy cũng là một cách để tu luyện vũ công, y thấy mỗI lần cùng đám đạo sĩ ngồi trong đại điện đả tọa một hồi, tuy cả đại điện có mấy trăm người mà lúc mình tọa định rồi, chung quanh không còn cảm thấy gì, lòng như mặt kiếng trong phẳng lì như nước không còn chút tạp niệm. Dương Thông trừ mỗi ngày làm chuyện tạp dịch ra thì tự mình luyện tập vũ công hoặc theo đám đạo sĩ đi lòng vòng xem mọi người tỷ thí, phái Võ Đang mỗi tháng các đệ tử đều vào trong quan tỷ thí vũ công để khảo sát tình huống đệ tử vũ công tiến triển tới mức nào để xúc tiến các đệ tử phấn khởi cần luyện tăng cường năng lực phản ứng.

 
Nguyên tác: A Chí
Dịch giả: Lê Khắc Tưởng

 

Bài Cùng Tác Giả:

0 Bình luận

Bình Luận