Giang Hồ Kỳ Tình Lục – Chương 36. Cái Bang đại hội [3]
Tiếp theo đó mọi người bèn nghe từ xa truyền lại một tràng cười ha hả, một cái bóng từ trong đám đệ tử Cái Bang bay vụt lên, lướt qua đầu mọi người rồi hạ xuống trước mặt Lỗ trưởng lão.
Mọi người thấy một bóng trắng thoáng qua, rồi sau đó là một lão ăn mày gương mặt đầy vẻ phong trần, tóc tai bạc phới bù xù, cái áo vá trăm chỗ, mặt mày nhăn nheo đứng bên cạnh Lỗ trưởng lão, chỉ thấy lão ăn mày tay phải cầm một cây gậy trúc màu xanh lục bóng loáng, ống chân phải thì phất phơ trống không, lão ăn mày vừa xuất hiện bọn đệ tử Cái Bang bèn nhốn nháo quỳ xuống lớn tiếng hô:
– Tham kiện bang chủ!
Tiếng hô chấn động đã một vùng núi non. Lão ăn mày chính là bang chủ Cái Bang Đoàn Nhị, trong đám các đại môn phái, trừ một số người thân phận trên cao đã từng gặp mặt lão, còn đa số đều chưa từng có dịp, chỉ nghe qua danh tiếng “Độc cước đại hiệp” lẫy lừng thế thôi. Đoàn Nhị vừa xuất hiện, mấy người đang đánh nhau giữa chừng đều ngưng tay lại, Đoàn Nhị hướng về đám đệ tử Cái Bang cười ha hả nói:
– Đứng hết dậy đi thôi!
Tiếp theo đó lão quay lại trước mặt Lỗ trưởng lão, lấy cái vật đen đen lúc nảy ra khỏi cái thuẩn bài, mọi người trố mắt nhìn thì ra là một cái chén sắt đen thùi bị mẻ, chỉ thấy chung quanh và bên trong cái chén bám đày những kim châm nhỏ xíu, Đường Linh Phụng bấy giờ mới hiểu ra, cái chén mẻ làm bằng nam châm hút được những thứ kim loại, đám kim châm của lão đều chế bằng thép, do đó đều bị hút vào cái chén. Đoàn Nhị tiếp lấy cái chén nhẹ nhàng hất một cái, đám độc châm bèn rớt lả tả xuống đất, lão cười ha hả lên nói:
– Khổng Tước Khai Bình của Đường trang chủ quả nhiên lợi hại! Bội phục! Bội phục!
Đường Linh Phụng thấy lão xuất hiện trước tiên khựng lại sửng sốt, không biết lão đang khen hay đang chế nhạo mình, sau đó bèn hừ lên một tiếng không nói gì cả.
Lỗ trưởng lão, Giản trưởng lão và Bành trưởng lão đều bước lại tham kiến Đoàn Nhị, Đoàn Nhị hướng về các đại môn phái đứng dưới đài ôm quyền làm lễ cười ha hả lên nói:
– Hôm nay quả là một ngày quá vui, lại có bao nhiêu là giang hồ bằng hữu quang lâm tệ bang, làm phiền mọi người quá, lão ăn mày đến chậm, thật có nhiều chỗ mạo mạn, mong các vị bỏ qua dùm cho! Đa tạ các vị đã ghé thăm Thái Sơn đại hội của bản bang.
Nói rồi quay đầu qua Lỗ trưởng lão, Giản trưởng lão và Bành trưởng lão hét lên hỏi:
– Các ngươi tại sao lại đi đánh nhau với Thiên Hồng chưởng môn, Yến chưởng môn và Đường trang chủ ba vị quý khách vậy ?
Ngô trưởng lão bước tới giải thích:
– Bang chủ, giữa chúng tôi và ba vị này có chút hiểu lầm.
Thiên Hồng đạo nhân hướng về Đoàn Nhị nói:
– Đoàn bang chủ, chúng tôi lại tìm các người để đòi người đấy.
Yến Dương Thiên cũng gật đầu nói:
– Đúng thế! Chúng tôi cũng lại đây tìm Đoàn bang chủ xử lý cho một điều công đạo.
Đoàn Nhị nghe nói làm bộ kinh ngạc hỏi:
– Sao! Không biết bản bang đắc tội gì với Thiên Hồng chưởng môn và Yến chưởng môn vậy ?
Thiên Hồng đạo nhân cười nhạt nói:
– Diệu Thủ Độc Cái của quý bang giết mười mấy tên đệ tử phái Côn Luân chúng tôi.
Yến Dương Thiên tiếp lời:
– Còn có Lôi trưởng lão của phái Không Động chúng tôi nữa.
Đương Linh Phụng cũng tiếp lời:
– Còn thêm mạng con trai của tôi nữa!
Đoàn Nhị lộ vẻ kinh ngạc, quay đầu lại hỏi Ngô trưởng lão:
– Có chuyện như vậy thật sao ?
Ngô trưởng lão nói:
– Bang chủ, chuyện này trung gian chắc có nhiêu khê, chúng tôi chính đang điều tra cho rõ ràng, Tống Thanh là một đường chủ của cái phân đà phía bắc của bản bang, cho dù có ba đầu sáu tay cũng đánh không lại bọn họ.
