Giang Hồ Kỳ Tình Lục – Chương 90
Cây đả cẩu bỗng của Dương Thông đang tính quay lại nghinh chiến phản kích, nói thì chậm mà thật là nhanh, một bóng xanh thoáng qua, Dương Thông chợt thấy một đạo nhân trong đám người phái Võ Đang xông người lại, thanh trường kiếm tước qua ngón tay bà già. Tiếp theo đó là tinh tinh tinh mấy tiếng, hai bóng người quyện vào nhau trong không trung không ngớt vang lên tinh tinh tang tang vang dòn một hồi, trong khoảnh khắc đã qua lại mấy chiêu đều như điện quang thạch hỏa, đánh nhau phía sau lưng Dương Thông một trận dị thường khốc liệt. Dương Thông trừng mắt nhìn kỹ bèn phát hiện ra đấy chính là Thanh Tòng đạo trưởng. Thì ra, mọi người ai ai cũng chăm chú vào Dương Thông ba người đang đánh nhau, không ai để ý đến bên Di Lặc giáo đang động tĩnh thế nào, lúc bà già hướng tới Dương Thông tập kích, động tác nhanh như điện còn hơn diều hâu bắt mồi, mọi người không ai kịp làm gì, bọn Cái Bang cũng không cách nào ra tay ngăn cản kịp, nhưng Thanh Tòng đạo trưởng thì nãy giờ vẫn lom lom nhìn từng cử động của bọn Di Lặc giáo, lão thấy bà già vừa bay người lại Dương Thông là cũng đồng thời rút kiếm tung người lại, giữa không trung ngăn cản không cho bà già đánh tới Dương Thông.
Chính trong khoảnh khắc chớp mắt đó, Lục Báo đã thoát ra khỏi phạm vi phong tỏa của cây đả cẩu bỗng,Lục Báo hai lần cảm thấy được luồng can khí lạnh buốt phiêu phiêu sau lưng nhắm tới Mệnh Môn trên người mình, sợ muốn mất cả hồn vía, cứ nghĩ phen này chắc chết, bây giờ đã thoát ra vòng nguy khốn, may mắn lấy lại được mạng mình về trong tay, Chữ Thời Viễn lập tức thò tay ra kéo lấy người gã đở qua một bên, Lục Báo đứng yên người lại, đang tính xoay người lại thủ thế, nào ngờ cây đả cẩu bỗng của Dương Thông bỗng điểm xuông đất một cái, thân hình tá thế bay rượt theo tới nơi nhanh như mèo bắt chuột, chim ưng bắt mồi, thế như thiên lôi không kịp bưng tai chồm tới sau lưng Lục Báo,y hét lên một tiếng lớn, cây gậy vẫn một chiêu đâm thẳng tới Mệnh Môn huyệt của Lục Báo. Lục Báo trăm vạn lần không thể tưởng tượng được Dương Thông có thể nào nhanh chóng rượt sát tới như vậy, gã sợ quá cứng đờ người ra.
Dương Thông đang tính ra tay hạ sát thủ giết kẻ thù, thình lình nghe Trí Không đại sư cao giọng nói:
– Dương bang chủ, xin nương tay cho!
Dương Thông nghe tiếng thét của Trí Không đại sư, trong đầu linh quang chợt lóe lên, hai tên ác tặc này hôm nay dùng thân phận thánh sứ lại viếng chùa Thiếu Lâm, hai nước phân tranh còn không chém sứ giả, nếu mình giết bọn chúng lúc này, Di Lặc giáo sẽ không chịu để yên, sau này sẽ còn lại chùa Thiếu Lâm trả thù, chùa Thiếu Lâm sẽ là chỗ đầu tiên bị bọn chúng giết chóc. Dương Thông nghĩ đến đó, đả cẩu bỗng vội nghiêng qua một bên, điểm vào mặt của Chữ Thời Viễn, nhưng vẫn co chân lên đá vào sau lưng của Lục Báo miệng hét lớn:
– Hôm nay tha mạng cho ngươi!
