Giang Hồ Kỳ Tình Lục – Chương 17. Đại hiệp ăn mày một chân[2]
Dương Thông lại đi thêm một đoạn đường nữa, đến chân núi Thái Hành Sơn, dãy núi này chung quanh cũng chừng mấy chục dặm, núi này núi nọ tung hoành, là một dãy núi trứ danh ở Hà Bắc. Dương Thông đang đi trên đường, thình lình nghe phía trước có tiếng ai hô hoán cầu cứu trong rừng, nó giật nãy mình, dãy Thái Hành Sơn này rừng già bủa vây khắp nơi, là chỗ cường đạo qua lại. Dương Thông chính đang kinh hoàng, tiếp đó lại nghe có tiếng đàn bà kêu la sợ hãi, Dương Thông nhận được thanh âm truyền lại từ trong khu rừng phía trước mặt. Nó vội vàng ba chân bốn cẳng chạy lại đó, nó vừa chạy vào bèn thấy có bảy tám gã hán tử ăn mặc vũ phục màu xanh, eo lưng có đeo đao kiếm đang bao vây một lão già và một cô gái trẻ tuổi, bên cạnh còn có cột bảy tám con ngựa dưới gốc cây. Gã hán tử lãnh đầu mặt mày vàng vọt, cái miệng chu ra, dáng điệu dâm đãng, đầu thì đội cái mũ anh hùng, một thân vũ phục khoác bên ngoài tấm cẩm bào, đang ôm choàng lấy cô gái kia. mấy gã hán tử kia thì đang kéo lão già lại, đứng một bên cười hỗ trợ, mặt mày đầy vẻ dâm tà. Lão già ước chừng hơn sáu mươi, mặc trên người bộ đồ vải màu xám, vá víu không biết bao nhiêu chỗ, cô gái kia thì khoảng chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi mặc bộ đồ vải thô màu lam, dấu không hết nét kiều diễm trên gương mặt tựa hoa lê, rèm mi tựa xuân sơn. Cô liều mạng giằng co, nhưng bị gã hán tử ôm cứng trong lòng, bất giác mở miệng kêu la lên. Một gã hán tử cười nói:
– Lưu lão đầu, lão đi về thôi! Con gái nhà lão đi theo đại vương chúng ta, làm đệ tam áp trại phu nhân, đó là phúc phận của cổ, ăn ngon mặc đẹp tha hồ, bên cạnh còn có người hầu hạ, hay hơn là theo lão ăn rau ăn cỏ.
Gã đại hán đang ôm cô gái ném xuống đất mấy đỉnh bạc, rồi ôm gái nhảy lên ngựa, cười gian xảo nói:
– Ông nhạc, ông về nhà thôi! Như nếu ông nhớ con gái, vài bữa nửa lên Minh Nguyệt Trại ở Thái Hành Sơn tìm cổ là xong.
Nói rồi hướng về mấy gã đại hán nói:
– Thả lão ra! Chúng ta đi thôi!
Mấy gã hán tử bèn thả lão già ra, lão già vội vã ôm lấy chân ngựa năn nỉ:
– Đại vương làm ơn làm phước, thả con gái tôi ra! Nó quê mùa vụng về lắm không phục thị đại vương được đâu!
Gã hán tử mặt mày vàng vọt cười gian tà nói:
– Chuyện đó ông yên tâm, ta sẽ chiếu cố kỹ càng cho cô ta, lão cứ về nhà đi!
Nói rồi quay qua mấy gã hán tử hét lớn:
– Còn không mau kéo lão ta ra!
Mấy gã hán tử bèn nắm lấy lão già kéo ra, gã hán tử đang tính giựt cương cho ngựa chạy.
Dương Thông nhịn không nổi mở miệng mắng lớn:
– Ác tặc! Dừng tay!
Mấy tên hán tử giật mình quay lại, thấy Dương Thông là một thiếu niên, thộn mặt ra một cái rồi ai nấy đều cười ha hả lên, gã hán tử lãnh đầu cười nói:
– Vị tiểu huynh đệ kia, không lẽ chú cũng hợp nhãn với cô này sao ?
