Giang Hồ Kỳ Tình Lục – Chương 75. Tân chưởng môn phái Hoa Sơn [3]
Dương Thông thấy Tần Quỳnh Hỗ âm độc giảo trá vũ công lại cao cường trong bụng vô cùng lo lắng cho Triệu Tử Phong, mọi người ai nấy cũNg cùng một tâm trạng, lúc nãy ai cũNg thấy y và Trác Nhất Hoa giao đấu qua lại, hình như vũ công cũng bình thường, cho dù trong bụng có khẩn cấp nhưng cũng biết đây là chuyện riêng trong phái chẳng ai nhúng tay vào được. Phương Thế Kiệt thấy Tần Quỳnh Hỗ ngồi im trong ghế không nói gì biết là lãO đang điều khí vận tức bồi dưỡng tinh thần, lão bèn cười nhạt lên một tiếng nói:
– Tần sư đệ, các người có muốn nghỉ ngời hưu tức một hồi rồi sẽ giao đấu không ?
Tần Quỳnh Hỗ bị lão nhìn ra được thâm ý trong lòng mắng thầm:
– Lão thất phu nhà ngươi sao không chết sớm đi một chút có được không ?
Ngoài miệng thì nói:
– Không sao! Triệu sư điệt, có muốn nghỉ ngơi thêm một lát nữa không ?
Triệu Tử Phong lắc đầu đáp:
– Tiểu điệt không phải là đối thủ của Tần sư thúc, trận đấu này xin khỏi phải tỷ thí gì nữa.
Tần Quỳnh Hỗ cười nói:
– Còn chưa tỷ thí sao ngươi lại nói được thắng bại ? Không biết chừng sóng sau đẩy sóng trước, người mới thắng người cũ ai biết được ? Nào! Lại đây! Chúng ta qua lại vài chiêu xem sao.
Nói rồi lão sãi bước vào đấu trường, lão thấy tình thế lúc nãy thấy mình có được mấy phần thắng cuộc do đó tinh thần phấn khởi không hề sợ hão đối phương. Phương Thế Kiệt hướng về Triệu Tử Phong vẫy vẫy tay nói:
– Tiểu Phong, ngươi lại đây!
Triệu Tử Phong nghe gọi bèn cung kính bước lại, Phương Thế Kiệt kho,m người ghé vào tai y nói vài câu không biết lão nói gì, Triệu Tử Phong thì không ngớt gật gật đầu, mọi người không ai biết một lớn một nhỏ đang dở trò ma quỹ gì, Phương Thế Kiệt nói một hồi rồi dừng lại, lão lớn giọng nói:
– Thôi đi đi! Phấn khởi tinh thần qua lại vài chiêu với Tần sư thúc.
Triệu Tử Phong bèn quay người chầm chậm bước ra đấu trường, hướng về Tần Quỳnh Hỗ nói:
– Xin Tần sư thúc chỉ giáo nhiều cho!
Tần Quỳnh Hỗ thấy Phương Thế Kiệt nói với Triệu Tử Phong một hồi liệu tưởng lão đang nói cho y nghe cách phá giải chiêu số của mình và những chỗ sơ hở lúc nãy mình giao đấu với hai người kia, trong lòng cười nhạt nói thầm:
– Lão thất phu nhà ngươi cũNg coi thường ta đến thế sao, lão phu còn có bao nhiêu là chiêu số lợi hại chưa sử ra! Chỉ có tên tiểu tử miệng còn hôi sửa này mà tính thắng được ta sao ? Còn phải chờ mặt trời mọc phương tây nhĩ!
Ngoài miệng thì lão nói:
– Tiểu Phong, con là vãn bối, cứ ra chiêu trước đi!
Triệu Tử Phong biết lão chắc chắn không chịu xuất thủ trước, bèn song quyền cung lại, một chiêu Đồng Tử Bái Phật chầm chậm đánh ra, Tần Quỳnh Hỗ quyền bên phải vạch qua miệng hô:
– Coi chừng! Xem chiêu đây!
Nói rồi quyền bên trái hô lên một tiếng đánh ra, quyền phong xé gió vụt tới Triệu Tử Phong.