Lục Báo bị Dương Thông đá một cái bay ra ngoài xa một trượng nằm sóng soài trên mặt đất, thanh trường kiếm cũng bị rớt một bên mặt mủi đầy bùn đất, ngay cả răng cũng bị gãy cả mấy cái, miệng thì búng ra mấy ngụm máu, gã lồm cồm bò dậy lại trượt ngã xuống đất, hiển nhiên bị thương vô cùng trầm trọng.
Dương Thông đá Lục Báo mà đả cẩu bỗng vẫn tiếp tục như điện xẹt điểm tới mi tâm của Chữ Thời Viễn, Chữ Thời Viễn thình lình thấy bóng gậy xanh thoáng qua, biết cây gậy của Dương Thông đang điểm tới mặt mình, lão vội vàng thò tay ra chụp lấy đầu gậy, sử ra thủ pháp Đại cầm nả thủ tính đoạt lấy cây gậy trong tay Dương Thông, Dương Thông đãn liệu trước lão sẽ sử ra chiêu đó, hét lên một tiếng:
– Xem chưởng đây!
Bàn tay trái đánh mạnh xuống, lực đạo như bài sơn đảo hải, Chữ Thời Viễn như đoạt cây gậy, chính mình sẽ bị Dương Thông nhát chưởng đó đánh trúng, trong lúc nguy cơ, lão vội vàng đưa ngang bàn tay phải lên đở ra, ráng tiếp lấy Dương Thông nhát chưởng mạnh mẻ kinh hồn đó, mọi người mắt thấy hai chưởng đụng vào nhau, phách lên một tiếng như sấm nổ, Chữ Thời Viễn la lên một tiếng thê thảm, loạng choạng thối lui bảy tám bước, ngồi bệch xuống đất, miệng phun ra liên tiếp mấy búng máu mặt mày nhợt nhạt như tờ giấy trắng, cũng không cách nào tự mình đứng lên được, hiển nhiên nhát chưởng đó của Dương Thông cũng đánh cho lão nội thương cực kỳ trầm trọng. Dương Thông thấy Chữ Thời Viễn té ra ngoài xa cũng không thèm truy theo, y cười nhạt nói:
– Hôm nay nể mặt Trí Không đại sư, tha cho mạng chó hai chúng bay, khi khác ta mà gặp phải nhất định sẽ không tha chết.
Dương Thông lúc nãy nghe Trí Không đại sư cất tiếng nhắc nhở y mới nương tay không hạ sát thủ, chứ không dương trường đã kết liễu tính mạng của hai sứ giả Di Lặc giáo.
Những biến cố nãy giờ đều xảy ra như chớp giật, Dương Thông chỉ một chiêu đã làm trọng thương liên tiếp hai đại hộ pháp của Di Lặc giáo, mọi người ai nấy đều ngấm ngầm kinh hãi. Bọn Di Lặc giáo cũng không ngờ Dương Thông thình lình trong chớp mắt đã liên tiếp đánh cho bên mình trọng thương hai người, đọi đến lúc bọn họ sửng sốt xong thì Lục Báo và Chữ Thời Viễn đều đã nằm lăn ra đó. Dương Thông đánh bại địch thủ rồi tính thu đả cẩu bỗng thoái lui, thình lình bỗng thấy bóng trắng thoáng qua, đứng chắn trước Chữ Thời Viễn, một làn can khí tập kích lại mi tâm của mình, y biết có kẻ đang xông lại đánh lén. Lúc nãy Dương Thông và Chữ Thời Viễn đối với nhau một chưởng, chân khí trong đan điền còn chưa điều tức xong, y bèn duỗi cây bỗng ra, điểm tới trước ngực của bóng trắng, đồng thời phiêu phiêu bay ngược nhanh về phía sau một trượng ngoài, lúc đó mới phát hiện ra người tập kích mình lại là Âm Dương Tú Tài Tống Tam Kiều, lập tức kinh ngạc thộn mặt ra. Tống Tam Kiều thấy Dương Thông thoai lui bèn thu cây quạt lại, lạnh lùng nói:
– Dương minh chủ công phu cao cường! Tống mỗ muốn lãnh giáo vài chiêu.
