Trận tỷ thí đó Dương Thông toàn thắng, mọi người đều ngấm ngầm kinh hãi, ai nấy đều đưa mắt nhìn về hướng Thanh Tòng đạo trưởng phái Võ Đang và Trí Không đại sư phái Thiếu Lâm, phải biết đương kim vũ lâm thiên hạ, nội công thì Trí Không đại sư là thâm hậu nhất, còn kiếm thuật thì Thanh Tòng đạo trưởng là tinh vi nhất, xem tình hình hai người mới đánh nhau vừa rồi, chỉ có hai người đó may ra mới đánh thắng nổi Dương Thông, có điều nhìn qua Thanh Tòng đạo trưởng thì thấy đạo trưởng đang tủm tỉm cười nhìn Dương Thông gật gù tán tụng, Ngọc Hư Tử phái Thanh Thành, Thiên Hồng đạo nhân phái Côn Luân, Yên Dương Thiên phái Không Động không ai nguyện ý thấy Dương Thông lên lãnh đạo quân hùng, có điều ai nấy đều không phải là đối thủ của Dương Thông do đó đều hy vọng Thiếu Lâm hoặc Võ Đang có người bước ra đánh bại Dương Thông.

Ngọc Hư Tử bèn hướng về Thanh Tòng đạo trưởng cất tiếng hô:

– Thanh Tòng chưởng môn, đương kim vũ lâm chỉ có ngài là kiếm thuật tối cao, không biết Thất Tuyệt kiếm pháp của quý phái hay Đả Cẩ bỗng pháp của Cái Bang thứ nào là lợi hại hơn.

Mọi người nghe lão nói vậy đều hiểu ý lão, như nếu Thanh Tòng đạo trưởng nói Thất Tuyệt kiếm pháp lợi hại hơn điều đó có nghĩa là vũ công của Võ Đang lợi hại hơn, đám Cái Bang sẽ không chịu phục do đó sẽ bắt Dương Thông tỷ thí với Võ Đang, còn nếu nói Đả Cẩu bỗng pháp lợi hại hơn thì sẽ thừa nhận vũ công của Võ Đang không bằng Cái Bang, như vậy đám Võ Đang cũng sẽ không chịu phục, lão đã mở miệng nói ra như vậy là không khác gì bức Thanh Tòng đạo trước phải ra tỷ thí vũ công với Dương Thông.

Thanh Tòng đạo trưởng nghe vậy bèn ngồi nghiêm chỉnh cười nói:

– Vũ công đạo lý, mênh mông như biển cả không sao đo lường được, cao thấp đều dựa vào bản lĩnh mỗi người mà định đoạt, không thể nào nói rõ ràng.

Ngọc Hư Tử thấy Thanh Tòng đạo trưởng không mắc vào bẫy bèn hỏi thẳng vào vấn đề:

– Thanh Tòng đạo trưởng, chúng tôi mấy chục năm nay chưa từng được kiến thức qua kiếm thuật của đạo trưởng, hôm nay khó mà có được một dịp may ngàn năm một thuở, đạo trưởng có thể cho chúng tôi một phen được mở mắt thưởng thức chỗ tinh diệu trong kiếm pháp của quý phái được chăng.

Mọi người nghe Ngọc Hư Tử nói đến đó lập tức nhao nhao lên hưởng ứng, ai nấy đều muốn thưởng thức kiếm thuật của phái Võ Đang nổi tiếng hàng đầu về kiếm thuật trong vũ lâm, nhất là đám phái Côn Luân và Không Động lại càng cổ vỏ nhiệt liệt, họ chỉ muốn biết vũ công của DưƠng Thông đi đến mức nào so với vũ công phái Võ Đang. Thanh Tòng đạo trưởng thấy từ chối không được đành phải đứng dậy bước ra nói:

– Mọi người đã muốn xem mấy chiêu công phu mèo quèn của bần đạo thì bần đạo xin biểu diễn cho mọi người xem một phen có được không ?

Thiên Hồng đạo nhân cười nói:

– Đạo trưởng một mình luyện kiếm thì thật mất ý tứ, chi bằng mượn cơ hội này cùng với vị Dương bang chủ này tỷ thí một phen cho mọi người cùng mở rộng tầm mắt thưởng thức chỗ tinh diệu của Đả Cẩu bỗng pháp và Thất Tuyệt kiếm pháp của quý phái, mọi người đều là bằng hữu vũ lâm ấn chứng vũ nghệ không thương tổn đến hòa khí, ai thắng ai thua đều chẳng lấy đó làm điều quan trọng, các vị nghĩ ra sao ?

Mọi người nghe lão nói vậy đều nhao nhao phụ họa, Dương Thông bất giác cảm thấy khó xử, nếu Đả Cẩu bỗng pháp của mình thắng được Thanh Tòng đạo trưởng, thế thì sau này bọn họ sẽ nhận định rằng vũ công của Cái Băng thắng vũ công của Võ Đang, còn nếu mình thua, bọn họ cũng sẽ chê bai vũ công của Cái Bang không bằng Võ Đang, như vậy thanh danh của Cái Bang trong giang hồ sẽ bị tổn hại không ít.