Thiên Hồng đạo nhân nghe nói bèn xen vào:
– Không lẽ ta lại đi vu oan giá họa cho Cái Bang các người sao ?
Nói rồi lại đem chuyện dưới chân núi Thái Sơn xảy ra sao sao luc nảy đã kể, đem kể lại thêm lần nữa, vẫn cứ đổ thừa mấy mạng người kia lên đầu Dương Thông và Tống Thanh.
Đoàn Nhị nghe xong, quay qua đà chủ phân đà bắc phương là Kim Đại Báo hỏi:
– Kim đà chủ, Tống Thanh đâu ? Ngươi đem hắn ra hỏi một câu.
Kim Đại Báo trả lời:
– Bẩm bang chủ, Tống đường chủ lần trước phụng mạng hộ tống Dương huynh đệ lại đây, bây giờ bị thất tung, chúng tôi đi khắp nơi tìm kiếm, vẫn còn chưa tìm thấy tung tích hai người ở đâu, hiện tại chết sống còn chưa rõ, chỉ e …
Đoàn Nhị kinh hãi nói:
– Sao! Lại có chuyện như thế vậy, mau mau sai người đi điều tra, còn sống thì đem lại, chết cũng phải đem thây về!
Ngô trưởng lão dạ lên một tiếng, Đoàn Nhị thấy hý kịch diễn cũng đã đủ, rốt cuộc Tống Thanh cũng đã giết người phái Côn Luân, còn Dương Thông cũng đã giết Đường Lượng, lão bèn xoay qua Thiên Hồng đạo nhân và Đường Linh Phụng hai người nói:
– Bản bang lại có chuyện xảy ra như vậy, thật làm các vị cười cho, tôi nhất định sẽ phái người điều tra rõ ràng, đem hai tên đó bắt về hỏi kỹ càng một phen, như nếu có chuyện như thế, nhất định sẽ đòi công đạo cho các vị.
Bọn Thiên Hồng đạo nhân và Đường Linh Phụng biết có nói thêm nữa kết cuộc cũng sẽ tới chuyện lúc nãy, có người đã đoán ra được bọn Đoàn Nhị đã quán thông đâu vào đấy, tuy ngậm bồ hòn mà không biết làm sao với đám Cái Bang. Đường Linh Phụng cười nhạt lên một tiếng nói:
– Đoàn bang chủ, tên tiểu tử họ Dương có phải là đệ tử của ngài không ?
Lão chẳng thèm cãi cọ lôi thôi với Đoàn Nhị, như nếu Đoàn Nhị thừa nhận Dương Thông là đệ tử, thì lão sẽ có lý do lại Đoàn Nhị đòi nợ. Đoàn Nhị làm sao còn không biết dụng ý của lão, tươi cười nói:
– Tên tiểu tử đó hả ? Lão ăn mày quả thực có truyền cho nó chút ít công phu, chuyện gì Đường trang chủ ? Có phải tên tiểu tử đó đã giết Đường công tử sao ?
Đường Linh Phụng nghiến răng nói:
– Đúng vậy! Chính là tên tiểu tử đó đã giết con ta va Lôi trưởng lão của phái Không Động, ngài làm sư phụ nó ngài tính xử trị nó ra sao đây ?
Đoàn Nhị nói với Đường Linh Phụng:
– Chuyện này thật là lạ kỳ!
Đường Linh Phụng hỏi:
– Chuyện này có gì là lạ kỳ ? Con trai ta chết thì cũng đã chết rồi, giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ngài mau mau giao nó ra đây thôi! Tôi cũng không làm khó dễ gì với Cái Bang các người.
Đoàn Nhị cười nói:
– Đường trang chủ nói thế làm chi, tên tiểu tử đó mà có ở đây tôi đã gọi nó ra rồi. Tôi chỉ thấy có chỗ kỳ quái, tên tiểu tử đó vũ công tầm thường lắm, làm sao mà đánh lại được với Lôi trưởng lão và Đường công tử ?
Yến Dương Thiên là chưởng môn phái Không Động, lão nghe nói vậy bụng thầm nghĩ:
– Ngươi nói vậy không phải là bêu xấu thanh danh phái Không Động chúng ta sao ?
Bèn cười nhạt nói:
– Đoàn bang chủ vũ công cái thế, đệ tử dạy ra chắc chắn là vô địch thiên hạ rồi!
Đoàn Nhị cười nói:
– Yến chưởng môn xin đừng hiểu lầm, tôi chỉ là thấy chuyện không chừng có chỗ bị ngộ nhận sao đó chăng ? Tên tiểu tử đó ngay cả Tiêu lão tam Minh Nguyệt Trại ở Thái Hành Sơn còn đánh không lại, làm sao mà địch nổi với Lôi trưởng lão được ?
Tiêu Tán Lương Minh Nguyệt trại là đệ tử đời thứ ba của phái Hằng Sơn, chưởng môn phái Hằng Sơn cũng có biết, gã này trong giang hồ im lìm không tiếng tăm, cùng lắm là một tay hảo thủ trong giang hồ là quá lắm, còn Lôi Chấn là danh túc của phái Không Động, vũ công so với chưởng môn các đại môn phái xấp xỉ, còn Tống Thanh lại là một tên đường chủ nhỏ xíu của Cái Bang, vũ công tự nhiên là tới mức nào đó thôi, mà Dương Thông ngay cả Tiêu lão tam còn đánh không lại, vũ công dĩ nhiên là không đến đâu, Đoàn Nhị phân tích điều đó ra, bọn phái Hằng Sơn đối với lời nói của Thiên Hồng đạo nhân lại càng thêm hoài nghi.
