Dương Thông lúc nãy bước ra đấu trường đã nghĩ tới điểm đó, như nếu mình dùng công phu phái Võ Đang hoặc là thứ gì khác đánh với Trí Không đại sư mà nhỡ may thắng được thì sẽ làm mất mặt phái Thiếu Lâm vô cùng, may mà lúc còn nhỏ y đã được Lục Trang dạy cho La Hán quyền phái Thiếu Lâm thuần thục như cháo, y đã luyện nó không biết bao nhiêu lần rồi đánh ra tùy tâm ứng thủ vận dụng tự như, thêm vào đó nội lực của y hùng hậu khôn tả, mấy đường La Hán quyền phổ thông trong tay y sử ra biến thành một thứ quyền pháp oai lực vô cùng vô tận.

Mọi người thấy Dương Thông đánh ra La Hán quyền đều ngấm ngầm cười thầm trong bụng, phải biết La Hán quyền pháp và côn pháp là thứ vũ công nhập môn của phái Thiếu Lâm, đệ tử Thiếu Lâm ai ai cũng biết, lưu truyền trong giang hồ cũng rất rộng rãi, ai cũng nghĩ không phải là trước cửa Lỗ Ban múa phủ, trước mặt Quan Công múa đao sao ? Trí Không đại sư thấy Dương Thông đánh ra La Hán quyền pháp cũNg cho rằng Dương Thông có ý muốn phô trương vũ công nghĩ thầm trong bụng:

– Tên tiểu tử này thắng được mấy trận là đã tâm cao ý ngạo rồi, phải tỏa bớt nhuệ khí của hắn đi một chút mới phải.

Nhà sư là kẻ đắc đạo cao tăng, mấy chục năm nay tu luyện mười mấy tuyệt kỹ của phái Thiếu Lâm đặc biệt là Phục Ma Cà Sa Công đã đến mức xuất thần nhập hóa, có điều DưƠng Thông đánh ra quyền pháp như vậy không lẽ mình lại đi sử ra tuyệt kỹ đó, chỉ thấy tăng bào của nhà sư phồng lên cũng đánh ra một quyền chiêu số cũng y như của Dương Thông là Lễ Kính Như Lai, hai người tuy đánh ra có trước có sau, nhưng hầu như cũNg là đồng thời, song quyền đụng nhau giữa chừng không, mỗi người bị chấn động thối lùi một bước, hai bên đều cảm thấy quyền lực đối phương vừa kiên cường vừa tinh diệu, giật mình sũng sốt. Mỗi bên đều sử ra bốn thành nội lực, Dương Thông thấy một chiêu đánh ra ngang ngửa với Trí Không đại sư bất giác động tính hiếu kỳ nghĩ bụng:

– Sư phụ thường nói đương kim thiên hạ, lấy Trí Không đại sư là nội lực thâm hậu nhất, vũ công cũng tối cao, đáo để nội lực của ông ta đến mức nào, cao hơn mình bao nhiêu nhĩ

Thế là y lại tăng thêm một phần nội lực vào cánh tay, một quyền đánh ra, một chiêu Đồng Tử Bái QUan Âm ập tới, Trí Không đại sư cũng cùng một tâm ý, Trí Không đại sư cũNg tăng thêm một thành nội lực, hai người quyền pháp qua lại như gió, thoáng chốc đã thi triển liền mấy chiêu, không hay không biết nội lực càng lúc càng tăng lên dần dần, một quyền lại một quyền, cương mãnh cùng cực, cuộn theo cương kình như bài sơn đảo hải dồn dập qua lại. Bấy giờ trong trường chân khí dày đặc, kình phong rít gió dồn ép, nhiều người đã hít thở không muốn nổi vội vàng nháo nháo thối lùi ra sau.

Chỉ thấy hai người càng đánh càng nhanh, bước quanh quyền đối quyền, quần áo phất phơ qua lại như nay tiến thoái như gió, có lúc nhảy vụt lên cao có lúc bay xẹt qua như tên, kẻ hụp xuống người nhô lên không chỗ nào là không hợp tiết tấu, hai người liên tiếp đổi thế mười mấy phương vị đều đứng xa đối chọi, mỗi quyền đều vận dụng nội gia chân lực, mỗi chiêu mỗi thức tựa như bình đạm không có chút gì kỳ lạ mà là ôn hàm oai lực vô cùng vô tận. Hai người đánh nhau được mấy chục hồi rồi bèn song thủ giao chéo đánh liên hoàn ra càng đánh càng hứng khởi, đánh tới độ say vùi rồi ra chiêu cũng không còn khiêm nhượng, một người là đầu não phái Thiếu Lâm muốn giữ thể diện môn phái, bên kia thì tò mò muốn ấn chứng vũ công của mình đến đâu, hai bên xuất chiêu càng lúc càng hung hãn lên. Dương Thông đưa bàn tay phải lên ngón trỏ điểm ra, soẹt một tiếng cách không điểm tới, chính là Nhất Chỉ Thiền của phái Thiếu Lâm, cách không điểm huyệt có thể tổn thương địch nhân trong vô hình, bàn tay trái một quyền đẩy thẳng ngang ra, tạp thành một luồng quyền phong, Trí Không cũng hai tay giao chéo qua, tay bên này sử Kim Cương Chỉ Pháp, tay bên kia sử Đại La Kim Tiên Chưởng, hai người quyền qua chưởng lại, kình phong chấn đãng chỉ phong soẹt soẹt không ngớt đánh nhau một trận vô cùng ác liệt. Cả đều đều ôm một thân nội gia thượng thừa tuyệt kỹ, xuất chưởng ra quyền đều nội lực sung túc chiêu số tinh diệu qua lại như quỹ mị, mỗi chỉ điểm ra tựa đao kiếm, xuất thủ như điện nhanh nhẹn tuyệt luân nhận huyệt chuẩn xác. Trong đấu trường người quan tâm nhất tới trận đấu là Tuệ Thanh sư thái, bà ta thấy Trí Không đại sư tay trái sử là Đại La Kim Tiên chưởng pháp tuy ác liệt nhưng không làm thiệt hại đến tính mạng kẻ địch, có điều Kim Cương Chỉ Pháp bàn tay phải của nhà sư mới là thứ công phu cực kỳ lợi hại bá đạo, chỉ lực điểm tới đâu sắt đá cũng đều tiêu tan hết cả, tuy hai người đều là tuyệt đỉnh cao thủ xuất chiêu thu chiêu đều đã đạt đến mức tùy tâm sở dục, có điều bà ta vẫn cảm thấy vô cùng ái ngại lo sợ.