Y đáng đứng tần ngần suy nghĩ hết bên này tới bên kia bỗng thấy Thanh Tòng đạo trưởng tủm tỉm cười cầm hai thanh trường kiếm đi vào đấu trường miệng nói:

– Dương bang chủ, mọi người đã muốn kiến thức một phen kiếm pháp của tệ phái, vậy thì bang chủ hãy sử dụng kiếm pháp tôn sư đã truyền thụ cùng với bần đạo qua lại vài chiêu nhượng mọi người chỉ giáo cho.

Dương Thông nghe nói giật mình tỉnh ngộ, mình lấy Thất Tuyệt kiếm pháp tỷ thí với Thanh Tòng đạo trưởng, thì cho dù có thua có thắng đều không ảnh hưởng gì đến thanh danh của hai bên,vội vàng giao cây gậy cho Lỗ trưởng lão, còn mình thì tiếp lấy thanh trường kiếm khom lưng làm lễ nói:

– Dạ! Chưởng môn xin chỉ giáo nhiều vào cho!

Nói rồi hạ chuôi kiếm cuống trước bụng, mủi kiếm chênh chếch đi lên, chiêu này chính là vãn bối dùng để mời trưởng bối ra chiêu trong kiếmn thuật Võ Đang, bởi vì Thanh Tòng đạo trưởng và Thanh Hư đạo trưởng đều là kẻ đã từng truyền thụ vũ công cho Dương Thông do đó y không dám quên ơn cũ, bọn Cái Bang thì nghĩ là Đoàn Nhị vốn xuất thân từ Võ Đang do đó Dương Thông lấy vãn bối thân phận làm lễ cũng là tôn trọng sư môn của sư phụ mình ý là không dám vong bản, do đó không ai để ý, không biết đến chuyện kia. Thanh Tòng đạo trường cười hi hi nói:

– Ông không phải khách khí, bây giờ ông là chủ một đại bang, thân phận ngang hàng với bần đạo, xin mời ông cứ việc tận tình ra chiêu.

Mọi người vốn là muốn hai người tỷ thí với nhau xem kẻ nào vũ công cao hơn, đám Côn Luân Không Động còn muốn Thanh Tòng đạo trưởng thắng được Dương Thông, bây giờ thấy Thanh Tòng đạo trưởng dùng kiếm để tỷ thí lại càng là lấy sở trường của mình đấu với sở đoản của đối phương, phải biết kiếm thuật của Thanh Tòng đạo trưởng vang danh đã mấy chục năm nay, đương thế không ai địch nổi, ai nấy đều nghĩ bụng, lần này tên tiểu tử nhất định sẽ không phải là đối thủ của Thanh Tòng đạo trưởng. Người nào người đó đều hớn hở đắc ý, còn bọn Cái Bang thì không vui tý nào, trong bụng chỉ nghĩ có một điều, Thanh Tòng đạo trưởng cũng muốn chiếm tiện nghi, lấy địa vị tôn trưởng ra chèn ép Dương Thông, chẳng đáng phục tý nào. Có điều Thanh Tòng đạo trưởng địa vị bối phận còn cao hơn cả Đoàn Nhị, bọn Cái Bang có bất mãn cũng không dám nói gì chỉ ngấm ngầm không phục trong lòng thế thôi.

Thanh Tòng đạo trưởng bèn chuẩn bị hẳn hòi rồi cười nói với Dương Thông:

– Ông khỏi phải đa lễ, xin tiến chiêu!

Dương Thông biết lão thuộc hàng trưởng bối nhất định không chủ động ra chiêu trước, y bèn điểm trường kiếm ra, một hóa thành hai đâm tới hai huyệt Thiếu Dương và Vân Môn trước ngực Thanh Tòng đạo trưởng, chiêu này của y có tên là Song Long Tranh Châu, một chiêu trong Thất Tuyệt kiếm pháp của phái Võ Đang, y ra chiêu không nhanh không chậm trầm ổn nhẹ nhàng. Thanh Tòng thấy y ra chiêu rất thâm hiểu yếu quyết chữ “chậm” trong Thất Tuyệt kiếm pháp, bènđưa trường kiếm tới, một chiêu Ngũ Long Xuất Động, mủi kiếm rung lên, thoáng chốc đã có ngàn vạn điểm kiếm quang lập lòe như tinh tú trên trời sa xuống, không những gạt trường kiếm của Dương Thông ra còn ngược lại điểm vào huyệt Đan Điền, Tuyền Cơ, Khí Hải, Liêm Tuyền, Mệnh Môn năm chỗ đại huyệt. Dương Thông trường kiếm chầm chậm đẩy tới, chiêu số không hề đi quá, cổ tay cũng lật qua, mủi kiếm rung lên, một chiêu Ngũ Long Xuất Động lập tức phát xuất ra ngàn vạn điểm ngân quang như cành cây đang rực lữa tung hoành ra không trung. Mọi người thấy hai người sử kiếm cùng chậm như nhau, tinh thuần lưu loát như hành vân lưu thủy, trong nhu có cương, điểm, niêm, kích, thích, cách, khiêu bao nhiêu yếu quyết xuất thủ phương vị không sai nhau tý nào, kiếm thế tung hoành, lan man như mây bạc quyện mở, nhẹ nhàng tự nhiên tựa hồ như không có chút lực đạo, kỳ thực người thông hiểu sẽ biết, chiêu thức của hai người vô cùng hung hiểm, chiêu nào chiêu nấy đều nhắm vào chỗ yếu hại, như nếu một chiêu không cẩn thận có thể la`m nguy hiểm tính mạng đối phương, có điều hai người đã là đương thế cao thủ kiếm thủ thượng thừa đệ nhất lưu, ra chiêu thu chiêu đều đã đạt đến cảnh giới tòng tâm sở dục ý đến lực đến do đó cũNg không có gì e ngại.