Dương Thông thấy đó là Tống Tam Kiều bèn lắc đầu nói:
– Tống tiên sinh, ông là người có ơn với tôi, tôi không thể động thủ với ông được.
Nói rồi y bèn thoái lui vào trong đám Cái Bang. Tống Tam Kiều thấy Dương Thông quay vào với đám Cái Bang bèn hừ lên một tiếng nhưng cũng không đuổi theo, lão vội vàng quay người lại xem xét hai người Lục Báo và Chữ Thời Viễn, chỉ thấy lão nhanh nhẹn móc trong người ra hai viên thuốc bỏ vào miệng Lục Báo và Chữ Thời Viễn, mọi người đoán chắc là đan dược trị nội thương. Tống Tam Kiều quay qua tám gã đại hán lúc nãy khiêng kiệu vung tay lên một cái, bèn có bốn gã đại hán chạy như bay lại, nhặt trường kiếm rơi dưới đất, dìu Lục Báo và Chữ Thời Viễn đến bên cạnh thiếu nữ thần bí kia, Lục Báo và Chữ Thời Viễn bèn xếp bằng ngay ngắn nhắm mắt vận khí điều dưỡng. Tống Tam Kiều thấy Dương Thông không chịu tỷ thí với mình cũng quay về đứng thỏng tay bên cạnh thiếu nữ thần bí, đưa mắt nhìn Thanh Tòng đạo trưởng và bà già đánh nhau. Dương Thông và mọi người cũng quay sang bên đó xem hai người qua lại, lúc bấy giờ cũng đã tới lúc sống chết một trận vô cùng khích liệt.
Dương Thông thấy bà già mặt mày hung ác xấu xí thật là kinh khủng, cây quải trượng trong tay chiêu số ngụy dị độc ác, còn Thanh Tòng đạo trưởng thì kiếm khí tung hoành tạo thành một dãy lụa trắng, chỉ thấy bóng trượng ảnh kiếm bay qua xẹt lại tinh tinh tang tang đánh thành một chỗ thật là náo nhiệt. Bà già lúc nãy nhảy lại đánh Dương Thông bản ý cũng chỉ là cứu Lục Báo và Chữ Thời Viễn, bây giờ thấy hai người đó rốt cuộc cũng bị thương nặng dưới cây bỗng của Dương Thông, còn mình lại bị lão đạo trưởng dằn co không sao thoát thân, bất giác nổi cơn thịnh nộ, bà ta thấy bọn Dương Thông đã về lại phe Cái Bang chỉ còn mình và Thanh Tòng đạo trưởng hai người, cây quải trượng long đầu thình lình hất ra, nhảy ra phía sau mấy bước, hướng về Thanh Tòng đạo trưởng hét lên hỏi:
– Ngươi là môn hạ của ai trong phái Võ Đang ?
Thanh Tòng đạo trưởng thấy bà ta đột nhiên thoái lui, ngỡ bà ta muốn ngừng tay, cũng không đuổi theo, thu thanh trường kiếm lại đáp:
– Bần đạo là Thanh Tòng môn hạ phái Võ Đang.
Bà già nghe nói vậy bèn trợn con mắt lên, giọng ú ớ nói:
– Thì ra người là chưởng môn phái Võ Đang Thanh Tòng lỗ mủi trâu, lão bà tử thật là không có mắt, hèn gì mà cũng có chút võ công, đã từng nghe ngươi là tay kiếm thuật cao nhất trong mười đại môn phái, lão bà tử đã hâm mộ từ lâu, hôm nay được gặp, thật đúng dịp lãnh giáo một phen kiếm thuật của một tay đệ nhất kiếm khách thiên hạ, mời mời mời! Chúng ta lại tỷ thí thêm lần nữa.