Hai người kẻ qua người lại gần trăm chiêu nội lực đã bắt đầu tiêu hao không ít, ngay cả chân cũng sử dụng, quyền đánh, chân đá, ngón tay trỏ, bàn tay tạt, càng đánh càng kinh càng hiểm, Trí Không đại sư càng lúc càng nóng ruột nghĩ thầm trong bụng:

– Tên tiểu tử này mới đánh xong hai trận lớn vậy mà còn sức ngang ngửa với mình hơn trăm chiêu còn chưa phân thắng bại, thêm vài chục chiêu nữa còn chưa thắng được y, mình còn mặt mủi gì nữa giờ ?

Nhà sư không bao giờ ngờ được Dương Thông nội lực lại thâm hậu dường đó, gặp cương thành cương, gặp cường lại càng cường hơn, càng nghĩ bất giác chân khí vận dụng càng lúc càng gia tăng, chưởng chém như đao cắt, chỉ búng ra như cương trùy, quyền chưởng giao chéo tựa cự phủ bổ núi, thiết trùy chẻ đá, không hay không biết đã sử ra Kim Cương Chỉ và Kim Cương Phục Ma Chưởng cương mãnh nhất của phái Thiếu Lâm, lúc bấy giờ Dương Thông cũng cảm thấy được đối phương càng lúc càng hung mãnh bèn vận nội lực thêm vào chống đở, quyền đánh ra nặng chịch như thiết trùy oai lực trầm hùng kinh người. Hai người vốn mang trong người một thân công phu nội ngoại đạt đến mức cao thâm khôn lường, đánh vùi với nhau một trận long trời lỡ đất, mọi người trố mặt nhìn trong lòng không ngớt chấn động, kinh hồn không sao tả xiết.

Hai người ai nấy lấy hết bình sinh tuyệt học ra đánh nhau một trận, chiêu nào chiêu nấy đã hàm chứa đầy sát cơ, đánh được chừng hơn hai trăm chiêu, càng đánh càng chậm lại, xuất chiêu càng lúc càng trầm hoãn, xem như hời hợt mà thật là đã đến mức khẩn yếu sống chết. Thình lình mọi người bỗng nghe bình lên một tiếng cụt lũn, tiếp theo đó, Trí Không đại sư và DưƠng Thông hai người bỗng đứng yên không động đậy, song phương mỗi bên một quyền một chưởng dính vào nhau, chỉ thấy Trí Không đại sư áo cà sa phồng lên,còn Dương Thông thì áo bào phiêu động, hai người đã bắt đầu tỷ thí nội lực, chính là đã đi đến mức tỷ thí hết sức bình sinh không còn có chút gì là hư giả nữa. Trong đấu trường mọi người ai nấy đều nín lặng như tờ mắt nhìn đăm đăm vào hai người, ai cũng biết hai người đánh nhau đến mức này là đã đến mức hai bên đều sẽ kiệt quệ, kinh mạch tán loạn vũ công toàn bộ mất mác, đồng quy ư tận; nếu một trong người có kẻ nội lực kém hơn một chút thì công lực sẽ hao tận như ngọn đèn cạn dầu và sẽ thụ trọng thương hoặc mất mạng như chơi.

Mọi người ai nấy đều lặng im thin thít, ai cũng biết tình hình đã trở nên quá hung hiểm, người nào cũng đứng bật người dậy đầu thì rướn tới, quá được nửa tuần hương, chỉ thấy hai người bàn chân lún xuống có hơn cả tấc, bên Dương Thông thì cảm thấy nội lực của Trí Không đại sư không ngớt ùn ùn tấn công qua bên mình, đành phải khí trầm đan điền, thôi đẩy nội lực ra đề kháng, bấy giờ hai người đã ở vào thế cưỡi trên lưng cọp, bất kỳ bên nào thu lại chưởng lực hoặc công lực yếu hơn đối phương một thành đều bị nội lực của bên địch chấn động cho tan nát ngũ tạng lục phủ hộc máu chết ngay tại chỗ, tuy hai người trong bụng đều ngấm ngầm than khổ nhưng không ai dám thu lại chưởng lực của mình một phân một hào.