Thiên Hồng đạo nhân nói:
– Đoàn bang chủ, đệ tử của ngài giết người, ngài làm sư phụ chắc không thoát khỏi can hệ chứ!
Đoàn Nhị cười đáp:
– Thiên Hồng chưởng môn nói thế là sai hỷ! Dương Thông cái tên tiểu tử đó tuy tôi có truyền cho vài môn công phu, nhưng nó chưa bái qua tổ sư gia của bản bang, cũng chưa bái qua tổ sư gia của phái Vũ Đương, làm sao lại tính được là đẹ tử của tôi ? Lão ăn mày chỉ vì thấy nó nhỏ tuổi mà đã có lòng dạ hiệp nghĩa như vậy, chính là người trong bọn chúng ta, có điều vũ công quá thấp mới truyền cho nó vài chiêu để tự vệ, làm sao biết sẽ phát sinh ra chuyện gì sau này!
Nói rồi bèn đem chuyện xảy ra hôm đó ở dưới chân Thái Hành sơn kể lại một phen, sau đó rồi cười nói:
– Chuyện này ngàn lần vạn lần có thật, các vị như nếu không tin lời lão ăn mày, Lâm chưởng môn của phái Hằng Sơn cũng có nơi đây, có thể hỏi Lâm chưởng môn một câu sẽ biết ngay lão ăn mày nói thật hay nói láo.
Mọi người nghe nói, thấy Đoàn Nhị giải thích có đầu có đuôi, lại có nhân chứng, ai nấy cũng đều tin tưởng không nghi ngờ gì nữa, đối với những lời lúc nãy của Thiên Hồng đạo nhân lại càng không muốn tin. Thiên Hồng đạo nhân nghe rồi, thật là kẻ câm ăn trái đắng không sao nói nên lời, ngay cả Yến Dương Thiên của phái Không Động cũng bắt đầu nghi ngờ lời nói của Thiên Hồng đạo nhân, lão cũng chỉ nghe lời của Lục Hạo mới liên hợp với mấy đại môn phái lại tìm Cái Bang trả thù, bụng nghĩ:
– E rằng Lục Hạo cũng cùng Thiên Hồng đạo nhân một đám ăn nói quá đáng.
Bèn không mở miệng ra nói thêm lời nào. Đường Linh Phụng nghe Đoàn Nhị nói vậy cũng bắt đầu nửa tin nửa ngờ, nghĩ thầm:
– Con mình e là quá nữa chết dưới tay Vu Thiên Long bọn tà giáo, Thiên Hồng đạo nhân chỉ vì muốn kép mình lại đây, do đó mà nói là Cái Bang làm chuyện đó, đương trường lúc đó chỉ có phái Côn Luân nhà lão, lão nói sao thì nói.
Có điều lão thấy đã náo với Cái Bang tới mức này, mà con mình thì cũng đã chết, bèn kệ náo cho đến nơi luôn.
Mọi người trong lòng cũng nghĩ giống như Đường Linh Phụng, đều cho Thiên Môn đạo nhân nói quá đáng để khiêu bạt các phái đánh nhau với Cái Bang, để đạt mục đích riêng của mình, vì vậy chẳng còn muốn chi trì thêm. Lâm Trung Hiền của phái Hằng Sơn trươc tiên mở miệng:
– Tôi xem chuyện này trong đó còn có hiểu lầm sao đó, chắc là bọn tà giáo gây ra chuyện này nọ để làm cho các phái chúng ta xào xáo với nhau, mọi người sau này điều tra rõ ràng rồi từ từ thương nghị các vị nghĩ sao ?
Lão nói như vậy tức là đã phủ nhận lời nói của Thiên Hồng đạo nhân, mọi người không nói ra miệng nhưng đều lên tiếng phụ họa.
Thiên Hồng đạo nhân thấy mọi người tin vào lời nói của Đoàn Nhị, lão vừa tức vừa hận nói:
– Đẹ tử Cái Bang các người giết đẹ tử phái Côn Luân chúng ta, còn tính chối băng, bần đạo chỉ có thể nói chuyện với các người bằng đao kiếm thôi.
Đường Linh Phụng trong bụng cũng nghĩ:
– Đã lỡ sai rồi thôi thì cứ sai luôn tới nơi.
Bèn nói:
– Đúng vậy! Chúng ta cũng chẳng phí lời thêm làm gì, cứ lấy binh khí ra xem ai phải ai trái thôi!
Yến Dương Thiên phái Không Động cũng nghĩ:
– Lúc nãy đã động thủ với bọn Cái Bang rồi, như nếu bây giờ thoái lui, không chừng lại để các môn các phái xem thường mình, cho là mình chỉ biết ăn hiếp kẻ yếu sợ kẻ mạnh, không dám đụng vào Đoàn Nhị.
Lão cũng nói:
– Đúng! Chúng ta phân cao thấp trên binh khí thôi, Yến mỗ mà thua, chuyện này coi như bỏ qua, như nếu Cái Bang các người bị thua thì sau này phải đem hai người kia giao cho chúng ta xử trí.