Triệu Tử Phong không dám lơ là vội vàng một chiêu Bạch Viên Hiến Quả đánh lại, Tần Quỳnh Hỗ quyền bên phải thâu vào trước ngực phách một tiếng đánh ngược ra, mọi người đều nhận ra được đó là chiêu Lạc Nhạn Triều Huy lúc nãy Triệu Tử Phong đã sư qua, có điều chiêu đó của lão so với Triệu Tử Phong cao thâm không biết bao nhiêu mà kể. Mọi người thấy lãO ra chiêu đó ẩn hàm nội kình cực kỳ mãnh liệt, lập tức một luồng kình lực như bài sơn đảo hải ùa lại người Triệu Tử Phong, ai cũNg biết lúc này lão đã sử ra hết toàn lực, ngấm ngầm toát mồ hôi dùm cho y. Chỉ thấy Triệu Tử Phong ngưng thần đứng vững ra đó, quyền phải đưa ra trước ngực, quyền phải thu vào dưới bụng, xúc thế chờ đợi, chỉ thấy quyền phong ồ ạt cuốn tung tà áo của Triệu Tử Phong còn y thì vững đứng vững như trời trồng, thình lình cũNg một quyền đánh ra đụng tới đầu quyền của Tần Quỳnh Hỗ. Mọi người đều giật nãY mình, Dương Thông thì la thầm trong bụng, chỉ thấy hai quyền đụng vào nhau, Tần Quỳnh Hỗ thì lùi lại liên tiếp mấy bước, Triệu Tử Phong thì mặt mày đỏ hồng người lắc lư mấy cái rồi đứng vững lại. Mọi người ai nấy đều sửng sốt, ai cũNg nghĩ hai quyền đụng vào cánh tay của Triệu Tử Phong ắt hẳn phải gãy lìa hoặc y sẽ bị nội thương trầm trọng, nào ngờ y lại là kẻ chiếm thượng phong như vậy. Người giật mình kinh hãi nhất chính là Tần Quỳnh Hỗ, lão cảm thấy đánh vào đầu quyền của Triệu Tử Phong nắm quyền của mình đau nhức tận xương tủy, lão cứ ngỡ đối phương sẽ gãy lìa cánh tay có điều quyền mình đụng vào quyền đối phương giống như đụng vào tảng đá kim cương, đối phương nắm quyền rắn chắc như thép nguội chẳng thấy có chút gì suy suyển. Lão vừa kinh hãi vừa nghĩ thầm:
– Thằng thỏ con này coi vậy mà nội lực sao thâm hậu đến thế, lại làm bộ làm tịch, xém nữa là bị nó gạt.
Quyền phải của lão đánh ra rồi quyền bên trái ám vận nội lực đẩy thẳng vào ngực Triệu Tử Phong, Triệu Tử Phong thấy quyền của lão đến trước ngực cũng vận chân khí một quyền đánh ra, đấm vào Đàn Trung huyệt trước ngực lão, hai người đều xuất thủ nhanh như điện, nhưng Triệu Tử Phong chiêu đó đánh ra phong bế chiêu số của Tần Quỳnh Hỗ, bàn tay lắc qua vẫn tiếp tục đấm tới, Tần QUỳnh Hỗ đành phải lật tay qua người lui lại tránh, rồi nhắm một bên của Triệu Tử Phong đánh lại.
Triệu Tử Phong cũng rú lên một tiếng thánh thót sử chiêu phản kích, hai người đều không dám lại gần đối thủ quá, chỉ đứng xa xa dùng nội lực công kích, đất đá bị chấn động bay mù mịt, chỉ trong thoáng chốc hai người đã qua lại mười mấy chiêu, mọi người thấy hai người ra chiêu đều là Thái Ất quyền pháp, tuy chỉ bình thường na ná giống nhau nhưng vì có nội lực trong đó oai lực vô cùng mạnh mẻ, chiêu số của Tần Quỳnh Hỗ thì ngưng ổn thuần thục, đưa chân múa tay đều rất ác liệt, còn Triệu Tử Phong thì quyền pháp phiêu hốt, hoặc nắm quyền đánh thẳng ra hoặc co chân đá ngược hoặc trầm cùi chỏ cầm giữ hoặc quyền thế như gió biến ảo khôn lường. Chỉ chớp mắt hai người đã qua lại hơn năm mươi chiêu, kỳ phùng địch thủ không biết được ai thắng ai thua, đánh thêm vài mươi chiêu nữa mọi người thấy Triệu Tử Phong mặt mày càng lúc càng đỏ đến mức như rướm ra máu, ai nấy đều ngấm ngầm kinh hãi, lúc đầu mọi người chỉ nghĩ nội lực của y không đủ đánh một hồi mất sức, hiện tượng sắp thua đến nơi, bây giờ thấy y càng đánh càng dũng mãnh, không những thế chiêu số của Tần Quỳnh Hỗ cũng bị luồng kình phong từ quyền chiêu của y áp chế, y ra chiêu nào Tần Quỳnh Hỗ chiêu thế sẽ bị chậm lại làm như bị một sợi dây vô hình nào đó trì kéo lại. Đám Đào Kiến Sinh càng nhìn càng kinh hãi trong bụng, Tống Thi Nhân thình lình kêu lên:
– Tần sư huynh, huynh cẩn thận đó, Triệu sư điệt đã luyện thành Thái Ất huyền công của bản phái rồi.
Tống Thi Nhân và Tần Quỳnh Hỗ đều là một phe khí tông với nhau do đó trong lòng không khỏi bị thiên lệch, Phương Thế Kiệt nghe vậy bèn cười nhạt một tiếng nói:
– Đúng thế! Thằng bé họ Triệu đã luyện thành Thái Ất huyền công của bản phái, các người bây giờ đã chịu phục rồi chứ!