Bọn hán tử kia lại cười ầm lên một trận, Dương Thông đỏ mặt nói:
– Các … Các người thả vị thơ thơ này ra đi!
Một gã hán tử nhìn nó cười nói:
– Cái vị con nít này, về nhà bú sữa thôi! Đừng có để cái mạng nhỏ xíu này ở đây.
Dương Thông mắng lên:
– Bọn cường đạo chúng bay, ban ngày ban mặt lại dám đi tranh cướp con gái nhà lành, các ngươi sẽ lãnh báo ứng sau này cho xem!
Gã hán tử lãnh đầu nghe nói nổi giận đùng đùng, mắng lớn:
– Đánh cho thằng nhỏ này một trận cho ta!
Một gã đại hán bèn xách đao chạy lại chỗ Dương Thông, Dương Thông thấy lưỡi đao loang loáng, trong bụng bất giác có vài phần kinh hoảng.
Dương Thông lại đi thêm một đoạn đường nữa, đến chân núi Thái Hành Sơn, dãy núi này chung quanh cũng chừng mấy chục dặm, núi này núi nọ tung hoành, là một dãy núi trứ danh ở Hà Bắc. Dương Thông đang đi trên đường, thình lình nghe phía trước có tiếng ai hô hoán cầu cứu trong rừng, nó giật nãy mình, dãy Thái Hành Sơn này rừng già bủa vây khắp nơi, là chỗ cường đạo qua lại. Dương Thông chính đang kinh hoàng, tiếp đó lại nghe có tiếng đàn bà kêu la sợ hãi, Dương Thông nhận được thanh âm truyền lại từ trong khu rừng phía trước mặt. Nó vội vàng ba chân bốn cẳng chạy lại đó, nó vừa chạy vào bèn thấy có bảy tám gã hán tử ăn mặc vũ phục màu xanh, eo lưng có đeo đao kiếm đang bao vây một lão già và một cô gái trẻ tuổi, bên cạnh còn có cột bảy tám con ngựa dưới gốc cây. Gã hán tử lãnh đầu mặt mày vàng vọt, cái miệng chu ra, dáng điệu dâm đãng, đầu thì đội cái mũ anh hùng, một thân vũ phục khoác bên ngoài tấm cẩm bào, đang ôm choàng lấy cô gái kia. mấy gã hán tử kia thì đang kéo lão già lại, đứng một bên cười hỗ trợ, mặt mày đầy vẻ dâm tà. Lão già ước chừng hơn sáu mươi, mặc trên người bộ đồ vải màu xám, vá víu không biết bao nhiêu chỗ, cô gái kia thì khoảng chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi mặc bộ đồ vải thô màu lam, dấu không hết nét kiều diễm trên gương mặt tựa hoa lê, rèm mi tựa xuân sơn. Cô liều mạng giằng co, nhưng bị gã hán tử ôm cứng trong lòng, bất giác mở miệng kêu la lên. Một gã hán tử cười nói:
– Lưu lão đầu, lão đi về thôi! Con gái nhà lão đi theo đại vương chúng ta, làm đệ tam áp trại phu nhân, đó là phúc phận của cổ, ăn ngon mặc đẹp tha hồ, bên cạnh còn có người hầu hạ, hay hơn là theo lão ăn rau ăn cỏ.
Gã đại hán đang ôm cô gái ném xuống đất mấy đỉnh bạc, rồi ôm gái nhảy lên ngựa, cười gian xảo nói:
– Ông nhạc, ông về nhà thôi! Như nếu ông nhớ con gái, vài bữa nửa lên Minh Nguyệt Trại ở Thái Hành Sơn tìm cổ là xong.
Nói rồi hướng về mấy gã đại hán nói:
– Thả lão ra! Chúng ta đi thôi!