Lại thêm một nửa tuần hương đi qua, chỉ thấy mặt mày hai người đã thấy ướt đẫm mồ hôi, bấy giờ mọi người ai ai cũng vạn phần khẩn cấp, ai cũNg biết là công lực của hai người tương đương vói nhau, một giọt mồ hôi rơi xuống là một phần công lực tiêu hao, đợi đến lúc trên đầu hai người khói bốc lên thì lúc đó công lực đã khô kiệt đến nơi, như vậy cho dù hai người có không bị mất mạng đương trường cũng sẽ công lực hoàn toàn tiêu tán, vũ công cũng không còn. Bọn phái Côn Luân thấy tình hình như vậy đều cảm thấy khoan khoái trong bụng, chỉ mong Dương Thông sẽ táng mạng dưới tay Trí Không đại sư, còn Thanh Tòng đạo trưởng phái Võ Đang, ba trưởng lão và sáu đà chủ của Cái Bang cho tới Tuệ Thanh sư thái của phái Hoành Sơn cùng đệ tử phái Thiếu Lâm đều lo lắng bồn chồn, có điều không ai đủ công lực để bức khai hai người, đang lúc hai người đang lấy toàn lực công kích nhau nếu có kẻ nào bước tới phân chia ra thì cũng không khác gì dần công lực của hai người cùng dồn vào mình người đó, và như vậy chỉ là tìm đường chết chắc chắn thôi. Mọi người đang nôn nóng bỗng thấy Thanh Tòng đạo trưởng bước vào đâu trường lớn tiếng nói:

– Phương trượng đại sư nội lực tinh thâm, thật không hỗ là lãnh tụ đương thế vũ lâm, mà DưƠng bang chủ nội lực cũng kinh người,thực là điều phúc cho thiên hạ, hai người ky`phùng địch thủ, không biết là ngừng đấu nơi đây được chăng ?

Dương Thông và Trí Không đại sư chỉ trong lúc nhất thời hứng khởi đánh nhầu thành ra cuộc diện sống chết cương trì, lúc này cũng cảm thấy hối hận vô vàn, có điều không ai có thể thu lại một chút nào nội lực của mình, làm thế là chính mình sẽ không sao tránh khỏi bị trọng thương, bây giờ thấy Thanh Tòng đạo trưởng bước ra điều giải đều nhìn nhau mỉm cười gật đầu.

Thanh Tòng đạo nhân thấy tình cảnh như vậy bèn bước tới trước nói với hai người:

– Được! Bần đạo đếm ba tiếng một hai ba, các vị đợi đến tiếng thứ ba thì đồng thời giảm bớt đi hai thành chưởng lực.

Nói rồi đợi hai người đã ra dấu đồng ý, Thanh Tòng đạo trường bèn lớn tiếng hô, lúc lão đếm tới số ba, lập tức thò hai tay ra nhanh như điện áp vào Khúc Trì huyệt của hai người, lúc này Thanh Tòng đạo trưởng đã vận hết sức bình sinh công lực ra, lúc bàn tay của lão vừa chạm tới tay hai người thình lình cảm thấy như đụng vào hai cây sắt thiêu nóng đỏ hồng vậy, không những vậy hai tay lão đã dính chặt vào người của hai người kia không sao rút ra được, mọi người bên ngoài chỉ thấy lão đụng vào Dương Thông và Trí Không đại sư rồi lập tức hai bàn tay sau đó là thân hình không ngớt run rẫy mặt mày thì tái nhợt trên đầu thì bốc khói nghi ngút, ai nấy đều kinh hãi không sao tả xiết, ai cũng biết lão đang bị hai luồng nội lực của hai bên đồng thời công kích, nếu không cẩn thận sẽ mất mạng không biết lúc nào, Trí Không đại sư và Dương Thông cũng không khỏi giật mình chấn động, có điều bây giờ nếu như hai người đồng thời triệt thoái nội lực thì lập tức cả ba đều không khỏi bị trọng thương, đang lúc mọi người đang bất giác bật lên tiếng la hoảng, chỉ thấy Trí Thông đại sư đã nhanh như bay tiến lại thò tay ra áp vào sau Linh Đài huyệt sau lưng Thanh Tòng đạo nhân, Thanh Tòng đạo nhân lập tức cảm thấy có một luồng nội lực hùng hậu ập vào người, hai bàn tay lúc đó mới không bị run rẫy nữa, mặt mày cũng từ từ hồi phục lại huyết sắc.

Có điều chỉ trong một chốc lát, đã thấy Thanh Tòng đạo trưởng và Trí Thông đại sư hai người đồng thời mặt mày bỗng trở nên khẩn trương, mọi người đều hiểu, hợp nội lực của Thanh Tòng đạo trưởng và Trí Thông đại sư lại vẫn không cách nào khắc phục được nội lực của hai người kia, bấy giờ giữa đấu trường biến thành ra bốn người đứng trơ trơ bất động ở đó, Trí Viễn đại sư, Trí Thanh đại sư vội vàng phi thân lại chia ra chia nhau áp vào Linh Đài huyệt của Trí Thông đại sư, bấy giờ mới thấy mặt mày Thanh Tòng đạo trưởng và Trí Thông đại sư thư giãn ra được một chút, ai nấy đều thở phào ra nhẹ nhõm, biết là hợp sức bốn người lại mới dằn co lại với Dương Thông và Trí Không đại sư. Chỉ nghe Thanh Tòng đạo trưởng vẫn giữ y nguyên hai bàn tay ở Khúc Trì huyệt của hai người miệng thì nói:

– Đợi bần đạo đếm tới số ba, phương trượng đại sư và Dương bang chủ đồng thời thu bớt hai phần công lực, được chăng ?