Bọn Tống Thi Nhân nghe nói vậy ai nấy đều mặt mày tiu nghỉu như gà chọi bị thua trận, còn Tần Quỳnh Hỗ nghe vậy trong lòng giật mình khôn xiết, Thái Ất huyền công vốn là tuyệt kỹ của phe khí tông truyền lại từ đó đến giờ có điều không biết vì lý do gì bộ Thái Ất Tâm Quyết bị thất truyền chỉ còn thừa lại mấy câu khẩu quyết truyền đi truyền lại bằng miệng do đó không còn đầy đủ như lúc xưa, lúc luyện tập trở nên vô cùng gian nan do đó phái Hoa Sơnsau này ít có người nào chịu tập luyện, đa số là luyện qua loa bề ngoài rồi ngưng, bọn họ không thể nào ngờ rằng Triệu Tử Phong tuy tuổi còn nhỏ vậy mà đã luyện thành được Thái Ất huyền công.
Dương Thông nghe nói bất giác chấn động trong lòng, y cũng là tình cờ dun ruỗi luyện được Vô Tướng Thần công rồi lại luyện thêm Thái Ất Huyền công, hai thứ một âm một dương, âm dương tương tế mới tiến triển thần tốc như vậy, không những vậy sau đó còn được Hạ Mẫn bang trợ luyện Bí Mật Thiền Định Song Tu công mới hợp hai thứ thần công vào làm một, không ngờ Triệu Tử Phong cũng luyện được như vậy, thật ra là y không biết lúc này Thái Ất thần công trong người y đã cao hơn Triệu Tử Phong không biết bao nhiêu mà nói rồi, còn Triệu Tử Phong luyện chỉ là một bộ phận nhỏ trong Thái Ất thần công thế thôi. Phải biết Thái Ất tâm quyết cùng với Tẩy Tủy Dịch Cân kinh và Quỳ Hoa Bảo Điển được xưng là ba bộ kỳ thư trong vũ lâm, Dịch Cân Kinh là bảo bối trấn tự của phái Thiếu Lâm, là môn vũ công thượng thừa nhất, bí cấp cao thâm nhất của nhà Phật, còn Quỳ Hoa Bảo điển là vũ công cao thâm của Ma Giáo đã sớm thất truyền từ lâu, Thái Ất Tâm quyết là tâm pháp vô thượng của đạo gia, bảo bối của các đời chưởng môn phái Hoa Sơn, chỉ có chưởng môn hoặc người kế thừa mới đủ tư cách học tới, bởi vì bí cấp dày đặc những chữ không những thế luyện tập toàn là khí công vô cùng gian nan, cao túc phái Hoa Sơn tuy không ngớt tập luyện nhưng không có mấy người đạt tới mức thượng thừa, hiện tại Triệu Tử Phong luyện được cũNg chỉ là vài tầng công lực thế thôi.
Hai người qua lại được hơn trăm chiêu, quyền cước dần dần biến hẳn, chỉ thấy Triệu Tử Phong ra chiêu oai lực càng lúc càng lớn, chiêu nào chiêu nấy đều thành vòng tròn, vòng này nối vòng kia, Tần Quỳnh Hỗ bị quyền chiêu của y khắc chế, thân hình bất tự chủ xoay vòng bên này hụt bên kia đở vô số kẻ hở lộ ra, chỉ thấy Triệu Tử Phong nhắm vào một chỗ hở một chưởng tống ra đánh xuống mé vai phải của lão, Tần Quỳnh Hỗ loạng choạng người qua một bên, đầu hôn mắt hoa không biết đâu là đông tây nam bắc, một hồi thật lâu mới lồm cồm ngồi dậy. Còn Triệu Tử Phong thì đứng sững giữa đấu trường, tà áo thổi phiêu phiêu, mặt mày hồng hào như con nít, thần định khí nhàn tả không hết vẻ phong tư anh tuấn tiêu sái. Bọn Tống Thi Nhân, Đào Kiến Sinh thấy tình hình như vậy ai nấy đều gầm đầu hỗ thẹn, lúc nãy cả đám liều mạng tranh giành có ngờ đâu tên tiểu tử đó võ công lợi hại quá chừng lại án binh bất động ngồi thu lợi, lần này thật tình bị nó gạt cho tơi bời một phen. Triệu Tử Phong thấy Tần Quỳnh Hỗ ngồi phệch trên mặt đất không đứng dậy nổi vội vã chạy lại dìu lão đứng dậy vào ngồi trên ghế, miệng không ngớt mở lời xin lỗi, Tần Quỳnh Hỗ xua xua tay, ngồi yên trên ghế không thốt một tiếng nào. Mọi người thấy Triệu Tử Phong đã thắng trận ai nấy không khỏi lấy làm vui sướng, Thanh Vân đạo trưởng phái Võ Đang cười nói:
– Triệu thí chủ tuổi trẻ như vậy không ngờ vũ công tu vi không thua gì sư phụ thật là hồng phúc cho phái Hoa Sơn!
Dương Thông thấy Triệu Tử Phong thắng trận cũng vô cùng cao hứng, y đã thấy mấy năm trước ở lửu lầu Túy Bát Tiên Bắc Kinh Triệu Tử Phong bóp méo đỉnh bạc làm chấn kinh cả đám Thiên Hồng đạo nhân phái Côn Luân, hôm nay thấy y đánh bại Tần Quỳnh Hỗ, không biết vũ công y đã tăng lên biết bao nhiêu, hình như cũng tương đương như mình. Trí Viễn đại sư phái Thiếu Lâm cũng nói:
– A Di Đà Phật, Triệu thí chủ mang trong người tuyệt kỹ mà khiêm hư hòa nhã, lão nạp thật mắt già đã hoa, đáng quý! đáng quý!