Hai người giao đấu với nhau chừng hơn mười chiêu, chiêu nào chiêu nấy tinh diệu tuyệt luân, xem ra như con nít khoèo khoèo mà tinh túy đến tận cao điểm, thanh trường kiếm của hai người múa may trong không trung vờn lượn như rồng bay, kiếm đi kình lại lúc tiến lúc thoái lúc như bướm vờn hoa lúc như chuồn chuồn chấm nước, kiếm quang lập lòe lạnh lẻo như sương mai, qua lại như gió. Hai người mới lúc đầu chỉ là lấy chiêu đối lại cùng một chiêu, hỗ tương luyện tập một hồi, đợi đến mười mấy chiêu qua rồi, bất tri bất giác đã vận kình lực vào thanh kiếm, làm thành những tiếng soẹt soẹt, chân khí lan ra khắp đấu trường. Lại nhìn đến bộ pháp của hai người, phiêu hốt không chừng, thân hình nhẹ nhàng như bông, qua lại thần tốc tựa u linh quỹ mỵ, bọn Trí Không đại sư đều biết hai người đang thi triển Bát Bộ Hãn Thiền khinh công của Võ Đang, đó là môn khinh công của Trương Tam Phong, tổ sư phái Võ Đang đã từ môn khinh công Nhất Lô Độ Giang của phái Thiếu Lâm biến chế ra, lão kết hợp động tác bay lượn của con hạc và biến hóa của Ngũ Hành Bát Quái dung nạp vào trong đó, so với khinh công vốn có của phái Thiếu Lâm lại càng thêm tinh diệu, trở thành một môn khinh công độc bộ trong vũ lâm.

Hai người qua lại được hơn trăm chiêu vẫn giữ thế không thua không thắng, nhưng cũng dần dần đã đem công phu bản lãnh chân chính ra ngoài, chỉ thấy thanh trường kiếm của Thanh Tòng đạo nhân màu tím càng lúc càng đậm, tiếng ông ông vang lên như rồng, kiếm khí tung hoành, bay lượn rõ ràng như một con rồng đang uốn mình. Còn thanh trường kiếm của Dương Thông cũng đã ẩn hàm tiếng sấm dội ầm ầm, khí lạnh toát ra cả đấu trường xâm vào cơ thể người chung quanh, mọi người ai nấy đều hoan hô ca tụng một phen.

Chùa Thiếu Lâm vũ học tuy bao la rộng lớn, mười tám thứ vũ nghệ đều tinh thông, nhưng kiếm thuật thì không phải là sở trường, nói đến kiếm pháp, Trí Không đại sư co`nke’m Thanh Tòng đạo trưởng một bực, mà Thanh Tòng đạo trưởng vốn nổi danh trong giang hồ với hai thứ kiếm pháp và khinh công, lão đã mài công tập luyện môn Thất Tuyệt kiếm pháp mấy chục năm nay có thể nói đã tụ tập bao nhiêu tinh hoa của hơn trăm năm vũ công phái Võ Đang phát huy ra trong lúc này, có thể nói là xuất thần nhập hóa tinh túy tận cùng. Thất Tuyệt kiếm pháp bao hàm biến hóa kỳ ảo trong thái cực âm dương lưỡng nghi, ngũ hành tương sinh tương khắc thật không sao tưởng tượng nổi, chỉ thấy thanh kiếm của Thanh Tòng đạo trưởng tung lượn thần tốc như một con linh xà mủi kiếm lập lòe như ~Ii rắn, chân khí lưu động như trường giang đại hà thao thao bất tuyệt, còn Dương Thông thì trường kiếm ra chiêu trầm ổn, mỗi chiêu đều hàm cứa vạn cân kình lực, bất kể thanh kiếm của Thanh Tòng đạo trưởng lợi hại đến đâu, Dương Thông đều lấy tĩnh chế động, lấy bất biến ứng vạn biến, trường kiếm của Thanh Tòng đạo trưởng mỗi lần chìa tới trước mặt Dương Thông đều cảm thấy được luồng nội lực hùng hậu mà triền miên tựa hồ như muốn bám lấy trường kiếm của mình vậ, trong lòng lão cũNg bất giác kinh hãi, nghĩ bụng:

– Thằng bé này nội lực thâm hậu đến thế, hình như còn cao hơn cả mình, thật không biết nó làm sao luyện thành được một thân nội lực kinh hồn như vây.