Thiếu Lâm, Vũ Đương, Hoa Sơn, Hằng Sơn, Thanh Thành mấy phái còn lại đêu nghĩ bụng:
– Mấy người này thật không biết điều, rõ ràng là vô lễ mà còn cứ khiêu chiến với người ta.
Ai nấy đều im lặng, đứng qua một bên xem nhiệt náo. Đoàn Nhị cười nói:
– Bản bang xảy ra chuyện làm mất hòa khí với các phái như vậy, đều là do lão ăn mày dạy dỗ không được nghiêm cẩn mà ra, lão ăn mày thật xấu hỗ làm bang chủ, hiện thời không cách nào đối xử hợp lý với các vị, tên Tống Thanh và Dương Thông tên tiểu tử kia tìm chưa ra, như nếu các vị cứ muốn đòi cho được công đạo, xin cứ đề xuất ra đi! Bản bang nhất định sẽ tận tình thỏa mãn ý muốn các vị.
Trong bụng lão nghĩ:
– Tống Thanh và Dương Thông rốt cuộc cũng đã giết người thật, như nếu biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ được thì sẽ ráng hết sức làm theo ý bọn họ, để khỏi sau này lưu lại hậu hoạn.
Thiên Hồng đạo nhân nói:
– Ngài chỉ cần thắng ba người chúng tôi, chúng tôi sẽ tự nhận mình tài cán không bằng người, chẳng còn gì để nói, sau này chúng tôi tự đi tìm bọn họ tính chuyện.
Luc nãy lão xém gần đánh bại Giản trưởng lão, không ngờ Đoàn Nhị lại xuất hiện thình lình, lão chỉ ngỡ Đoàn Nhị cố ý núp sau lưng, thấy sự tình không xong mới bắt buộc phải hiện thân ra, bèn nhận định vũ công cua Đoàn Nhị cũng cao không đến mức nào quá cỡ, Đường Linh Phụng cũng nghĩ y hệt nói theo:
– Đúng vậy! Nếu như ngươi đánh bại được lão phu, lão phu tự nhận bản sự kém cỏi, không báo thù được cho con trai, coi như là mình không được may mắn.
Chỉ có Yến Dương Thiên là biết Đoàn Nhị không phải là tay vừa, có điều lúc nãy lão đã đánh nhau với Bành trưởng lão, lỡ đã cưỡi trên lưng cọp khó xuống, không làm sao có cớ rút lui.
Đoàn Nhị thầm nghĩ:
– Mình đem hai tên này dấu kín, xem các ngươi ngày sau làm sao mà tìm.
Bèn cười nói:
– Cũng được! Ba vị cứ tự tiện xông lại thôi!
Thiên Hồng đạo nhân và Yến Dương Thiên nhìn nhau một cái, hai người đều là thân phận chưởng môn một phái, làm sao mặt mủi nào xông lên một lượt! Có điều hai người đều nghĩ nên để người kia lên đánh trước với Đoàn Nhị, mình ở thế ngư ông đắc lợi, Đường Linh Phụng cũng cùng một kiểu suy nghĩ, định bụng cho hai người kia đánh trận đầu, như thế mình sẽ được hưởng lợi, do đó lão cũng nín khe không nói gì. Thiên Hồng đạo nhân cười nhạt nói:
– Ngươi cho bọn ta là hạng vô lại sao, xông vào hỗn chiến như vậy ?
Đoàn Nhị đã biết ba người này là những tay có đầu có mặt hẳn hòi trong vũ lâm, chắc chắn không cùng xông vào một lượt, do đó, lão đợi bọn họ nói câu đó rồi bèn cười nói:
– Cũng được! Trước tiên tôi xin lãnh giáo vài chiêu với Thiên Hồng chưởng môn, chúng ta điểm tới là ngừng, lão ăn mày như nếu thua trận, mong là Thiên Hồng chưởng môn ra tay còn lưu tình dùm!
Thiên Hồng đạo nhân nghe nói vậy đành phải gượng gạo bước ra, trường kiếm rung lên một cái nói:
– Tiến chiêu thôi!
Đoàn Nhị cười nói:
– Ngài là khách, xin mời ngài trước.