Mọi người thấy Triệu Tử Phong đã đoạt được ngôi vị trong lòng hớn hở, đám đệ tử phái Hoa Sơn thì đã cất tiếng hoan hô nhiệt liệt không ngớt.
Thế là Phương Thế Kiệt giao thanh thần kiếm của chưởng môn phái Hoa Sơn cho Triệu Tử Phong ngay trước mặt mọi người, đồng thời đọc lớn môn quy phái Hoa Sơn, Dương Thông vừa nghe vừa nghĩ bụng:
– Môn quy của phái Hoa Sơn và Cái Bang cũng không khác gì nhau lắm, chung chung là không được cấu kết quan lại, không được ỷ mạnh hiếp yếu, không được kết giao với phỉ đồ, không được lạm sát kẻ vô tội vân vân, xem ra cũng rất nghiêm ngặt không hỗ là danh môn chính phái, có điều Vi Tiếu Thiên thì đi cấu kết với Trung Thánh Môn làm bại hoại môn phong của phái Hoa Sơn, hình như đám đệ tử Hoa Sơn thật sự cũng không biết lão bị bọn Trung Thánh Môn áp chế, nếu không Phương Thế Kiệt là người đầu tiên sẽ không bỏ qua cho lão
Đợi đến lúc Phương Thế Kiệt đọc xong môn quy rồi, đệ tử phái Hoa Sơn bèn làm lễ tham kiến chưởng môn, kể cả bọn Đào Kiến Sinh và Tần Quỳnh Hỗ, thế là Triệu Tử Phong chính thức trở thành chưởng môn phái Hoa Sơn. Dương Thông cùng đám đệ tử phái Võ Đang, Thiếu Lâm bước tới chúc mừng Triệu Tử Phong, mọi người hàn huyên một hồi thật lâu rồi mới kết thúc đại hội. Phương Thế Kiệt thấy mọi người ai nấy đều đã có lời chúc mừng Triệu Tử Phong rồi bèn hắng giọng nói:
– Hôm nay được các vị anh hùng lại đây tham dự điển lễ, lão hủ cảm tạ khôn xiết, bây giờ xin mời các vị anh hùng giải lao dùng cơm, đợi sau đó sẽ mời Trí Tuệ, Trí Viễn đại sư của phái Thiếu Lâm, Thanh Hư, Thanh Vân đạo trưởng phái Võ Đang cùng với Dương bang chủ của Cái Bang, Thiên Hồng đạo trưởng phái Côn Luân, Yến chưởng môn phái Không Động, Ngọc Chân, Ngọc Thanh chân nhân phái Thanh Thành và Lâm chưởng môn phái Hằng Sơn, đệ tử phái Hoàng Sơn lại cung Quý Vân dùng trà, lão hủ có việc muốn bàn với các vị.
Nói xong lão đứng dậy hướng về mọi người làm lễ không ngớt, bấy giờ cũNg đã giữa trưa, ai nấy cũNg cảm thấy bắt đầu đói bụng, đệ tử phái Hoa Sơn bèn mời mọi người xuống núi vào cung Trấn Nhạc dùng cơm trưa.
Dương Thông ăn xong cơm trưa bèn có một gã đệ tử phái Hoa Sơn đến mời lại cung Thúy Vân, bởi vì Phương Thế Kiệt lúc nãy có nói rõ chỉ mời mỗi mình Dương Thông do đó đám Lỗ trưởng lão bèn lưu lại trong cung Trấn Nhạc. Dương Thông vào tới cung Thúy vân đã thấy có người của một số đại môn phái ở đó, Phương Thế Kiệt và Triệu Tử Phong ngồi sóng vai trước tượng Phật, trước mặt hai người có bày một hàng ghế, có Thanh Vân đạo trưởng, Thanh Hư đạo trưởng của phái Võ Đang, Trí Tuệ đại sư và Trí Viễn đại sư của phái Thiếu Lâm và đám lâm Trung Hiền của phái Hằng Sơn, đối diện hàng ghế đó là một hàng ghế có Đào Kiến Sinh, Tần Quỳnh Hỗ và đám Trác Nhất Hoa ngồi đó, Phương Thế Kiệt thấy Dương Thông bước vào cũNg rất khách khí, đứng dậy với Triệu Tử Phong thi lễ rất chu đáo, Dương Thông đoán là lão nghe Triệu Tử Phong nhắc về mình vì vậy không còn khinh thường như lúc trước. Mọi người ngồi uống một tuần trà, đám đệ tử Hoa Sơn đã mời hết khách khứa vào, Phương Thế Kiệt bèn hắng giọng nói:
– Hôm nay được các vị quang lâm phái Hoa Sơn, lão hủ lấy làm cảm kích vô cùng, xin đa tạ nơi đây.