Thanh Tòng đạo trưởng nói:
– Không dám, xin hỏi thí chủ tôn tính đại danh ?
Bà già mặt mày âm sầm nói:
– Lão bà tử họ Minh, tên là Ngọc Lan,là một tiểu tốt vô danh trong Di Lặc giáo, là lão nô tỳ của Bạch Liên công chúa, may mà gặp được nhà ngươi, hôm nay phải được thỉnh giáo vài chiêu, xem chiêu đây!
Mọi người chỉ thấy cây quải trượng trong tay phải bà già đưa lên, bàn tay trái duỗi ra, năm ngón tay như móc câu, nhắm mặt của Thanh Tòng đạo trưởng chụp tới, chỉ một cú chụp tới mà kình phong xé gió, cây quải trượng như mãng xà xuất động, mãnh liệt tuyệt luân. Thanh Tòng đạo trưởng đã sớm chuẩn bị, thấy bà ta đánh ra cũng thò bàn tay trái nhanh như chớp chụp vào cổ tay bà già, bàn tay phải thanh trường kiếm lắc một cái đẩy ra, lập tức phát ra bảy đóa kiếm hoa, phân biệt điểm vào Khí Hải, Đan Điền, Đàn Trung, Mệnh Môn, Ngọc Đường, Liêm Tuyền, Hoa Cái báy huyệt đạo trên người bà già, kiếm pháp của phái Võ Đang có tên là Thất Tuyệt kiếm pháp, tối cao cảnh giới là chỉ trong một chiêu đồng thời có thể đam trúng bảy chỗ huyệt đạo, Thanh Tòng đạo trưởng trau mài kiếm pháp mấy chục năm nay, kiếm thuật có thể nói là đã đạt đến mức xuất thần nhập hóa, hiện tại lảo sử ra lập tức kiếm ảnh tung hoành khắp nơi oai lực kinh hồn. Dương Thông thấy nhát kiếm đó của Thanh Tòng đạo trưởng vẽ ra bảy đóa kiếm hoa, chỉ sợ thế gian chẳng còn ai có thể làm được, bất giác nghĩ lại hôm trước lão cùng mình tỷ kiếm, e là không sử dụng hết toàn lực.
Bà già thấy chiêu đó của Thanh Tòng đạo trưởng cũng biết được vô cùng lợi hại, vội vàng thụt bàn tay trái lại, cây quải trượng thò ra áp vào thanh trường kiếm của Thanh Tòng đạo trưởng, bàn chân phía dưới trái một bước phải một bước, thoáng chốc đã tránh khỏi chiêu tấn công của địch thủ, người rành rõi sẽ biết bà ta đang thi triển Phục Nghi Bát Quái bộ pháp, chẳng qua là đã đến mức thuần thục tinh diệu khôn tả. Thanh Tòng đạo trưởng thấy bà già chỉ một cử động nhẹ nhàng đã tránh khỏi chiêu số lợi hại của mình, biết đây là một kình địch bình sinh hiếm thấy, bàn tay trái rút cây phất trần sau lưng ra, cây phất trần rủ qua một cái, kình phong vụt trổi lên, điểm tới huyệt đạo của đối phương, chính là thủ pháp điểm huyệt tối cao trong nội công của huyền môn chính tông, Lan Hoa Phất Huyệt Thủ. Lan Hoa Phất Huyệt Thủ là do một vị kỳ nữ tiền bối vũ lâm sáng chế, bà ta thường thường chỉ dùng một nhành hoa lan là có thể điểm ngã địch thủ, chuyên phong tỏa huyệt đạo và kinh mạch của đối phương vô cùng lợi hại. Thanh Tòng đạo trưởng câu phất trần điểm tới cổ tay của bà già nhanh nhẹn tuyệt luân, kình phong mãnh liệt biến hóa khôn lường, đồng thời thanh trường kiếm trong bàn tay phải cũng đưa tới liên miên nào là niêm, giảo, đâm, tạt, chém, điểm chiêu số đánh ra vô cùng, mủi kiếm rung động những đóa hoa tuyết phất phơ, chiêu chiêu đều ám tàng biến hóa bên trong.