Thiên Hồng đạo nhân cũng chẳng khách khí, trường kiếm duỗi ra, đâm tới cổ họng Đoàn Nhị, Đoàn Nhị nhận ra đó là chiêu Trường Hồng Quán Nhật của phái Côn Luân, cây gậy đưa lên gạt, đẩy trường kiếm qua một bên, Thiên Hồng đạo nhân chiếm được tiên cơ, bèn giở kiếm pháp Côn Luân hết chiêu này đến chiêu khác ra, chỉ thấy trường kiếm của lão phiêu phiêu, kiếm quang như lụa, hóa thành vô số kiếm ảnh, hư hư thực thực, biến ảo khôn lường, kiếm khí cuồng bạo bao bọc lấy người Đoàn Nhị, thân hình lướt theo như ảnh tùy hình, chiêu nào chiêu nấy đều nhắm vào chỗ yếu hại của đối phương. Đoàn Nhị gặp chiêu đở chiêu, công ít thủ nhiều, chẳng muốn đánh nhau kịch liệt với lão, hai người đều đánh nhanh công nhanh, chớp mắt mà đã được hơn năm chục chiêu. Thiên Hồng đạo nhân công thế tuy mạnh bạo, nhưng ngay cả chéo áo của Đoàn Nhị còn không chạm được tới, Đoàn Nhị là nhân vật thế nào, Đả Cẩu Bổng pháp của lão tinh diệu vô song, so với Dương Thông còn xa không biết bao nhiêu tầng, có điều lão có ý muốn hóa giải thù địch giữa Cái Bang và Côn Luân, bèn để tâm nhường nhịn, giả bộ như hai bên không phân cao thấp, có điều dưới cặp mắt của bọn Trí Tuệ đại sư phái Thiếu Lâm, Vi Tiếu Thiên phái Hoa Sơn vừa nhìn đã biết Thiên Hồng đạo nhân chỉ là con cọp giấy, ai nấy đều nghĩ:
– Thiên Hồng đạo nhân ít ra cũng là một phái chưởng môn, tại sao lại chẳng có thực lực gì cho lắm ?
Bọn họ không biết Thiên Hồng đạo nhân trước giờ ở mãi trên núi Côn Luân tự phồng tự thổi, cho rằng thiên hạ không có mấy ai là địch thủ của mình, chẳng thèm siêng năng tu luyện. Thêm vào đó, đối thủ lại là một tay vũ lâm cao thủ như Đoàn Nhị, bèn hiển lộ rõ ràng ra vũ công của lão thấp kém thế nào, thực ra lấy vũ công của lão mà nói, đã vượt quá hạng nhất lưu cao thủ trong giang hồ, khổ thay lại đụng phải một tay đại cao thủ cỡ Đoàn Nhị. Đoàn Nhị vừa đánh vừa nghĩ bụng:
– Tên mủi trâu này thật không hay ho chút nào, e rằng ngay cả Lỗ trưởng lão cũng đánh không lại, vậy mà còn chường mặt lam chưởng môn một phái, như nếu Hà Cửu Nhai còn sống đó, không bị lão chọc cho mà tức muốn chết luôn.
Hai người qua lại hơn một trăm chiêu, Đoàn Nhị thấy cũng đã đủ, bèn bắt đầu phản công, lão nghĩ thầm:
– Không cho các ngươi xem vài đường, các ngươi cứ nghĩ Cái Bang chúng ta không có ai nhĩ!
Đả Cẩu Bỗng của lão vừa đánh ra, toàn trường lập tức đầy những bóng gậy, cây gậy khi thì chỉ đông, khi thì chỉ tây, chỉ nam chỉ bắc, như giao long, phong tỏa ngay trường kiếm của Thiên Hồng đạo nhân lại. Thiien Hồng đạo nhân thấy trường kiếm của mình bị cây gậy ép không còn đường thi triển mới biết Đoàn Nhị lợi hại ra sao. Đoàn Nhị sợ lão xấu hỗ quá thành ra giận dữ, cũng không dám bức bách lão quá mức, ra chiêu cũng hết sức cẩn thận từng chút, lão thấy Thiên Hồng đạo nhân sử chiêu Bạch Viên Hiến Quả, trong bụng đã có chủ ý, lão biết chiêu này của Thiên Hồng đạo nhân có một chỗ hở, thấy Thiên Hồng đạo nhân đâm kiếm vào Tuyền Cơ huyệt trước ngực mình, cây gậy trúc cũng đâm tới Tuyền Cơ huyệt trên ngực lão, vừa nhanh vừa chính xác, cây gậy trúc của lão dài, điểm một cái là đã giành tới trước ngực Thiên Hồng đạo nhân, Thiên Hồng đạo nhân giật mình, trường kiếm thu lại tước ngang qua cây gậy, Đoàn Nhị đã liệu trước được chiêu đó của lão, chiêu thế chậm lại cố ý cho lão tước cây gậy của mình, ngấm ngầm vận nội lực vào gậy, chỉ thấy kiếm gậy đụng nhau, tinh lên một tiếng, hai người đều bị chấn thoái mấy bước, chỗ không giống nhau là Thiên Hồng đạo nhân bị nội lực của Đoàn Nhị chấn lui, còn Đoàn Nhị thì giả đò thoái bước ra sau, Thiên Hồng đạo nhân đã biết rõ ràng là Đoàn Nhị có ý tương nhượng. Đoàn Nhị cười nói:
– Thiên Hồng chưởng môn, kiêm pháp rất hay! Laoxawn mày bội phục ngài, chúng ta không phân cao thấp, lão ăn mày thắng không được ngài, khỏi cần phải tiếp tục tỷ thí!
Thiên Hồng đạo nhân nghe nói đỏ mặt lên, biết Đoàn Nhị muốn giữ sĩ diện cho mình, lúc này lão chẳng còn dám hung hăng như lúc nãy, cung tay làm lễ nói:
– Cáo từ!
Nói rồi chẳng quay đầu lại, đem hết bọn đạo sĩ phái Côn Luân xuống núi.
Yến Dương Thiên thấy bọn phái Côn Luân đã bỏ đi, đành phải mặt dày mày dạn bước ra nói:
– Đoàn bang chủ công phu cao cường, Yến mỗ cũng xin lãnh giáo mấy chiêu.