Hai người một kẻ thắng về kiếm thuật một kẻ thắng về nội lực, đấu được hơn hai trăm chiêu vẫn không phân được thắng bại. Trí Không thấy tình hình như vậy cũng lấy làm kinh ngạc không ít, nhà sư không ngờ Dương Thông tuổi tác còn nhỏ mà nội lực đã thâm hậu dường đó, chỉ thấy thanh trường kiếm trong tay y ẩn ẩn như có tiếng long ngân, nội lực liên miên bất tận tựa hồ càng đánh càng có tinh thần, phải biết kiếm thuật của Thanh Tòng đạo trưởng đã đến mức đăng phong tạo cực, nhìn khắp vũ lâm chình như không ai địch nổi với lão, cao thủ đệ nhất lưu trong giang hồ qua lại với lão không quá được mười chiêu, những kẻ hơn trăm chiêu đếm trên đầu ngón tay, ngay cả khi Đoàn Nhị còn sống cũNg phải công nhận không phải là đối thủ của Thanh Tòng đạo trưởng.

Trí Không đại sư hô lên:

– A Di Đà Phật! Kiếm pháp của phái Võ Đang thật là cao siêu, khinh công lại càng trác tuyệt, lão nạp hôm nay được mở rộng tầm mắt, bây giờ cũng đã quá ngọ, Thanh Tòng đạo huynh, Dương bang chủ, hai vị chi bằng tạm ngưng dùng cơm rồi lại trở lại đấu tiếp có được không ?

Thanh Tòng đạo trưởng vốn không có ý muốn tranh hơn thua với Dương Thông, bây giỡ thấy mình đã qua lại với y cũng hơn hai trăm chiêu mà không thấy có triệu chứng gì chiếm được thượng phong trong lòng cũng muốn nghỉ đấu cho xong, nghe Trí Không đại sư nói vậy, lập tức nhảy lùi ra sau cười ha hả lên nói:

– Bần đạo mấy chục năm nay chưa cầm lấy kiếm, không ngờ hôm nay vừa cầm đến đã đụng phải một đối thủ sinh bình đến giờ thật vô cùng lợi hại.

Nói rồi chỉ thấy cổ tay lão lắc nhẹ một cái, một tiếng rắc nhỏ vang lên, cây trường kiếm trong tay lão đã gãy làm đôi, lão hướng về Dương Thông cười kha kha lên nói:

– Quả thật mỗi thời có mỗi nhân tài đột xuất, mỗi phong thái xuất chúng! Dương bang chủ, trận này ông đã thắng.

Lão là tông sư một phái, đánh với Dương Thông hơn hai trăm chiêu còn chưa thủ thắng, bèn tự bẻ gãy kiếm bãi đấu nhận thua. Bọn Cái Bang nãy giờ thấy hai người đánh nhau một trận vô cùng hung hiểm ai nấy đều toát mồ hôi chỉ sợ một trong hai người xảy ra chuyện, bây giờ thấy Thanh Tòng đạo trưởng nhận bại đều mặt mày tươi rói nói cười hơn hở. Dương Thông thấy chuyện như vậy bèn vội vàng thu kiếm cung kính hướng về Thanh Tòng đạo trưởng hành lễ nói:

– Vũ công của vãn bối đều là do ân sư truyền thụ và chưởng môn cùng Thanh Hư đạo trưởng chỉ điểm, vãn bối làm sao có thể là đối thủ của chưởng môn được ? Kiếm pháp của vãn bối chỉ mới học được điểm bề ngoài, còn phải xin chưởng môn chỉ giáo thêm nhiều vào!

Thanh Tòng đạo trưởng cười nói:

– Vũ công hiện giờ của ông đã thắng bần đạo và ân sư năm xưa rồi, sư phụ của ông dưới tuyền đài biết được cũng hả dạ vô cùng!

Nói rồi lão bèn bước lùi về chỗ ngồi, mọi người thấy Thanh Tòng đạo trưởng bẻ kiếm nhận thua ai nấy đều chưng hửng không ngờ tới.

Trí Không đại sư thấy hai người đã ngừng tay bèn nói:

– Bây giờ trời đã trưa, mọi người xin hãy dùng cơm trước đã!

Nói rồi nhà sư cao giọng hô:

– Đem cơm lên!

Tiếp theo đó bèn có từng hàng từng hàng tăng chúng lũ lượt bước ra đem theo những thúng đầy những bánh bao chay nóng hổi bốc khói nghi ngút, mọi người mãi mê theo dõi mấy trận đấu liên tiếp cho đến bây giờ cũng đã đói bụng, thình lình thấy bánh bao hiện ra trước mắt bất giác ai nấy đều nước miếng chảy ra ừng ực cơn đói dâng lên không sao nhịn được, đám tăng lữ lục tục đem những thúng bánh bao ra phân phát cho mọi người, tuy nhân số tham dự rất lớn nhưng chùa Thiếu Lâm đã chuẩn bị hẵn hòi đâu vào đó do đó ai nấy đều ăn được no cả bụng, tiếp theo đó các tăng lữ lại đem ra trà nước, mọi người vừa uống trà vừa nghỉ ngơi, ghé đầu ghé tai thì thầm bàn luận tình huống những trận tỷ thí lúc nãy. Trí Không đại sư chờ cho mọi người đều xong xuôi đâu vào đó rồi bèn bước ra đấu trường nói:

– Các vị đường xá xa xôi lại đây, tệ tự chiêu đãi không được chu toàn, mong các vị thứ lỗi rất nhiều dùm cho.