Thanh Tòng đạo trưởng công phu thao luyện trên thanh trường kiếm đã đến mức cực kỳ cao thâm, trước giờ lão chỉ sử kiếm không động đến các thứ binh khí khác, do đó có thể nói kiếm pháp của lão đã đi đến cảnh giới độc nhất vô nhị trên đời. Thêm vào đó trong tay là thanh bảo kiếm chém sắt như bùn lại càng như cọp thêm cánh. Thanh bảo kiếm này có tên là Thanh Hồng, là một trong những bảo kiếm của Tào Tháo thời Tam Quốc sai người đúc ra, Tào Tháo sai đúc hai thanh bảo kiếm, một là Thanh Hồng, một là Ỷ Thiên, Ỷ Thiên vốn ở trong tay Thanh Mộc đạo trưởng, sau này bị hại ở Nam Dương bèn không biết lọt vào tay ai.
Cây quải trượng trong tay phải bà già tung hoành ngang dọc, khi chỉ đông khi điểm tây, như hóa ra mười mấy cây quải trượng, nhanh như điện xẹt, chiêu số ngụy dị khôn tả, nội lực cực kỳ thâm hậu ám tàng bên trong, bàn tay trái của bà ta lúc thì chỉ lúc thì chưởng, lúc trảo lúc quyền, chưởng thì đánh chỉ thì đâm nhanh nhẹn tuyệt luân tinh diệu cực kỳ, mỗi chưởng mỗi trảo mỗi quyền mỗi chỉ không chiêu nào là không ác liệt cay độc, tấn công vào chỗ yếu huyệt của địch thủ. Càng làm người ta kỳ quái là cây quải trượng của bà ta không phải là kim loại cũng không phải là gỗ, mà chạm vào thanh trường kiếm của Thanh Tòng đạo trưởng lại phát ra những tiếng tinh tang như kim khí chạm nhau, mà cũng chẳng thấy hề hấn gì, không biết làm bằng chất gì mà xem ra còn muốn cứng hơn cả kim thiết.
Mọi người thấy bà già tranh công tới Thanh Tòng đạo trưởng một trận, nào là chỉ pháp nào là chưởng pháp nào là trượng pháp không thứ nào là không ngụy dị ghê hồn, hóa giải hết những chiêu số lợi hại của địch thủ, bất giác trong lòng không khỏi kinh hãi, không biết bà già tự xưng là Minh Ngọc Lan này rốt cuộc là ai, làm chức vị gì trong Di Lặc giáo vũ công lại siêu quần đến mức như vậy. Dương Thông nãy giờ vẫn quan sát hai người tỷ đấu, nghe bà già tự xưng mình là lão nô tỳ trongDi Lặc giáo, vũ công đã lợi hại đến mức đó, xem ra vũ công của Di Lặc giáo chủ lại càng thần xuất quỹ một. Đám Trí Không đai sư của chùa Thiếu Lâm thấy bà già đánh nhau với Thanh Tòng đạo trưởng vũ công sử ra vô cùng tạp nhạp, mắt thấy trượng pháp của bà ta cũng có những chiêu thức tương tự như Đạt Ma kiếm pháp, cũng có những chiêu giống Thanh Thành Huyền Thiên kiếm pháp, lại còn có Thái Cực kiếm pháp, Bát Tiên kiếm pháp, Hoa Sơn kiếm pháp mười mấy loại toàn là tuyệt chiêu trong mỗi loại kiếm pháp, có lúc lại kèm theo các loại thương pháp và thủ pháp điểm huyệt ở bên trong, vừa hỗn tạp không chương pháp vừa quái dị không sao tả xiết, nhưng lại vô cùng lợi hại.