Mấy gã hán tử bèn thả lão già ra, lão già vội vã ôm lấy chân ngựa năn nỉ:
– Đại vương làm ơn làm phước, thả con gái tôi ra! Nó quê mùa vụng về lắm không phục thị đại vương được đâu!
Gã hán tử mặt mày vàng vọt cười gian tà nói:
– Chuyện đó ông yên tâm, ta sẽ chiếu cố kỹ càng cho cô ta, lão cứ về nhà đi!
Nói rồi quay qua mấy gã hán tử hét lớn:
– Còn không mau kéo lão ta ra!
Mấy gã hán tử bèn nắm lấy lão già kéo ra, gã hán tử đang tính giựt cương cho ngựa chạy.
Dương Thông nhịn không nổi mở miệng mắng lớn:
– Ác tặc! Dừng tay!
Mấy tên hán tử giật mình quay lại, thấy Dương Thông là một thiếu niên, thộn mặt ra một cái rồi ai nấy đều cười ha hả lên, gã hán tử lãnh đầu cười nói:
– Vị tiểu huynh đệ kia, không lẽ chú cũng hợp nhãn với cô này sao ?
Bọn hán tử kia lại cười ầm lên một trận, Dương Thông đỏ mặt nói:
– Các … Các người thả vị thơ thơ này ra đi!
Một gã hán tử nhìn nó cười nói:
– Cái vị con nít này, về nhà bú sữa thôi! Đừng có để cái mạng nhỏ xíu này ở đây.
Dương Thông mắng lên:
– Bọn cường đạo chúng bay, ban ngày ban mặt lại dám đi tranh cướp con gái nhà lành, các ngươi sẽ lãnh báo ứng sau này cho xem!
Gã hán tử lãnh đầu nghe nói nổi giận đùng đùng, mắng lớn:
– Đánh cho thằng nhỏ này một trận cho ta!
Một gã đại hán bèn xách đao chạy lại chỗ Dương Thông, Dương Thông thấy lưỡi đao loang loáng, trong bụng bất giác có vài phần kinh hoảng.
Gã đại hán xách đao chạy tới trước mặt Dương Thông, nhứ nhứ mấy cái nói:
– Tiểu tử, xem đao đây!
Gã vốn chỉ muốn dọa cho Dương Thông sợ thôi, nghĩ là nó sẽ sợ nằm bẹp dí ra mặt đất, do đó cũng hạ đao tà tà chẳng có gì là nhanh lắm, nào ngờ Dương Thông bấy giờ đại địch trước mắt, chân khí trong người bất tự chủ ùn ùn nổi dậy, nó thấy gã đại hán một đao chém lại, trong nguy cơ bất giác sử ra La Hán quyền pháp mà Lục Trang dạy nó hồi còn nhỏ, nó thấy gã đại hán để lộ chỗ hở trước ngực, bèn một quyền đánh tới, chiêu đó của nó gọi là La Hán Kính Tửu, là vũ công nhập môn của Thiếu Lâm, phàm là đệ tử Thiếu Lâm, học vũ công là phải từ món La Hán quyền này học tới. Lúc này Dương tình thế nguy cấp, nội lực bất giác dồn ra, bấy giờ nội lực của nó đã đến mức đệ nhất lưu cao thủ trong giang hồ, nắm quyền đó đánh ra dị thường lợi hại. Chỉ thấy gã đại hán kếu lên một tiếng thê thảm, người bị đáng văng ra ngoài một trượng xa, như một cái hình nộm lăn long lóc trên mặt đất, lập tức hôn mê bất tỉnh ra đó. Đó là lần đầu tiên Dương Thông sử dụng La Hán Quyền, không hiểu cách vận khí, nếu không với nội lực hiện giờ của nó, một quyền cũng đủ lấy mạng gã đại hán như chơi.