Nói rồi ôm quyền làm lễ khắp chung quanh, Triệu Tử Phong cũng theo lão làm lễ, mọi người cũng khách khí lại mấy câu với hai người, sau đó Phương Thế Kiệt bèn nói:
– Lão hủ thật đã là tấm thân mục nát, không hề can dự đến chuyện giang hồ đã bao nhiêu năm nay, có điều có một chuyện quan hệ đến an nguy của bản phái và đồng đạo vũ lâm, do đó lão hủ không thể không tìm đến mọi người thương lượng một phen.
Nói rồi lão móc trong người ra một tấm vải trải ra trước mắt mọi người, tấm vải vửa mở ra mọi người đều giật mình kinh hãi, chỉ thấy trên đó có thêu một ngọn lữa chung với một mặt trời đỏ rực, không những thế còn có vết máu khô viết một hàng tám chữ lớn “Theo ta thì vinh, nghịch ta là chết”, Thanh Vân đạo trưởng, Thanh Hư đạo trưởng phái Võ Đang là người thấy tấm vải trước tiên vừa biến sắc vừa la lên:
– Thánh Hỏa Thái Dương kỳ!
Phương Thế Kiệt nghe vậy gật gật đầu nói:
– Đúng thế, chính là Thánh Hỏa Thái Dương kỳ của Di Lặc giáo.
Thanh Vân đạo trưởng nghe lão khẳng định bèn hỏi:
– Không lẽ Vi chưởng môn cũng giống như Thanh Mộc sư đệ của bản phái đã bị … ?
Lão không dám nói hết câu, Phương Thế Kiệt thở ra đáp:
– Đúng thế, Vi sư đệ của bản phái cũng như Thanh Mộc đạo trưởng của quý phái, đã bị bọn Di Lặc giáo giết chết.
Lão nói hết câu, trừ Dương Thông ra, mọi người đều bất giác giật mình không ít, Cái Bang vì đối phó với Vi Tiếu Thiên đã phái người ngấm ngầm dò xét tình thế cử động của phái Hoa Sơn do đó đã biết được chuyện đó, vì vậy Dương Thông đã sớm biết nguyên do thật sự cái chết của Vi Tiếu Thiên.
Mọi người nghe lão nói đều ngơ ngác nhìn nhau trân trân, Phương Thế Kiệt lại nói tiếp:
– Đúng ra chuyện này quan hệ rất lớn với danh dự của phái Hoa Sơn, lão hủ thật chẳng muốn nói ra, có điều hiện giờ thằng Phong còn nhỏ, tiếp vị chưởng môn ngay lúc này muôn vàn không thể đối phó được với bọn Tà giáo Di Lặc.
Lâm Trung Hiền phái Hằng Sơn mở miệng hỏi:
– Phương lão huynh, Vi chưởng môn bị giết ra làm sao ?
Phương Thế Kiệt quay đầu qua Triệu Tiểu Phong nói:
– Tiểu Phong, con đem chuyện này từ đầu tới cuối nói cho mọi người nghe đi.
Triệu Tử Phong nghe vậy bèn gật gật đầu, vẻ mặt bi thương cúi gầm đầu cất tiếng kể:
– Nói ra thật xấu hỗ, đệ tử bản phái bởi vì ban đêm sơ suất, đúng buổi tối hôm ân sư bị hại, thình lình có ba kẻ địch không rõ lai lịch xông vào cung Thúy Vân, ba tên này vủ công cao cường, đánh nhau với ân sư rồi náo động đến chúng tôi, bọn chúng bèn bắt giữ được Trác sư đệ làm con tin, ân sư sợ tổn thương đến Trác sư đệ đành phải để chúng xuống núi, nào ngờ bọn chúng còn mai phục một đám cao thủ vũ nghệ cao cường hơn trên núi, chờ đến nửa đêm bèn tập kích ân sư, chúng tôi sáng hôm sau đến thăm hỏi ân sư thì mới phát hiện ân sư và lục sư đệ là người hầu hạ ân sư bị giết chết trên giường, trước ngực hai người có một dấu ấn bàn tay đen sì.
DưƠng Thông nghe y kể, biết y đang nói tới mình và Lỗ, Giản trưởng lão ba người, trong bụng la thầm:
– Thật khổ, Triệu đại ca đem mình và hai vị trưởng lão dính chung vào với bọn Di Lặc giáo, may mà chưa bị bọn họ phát hiện ra hành tung, không thì thật không biết làm sao giải thích.
Trí Tuệ đại sư phái Thiếu Lâm nghe vậy bèn nói:
– A Di Đà Phật, quý phái đêm đó không thấy có người đánh nhau với Vi chưởng môn sao ?
Triệu Tử Phong lắc đầu đáp:
– Đêm đó trước đó đã có ba kẻ kia xông vào cung Thúy Vân, chúng tôi bèn tăng cường cao thủ phòng ngự, và phái lục sư đệ ở phòng ngoài chiếu cố cho ân sư, nào ngờ ân sư vẫn bị bọn chúng ám hại, mà đám đệ tử canh giữ khắp nơi cũng chẳng phát hiện có người xông vào cung Thúy Vân, còn đám đệ tử đi tuần chung quanh cung Thúy Vân đều bị điểm huyệt đạo,may mà không ai bị sát hại, xem ra lúc đó trời đã sáng hoặc là bọn chúng chưa kịp có thì giờ.