Mà chiêu số bà ta sử ra với bàn tay trái lại cũng vô cùng phức tạp, cũng có những tuyệt chiêu trong Long Hỗ trảo, Kim Cương chỉ, Đại Lực Kim Cương chưởng của phái Thiếu Lâm, lại còn có Đại Lực Ưng Trảo công, Đại Suất Bài thủ, Đại Cầm nả thủ các loại thường sử trong giang hồ, bao quát cả vũ công của mười mấy môn phái như Võ Đang, Thanh Thành vân vân làm mọi người nhìn trừng mắt ngớ miệng, không biết bà ta làm sao học ở đâu ra bao nhiêu thứ vũ công đó. Mọi người có ngờ đâu rằng, bà già này là tỳ nữ bên cạnh của phu nhân của Di Lặc giáo chủ, trong Di Lặc giáo địa vị rất được tôn trọng, là đẹ nhị đại hộ pháp trong đó, vũ công cao cường hiếm có, chỉ kém mỗi đệ nhất hộ pháp là Tả Dũng Cương, lúc bà ta còn trẻ, vũ công đã được Di Lặc giáo chủ tiền nhiệm đích thân truyền thụ, lại được các vị hộ pháp khác chỉ điểm, do đó vũ công vô cùng biến hóa. Mười ba năm trước trong trận chiến ở ngoài Ngọc Môn quan, Tả Dũng Cương bị Uông Trực giết chết, từ đó đén giờ, Di Lặc giáo chỉ còn bà ta là vũ công cao nhất, có điều trước giờ bà ta chỉ ở trong tổng đàn của Di Lặc giáo chưa bao giờ bước chân ra giang hồ một bước, do đó ngay cả Thanh Tòng đạo trưởng cũng không hề biết tới.
Người sáng lập ra Di Lặc Giáo là Bành Doanh Ngọc vũ công cũng xem là xuất thân từ chùa Thiếu Lâm, ông ta học nội công tâm pháp chính là của phái Thiếu Lâm, sáng lập Di Lặc giáo rồi, vô số giang hồ nhân sĩ gia nhập vào Di Lặc giáo, các giáo chủ qua mấy thế hệ thu lục được vũ công của các phái rồi lưu truyền lại, thêm nữa lại kết hợp vũ công của các phái lại làm thành một thứ vũ công riêng biệt cho Di Lặc giáo, như công phu phái Thiếu Lâm mà bà già đang sử dụng là do giáo chủ truyền thụ, mà công phu của phái Thiếu Lâm thì từ Bành Doanh Ngọc và hộ pháp thủ tòa Tả Cương Dũng. Tả Cương Dũng là đệ tử đắc ý hiếm có của chùa Thiếu Lâm ở Bồ Điền Phúc Kiến. Bà già đánh nhau với Thanh Tòng đạo trưởng được gần trăm chiêu, thấy thanh trường kiếm trong tay của Thanh Tòng trưởng không nhanh không chậm, tung hoành như thần long, kiếm quang hoắc hoắc kiếm khí như hồng, mình chẳng hề chiếm được gì chút thượng phong, trong lòng không khỏi nóng nảy lên, bèn đột nhiên tấn công tới tấp.
Lúc này bà ta thân là nhân vật hộ pháp tối cao vũ công số một của Di Lặc giáo, như nếu đánh không thắng Thanh Tòng đạo trưởng, điều đó có nghĩa là Di Lặc giáo đánh không lại phái Võ Đang. Cao thủ đối địch với nhau, kỵ nhất là bị phân tâm và nóng nảy, Thanh Tòng đạo trưởng thấy bà ta thình lình thi triển chiêu số ác liệt, chiêu nào chiêu nấy như gió cuốn mưa rào, cuồng bạo mãnh liệt bèn nhận ra bà ta muốn tranh thắng, trong bụng lão đã có chủ ý. Thanh Tòng đạo trưởng thấy trượng pháp và quyền cước của bà già đều vô cùng quái dị mà tinh diệu khôn cùng, bộ pháp dưới chân cũng án theo Phục Nghi Bát Quái tiến lùi như gió, có điều nội lực thì không thâm hậu như mình, hai người qua lại thêm mười mấy chiêu nữa, Thanh Tòng đạo trưởng bỗng cố ý để lộ một chỗ hở, trường kiếm chậm hẳn lại, môn hộ mở rộng. Bà già nãy giờ khó mà có dịp thấy Thanh Tòng đạo trưởng để lộ một chỗ hở nào, bây giờ thấy vậy khi nào chịu để yên bỏ qua cơ hội.