Dương Thông và Trí Không nghe nói vậy bèn gật đầu ra hiệu đồng ý, Thanh Tòng đạo trưởng đếm tới số ba quả nhiên hai người đều thu lại được hai thành công lực, Thanh Tòng đạo trưởng hai tay áp vào hai bên, lão biết rõ ràng mức độ hai bên, bên nào yếu hơn lão sẽ giúp vào cho quân xứng để khỏi có bên nào chịu khổ, đồng thời lão cũng tự thu hồi nội lực lại. Thanh Tòng đạo trưởng đếm được mấy lần như vậy, Trí Không đại sư và Dương Thông cuối cùng cũng đã thu hồi song chưởng lại, Bọn Thanh Tòng đạo trưởng bốn người cũng đều tất cả thu hồi chưởng lực thoái lùi ra sau.
Thiên Hồng đạo nhân phái Côn Luân mắt thấy Trí Không đại sư và Dương Thông hai người đã đi đến chỗ lưỡng bại câu thương, bỗng nhiên lại có Thanh Tòng đạo trưởng bước vào giải khai bất giác vô cùng thất vọng, trong bụng không ngớt mắng thầm:

– Tên mủi trâu nhà ngươi thật là lắm chuyện, làm hỏng cả đại sư của đạo gia ta.

Mọi người thấy Thanh Tòng đạo trưởng đã phân khai hai người ra rồi bèn thở phào một tiếng nhẹ nhõm, còn Trí Không đại sư và Dương Thông đánh nhau một trận sống chết như vừa trở về lại từ quỹ môn quan, bất giác ngấm ngầm khâm phục đối phương vũ công trác tuyệt. Trí Không đại sư chắp tay hướng về Dương Thông làm lễ nói:

– Dương bang chủ thần công cái thế, lão nạp không phải là đối thủ của thí chủ, trường tỷ thí này lão nạp đã thua rồi.

Dương Thông hoang mang nói với Trí Không đại sư:

– Phương trượng đại sư vũ công thắng xa vãn bối, vãn bối làm sao không biết như vậy ? Lúc nãy nếu không phải phương trượng đại sư có lòng nhân từ thì vãn bối đã táng mạng dưới cửu tuyền rồi, đại ân đại đức hôm nay vãn bối muôn đời không dám quên, còn sao dám cuồng vọng tự đại được nữa ? Vãn bối lỗ mãng mạo phạm rất nhiều còn xin phương trượng thứ lỗi cho.

Trí Không đại sư nghe vậy lắc lắc đầu nói:

– Trường giang lớp sóng sau xô lớp sóng trước, người thời sau thắng người đi trước, lão nạp cũng nên quy ẩn là hơn!

Nói xong nhà sư quay người lại hướng về Thanh Tòng đạo trưởng vái một vái dài chắp tay nói:

– Lúc nãy may nhờ đạo huynh điều giải dùm cho, thật là xấu hỗ! Xấu hỗ! Lão nạp thật xấu hỗ đã tham thiền mấy chục năm nay mà vẫn còn không thoát khỏi tạp niệm của kẻ phàm phu tục tử, xém nữa đã làm nên lỗi lầm to lớn, thật là tội quá! Tội quá!

Thanh Tòng đạo trưởng cười nói:

– Phương trượng đại sư khỏi phải tự trách làm chi, bần đạo chỉ là chuyện nhỏ nhoi, nếu không phải hai vị có lòng hòa giải thì cả thiên hạ này chắc không ai có thể giải khai được cuộc đấu của hai người đâu.

Dương Thông cũng bước lại lạy tạ Thanh Tòng đạo trưởng, bọn Cái Bang thấy Dương Thông và Trí Không đại sư đã giải được cơn nguy hiểm đều cao hứng không sao tả xiết, trận này hai người tuy tỷ thí thành hòa cuộc nhưng như vậy Cái Bang cũng đã đủ dương danh vũ lâm, Trí Không đại sư là đệ nhất thần tăng của thiên hạ, mấy chục năm nay vũ công mọi người đều tôn xưng là đệ nhất, bây giờ Dương Thông trước đó đã thắng được hai tay đại cao thủ, bây giờ lại còn đánh hòa với nhà sư, như vậy vũ công cũng đã đủ để mọi người khâm phục.

Mọi người bấy giờ thấy Dương Thông vũ công lợi hại dường đó đều không khỏi trong lòng kinh hãi, hai vị bang chủ đời trước của Cái Bang tuy vũ công cũng vang dội giang hồ nhưng trước giờ vẫn chưa bao giờ dám tự đứng vào hàng ngang ngửa với Trí Không đại sư, bây giờ hiển nhiên vũ công Dương Thông đã phân biệt ngang hàng với Thiếu Lâm, không những vậy trước đó đã thắng hai vị chưởng môn Hằng Sơn và Hoa Sơn, do đó không ai dám năng bàn luận tranh cãi thêm được gì.

Trí Không đại sư bấy giờ đối với Dương Thông cũng rất bội phục, nhà sư biết nội lực của y thâm hậu hơn mình nhiều do đó bèn nói:

– Dương bang chủ thần công cái thế, lão nạp thật tình tự biết mình không phải địch thủ, lão nạp và phái Thiếu Lâm cam nguyện tôn bang chủ lên làm minh chủ của đại hội vũ lâm hôm nay, còn có vị anh hùng nào muốn thỉnh giáo với Dương bang chủ nữa không ?