Lâm Trung Hiền lại nói:
– Thảo nào mà Vi chưởng môn thình lình qua đời như vậy, lão phu nghe đệ tử quý phái đưa tin cũng cảm thấy khó chịu, trước đó không lâu Vi chưởng môn cũng có tham gia tang lễ của Đoàn bang chủ, lúc đó tinh thần quắc thước, ông ta còn nói về Hoa Sơn rồi sẽ bỏ thì giờ tra xét rõ ràng cho ra hung thủ là ai, nào ngờ lại đột nhiên gặp phải bất trắc, lão phu còn đang tính hỏi bệnh tình của Vi chưởng môn lúc trước ra sao nhĩ.
Dương Thông hỏi:
– Triệu đại ca, hung thủ không hề để lại dấu tích gì sao ?
Triệu Tử Phong ,lắc lắc đầu đáp:
– Tôi và Trác sư đệ sáng sớm lại cung Thúy Vân thăm hỏi ân sư, bởi vì người có sai phái chúng tôi xuống núi làm công chuyện, chúng tôi vào đến nơi thì phát hiện ra người đã bị ám hại, hung thủ chỉ để lại trên người ân sư một tấm vải, chúng tôi tra xét kỹ càng chung quanh mà chẳng thấy có dấu tích gì đã có một cuộc tranh đấu, tôi và Trác sư đệ không biết lai lịch tấm vải đó ra sao bèn ra sau núi bẩm báo với Phương sư bá.
Phương Thế Kiệt thở dài nói:
– Lão hủ ẩn cư sau núi cũng đã lâu năm rồi không màng đến thế sự, cũng không hề gặp người ngoài, lâu lâu Vi sư đệ đem thằng Phong với Nhất Hoa lại thăm, do đó mà không biết gì về đám hậu bối trong phái Hoa Sơn, thấy nó tư chất rất tốt thỉnh thoảng cũng truyền thụ cho nó vài môn công phu, mấy hôm trước sáng sớm đã thấy nó và một đám đệ tử khóc lóc chạy ra sau núi tìm lão hủ báo cho cái tin bất hạnh, lão hủ thấy chuyện quan hệ trọng đại do đó mới ra khỏi núi cùng các vị thương lượng.
Tần Quỳnh Hỗ nghe lão nói tới đây mới hiểu ra, nghĩ thầm trong bụng:
– Thảo nào mà thằng bé kia vũ công cao cường đến thế, thì ra cái môn Thái Ất Huyền Công là do cái lão bất tử nhà ngươi truyền thụ.
Yến Dương Thiên phái Không Động nói:
– Vũ công của Vi chưởng môn trong vũ lâm khó kiếm được địch thủ, sao lại bị người ta ám hại dễ dàng như vậy ? Chỉ e trong chuyện này có … ?
Lão nói đến đó rồi ngưng bặt, nhưng mọi người ai cũng hiểu ý, Triệu Tử Phong cũng biết ý lão muốn nói gì, y trả lời:
– Ân sư ăn uống và ngủ nghê đều do các đệ tử thân tín nhất lo liệu, Yến chưởng môn khỏi nghĩ đến chuyện đó, chúng tôi đã tra xét bốn phía, phát hiện trên mái ngói có dấu chân, chúng tôi đoán là bọn Di Lặc giáo thừa lúc nửa đêm hôm đó có người đột nhập gây náo loạn, bèn núp trên ngói, chờ quá nửa đêm bèn dùng ba thứ mê dược đê tiện làm hôn mê ân sư và lục sư đệ, rồi mới hạ độc thủ giết hai người.
Yến Dương Thiên nói:
– Nhưng núi Hoa Sơn ngay chim chóc cũng khó mà bay lên tới đỉnh, bọn chúng làm sao lên được núi Hoa Sơn ? Rồi làm sao xuống núi mà không gây xao động mọi người ?
Trác Nhất Hoa nghe vậy bèn đáp:
– Điều đó chúng tôi cũng không sao hiểu được, đêm đó trước đó đã có người lẻn lên núi, không những thế còn xông vào đến tận cung Thúy Vân mới bị ân sư phát hiện ra, hiển nhiên bọn chúng ai ai cũng vũ công cao cường, khinh công trác tuyệt, xông qua mấy quan ải của bản phái mà không bị phát giác.
Yến Dương Thiên lắc đầu quầy quậy nói:
– Không thể nào được, những chỗ hiểm trở trên Hoa Sơn, ngay cả Yến mỗ cũng e là …
Lão nói đến đó bỗng cảm thấy có chỗ không ổn bèn ngậm miệng lại, Dương Thông nghĩ thầm:
– Yến Dương Thiên nhà ông không qua được những quan ải đó nhưng sao ông chắc là người khác không làm được.
Y đang nghĩ đến đó thình lình sực nhớ ra mấy gã bịt mặt áo đen trên núi Hoành Sơn bèn buộc miệng la lên:
– Tôi biết bọn chúng làm sao xông lên được!