Yến Dương Thiên bình nhật tính tình cũng rất được, Đoàn Nhị biết chắc hẳn là Lục Hạo về đến nơi thêm mắm thêm muối trước mặt lão nói cho một hồi, mới dẫn đến chuyện hiểu lầm bèn nói:
– Được! Yến chưởng môn xin mời!
Yến Dương Thiên cũng không khách khí, chỉ thấy lão tung người nhảy lên, cây thiết xích trong tay phải một chiêu Thái Sơn Áp Đỉnh đập xuống đầu Đoàn Nhị, thiết xích trong tay trái thì từ một bên tạt qua, hét lên một tiếng:
– Xem chiêu!
Lão biết Đoàn Nhị lợi hại thế nào, bèn tính chiếm tiên cơ, đánh trước lấy lợi thế. Tục có câu: Hành gia nhất thân thủ, tiện tri hữu một hữu (người giỏi đanh ra chỉ một chiêu là biết). Đoàn Nhị thấy lão ra chiêu đã biết vũ công người này không phải như Thiên Hồng đạo nhân, ra chiêu cay độc nghiêm mật, bèn không dám lơ đãng, ánh mắt loáng lên, cây gậy trúc điểm một cái chân bước ngang cây gậy trong tay phải thò tới, vẽ một vòng cung, chân trái điểm xuống, thân hình bay lên không trung, cây gậy bèn đập tới Yến Dương Thiên. Thiết xích và cây gậy chạm nhau giữa chừng không, chỉ nghe tinh lên một tiếng, thân hình hai người đều hạ xuống đất, trong bụng ngấm ngầm bội phục lẫn nhau. Yến Dương Thiên nghĩ thầm:
– Lão Độc Cước Hiệp Cái này quả thật danh bất hư truyền.
Lão gầm lên một tiếng, thân hình lại búng lên xông lại, thiết xích vung qua, đâm tới Kỳ Môn huyệt và Thái Dương huyệt của Đoàn Nhị, Đoàn Nhị thấy lão tấn công mãnh liệt, bèn thò cây gậy trúc tới, điểm vào huyệt Đan Điền của lão.
Mọi người thấy Yến Dương Thiên thiết xích tung bay trên dưới ngang dọc, đập, tạt, điểm, tước, chiêu nào chiêu nấy thần xuất quỹ một, hành vân lưu thủy, ra chiêu như gió, như cuồng phong sậu vũ, cay độc khôn lường, nhận huyệt chính xác lạ lùng. Còn cây gậy trúc của Đoàn Nhị cũng bóng gậy phiêu phiêu, lung linh bất định, biến hóa nan trắc, tinh diệu cực kỳ, điểm, hất, phong, dẫn, thọc, kéo phát huy Đả Cẩu bổng pháp đến mức lâm ly tận cùng, thân hình lão như ảnh tùy hình, nhẹ nhàng phiêu hốt, chớp mắt hai người đã qua lại hơn một trăm chiêu. Có điều Đoàn Nhị nội lực thâm hậu, thêm vào đó Đả Cẩu bổng pháp chiêu số tinh diệu, tá lực đả lực, lấy xảo thủ thắng, do đó Yến Dương Thiên đánh với lão được hơn trăm chiêu bèn cảm thấy hơi thở cấp xúc, dần dần đã thấy lực bất tòng tâm. Bóng gậy của Đoàn Nhị càng lúc càng dày đặc, từ từ áp xuống cây thiết xích của Yến Dương Thiên, lão bắt đầu ra chiêu không còn được linh hoạt như trước. Đám Thiếu Lâm, Vũ Đương, Hoa Sơn các phái thấy Đoàn Nhị chiếm thượng phong, biết Yến Dương Thiên không phải địch thủ của lão, mọi người đều nghĩ bụng:
– Thảo nào mà lão ăn mày mười mấy năm nay vẫn mãi đứng ngang hàng với chưởng môn mười đại môn phái, thì ra là vũ công quả thật bất phàm.
Yến Dương Thiên cũng là tay hiểu biết, lão thấy Đoàn Nhị đã chiếm thượng phong bèn tìm một khoảng hở, vung thiết xích một bên, nhảy lui ra đàng sau, cười nói:
– Đoàn bang chủ quả thật công phu cao cường, tại hạ xin thua, bội phục! Bội phục!
Hiện giờ lão đã suy đoán là cái chết của Lôi Chấn không thể là do Cái Bang gây ra, lại thấy các môn các phái tụ thủ bàng quan, bèn không nghĩ đến chuyện đắc tội với Cái Bang, do đó mà bỏ đi ý định đánh nhau một trận sống chết với Cái Bang. Lão lùi lại như thế là còn để lại cho mình chút thể diện, Đoàn Nhị trong lòng cũng ngấm ngầm bội phục tính cách của lão, bèn ôm quyền nói:
– Yến chưởng môn nói vậy sao được, chúng ta thắng bại chưa phân rõ, nếu không phải Yến chưởng môn có ý tương nhượng,lão ăn mày không chừng đã thua từ hồi nào rồi.
Yến Dương Thiên cũng chẳng nói gì thêm, lão thoái lùi lại chỗ phái Hoa Sơn bọn Vi Tiếu Thiên, rồi lớn tiếng xưng tụng vũ công của Đoàn Nhị, mà không nhắc thêm tiếng nào đến chuyện cũ.