Nhà sư hỏi luôn mấy lần không thấy có ai lên tiếng hoặc bước ra khiêu chiến, mọi người thấy vũ công của Dương Thông lợi hại dường đó còn ai dám thò đầu ra ném đá xuống chân mình ? Trí Không đại sư thấy ai nấy đều chịu khuất phục Dương Thông bèn tuyên bố:

– Mọi người đã bằng lòng tuyển chọn Dương bang chủ làm minh chủ của đại hội vũ lâm hôm nay, từ nay về sau, chúng ta phải nghe theo lời DưƠng bang chủ điều khiển, đồng tâm, hiệp lực cùng trừ diệt đi Di Lặc giáo tổ chức tà giáo đã làm nguy hại vũ lâm, mọi người còn ai có ý kiến gì xin đề nghị ra bây giờ kẻo muộn.

Trí Không đại sư vừa dứt lời bỗng thấy có một lão già đứng dậy lớn tiếng nói:

– Phương trượng đại sư, tại hạ có một lời thỉnh cầu không biết có nên nói ra hay chăng ?

Dương Thông thấy lão có hơn sáu mưƠi tuổi, mặt mày hồng hào, mày rậm mắt to, dưới cằm để bộ râu bạc phơ dài tới rốn, tai lớn rũ xuống khí thế oai vũ, sau lưng giắt một cặp giản, bất giác sực nhớ ra lão là ai.

Quả nhiên, chỉ nghe Trí Không đại sư cất tiếng hỏi:

– Bao lão anh hùng có điều chi muốn giảng giải ?

Mọi người thấy lão già nhìn quanh mọi người một hồi rồi nói:

– Bao mỗ lần này được phương trượng mời lại quý tựa ăn bát Lạp Bát Bật, Bao mỗ thật tình cảm khích muôn vàn, có điều Bao mỗ cũng đã cao tuổi không còn màng chuyện giang hồ đã mấy chục năm nay, không những vậy Bao mỗ trên còn có mẹ già dưới còn có vợ con, vũ công cũng đã lụn bại rất nhiều, vả lại bọn Di Lặc giáo cũng chưa thấy xâm phạm gì tới Lục Liễu sơn trang một bước, người ta thường nói ‘người không hại mình, mình cũng không hại người’, do đó Bao mỗ muốn thoái ra khỏi vùng tranh đấu này, không biết phương trượng đại sư có thể cho phép được không ?

Dương Thông biết lão già này tên là Bao Trọng Sinh, giang hồ xưng tên là Xích Tần Quỳnh, lãnh tụ quần hùng ở tỉnh Trực Khang, danh tiếng cũng không nhỏ, giang hồ hai bên hắc bạch đều kính nễ lão ít nhiều, mỗi chuyện tranh cãi đều mời lão ra điều giải, lão có gia nghiệp to lớn con cháu cũNg đông mà đệ tử cũng nhiều, chỗ ở là Lục Liễu sơn trang cũng rất quy mô, ruộng đất phì nhiêu, nhân số đông đảo ai ai cũNg biết vũ nghệ do đó có nhiều ảnh hưởng trong vũ lâm, xem ra lần này lão không bằng lòng tham gia vào chuyện kết minh rồi.

Bao Trọng Sinh vừa dứt lời, bèn thấy Bao Thất đứng dậy nói:

– Bao huynh nói thật là đúng, phương trượng đại sư, Bao mỗ là người buôn bán, chỉ biết dĩ hòa vi quý kiếm tiền, không những thế Bao mỗ trên còn có mẹ già dưới còn có vợ con, Bao mỗ cũng không muốn bị cuốn vào trong vòng tranh đấu, vả lại chúng ta còn chưa có bằng có cớ gì, không ai thấy qua diện mục của bọn Di Lặc giáo, chỉ dựa vào một lá cờ mà đi làm chuyện can qua không khỏi có chút đường đột quá đà, do đó còn phải mong phương trượng đại sư thông cảm dùm, hôm nay được phương trượng thương mến đài cử, Bao mỗ vô cùng cảm khích.

Trí Không đại sư nhìn tình hình biến đổi như vậy đành phải đáp:

– Các vị anh hùng như không muốn tham gia kết minh đại hội, chúng tôi cũng không dám miễn cưỡng, các vị đường xá xa xôi xin vào trong chùa hàn huyên vài ngày rồi hãy đi.

Mọi người nghe Trí Không nói vậy, chưởng môn của Hầu Quyền là Vũ Tứ Đức bèn đứng dậy nói:

– Vũ mỗ vũ công thấp kém, cũng không giúp đở gì nhiều cho phương trượng, vả lại Vũ mỗ cũng trên có cha me, dưới có vợ con còn phải nuôi dưỡng, do đó Vũ mỗ cũNg không tính chuyện tham gia vào kết minh lần này, mong phương trượng thông cảm, Vũ cỗ đa tạ phương trượng mấy ngày nay tận tình khoản đãi, phiền nhiễu đã nhiều, Vũ mỗ xin cáo từ trước.

Nói rồi bước lại trước mặt Trí Không đại sư cúi rạp người làm lễ rồi đem một đám đệ tử xuống núi, Bao Thất và Bao Trọng Sinh cũng hưỚng về Trí Không đại sư làm lễ cáo từ xuống núi, thoáng chốc đã có mười mấy môn phái nhỏ hướng về Trí Không đại sư làm lễ từ biệt.