Triểu Tử Phong cười nói:

– Phương trượng đại sư bất tất phải khách khí, mấy trăm người chúng tôi thình lình đổ xô lại chùa, ăn được bánh bao no nê thế này là quá thịnh tình! Nếu mà mọi người lại núi Hoa Sơn chúng tôi thì e rằng chưng đá lên cũng không đủ cho mọi người đấy mà!

Mọi người nghe vậy đều hiểu y nói tuy có khôi hài nhưng là thực tình, chỉ có phái Thiếu Lâm nhiều tăng chúng hương hỏa thịnh vượng mới có đủ sức lo đủ chuyện cơm nước như vậy.

Trí Không đại sư lại nói:

– Lúc nãy Thanh Tòng đạo trưởng phái Võ Đang và Dương bang chủ của Cái Bang tỷ thí ngang ngửa nhau, còn có vị nào muốn đứng ra tỷ thí nữa không ?

Nhà sư hỏi liên tiếp mấy lần mà không thấy có ai trả lời bèn nói:

– Thế thì hiện giờ chỉ có Triệu chưởng môn phái Hoa Sơn, Dương bang chủ của Cái Bang và Thanh Tòng đạo trưởng phái Võ Đang còn lại là những kẻ thắng trận, như vậy xin mời ba vị lại tỷ thí vũ công quyết định chức vị minh chủ.

Thanh Tòng đạo trưởng cười ha hả nói:

– Bần đạo lúc nãy tỷ thí đã thua quá rồi, không có tư cách gì còn đi tranh chức vụ minh chủ! Hiện tại hãy xem vào Triệu chưởng môn và Dương bang chủ thôi.

Mọi người ai nấy đều sửng sốt không ngờ chức vụ minh chủ lại do hai người trẻ tuổi tranh với nhau, ai nấy đều nhìn chăm chăm vào Dương Thông và Triệu Tử Phong. Dương Thông cười nói:

– Triệu chưởng môn vũ công cao cường tài đức vẹn toàn, tại hạ tuổi tác còn quá nhỏ, không có tài có đức, chức vị minh chủ này xin Triệu chưởng môn đảm nhiệm lấy, chúng ta không cần phải tỷ thí gì nữa, tại hạ nguyện nghe theo lời điều khiển của Triệu chưởng môn.

Triệu Tử Phong nghe vậy bèn cười đáp:

– Dương hiền đệ không nên quá khiêm tốn, lúc nãy mọi người đều đãnói rõ ràng đâu vào đó, chúng ta lấy vũ công thắng bại quyết định ngôi vị minh chủ, đại ca làm sao phá hoại đi quy cũ như thế được, vả lại đại ca đây vũ công e rằng cũng không phải là đối thủ của hiền đệ, chúng ta hãy thử làm một trận tranh đấu xem ra sao đã!

Huyền Ân đại sư của chùa Nam Thiếu Lâm Bồ Điền Phúc Kiến lúc nãy bị thua dưới tay Triệu Tử Phong một trận thê thảm, bây giờ thấy y chỉ thêm một bước nữa là đã bước lên địa vị minh chủ trong lòng lấy làm không phục.

Nhà sư hướng qua Trí Không đại sư nói:

– Nam Mô A Di Đà Phật! Phương trượng đại sư, phái Thiếu Lâm chúng ta trước giờ vẫn là lãnh tụ quần hùng vũ lâm, tại sao hôm nay phương trượng lại không cho các đệ tử tham gia tỷ thí vũ công nhĩ ? Không lẽ phái Thiếu Lâm chúng ta ai ai cũng vô dụng cả bọn như lão nạp đây hay sao ?

Trí Không đại sư đáp:

– Chúng ta là kẻ xuất gia, thật tình không tiện tham dự vào chuyện giang hồ, mình không nên xen vào là phải hơn.

Trí Không đại sư miệng thì nói vậy nhưng thật ra trong lòng cũng rất muốn bước ra tham dự tỷ thí một phen, cũng vì chuyện Huyền Ân đại sư lúc nãy bị Triệu Tử Phong đánh cho một trận không còn manh giáp, phái Thiếu Lâm tăng chúng người nào cũng ê mặt, có điều nhà sư sợ mọi người dị nghị, cho rằng phái Thiếu Lâm bày ra đại hội lần này là để làm minh chủ vũ lâm thiên hạ do đó mà không tiện xuất đầu lộ diện. Lâm Trung Hiền phái Hằng Sơn nghe vậy cũng xen vào:

– Đúng vậy, phái Thiếu Lâm trước giờ vốn là Thái Sơn Bắc Đẩu của vũ lâm, thiếu đi phái Thiếu Lâm tham dự sẽ làm cho buổi đại hội anh hùng thiên hạ hôm nay rõ ràng là mất hoàn mỹ đi nhiều lắm, hay la`dde^? cho Triệu chưởng môn phái Hoa Sơn và Dương bang chủ của Cái Bang tỷ thí một trường thoải mái cho mọi người mở rộng tầm mắt, khó mà có dịp thưởng thức các vị anh hùng niên thiếu trổ tài một phen, xong rồi vị nào thắng trận sẽ cùng Trí Không đại sư tỷ thí, người nào thắng sẽ là minh chủ của chúng ta, ai nấy đều nghe theo hiệu lệnh của minh chủ, các vị nghĩ sao ?