Đường Linh Phụng thấy Yến Dương Thiên lại thua nữa, chỉ còn mỗi một mình mình. Lão biết minh đánh nhau với Đoàn Nhị bằng binh khí không lại, bèn móc trong người ra bao tay bằng da hươu đeo vào, nói:
– Đường mỗ tính lãnh giáo công phu ám khí của Đoàn bang chủ, xin chuẩn bị ám khí trước!
Đoàn Nhị cười nói:
– Đã từng nghe ám khí của Đường gia thiên hạ vô song, Đường trang chủ còn phải thủ hạ lưu tình dùm! Mời!
Đường Linh Phụng cười nhạt nói:
– Sao ? Đoàn bang chủ không cần phải chuẩn bị ám khí sao ?
Đoàn Nhị lắc lắc cái chén mẻ nói:
– Lão ăn mày xin dùng món đồ này để lãnh giáo công phu ám khí của Đường trang chủ vậy!
Đường Linh Phụng biết cái chén mẻ của lão có nam châm, có thể hút được ám khí của mình, lão đã dự bị trước chuyện đó, do đó đã đổi ám khí ra hết thành những thứ nặng nề và lớn, hoặc làm bằng vàng. Lão thấy Đoàn Nhị không chuẩn bị gì cả bèn nghĩ thầm:
– Đó la ngươi tự đi tìm đường chết.
Bèn tay trái đưa lên, miệng nói:
– Được! Xem phi đao đây!
Nói rồi một cây đao bay xoáy lốc lại trước mặt Đoàn Nhị, Đoàn Nhị thấy phi đao bay lại ồ ạt lại có màu xanh thẫm loang loáng, biết là có độc, chỉ thấy tay trái lão lắc một cái, mọi người nghe tinh lên một tiếng, cây đao bèn lọt vào trong cái chén mẻ. Đường Linh Phụng cây phi đao đó chỉ là ném đá dò đường, lão vừa mở miệng ra đã chuẩn bị đâu vào đó mười mấy thứ ám khí trong tay, tiếp theo đó, hai bàn tay liên tiếp vung vẫy, bèn thấy vô số ám khí bay lại chỗ Đoàn Nhị, tiếng gió rít lên như xé lũng màn nhĩ, nào là thiết cầu, phi đao, phi tiêu, tụ tiễn, cũng có những thứ nhỏ xíu như thấu cốt châm, kim châm, ngân châm và phong vĩ châm. Cách phát xạ ám khí của lão cũng đặc thù, tay lão chỉ rung lên một cái đã có mười mấy thứ ám khí khác nhau bay ra theo đủ các thứ bất đồng thủ pháp, trên dưới chinh giữa nhắm Đoan Nhị bay lại, các thứ ám khí đụng vào nhau lại thay đổi phương hướng tạt qua hai bên và tập kích phía sau Đoàn Nhị. Mọi người thấy lão vừa ra tay đã ném ra bao nhiêu thứ ám khí hinh thù khác nhau, không những vậy còn đi đủ mọi hướng, đều ngấm ngầm kinh hãi. Càng làm cho mọi người kinh khủng là mấy thứ ám khí đó lại phát ra rồi còn bay quanh lòng vòng, không ngớt nhắm lại chỗ Đoàn Nhị, làm như đang có người chỉ huy. Một số người già nua kinh nghiệm biết đó là Hồi Tuyền tiêu, sáu góc bén nhọn tạo thành, bên trong có mấu chốt, ném ra rồi giống như chong chóng xoay tít, bị đụng vào là thay đổi phương hướng, tập kích tới hướng khác, lợi hại vô cùng. Mọi người thấy ám khí như mưa rào bay phủ xuống người Đoàn Nhị bèn ngấm ngầm lo lắng cho lão.
Đoàn Nhị đã sớm đề phòng đâu vào đó, chỉ thấy người lão né bên này tránh bên kia, cây gậy trên tay múa trước mặt, làm thành một màn gậy ảnh đằng trước, ám khí không bị lão đánh văng ngược trở lại thì cũng rớt xuống đất, có cái còn bị cái chén mẻ của lão thu vào. Lão cũng lấy ám khí chụp được ném ngược lại Đường Linh Phụng, mọi người bấy giờ đã né ra xa lắc, ai cũng sợ ám khí đụng vào người. Mọi người chỉ thấy mấy đám ám khí bay qua bay lại đụng nhau tinh tang loảng xoảng, chỉ nhìn muốn loạn cả mắt, tim đập thình thịch. Đường Linh Phụng đã móc trong người ra đâu hơn trăm thứ ám khí, mà chẳng hề đụng vào Đoàn Nhị một sợi lông, có lúc ngược lại còn bị Đoàn Nhị chụp ám khi ném ngược lại cho quýnh quáng cả tay chân, càng làm cho mọi người kinh hãi là ám khí lão không ngớt ném ngược lại Đường Linh Phụng đều găm cứng vào vách đá phía sau Đường Linh Phụng dần dần hình thành một hình người, người nhanh mắt lập tức nhận ra ngay, Đoàn Nhị hạ thủ lưu tình, nếu không Đường Linh Phụng đã sớm bị ám khí lão ném ngược lại đả thương từ lâu. Bọn Cái Bang thấy vậy nhịn không nổi lập tức mở miệng hét lên khen ngợi, Đường Linh Phụng thấy tình cảnh như thế xấu hỗ quá biến ra tức giận điên cuồng, thình lình nhảy ngược ra sau, hai tay cùng đưa lên một lượt, chỉ thấy hai trái thiết cầu lớn bằng trái trứng ngỗng vù vù bay lại chỗ Đoàn Nhị, một trái một phải phong tỏa đường thoái lui của lão. Mọi người còn chưa biết đó là gì, chưởng môn phái Hoa Sơn là Vi Tiếu Thiên đã la lên:
– Mau mau tránh ra! Đó là Tử Mẫu Đạn!