Mọi người không ai mở miệng nói gì, Huyền Ân đại sư của phái Thiếu Lâm ở Bồ Điền Phúc Kiến lúc nãy bị Triệu Tử Phong đánh bại một trận thê thảm, cũng không muốn ở lại tham gia đại hội, bây giờ thấy đám các môn phái nhỏ lục tục kéo nhau xuống núi cũng chắp tay làm lễ nói:

– Bần tăng vốn là đệ tử Phật môn, chỉ biết ngồi thiền đốn ngộ Phật pháp tụng niệm kinh Phật, không dám vi phạm lời đức Phật dạy dỗ, bần tăng cũng xin từ biệt nơi đây.

Nói rồi cầm cây tích trượng gõ cong cong xuống đất đem mười mấy tên đệ tử rời khỏi đó. Dương Thông thấy trong trường quá nửa số người đã đi sạch trong lòng bất giác chấn động, may mà mười môn phái lớn còn chưa có ai muốn đi, vũ lâm phía bắc lấy Lâm Trung Hiền làm lãnh tụ, do đó đám môn phái nhỏ như Kim Thương Môn cũng vẫn còn đó, Trí Không đại sư thấy các môn phái nhỏ tuy chưa đi nhưng tụm đầu lại bàn tán hình như cũng không có ý muốn tham gia vào chuyện kết minh, có điều không dám mở miệng nói thẳng ra mặt, bất giác cũNg cảm thấy thoái chí, lần này nhà sư mời năm mươi mấy môn phái lớn nhỏ đều là những chỗ có danh tiếng hiệp nghĩa, vốn đinh ninh là bọn họ sẽ đồng lòng hợp sức chống lại kẻ thù chung Di Lặc giáo, bây giờ bỗng dưng bỏ đi hết hơn nửa trong lòng không khỏi chùn nhụt, nhà sư bèn chắp tay nói:

– Hôm nay mọi người ai cũNg đã mệt mỏi, xin mời các vị về lại chỗ ở nghỉ ngơi, như nếu có vị nào không nguyện ý kết minh, lão nạp cũNg không dám miễn cưỡng, xin mời sáng sớm hôm sau cùng đến Đại Hùng bảo điện cùng nhau thương nghị chuyện này kỹ càng hơn.

Thế là mọi người ai nấy đều cùng đứng dậy làm lề từ biệt với Trí Không đại sư, mỗi môn phái về lại chỗ chùa chiền mình trú ngụ.

Tối đó, Dương Thông đem theo Lỗ trưởng lão, Liễu Thiết Sinh về lại chùa Thiếu La6M, còn Ngô trưởng lão thì đem bọn Cái Bang xuống dưới chân núi tá túc như cũ. Các chưởng môn nhân của mười môn phái lớn cũng trú ngụ trên chùa Thiếu Lâm, tối đó ăn cơm tối xong, mọi người bèn tụ tập ở Đại Hùng bảo điện cùng nói chuyện gẫu với Trí Không đại sư, thương lượng chuyện kết minh đại hội ngày hôm sau. Mọi người đang ngồi uống trà bỗng thấy có một gã đệ tử phái Thiếu Lâm hối hả chạy vào đại điện, tay cầm một cái tráp màu đen chế tạo rất tinh xảo, hướng về Trí Không đại sư khom người làm lễ nói:

– Bẩm cáo phương trượng, Di Lặc giáo thánh sứ suất lãnh giáo chúng lại bái sơn!

Mọi người nghe nói đều giật nãy mình, Trí Không đại sư cũng không khỏi biến sắc cất tiếng hỏi:

– Nhất Trần, bọn họ đang ở đâu ? Có bao nhiêu người ?

Gã đệ tử cung kính trả lời:

– Bọn họ đang ở dưới núi, lúc nãy chỉ có mỗi một người, người ấy nói rõ sáng sớm mai sẽ trở lại chùa bái kiến phương trượng đại sư.

Trí Viễn đại sư nhận được gã đệ tử là đệ tử đang canh gác trước chùa tên là Nhất Trần, là đệ tử trong Đạt Ma đường, vũ công cũng đạt đến mức nhất lưu cao thủ trong giang hồ. Triệu Tử Phong phái Hoa Sơn nói:

– Giỏi thật! Tin tức quả nhiên linh thông, đến nhanh thật!

Dương Thông nói:

– Kẻ lại sẽ không tốt, kẻ tốt không bao giờ lại, chúng ta phải thông báo cho các phái dưới núi cẩn thận đề phòng tối nay mới phải.

Trí Không đại sư gật gật đầu, đưa tay đón lấy cái tráp đen từ tay gã đệ tử.

Trí Không đại sư tiếp lấy cái tráp màu đen đang tính mở ra, Lỗ trưởng lão đã vội vã la lên:

– Phương trượng đại sư xin chậm lại, coi chừng có chuyện dối trá!

Lần trước lão đã từng chứng kiến Đoàn Nhị mở phong bì ra xong bị ám toán trúng độc mà chết, do đó đối với những thứ như vậy đặc biệt cẩn thận hơn cả, mọi người nghe nói đều giật mình kinh hãi, ai nấy đều tỉnh ngộ ra:

– Đúng thế! Di Lặc giáo dã tâm ác độc, cẩn thận đề phòng bọn chúng giả trá!

Trí Không nghe vậy trong lòng cũng chấn động nghĩ thầm trong bụng:

– Thật vậy! Sao mình lại hồ đồ quá như vậy, như nếu trong hộp có tàng trữ cơ quan hoặc hỏa dược hoặc ám khí kịch độc, mở hộp ra không những làm hại mình còn làm hại người khác nữa, như nếu có hỏa dược nổ tung ngay trước mắt, mười mấy người chung quanh sẽ đương trường mất mạng như chơi.