Mấy gã đại hán kia thấy tình hình như vậy giật mình kinh hãi lên, bọn họ thấy Dương Thông một gã thiếu niên nh? xíu lại biết sử dụng La Hán Quyền Pháp của phái Thiếu Lâm, không những vậy, chỉ một quyền đã đánh cho gã đại hán nằm hôn mê ra đó, ai ai cũng kinh ngạc, một gã đại hán chạy lại đở gã kia dậy, thấy khóe miệng lỗ mủi rỉ máu, hiển nhiên bị nội thương không nhẹ, còn mấy gã kia thì lập tức bao vây Dương Thông vào giữa, gã thủ lãnh thấy vậy cũng giằng cương, ngồi trên lưng ngựa xem. Dương Thông thấy mình chỉ một quyền đã đánh một gã đại hán hôn mê, vừa mừng vừa kinh hãi, thấy mấy gã đại hán mặt mày hung dữ bao vây mình vào chính giữa, hoảng hốt lượm lên một cây gậy, một gã đại hán một đao chém lại, Dương Thông vội vàng đưa cây gậy lên đở, chỉ nghe cách lên một tiếng, cây gậy gãy ra làm đôi, thanh đao gã đại hán vẫn chém xuống đầu nó. Dương Thông bấy giờ chẳng còn tránh né gì kịp, la lên:
– Thôi rồi!
Bụng nghĩ:
– Mạng mình đã xong!
Nhưng Dương Thông bỗng nghe gã đại hán la lên ui dao một tiếng rồi té bổ ngửa ra đất, thanh đao xẹt qua một bên Dương Thông. Dương Thông lại càng kinh ngạc, chỉ thấy gã đại hán nằm yên không cục cựa, đôi mắt thì lại mở trừng trừng, hiển nhiên đã bị người ta điểm trúng huyệt đạo, Dương Thông nhìn quanh tứ phía chẳng thấy có người nào khác, mấy gã kia thấy gã đầu tiên nhào đến Dương Thông đã nằm lăn ra đó, cứ tưởng là Dương Thông đã điểm huyệt đạo của gã. Mấy gã trù trừ một hồi rồi la lên:
– Nhào vô một lượt!
Nói rồi cả đám ùa lại, Dương Thông thấy chuyện không xong, quay đầu co giò bỏ chạy.
Một gã đại hán đuổi đến phía sau Dương Thông, một đao chém vào lưng nó, Dương Thông vội vàng nghiêng người qua một bên, trong lúc nguy cấp nó xoay người lại đánh một quyền vào bụng dưới của gã, gã đại hán giật nảy mình lên, chắm mẫm mình cũng sẽ như gã đại hán kia bị đánh văng ra ngoài xa lắc, nào ngờ nắm quyền của Dương Thông đụng vào chỉ thấy đau nhói lên một cái, chẳng cảm thấy gì khác lạ. Gã còn nghĩ là Dương Thông nương tay cho mình, có biết đâu nó chỉ lo chạy thoát thân, không nghĩ gì đến chuyện vận nội lực, gã đại hán đó đang đứng ngớ ra chỉ một khoảnh khắc, Dương Thông thừa cơ đã chạy ra ngoài một trượng. Chính Dương Thông cũng chẳng hiểu, lúc nãy mình đánh cho gã đại hán đó một quyền cớ sao gã chẳng bị gì cả ? Không lẽ lúc nãy đánh gã đại hán văng ra xa là chẳng phải mình đánh ? Nó có biết đâu, hiện giờ mình không có thì giờ ngưng thần vận khí, còn chưa biết cách vận khí ra làm sao, đánh nắm quyền đó ra chẳng có tý oai lực. Nó chỉ chạy thêm được mấy bước lại bị mấy gã đại hán rưỢt tới.