Mọi người nghe nói đều nhao nhao lên hưởng ứng, người của mười môn phái lớn lại càng không ai muốn Dương Thông đoạt chức minh chủ, mười môn phái mặt mày sẽ không mấy sáng sủa, nhất là phái Côn Luân đã không muốn Dương Thông lên làm minh chủ lại càng không muốn Triệu Tử Phong đoạt được chức vị do đó lại càng cổ võ nhiệt liệt. Trí Không đại sư thấy mọi người ai ai cũng muốn kéo mình ra, nhà sư bèn chắp tay nói:

– Các vị đã muốn lão nạp bước ra tỷ thí một phen thì lát nữa lão nạp xin được góp vào một vài chiêu là xong.

Mọi người vốn đã muốn xem Triệu Tử Phong và Dương Thông ai lợi hại hơn, lại càng muốn biết đáo để Trí Không đại sư còn lợi hại hơn cả hai người này không, cả mấy chục năm nay chưa ai thấy qua Trí Không đại sư hiển lộ vũ công, lúc nãy thấy nhà sư tiếp thu nhữNg viên toán bàn của Bao Thất, sử Phục Ma Cà Sa công ngăn trở Yến Dương Thiên và Huyền Ân đại sư, đã thấy vũ công nhà sư cao minh khôn lường, chân chính đánh nhau với người khác e rằng sẽ tinh diệu không biết bao nhiêu mà kể.

Chỉ thấy Triệu Tử Phong vác kiếm bước ra đấu trường, mỉm cười hướng về DưƠng Thông khoát khoát tay nói:

– Dương hiền đệ, lại đây nào! Chúng ta hãy qua lại vài chiêu! Đại ca nếu như không phải đối thủ của chú thì chú cũng nễ mặt đại ca một chút nhé!

Dương Thông thấy tình hình như vậy đành phải cầm đả cẩu bỗng bước vào chắp tay thi lễ nói:

– Xin Triệu đại ca chỉ giáo dùm!

Triệu Tử Phong cười khì nói:

– Không dám không dám, chú cẩn thận đấy! Xem chiêu đây!

Nói rồi trường kiếm điểm ra đâm chéo xuống bụng dưới của Dương Thông, chiêu đó của y chính là kiếm pháp chính tông của Hoa Sơn có tên là Ngọc Nữ Xuyên Châm, không nhanh không chậm, ra tay còn có để lại hậu thủ, Dương Thông nhấc đả cẩu bỗng lên tạt qua đẩy trường kiếm qua một bên, hai người bèn theo đó bắt đầu qua lại với nhau. Lúc mới đầu hai người còn hỗ tương cố kỵ, đánh được vài chục chiêu rồi, binh khí hai bên đã bắt đầu sử dụng chân khí và chiêu thức cũng trở nên càng lúc càng hung hiểm, chỉ thấy kiếm pháp của Triệu Tử Phong thình lình biến đi, triển khai rộng ra tung lượn như rồng, chân lực quán chú vào mủi kiếm, kiếm khí tung hoành phiêu dật rít lên như rồng ngân cọp hống, lôi phong chấn động tứ phía, kiếm chiêu liên miên bất đoạn, từng đóa từng đóa kiếm hoa tỏa rộng thành từng đường từng đường bạch quang, tinh quang chớp chớp hàn quang lóe mắt kiếm quang tạo thành làn sáng bạc như giải lụa lóe mắt mọi người, ám tàng bao nhiêu là sát thủ bao phủ xuống kẻ địch. Bấy giờ y đã thi triển bình sinh tuyệt kỹ, một thanh trường kiếm phiêu hốt như gió cuộn lên những đóa hàn quang, kiếm hoa rơi rụng tựa ngàn sao trong đêm tối mịt mùng, chỉ đông đánh tây chỉ nam đánh bắc, biến hóa kỳ ảo khôn lường kiếm pháp quả nhiên kinh người, sát rạt trong đường tơ kẻ tóc phi thường mãnh bão. Phái Hoa Sơn kiếm pháp vốn là chính tông đi theo đường mở rộng hùng hồn oai mãnh, lại kết hợp với Thái Ất Huyền Công lại càng tăng thêm oai lực, chỉ thấy Triệu Tử Phong hết Trầm Hương Cứu Mẫu, Thương Long Hồi Thủ chiêu nào chiêu nấy đánh ra như điện xẹt như mưa sa bãO táp thật làm cho ai ai cũng không lạnh mà run.