Trí Không đại sư hướng về gã đệ tử hỏi:

– Nhất Trần, cái tráp này ở đâu ra ?

Gã đệ tử nghe hỏi vội vàng đáp:

– Lúc nãy đệ tử và các sư huynh đệ mười mấy người đang tuần tiểu canh gác dưới chân núi, thình lình có một lão già ăn mặc kiểu thư sinh tướng mạo thanh tú tay cầm cây quạt bưỚc lại chỗ đệ tử hỏi là: ‘Các vị sư phụ có phải là phái Thiếu Lâm chăng ?’ Chúng đệ tử gật đầu đúng vậy, thư sinh bèn cười nói: ‘Vậy thì quá hay! Phiền các vị sư phụ đem chiếc tráp giao dùm cho Trí Không đại sư, nói là thánh sứ của Di Lặc giáo Bạch Liên công chúa ngày mai sẽ thống lãnh giáo chúng lại chùa bái kiến Trí Không đại sư, Dương minh chủ và các vị anh hùng thiên hạ.’

Mọi người nghe Nhất Trần nói vậy đều trong lòng không khỏi chấn động, không ngờ được người của Di Lặc giáo thần thông quảng đại quá đổi, tình hình trên núi ra sao bọn họ hiểu rõ tường tận đến mức như vậy, thật tình không biết Bạch Liên công chúa là nhân vật lợi hại ra sao.

Nhất Trần lại nói tiếp:

– Thư sinh đó lấy chiếc hộp trong ống tay áo ra, đưa tới cho đệ tử.

Nhất Trần suy nghĩ một lát rồi lại nói:

– Đệ tử thấy người này là đồng bọn của những tên hung thủ giết các sư huynh đệ trong chùa mình do đó bèn tính giữ hắn lại đem lên núi, đệ tử thừa cơ hắn thò tay tới, xuất kỳ bất ý nắm lấy cánh tay chỗ huyệt Khúc Trì …

Nói tới đó Nhất Trần cúi gầm đầu xuống nói:

– Nào ngờ lúc đệ tử sử Long Hỗ trảo chụp vào cổ tay hắn, bỗng cảm thấy như nắm lấy một thanh sắt nguội, đệ tử biết không xong đang tính dùng chưởng đánh ra, nào ngờ cánh tay hắn hất ra, đệ tử bèn bị ném ra ngoài xa.

Mọi người nghe nói đều nghĩ thầm trong bụng:

– Nhất Trần là đệ tử phụ trách canh giữ phía ngoài chùa, vũ công ắt là không phải tầm thường, tại sao chỉ trong một chiêu đã bị người ta ném cho văng ra ngoài ? Không lẽ gã thư sinh mang thư lại kia vũ công đã đạt đến mức cao thâm khôn lường ?

Nhất Trần ngượng ngùng nói tiếp:

– Các sư huynh thấy gã thư sinh hành hung bèn đổ ùn lại giáp công hắn, có điều đệ tử còn chưa kịp phân biệt gì rõ ràng thì đã thấy các sư huynh đệ ai nấy đều bị té văng ra ngoài không sao bò dậy nổi, lại nghe gã thư sinh cười lớn nói: Tuyệt học của phái Thiếu Lâm tại hạ đã lãnh giáo, phiền các vị đem chiếc tráp đem lên dùm cho Trí Không đại sư, gã nói xong bèn lắc người biến đi vào trong bóng tối, đệ tử đứng dậy rồi mới thấy các sư hunh ai cũng bị điểm trúng huyệt đạo, may mà không ai bị thương, còn chiếc tráp thì để ở trên tảng đá, đệ tửbe`n giải huyệt cho các sư huynh rồi hối hả lên chùa trình báo.

Nhất Trần nói xong chắp tay làm lễ cung kính nói:

– Đệ tử thật làm đã nhục sư môn oai danh, kính xin phương trượng trách phạt.

Mọi người nghe nói xong bất giác trong lòng thầm kinh hãi chấn động, gã này đơn thương độc mã thoáng chốc đã điểm huyệt hết cả đám đệ tử hảo thủ chùa Thiếu Lâm, xem ra ngày mai còn có nhân vật càng lợi hại khó đối phó khác lại chùa. Trí Không đại sư nghe rồi bèn nói với Nhất Trần:

– Ngươi trở ra ngoài chùa lại đi, nói cho các sư huynh đệ của ngươi lại càng cẩn thận đề phòng, có tình huống gì lập tức lên chùa báo cáo ngay.

Nhất Trần bèn làm lễ ra ngoài, Trí Không đại sư cầm cái tráp nhìn qua mọi người rồi nói:

– Các vị đều đã nghe rõ chuyện nãy giờ, bây giờ không phải là mình đi tìm bọn họ đòi thanh toán mà là bọn họ tìm lại chỗ mình, xem ra một trường quyết chiến sẽ không khỏi tránh khỏi lần này!

Nhất Trần cũng là tay cao thủ xuất quần trong chùa Thiếu Lâm, vũ công không kém một cao thủ nhất lưu trong giang hồ vậy mà chỉ trong vòng một chiêu đã bị kẻ địch khuất phục dễ dàng, không biết gã này là người như thế nào mà vũ công lợi hại dường đó!