Mấy gã đại hán thấy gã kia lúc nảy bị Dương Thông đánh cho một quyền mà không sao, bèn trở nên dạn dỉ bao vây nó lại vào giữa. Dương Thông thấy một gã lại gần mình quá, trong lòng hoảng hốt, một chiêu La Hán Kính Tửu tà tà nghiêng người đánh ra, lúc này nó đang kinh hoảng, chân khí lại sinh ra, nắm quyền này còn lợi hại hơn trưỚc, đánh vào dưới cằm gã đại hán, lập tức đánh cho gã sái luôn quai hàm, gã đại hán lăn long lóc trên mặt đất mở miệng ra mà chỉ ú ớ trong miệng. Mấy gã còn lại bây giờ đã biết Dương Thông là kẻ có vũ công, đâu còn dám khinh thường nó nữa, ùa lại vung đao chém loạn xạ, Dương Thông hoảng hốt gạt đở được mấy chiêu, trên vai đã bị chém cho một nhát, nó hét lên một tiếng, ngã lăn qua một bên, một gã đại hán nhảy lại gần, đưa đao lên chém xuống, Dương Thông bấy giờ không cách nào cử động, mắt thấy sắp bị độc thủ, thình lình một hòn đá từ đâu bay lại, không xiêng không xẹo, trúng vào ngay huyệt Khúc Trì trên cổ tay gã đại hán, thanh đao keng lên một tiếng rớt xuống đất. Gã đại hán đó cứ ngỡ là Dương Thông lại dở trò, vung chân lên đá vào ngực nó, thình lình lại có hai hòn đá nhỏ bay lại, đụng vào Huyết Hải, Thái Khê hai huyệt trên cổ chân của gã, gã đại hán đầu gối nhủn ra, qùy ngay trước mặt Dương Thông. Mấy gã kia xông lại trưỚc mặt Dương Thông, nó còn không biết phải ứng phó ra sao, bỗng nghe có tiếng cất lên:
– Đá vào huyệt Ủy Trung của nó.
Dương Thông không kịp nghĩ thêm, chân phải nhấc lên, đá vào Ủy Trung huyệt của gã đại hán, đá cho gã bay ra ngoài xa.
Gã đại hán thủ lãnh mặt mày vàng khè ngồi trên ngựa bấy giờ đã biết đó không phải là chuyện của DưƠng Thông làm, thấy gã hướng về một phía sau một tảng đá lớn hét lên:
– Tên rùa đen vương bát đản kia! Có ngon thì bò ra đây!
Gã còn nói chưa dứt lời, thình lình có thứ gì đó bay lại trước mặt gã, đánh trúng vào miệng, lập tức làm gãy đi hai cái răng cửa, gã đại hán mồm miệng đầy máu me, cúi đầu nhìn xuống đất, thấy ám khí đánh vào miệng mình là một cái xương gà, nổi giận đùng đùng, buông cô gái ra nhảy một bước lại trước tảng đá, gã vừa nhảy lên đó, thình lình nguyên cả người bay tạt ngang lên trời, rồi rớt phịch xuống đất một cái thật nặng nề ra ngoài một trượng xa, đó là do bị người ta dùng một thủ pháp nhanh như điện xẹt ném đi, gã đại hán vội vàng lồm cồm bò dậy, gã đã biết lợi hại thế nào, hôm nay mình đụng phải cao thủ, hoang mang gọi thủ hạ:
– Mau mau đi thôi!
Nói rồi phi thân lên ngựa, giựt cương chuẩn bị đào tẩu, bỗng thấy có thứ gì đen xì bay lại đánh trúng vào gót chân sau con ngựa, con ngựa bị đau, ngửa cổ hí lên một tiếng dài, ném gã đại hán đụng mạnh thật mạnh xuống đất, mấy gã kia thấy thủ lãnh đang chạy thục mạng cũng chạy về chỗ mấy con ngựa, có gã thì đã leo lên ngựa, có gã còn chưa kịp nắm lấy cương, đều bị mấy hòn đá nhỏ bay lại đánh trúng vào huyệt đạo, có gã thì nằm lăn ra, có gã thì đứng sững ra đo, gã nào gã đó đơ ra như hình nộm. Gã đại hán thủ lãnh lồm cồm bò dậy, thấy cái thứ đen xì đánh trúng gót chân con ngựa là cái chén mẻ, lập tức sợ quá mặt mày trắng nhợt cả ra, vội vã hướng về tảng đá lớn lạy lấy lạy để van xin:
– Đoàn bang chủ! Cầu xin lão nhân gia tha mạng! Tiểu nhân lần sau không dám nữa!