Mọi người nhìn qua cây đả cẩu bổng của Dương Thông thì cũng tung hoành qua lại như giao long, khi thì lượn quanh như chim hồng kinh sợ lúc thì phiêu hốt như gió thoảng nhẹ qua, lúc thì dày đặc như núi như rừng, kình phong kêu rú như tiếng lụa xé, lại như có tiếng phong lôi ầm ỉ phía sau, đả cẩu bổng chiêu thức thần xuất quỹ một, biến hóa khôn lường, mọi người lại thấy cây đả cẩu bổng trong tay Dương Thông liên tiếp múa may, một chiêu Bổng Đả Song Khuyển điểm tới Ngọc Hoành, Quan Nguyên, Thiên Nguyên, Tuyền Cơ, Dao Quang, Trung Phủ sáu huyệt trước ngực của Triệu Tử Phong, chiêu số kỳ chuẩn, biến đổi lạ lùng tuyệt luân không sao tưởng tượng nổi, chiêu nào chiêu nấy đều ám tàng sát cơ hung hiểm vô cùng. Vũ công của hai người ngang ngửa nhau, sử công phu ra đều là tuyệt kỹ đương thế, một bên kiếm pháp tinh diệu cùng cực, một bên bổng pháp vô song vô đối, chiêu nào cũng kinh hiểm phi thường, chiêu nào cũng đạt đến mức tinh vi thượng thừa, mọi người mãi mê theo dõi mà trong lòng kinh hồn không sao tả xiết. Hai người đánh nhau được hơn trăm chiêu, xuất thủ nhanh như điện, thân pháp qua lại như quỹ mị, rất ít nghe tiếng binh khí đụng nhau nhưng chiêu nào chiêu nấy đều sát rạt hung hiểm, nếu có bên lỡ tay rất có thể mất mạng như chơi. Qua lại được hơn trăm chiêu Triệu Tử Phong đã có bề nôn nóng, y nghĩ bụng:

– Thằng bé này mấy năm trước còn là đứa bé ăn xin ngoài đường, đi đâu cũNg bị người khác khinh lờn, nào ngờ đâu chỉ trong mấy năm mà đã luyện thành một thân vũ công kinh người như vậy, thật khó mà tưởng tượng nổi.

Phải biết Triệu Tử Phong vũ công vốn là do Vi Tiếu Thiên đào luyện đã mười mấy năm trời, mất không biết bao nhiêu là tâm huyết thuốc thang, lại còn thêm được sư bá truyền thụ nội công tâm pháp bí truyền, mới được đến mức đó. Có điều DưƠng Thông thì mấy năm trước đã luyện thành được môn công phu kết hợp giữa Vô Tướng thần công và Thái Ất Huyền công tạo được một thân vũ công kinh thế hãi tục.

Còn người bên ngoài nhìn vào thấy hai người từng chiêu từng thức lại càng kinh ngạc không sao kể xiết, nhìn vào Dương Thông còn chưa đến hai mươi, Triệu Tử Phong cũng chưa quá ba mươi tuổi, vậy mà vũ công của hai người đã đạt đến mức lư hỏa thuần thanh, nội lực lại như đã có được hơn sáu mươi năm công lực, miên miên bất tuyệt, không biết hai người này làm thế nào mà luyện ra được một thân vũ công kinh người như vậy.

Hai người lại đánh thêm mấy chục chiêu nữa, Triệu Tử Phong đã bắt đầu thấy khó khăn, y cảm thấy cây gậy trong tay của Dương Thông càng lúc càng nặng có điều cũng đành phải gắng gượng chi trì chỉ hy vọng Dương Thông trong chốc lát nội lực sẽ hao tổn đi phần nào, như vậy còn có thể đánh thành ngang ngửa. Hai người lại qua lại vài chục chiêu nữa, rốt cuộc chiêu số cũng bắt đầu chậm lại, có điều người tinh mắt sẽ nhận ra vũ công hai người đã phân ra được thắng bại, chỉ thấy Triệu Tử Phong mặt mày có hơi đỏ lên, hơi thở cũng ra chiều cấp xúc, trường kiếm cũng đã bớt đi phần linh hoạt, còn Dương Thông thì mặt vẫn trấn tĩnh hô hấp điều hòa, cây đả cẩu bổng trong tay vẫn không nhanh không chậm thấy chiêu đở chiêu không hề hỗn loạn. Hai người lại đánh thêm vài chục chiêu nữa, Triệu Tử Phong đã cảm thấy mồ hôi trong người toát ra dầm dề, tinh lực đã ắp kiệt quệ, thanh trường kiếm trong tay đã bắt đầu nặng nề, y liếc qua thấy DưƠng Thông tuy mồ hôi cũng ra đầy mặt mủi nhưng hô hấp vẫn đều đều, lực đạo cánh tay không hề suy suyễn, biết là đấu thêm chút nữa sớm muộn gì rồi cũng bại trận, chi bằng làm chuyện đẹp lòng người nhận thua cho xong, thế là y bèn trường kiếm vẽ một đường vòng cung, giữ kín môn hộ, thân hình búng ngược ra sau, điều hòa lại hơi thở đứng yên xong đâu đó bèn cười tủm tỉm nói với Dương Thông:

– Dương hiền đệ, chú lại thắng trận này nữa rồi! ông anh không phải là địch thủ của chú, chúc mừng chú đấy!