Triệu Tử Phong cất tiếng nói:

– Chúng ta mở cái tráp này ra xem thử bên trong có những gì, cũng xem thử bọn Di Lặc giáo lộng thần lộng quỹ như thế nào.

Mọi người nghe nói đều gật đầu khen phải, mọi người là kẻ lão luyện giang hồ, muốn mở cái tráp ra không sợ thiếu thốn phương pháp, cũng không sợ bị trúng phải ám toán kẻ địch.

Lỗ trưởng lão nói:

– Phương trượng đại sư, tôi đập cái hộp này ra xem trong đó rốt cuộc có chứa thứ gì nhé.

Trí Không đại sư biết lão đối với những thứ xảo trá đa dạng thế này còn hay hơn mình gấp trăm ngàn lần, bèn giao cái hộp cho Lỗ trưởng lão. Lỗ trưởng lão tiếp lấy bước ra khỏi cửa chùa tới một khối đá lớn trước mặt, đặt gộp gỗ trên mặt phẳng phía sau tảng đá, mình thì đứng phía trước, như vậy cho dù trong hộp có ám khí hay hỏa dược, Lỗ trưởng lão đứng cách đó qua tảng đá cũng sẽ không bị thương tổn gì, mọi người thì đứng xa xa nhìn lại. Lỗ trưởng lão chọn xong chỗ ẩn núp rồi bèn chầm chậm thò tay lại hai đầu hộp gỗ rồi thình lình nhanh như chớp ấn vào chỗ mở hộp, sau đó rút nhanh tay lại phía sau, chỉ nghe soẹt một tiếng rồi sau đó chẳng có tiếng động gì nữa, Lỗ trưởng lão đợi một hồi không nghe phía sau tảng đá có động tĩnh gì bèn đứng dậy thò đầu qua nhìn, chỉ thấy chiếc hộp gỗ đã được mở ra, bên trong chói lọi một màu vàng rực, bất giác sửng sốt một hồi, lão đeo chiếc găng tay bằng da hươu vào rồi ôm gộp gỗ ra ngoài nhìn kỹ, chỉ thấy trong hộp có để một tấm thiệp, màu vàng chói lọi kia chính là từ tấm thiệp phát ra. Mọi người nhìn từ xa lại thấy chiếc hộp gỗ trong bóng đêm lấp lánh rực rỡ đều không khỏi kinh ngạc không biết chuyện gì xảy ra. Lỗ trưởng lão thấy trong hộp chỉ có tấm thiệp bèn cảm thấy có chút yên tâm, lão lấy ngân châm lè lưỡi thấm ướt rồi quẹt lên tấm thiệp thấy ngân châm không bị biến màu bèn bước lại đưa tấm thiệp cho Trí Không đại sư nói:

– Quả nhiên chỉ có một tấm thiệp bái sơn mà thôi, bọn Di Lặc giáo lần này không thấy hoa dạng giả trá gì cả.

Trí Không đại sư tiếp lấy tấm thiệp cảm thấy nặng chình chịch bất giác kinh ngạc, lại thấy tấm thiệp không ngớt lấp lánh màu vàng chói lọi bèn tỉnh ngộ ra, thì ra tấm thiệp làm bằng vàng ròng, nhà sư thở dài nói:

– Xem ra tấm thiệp này là tấm thiệp quý giá nhất trong thiên hạ đây!

Mọi người nghe nhà sư nói cũNg đều hiểu ra, phải biết tấm thiệp đó không thôi là đã mười mấy lạng vàng, bằng tiền một gia đình trung lưu làm ăn cả mấy năm mới có được. Trí Không đại sư liếc qua mấy hàng chữ trên thiệp nói rằng, “Di Lặc giáo thánh sứ Bạch Liên công chúa suất lãnh bộ thuộc ngày mai giờ thìn bái kiến Trí Không đại sư, Dương minh chủ và anh hùng thiên hạ”, nét bút thương kình mạnh mẻ rồng bay phượng múa thêm vào đó dùng vàng ròng làm nền lại càng hiển lộ khí phái phi phàm, phía dưới bên phải có ấn một bức đồ đỏ au chính là một khung mặt trời sáng rực, chung quanh là lửa, giống hệt như trên lá cờ đặt trên thi thể của những người bị ám hại trong giang hồ mấy lúc sau này. Trí Không đại sư xem rồi bèn đưa qua cho Dương Thông, Dương Thông xem xong lại đưa qua cho Triệu Tử Phong và lần lượt hết mọi người, ai nấy nhìn nhau một hồi không biết nói sao cho phải, Triệu Tử Phong mở miệng:

– Chúng ta cứ việc giặc lại tướng chống đở, nước tới cứ đắp đất lên, Di Lặc giáo cũNg kiêu ngạo quá, xem anh hùng thiên hạ như không có gì, chúng ta ngày mai hãy thử cùng họ thư hùng một phen, bây giờ mình cứ chiêu tập số còn lại trên chùa cùng quyết một trận tử chiến.

Mọi người nghe y nói đều phấn khởi xăng tay áo lên nhao nhao hò hét, thế là ai nấy phân chia ra xuống núi thông tri cho các môn hạ đệ tử của mình chuẩn bị cho cuộc chiến ngày mai, nhất thời chùa Thiếu Lâm không khí biến ra căng thẳng khẩn trương hẳn ra.

 
Nguyên tác: A Chí
Dịch giả: Lê Khắc Tưởng

 

Bài Cùng Tác Giả:

0 Bình luận

Bình Luận