Bỗng thấy bà già thình lình cất lên tiếng hú dài, thanh âm nghe thật chói tai ai nấy nghe đều rúng động lông gáy dựng cả lên, ngay cả Thanh Tòng đạo trưởng cũng cảm thấy trong lòng chấn động, trường kiếm bất giác dừng lại trong một khoảnh khắc. Bỗng thấy bà già mặt mày hung ác, bàn tay trái chợt thò ra dài thêm vài tấc, bàn tay khô đét như cương trảo thiết câu nhắm tới Bách Hội huyệt trên đầu Thanh Tòng đạo trưởng chụp xuống, bàn tay phải cây quải trượng nhanh như long xà thụt vào cổ họng Liêm Tuyền huyệt của địch nhân, chiêu số vô cùng quái dị ác liệt, như một con cọp dữ chốm lại chỗ Thanh Tòng đạo trưởng. Thanh Tòng đạo trưởng thấy bà ta trúng kế, ngầm vận chân khí vào bàn tay và thanh kiếm, đợi bà ta chồm lại trước mặt, cây phất trần trong tay trái quăng ngược ra sau, quyền biế thành chưởng, hét lên một tiếng, bàn tay trái ngưng tụ mười thành nội lực hùng hậu có thể phá vỡ bia đá, thình lình một chiêu Bá Vương Cử Đỉnh đánh mạnh ra nội kình thổ hết ra ngoài. Năm ngón trảo của bà già bèn chụp tới bàn tay trái của địch thủ, cảm thấy năm ngón tay của mình như chạm vào một khối thiết bản, trong lòng thầm la không xong, vội vàng rụt tay lại.
Thanh Tòng đạo trưởng không chờ bà ta kịp thoái lùi, trường kiếm thình lình duổi ra, kiếm hoa mở rộng chụp vào cây quải trượng, bỗng nghe tinh lên một tiếng, kiếm trượng đụng nhau, chấn động lỗ tai của mọi người cơ hồ muốn điếc, bà già tuy trượng pháp tinh thâm nhưng rốt cuộc nội lực không thâm hậu bằng Thanh Tòng đạo trưởng, hai lần liên tiếp dùng cứng chọi cứng, chỉ dựa vào chân thực bản lãnh, bà già cảm thấy hổ khẩu đau đớn kịch liệt, cây quải trượng đã bị Thanh Tòng đạo trưởng đánh nghiêng qua một bên. Bà ta tính thụt người thoái lui, trường kiếm của Thanh Tòng đạo trưởng đã thuận theo cây quải trượng tước thẳng xuống, chỉ nghe bà già la lên một tiếng thảm thiết, tiếp theo đó tinh lên một tiếng, cây quải trượng đã rớt khỏi tay rơi xuống đất, theo với hai đốt ngón tay máu chảy ròng ròng. Mọi người thấy bà già nhảy lùi ra phía sau mười bước, ngón cái và ngón trỏ không còn thấy đâu, chỉ thấy xương ngón tay trắng hếu lộ ra ngoài, trong khoảnh khắc máu me phun ra như suối. Bà già mặt mày đầy vẻ hung tợn, tóc bạc tung bay phất phơ, dáng vẻ như một con ác quỹ vô cùng khủng bố kinh người, chỉ thấy bà ta vội vàng xé ra một mảnh vải trên chéo áo, nhanh chóng thuần thục bao vào bàn tay phải, miệng thì cười khặc khặc nói:
– Võ Đang tuyệt kỹ, quả nhiên danh bất hư truyền! Mười năm sau như nếu lão bà còn chưa chết, sẽ thỉnh giáo nhà ngươi thêm lần nữa.