Mọi người nghe y la lên đều giật nảy mình, Trác Nhất Hoa vội vàng hỏi tới:
– Dương bang chủ, ngài biết bọn họ làm sao lên được trên núi ?
Dương Thông gật đầu đáp:
– Bọn họ chính là dùng phi câu leo từng bước từng bước lên vách núi, không phải là dùng vũ công đi qua các quan ải, quý phái thử lại những chỗ tiếp giáp vách núi xem có phải là bọn chúng đã từng qua đó hay không.
Dương Thông bèn đem chuyện ở Hoành Sơn bọn bịt mặt áo đen xông lên Hoành Sơn ra sao kể lại một phen, cuối cùng tóm gọn:
– Lúc đó chúng tôi cũNg không hiểu bọn chúng làm sao lên được trên núi giết hại Tuệ Đốn sư thái.
Mọi người nghe Dương Thông nhắc bất giác tỉnh ngộ, Thanh Vân đạo trưởng gật đầu nói:
– Đúng thế, chuyện này rất có thể xảy ra, hồi xưa hai bên đánh nhau, hỗ tương sai người đi thám thính quân tình bên đối phương, dùng nỏ bắn phi câu vào vách đá vượt thành vào.
Mọi người ai nấy đều gật đầu đồng ý.
Triệu Tử Phong nghe xong mới hiểu ra, thở dài nói:
– Thì ra bọn chúng lên núi bằng lối đó, lúc đó thật chẳng ngờ, xem ra chúng tôi còn phải thiết bị lại chuyện phòng thủ cho chu đáo.
Vi Tiếu Thiên chết rồi, cũng là một chuyện ổn thỏa cho Triệu Tử Phong lên tiếp nhiệm chức vị chưởng môn, Dương Thông trong lòng cũng ngấm ngầm cao hứng, Phương Thế Kiệt sau khi đã nghe mọi người nghị luận một hồi bèn nói:
– Các vị còn biết ai đã bị bọn Dia Lặc giáo sát hại nữa không ?
Thanh Vân đạo trưởng đáp:
– Trước mắt ngoài Tuệ Đốn sư thái của phái Hoành Sơn, Thanh Mộc sư đệ của bản phái, Vương lão tiêu đầu của Nam Dương Kim Đao tiêu cuộc và nguyên tiêu cuộc của ông ta hơn trăm người, tạm thời còn chưa biết các môn phái khác có ai đã bị ám hại chưa.
Dương Thông trầm ngâm một hồi rồi đáp:
– Ân sư của tại hạ vì chuyện điều tra lai lịch một tổ chức tên là Trung Thánh môn do Di Lặc giáo đứng sau lưng điều động, cũNg bị bọn chúng mưu sát thảm thiết.
Đoàn Nhị là do Vi Tiếu Thiên cấu kết với Trung Thánh Môn hãm hại, đám Thanh Vân đạo trưởng phái Võ Đang cũng có biết, có điều chuyện này không có chứng cớ do đó mà không ai nói gì, Dương Thông thấy Vi Tiếu Thiên đã chết, sợ nói ra ảnh hưởng đến danh dự của phái Hoa Sơn, hơn nữa còn khuấy động lên xích mích không đâu giữa hai bên, vì vậy đổ hết tội nghiệt lên đầu Di Lặc giáo cho rảnh chuyện.
Phương Thế Kiệt lại nói:
– Hiện giờ bọn chúng đã thò ma chưởng ra tới phái Hoa Sơn chúng tôi, xem ra Di Lặc giáo quả thật muốn đối phó với tất cả các môn phái trong giang hồ, mưu đồ sát hại tất cả các cao thủ vũ công cao cường nhất, sau đó ép các môn phái phải phục tòng bọn chúng, vì vậy mà lão hủ mới mời các vị lại đây, thương lượng tìm biện pháp đối phó với bọn chúng.
Dương Thông tỉnh ngộ nối lời:
– Phương lão tiền bối nói không sai, bọn chúng muốn giết hết những người vũ công cao cường nhất trong các môn phái để đám đệ tử còn thừa lại sẽ không dám chống đối gì nữa, không những thế, Di Lặc giáo còn ngấm ngầm mua chuộc thu phục một số các môn phái lớn nhỏ trong giang hồ nữa.
Dương Thông thấy các đại môn phái đều có mặt cả bèn đem chuyện chưởng môn của Yến Thanh Môn là Tào Hỗ kể cùng với chuyện Hắc Vô Thường Tang Thiên Ác của Quỹ Giáo nói lại cho mọi người nghe, mọi người ai nấy đều kinh hãi khôn ngớt, nhất là Lâm Trung Hiền phái Hằng Sơn và đám Thanh Vân đạo trưởng, Phương Thế Kiệt, những người này đã từng tham gia vây công bọn Quỹ Giáo ở Âm Sơn, trận đánh lần đó vô cùng thảm liệt, hai bên tử thương đều nặng nề do đó mà ai nấy vẫn còn nhớ như in trong lòng, nếu để Quỹ Giáo lại trùng phục giang hồ sẽ không biết có bao nhiêu trường giao đấu thảm liệt khác nữa, mọi người bấy giờ mới biết sự tình nghiêm trọng đến mức nào.