Mọi người thấy hai người đánh nhau đang hăng say, Triệu Tử Phong bỗng dưng nhảy ra ngoài ngừng tay lại nhận bại không hiểu lý do vì sao, đều cảm thấy vô cùng cụt hứng. Chỉ có đám Trí Không đại sư, Lâm Trung Hiền, Thanh Tòng đạo trưởng và những người có trình độ mới biết, luận về thực lực, Triệu Tử Phong quả thư/c không phải là đối thủ của Dương Thông.

Đám Cái Bang thấy Dương Thông đắc thắng ai nấy đều hớn hở vui mừng, nháo nháo bước lại đón Dương Thông về lại chỗ ngồi, người rót trà kẻ phẩy quạt, phải biết nếu Dương Thông thắng thêm Trí Không đại sư phái Thiếu Lâm nữa thì không khác gì Cái Bang đã chân chính trở thành vũ lâm thiên hạ đệ nhất bang phái đứng trên cả mười đại môn phái hiện giờ, từ đây thanh danh Cái Bang chấn động giang hồ không còn nghi ngờ gì nữa. Đa số người hiện diện đều không muốn như vậy, có điều ai ai cũNg không thể chối cãi được, nói tới vũ công, Dương Thông xác thực là đã thắng Triệu Tử Phong, do đó mọi người đều dồn ánh mắt qua Trí Không đại sư. Trí Không đại sư thân là tông sư của một đại môn phái tự nhiên là không muốn thừa cơ hội để thủ thắng, nhà sư thấy Dương Thông đã thắng trận bèn tuyên bố:

– Dương bang chủ vũ công trác tuyệt quả thật là kỳ tài hiếm có của vũ lâm, xin mời về chỗ nghỉ ngơi, lát nữa lão nạp sẽ hướng về bang chủ thỉnh giao vài chiêu.

Nhà sư nói xong cũng trở về chỗ ngồi uống trà, mọi người bèn chụm đầu lại bàn luận ai sẽ là người đắc thắng trong trận đấu sắp tới. Dương Thông ngồi uống trà nghỉ ngơi một hồi, rồi vận khí điều tức thêm một tuần trà nữa, sắc mặt trở lại bình thường như không có chuyện gì đã xảy ra, mọi người thấy vậy bất giác kinh ngạc, y đã trải qua hai trận đấu với hai tay đại cao thủ, vậy mà không thấy có vẻ mất mác gì cả, mọi người đâu biết y đã ôm trong người hai thứ thần công, một là Vô Tướng thần công của nhà Phật, một là Thái Ất huyền công của đạo gia, một âm một dương tương tế với nhau, nội công của y đã đạt đến mức chấn cổ lân kim chưa có ai đã từng đạt tới.

Dương Thông nghỉ ngơi một hồi cảm thấy đã đầy đủ, y thấy mặt trời đã đi về hướng tây bèn đứng dậy thi lễ nói:

– Phương trượng đại sư, vãn bối to gan xin được cùng đại sư mài luyện vài chiêu, mong được đại sư chỉ giáo.

Y thấy chuyện đã đến đó không thể nào còn làm được gì khác hơn, y cũng biết Trí Không đại sư sẽ không hướng về mình mở lời tỷ đấu, do đó bèn chủ động bước vào đấu trường hương về Trí Không đại sư mở lời. Trí Không đại sư chắp tay niệm Phật nói:

– A Di Đà Phật! DưƠng thí chủ, không vội vã gì, ông cứ nghỉ ngơi một hồi, trời vẫn còn sớm nhĩ!

Dương Thông cười nói:

– Đa tạ mỹ ý của phương trượng, vãn bối cảm thấy nghỉ ngơi cũng đã đủ rồi, với lại anh hùng thiên hạ còn đang chờ chúng ta nhĩ.

Trí Không đại sư nghĩ cũNg phải bèn bước vào đấu trường thi lễ nói:

– Dương bang chủ là kỳ tài hiếm có trong vũ lâm cả trăm năm nay, e là lão nạp cũNg không phải là đối thủ của bang chủ, mong bang chủ chỉ giáo cho.

Dương Thông đứng ngay ngắn lập thế đâu vào đó rồi nói:

– Không dám, vãn bối tập vũ nghệ chưa đến nơi còn phải nhờ đại sư nương tay cho dùm.

Nói rồi vù lên một tiếng, một chưởng đánh ra miệng hô:

– Xin mời đại sư tiếp chiêu!

Y biết Trí Không đại sư là một bậc tông sư nhất định sẽ không xuất chiêu trước do đó không dám khách khí, trước tiên đánh ra một chiêu trong La Hán quyền pháp là Lễ Kính Như Lai, y vốn luyện tập Vô Tướng thần công là tâm pháp tối thưỢng của phái Thiếu Lâm, do đó một chiêu La Hán quyền sử ra, y hệt như đệ tử phái Thiếu Lâm đánh ra vậy.

 
Nguyên tác: A Chí
Dịch giả: Lê Khắc Tưởng

 

Bài Cùng Tác Giả:

0 Bình luận

Bình Luận