Dương Thông bấy giờ đã đứng dậy, thấy gã đại hán thủ lãnh cứ đập đầu xuống đất không ngớt, còn chung quanh chẳng thấy bóng ai khác, ngoại trừ lão già và cô gái đang run rẩy đứng đó, trong bụng cảm thấy kỳ quái không tả.
Dương Thông nghĩ thầm:
– Không lẽ lúc nãy lão già này ngấm ngầm giúp mình ?
Lại thấy gã đại hán cứ hướng về tảng đá cúi đầu lia lịa. Nó đang ngớ ra đó bỗng nghe phía sau tảng đá có một giọng nói quen thuộc truyền ra:
– Ta cứ ngỡ là có con cọp nho nhỏ nào! Thì ra chỉ là một con trâu ngu đần, cũng đòi học anh hùng cứu mỹ nhân!
Tiếp theo đó có một bóng trắng thoảng qua, một người đã ngồi chểm chệ trên tảng đá lớn. Dương Thông nhìn thấy người đó bèn giật nảy mình lên, không ai ngoài lão ăn mày cứ lẻo đẻo theo mình mấy ngày nay, chỉ thấy lão ăn mày miệng thì đang nhai một cái đùi gà, không biết lượm từ đâu ra, còn cây gậy trúc thì nằm một bên người. Lão ăn mày chẳng thèm ngò ngàng gì đến gã đại hán đang cúi đầu lạy ở đó, điểm đầu gậy vào tảng đá bay người xuống, bước lại nhặt cái chen mẻ lên, dùng chéo áo lau qua lau lại nói:
– Xém tý nữa là đánh bể cái đồ xin ăn của lão ăn mày rồi.
Nói xong lại tung người trở lại ngồi trên tảng đá.
Gã đại hán đang nằm đó không dám động đậy, vẫn còn không ngớt lạy lấy lạy để về chỗ tảng đá, trên trán đã thấy máu ra lai láng. Lão ăn mày ngồi chễm chệ trên tảng đá cười nói:
– Tiêu lão tam, đầu tóc của ngươi đã mọc hết ra rồi sao ? Ngón tay út bên trái của ngưƠi cũng mọc ra rồi sao ?
Gã đại hán nghe nói cứ cắm cúi lạy van nài:
– Đoàn bang chủ tha mạng dùm! Tiểu nhân từ rày về sau không dám nữa!
Chỉ nghe lão ăn mày hừ lên một tiếng nói:
– Giỏi quá! Cái tật của ngươi vẫn chưa chừa, lần này ta phải diệt trừ cái gốc của ngươi, khỏi cho ngươi về sau đi hại người!
Gã đại hán nghe nói hồn phi phách tán, lại binh binh binh dập đầu xuống đất nói:
– Đoàn bang chủ lão nhân gia đại nhân đại lượng, chỉ tha cho tiểu nhân lần này thôi, tiểu nhân bảo chứng từ rày về sau không dám nữa, nếu không sẽ bị thiên lôi đánh tan xác!
Lão ăn mày nghe nói lại hừ lên một tiếng, nắm lấy hòn đá bên cạnh bóp một cái rồi rải ra trước mặt mình, lập tức mấy gã đại hán đang bị điểm huyệt đạo ai nấy ui da ui da loạn cả lên lồm cồm bò dậy.
Lão ăn mày hướng về mấy gã đại hán hét lớn:
– Mau mau bò dậy, lại đây quỳ xuống!
Mấy gã đại hán hấp tấp bò dậy, quỳ xuống phía sau gã đại hán thủ lãnh, miệng thì nài nỉ:
– Lão nhân tha mạng! Tha mạng!