Đám người phái Không Động và Hằng Sơn chưa có ai bị Di Lặc giáo sát hại, vốn không có ý muốn đắc tội với họ, bây giờ nghe Dương Thông nói vậy mới cảm thấy chuyện cũng có thể xảy ra cho mình, Phương Thế Kiệt tiếp lời nói:
– Di Lặc giáo từ Thái Tổ đến giờ thế lực lớn lao, nghe nói khắp cả nước đâu đâu cũng có cứ điểm bí mật của bọn họ, không những thế còn tụ tập những nhân vật tên tuổi trong cả hai bên hắc bạch, cao thủ dày đặc, nghe là giáo chủ của họ tính Minh, vũ công cao siêu khôn lường, trước giờ chưa có ai thấy qua mặt mủi ông ta thế nào, dưới ông ta có mười đại hộ pháp, ai nấy vũ công cao cường, tâm địa ác độc, Di Lặc giáo trước giờ vốn hành động thần xuất quỹ một, dám chống đối với triều đình, chỉ một mình phái Hoa Sơn chúng tôi không thể nào làm gì bọn họ, nhưng với đồng đạo vũ lâm đồng tâm nhất trí dẹp bỏ hiềm khích trước đây, lão hủ nghĩ chúng ta liên hiệp lại có thể đối phó được với bọn họ.
Mọi người nghe lão nói đều lẩm nhẩm gật đầu, Dương Thông nói:
– Triệu đại xin hãy yên lòng,như nếu bọn Trung Thánh Môn hoặc Di Lặc giáo còn dám lên núi Hoa Sơn, tiểu đệ sẽ suất lãnh Cái Bang lại ngay tương trợ.
Bấy giờ Dương Thông đã là bang chủ của một bang phái lớn nhất thiên hạ có cả gần vạn người, lời nói của y ai nấy đều chú ý, Triệu Tử Phong vòng tay đáp lễ:
– Đa tạ hậu ý của Dương hiền đệ, như nếu quý bang có điều cần phân phó, tại hạ sẽ thống lãnh bản bang lại tiếp sức.
Dương Thông nói:
– Tốt lắm! Chúng ta cứ thế mà làm, xin hãy min thệ trước.
Hai người hướng về nhau cùng phách chưởng phát thệ trước mặt mọi người, các môn phái thấy vậy đều hoan hô cất tiếng tán thành, Trí Tuệ đại sư phái Thiếu Lâm nói:
– A Di Đà Phật, lão nạp về Thiếu Lâm sẽ báo cáo ngay với phương trượng chuyện này.
Thanh Vân đạo trưởng phái Võ Đang cũng nói:
– Tệ sư huynh vốn đã có ý như vậy, bây giờ mọi người đều nhất trí, thế thì tất cả chúng ta sau này phải liên hiệp hành động, trước hết là chia ra điều tra trụ sở của bọn Trung Thánh Môn và Di Lặc giáo, cùng với lai lịch của bọn họ ra sao, rồi sẽ cùng nhau đối phó.
Phương Thế Kiệt thấy mọi người đều ủng hộ đề nghị của lão, bèn nối lời:
– Thiếu Lâm và Võ Đang đã chịu đứng ra thống lãnh quần hùng, chắc chắn là nhân sĩ vũ lâm sẽ đồng hưởng ứng nhiệt liệt, chúng ta sẽ chẳng phải sợ gì đám Trung Thánh Môn, Di Lặc giáo gì gì cả, có điều chuyện này quan hệ trọng đại, mọi người không ai được đụng đâu nói đó để bọn Di Lặc giáo biết đường đề phòng.
Mọi người đều gật đầu nhận lời, sau đó lại bàn luận phương cách hành động thứ tự trước sau một hồi lâu nữa rồi mới giải tán.
Nguyên tác: A Chí
Dịch giả: Lê Khắc Tưởng
Bài Cùng Tác Giả:
- Bi Ca Hành trong nhạc cổ điển
- Hoàng Hạc Lâu – Thôi Hiệu
- Tương Tiến Tửu – Lý Bạch
- Cẩm Sắt – Lý Thương Ẩn
- Vọng nguyệt hòai viễn – Trương Cửu Linh
- Khiển hòai – Đổ Mục
- Lương Châu từ – Vương Hàn
- Phong kiều dạ bạc – Trương Kế
- Dạ vũ ký bắc – Lý Thương Ẩn
- Đăng Lạc Du nguyên – Lý Thương Ẩn
- Vô Đề – Lý Thương Ẩn
- Xuân hiểu – Mạnh Hạo Nhiên
- Bạc Tần Hòai – Đỗ Mục
- Hành lộ nan – Lý Bạch
- Ngọc đài thể – Quyền Đức Dư
- Phú đắc cổ nguyên thảo tống biệt – Bạch Cư Dị
- Cô Nhạn – Thôi Đồ
- Dạ tư – Lý Bạch
- Hiệp Khách Hành – Lý Bạch
- Tặng Vệ bát xứ sĩ – Đỗ Phủ
- Kim Lũ Khúc – Nạp Lan Tính Đức
- Trường Can Hành – Lý Bạch
0 Bình luận