Nói xong chỉ thấy bà ta bước nhanh tới trước, nhặt cây quải trượng và hai đốt ngón tay lên, đi lại trước mặt thiếu nữ thần bí, cung kính thi lễ nói:
– Nô tỳ đáng chết, làm nhục thanh danh bản giáo, thỉnh công chúa trị tội!
Mọi người đều nhìn chăm chăm vào thiếu nữ thần bí xem cô ta xử trí như thế nào, trong trường đa số các nhân sĩ giang hồ đều nghĩ:
– Một lão nô tỳ bên cạnh cô Bạch Liên công chua này đã lợi hại dường đó, chỉ e vũ công của thiếu nữ thần bí này càng cao thâm khôn lường nữa, ai nấy đều ngấm ngầm lo lắng. Chỉ thấy thiếu nữ thần bí vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế, hướng về bà già gật gật đầu, đưa tay chỉ qua một bên, vẫn không mở miệng nói một lời nào. Bà già mặt mày nghiêm cẩn cung kính đứng qua một bên thiếu nữ. Thiếu nữ thần bí hướng về Tống Tam Kiều vẫy vẫy tay, Tống Tam Kiều bèn khom người xuống tới trước mặt cô, cung kính nghe cô nói gì đó. Trong trường, ai nấy đều không mở miệng, yên lặng quan sát bến cố trong đấu trường. Thanh Tòng đạo trưởng vừa rồi đánh bà già bị thương bây giờ cũng đã trở về lại chỗ phái Võ Đang. Trí Không đại sư đang tiếng mở miệng nói, bỗng thấy bên Di Lặc giáo có một người đàn bà mặt mày yêu yêu quái quái bước ra trong tiếng tinh tinh tang tang không ngớt, ai nấy đều không khỏi giật mình một cái, Dương Thông nhận ra đấy chính là người đàn bà kiều diễm đi phía sau chiếc kiệu lúc nãy. Chỉ thấy người đàn bà kiều diễm đó nhơn nhơn bước tới, ưỡn ngực ra trước mặt mày đầy vẻ dâm đãng, mọi người ngỡ bà ta đang muốn tìm Thanh Tòng đạo trưởng trả thù, nhưng thấy bà ta lại bước tới chỗ bọn phái Hoàng Sơn, hướng về vợ chồng Trầm Bích Vân cười khanh khách nói:
– Ui chao! Không phải là Long đại hiệp đấy sao ? Hai mươi năm không gặp, ông vẫn là anh tuấn tiêu sái phong lưu điệu đãng như thế, thiếp đây thật lấy làm hoan hỉ quá!
Nguyên tác: A Chí
Dịch giả: Lê Khắc Tưởng
Bài Cùng Tác Giả:
- Bi Ca Hành trong nhạc cổ điển
- Hoàng Hạc Lâu – Thôi Hiệu
- Tương Tiến Tửu – Lý Bạch
- Cẩm Sắt – Lý Thương Ẩn
- Vọng nguyệt hòai viễn – Trương Cửu Linh
- Cận thí thượng Trương thủy bộ – Chu Khánh Dư
- Khiển hòai – Đổ Mục
- Lương Châu từ – Vương Hàn
- Phong kiều dạ bạc – Trương Kế
- Dạ vũ ký bắc – Lý Thương Ẩn
- Đăng Lạc Du nguyên – Lý Thương Ẩn
- Xuân hiểu – Mạnh Hạo Nhiên
- Bạc Tần Hòai – Đỗ Mục
- Hành lộ nan – Lý Bạch
- Phú đắc cổ nguyên thảo tống biệt – Bạch Cư Dị
- Cô Nhạn – Thôi Đồ
- Dạ tư – Lý Bạch
- Hiệp Khách Hành – Lý Bạch
- Tặng Vệ bát xứ sĩ – Đỗ Phủ
- Kim Lũ Khúc – Nạp Lan Tính Đức
- Trường Can Hành – Lý Bạch
0 Bình luận