Lão ăn mày nạt lên:
– Tha mạng cho chúng bay cũng được, đem tiền bạc trong người bỏ hết ra đây! Sau đó tự mình chặt ngón út bên trái, rồi tha mạng chó lũ chúng bay! Mau mau làm ngay!
Mấy gã đại hán quả thật y theo lời lão nói, móc hết tiền trong người ra, rồi mỗi người tự chặt đi ngón út bên trái. Lão ăn mày nói:
– Như nếu lần sau còn để ta gặp các ngươi làm chuyện đồi bại như vậy nữa, ta sẽ lấy cái mạng chó của các ngươi! Mau cút ngay!
Mấy gã đại hán nghe nói ùn ùn đứng dậy, chạy như bay biến ra khỏi đó phút chốc chẳng còn ai. Lão ăn mày hướng về cha con cô gái gọi:
– Các người lại đây.
Hai cha con cô gái bước lại trước mặt lão quỳ xuống nói:
– Lão hán và tiểu nữ đa tạ ơn cứu mạng của lão anh hùng.
Lão ăn mày cười nói:
– Các người lấy hết đám tiền bạc đầu kia đem về làm ăn đi!
Cha con cô gái lúc đầu còn không chịu nhận tiền, lão ăn mày nổi cơn thịnh nộ lên, bấy giờ mới ngàn vạn lần tạ ơn nhận tiền từ biệt, rồi lại quay đầu qua Dương Thông nói lời cám ơn:
– Lão hán và tiểu nữ cũng đa tạ ơn cứu mạng lúc nãy của tiểu anh hùng.
Dương Thông lắc đầu xua tay nói:
– Chẳng liên quan gì đến tôi.
Nó mới xua tay vết thương trên bả vai đau nhói lên, lúc nãy nó băng bó sơ sài, bây giờ cử động lại chạm đến vết thương ứa cả máu ra. Lão già vội vàng nói:
– Lão hán có biết qua chút ít y thuật, để lão hán băng bó dùm cho tiểu anh hùng.
Nói rồi tự xé một chéo áo của mình, giúp Dương Thông băng lại vết thương, quả nhiên miệng vết thương không còn rỉ máu ra. Lão ăn mày ngồi trên tảng đá cười nói:
– Lão già kia, ông còn chưa chịu đi, không lẽ còn muốn đợi lũ ác ôn kia trở lại bắt khuê nữ nhà ông làm áp trại phu nhân sao ?
Hai cha con lão già nghe nói vội vàng dẫn nhau đi ra khỏi nơi đó.
Nguyên tác: A Chí
Dịch giả: Lê Khắc Tưởng
Bài Cùng Tác Giả:
- Bi Ca Hành trong nhạc cổ điển
- Hoàng Hạc Lâu – Thôi Hiệu
- Tương Tiến Tửu – Lý Bạch
- Cẩm Sắt – Lý Thương Ẩn
- Đăng Quán Tước lâu – Vương Chi Hoán
- Vọng nguyệt hòai viễn – Trương Cửu Linh
- Cận thí thượng Trương thủy bộ – Chu Khánh Dư
- Khiển hòai – Đổ Mục
- Lương Châu từ – Vương Hàn
- Phong kiều dạ bạc – Trương Kế
- Dạ vũ ký bắc – Lý Thương Ẩn
- Đăng Lạc Du nguyên – Lý Thương Ẩn
- Vô Đề – Lý Thương Ẩn
- Xuân hiểu – Mạnh Hạo Nhiên
- Bạc Tần Hòai – Đỗ Mục
- Hành lộ nan – Lý Bạch
- Ngọc đài thể – Quyền Đức Dư
- Phú đắc cổ nguyên thảo tống biệt – Bạch Cư Dị
- Cô Nhạn – Thôi Đồ
- Dạ tư – Lý Bạch
- Hiệp Khách Hành – Lý Bạch
- Tặng Vệ bát xứ sĩ – Đỗ Phủ
- Kim Lũ Khúc – Nạp Lan Tính Đức
- Trường Can Hành – Lý Bạch
0 Bình luận