Đoàn Nhị đang tính đưa gậy tạt văng thiết cầu ra, nghe tiếng Vi Tiếu Thiên thét lên lập tức giật nảy mình, Tử Mẫu Đạn là một trong ba thứ đại ám khí của Đường gia, bên trong có trang bị hỏa dược và diêm hoàng các thứ, một trái Tử Mẫu đạn nổ tung ra có thể làm tan xác một người, không những thế, Tử Đạn bên trong còn có tàng trữ độc dược, Tử Mẫu Đạn nổ tung ra, độc vụ sẽ tán phát, người nào hít phải độc vụ tâm tạng sẽ dần dần hủ nát ra mà chết. Mọi người không thể ngờ Đường Linh Phụng lại độc ác đến mức đi dùng thứ ám khí độc ác này để tranh đua, ai ai cũng mắng thầm trong bụng lão ti bỉ vô sĩ. Đoàn Nhị cũng đã từng nghe danh Tử Mẫu đạn lợi hại, bấy giờ sau lưng lão là vách đá không thể thoái lui được nữa, cây gậy trúc vội vàng điểm xuống, tung người bay lên, sau đó gậy trúc điểm vào vách đá, dựa vào sức đẩy một chiêu Bạch Hạc Xung Thiên bay lên trời có tới trượng cao, Đoàn Nhị vừa nhảy lên không bèn nghe dưới chân hai tiếng nổ uỳnh uỳnh, hai trái Tử Mẫu Đạn nổ tung dưới chân lão, mọi người thấy chỗ Đoàn Nhị đứng lúc nãy bị đào sâu xuông hai lỗ hổng lớn, đá vụn từ vách đá cũng ào ào tung bay mù mịt, một màn khói hồng nhạt từ từ bay lên khỏi mặt đất.
Đoàn Nhị nhảy lên trên không, một chiêu Cáp Tử Phiên Thân hạ xuống trên vách đá, độc vụ vừa đúng lúc bay tới đó, sau lưng lão là vực thẳm vạn trượng, chẳng còn đường thoái lui, đành phải ngưng trú hơi thở. Nào ngờ Đường Linh Phụng thấy Đoàn Nhị tránh khỏi hai trái Tử Mẫu Đan của mình, trong lòng nảy sinh độc kế, lão thấy Đoàn Nhị đang đứng trên vách đá không còn đường thoái, hai tay bèn vung lên, ba trái đạn to bằng trứng ngỗng làm thành hình chữ phẩm bay lại chỗ Đoàn Nhị, vừa nhanh vừa chuẩn, Đoàn Nhị chân vừa hạ xuống đã thấy ba trái đạn bay lại trước mặt, bấy giờ lão không còn cách nào nhảy lên được, mắt thấy ba trái đạn đang sắp đụng vào người Đoàn Nhị. Mọi người đều la lên hoảng hốt, đám Cái Bang lại càng mắng chửi om sòm, ào ào xông lại Đường Linh Phụng, chẳng sợ gì đến ám khí của lão. Chỉ thấy ba trái đạn đụng vào vách đá chỗ Đoàn Nhị đang đứng, uỳnh uỳnh uỳnh nổ lên ba tiếng, khói đen mù mịt tứ tán, trong đám khói đen có kim quang lấp lánh, vô số đám độc châm nhỏ xíu bay ra khắp nơi. Vi Tiếu Thiên la lên kinh hãi:
– Thiên Nữ Tán Hoa!
Mọi người nghe la, biết ngay đó là thứ ám khí lợi hại nhất của Đường gia, Khổng Tước Khai Bình, Tử Mẫu Đạn và Thiên Nữ Tán Hoa la ba thứ đại ám khí của họ Đường, trong đó, Thiên Nữ Tán Hoa là độc ác nhất, Thiên Nữ Tán Hoa không những có trang bị chất nổ, có độc dược, còn có ám tàng vô số độc châm trong đó, những mủi độc châm này vưa nhỏ vừa bén, nổ tung ra rồi là bay tứ tung, làm người ta không thể nào đề phòng cho hết.
Chỉ thấy ba trái Thiên Nữ Tán Hoa đụng vào vách đá lập tức nổ tung ra, đá vụn bay tứ tán, một màn khói đen đậm đặc bao phủ xuống, Đoàn Nhị chẳng còn thấy bóng hình đâu. Mọi người nghĩ bụng:
– Đoàn Nhị vũ công có cao tới đâu, bây giờ cũng khó mà sống sót nổi, không bị đạn nổ tan xác thì cũng bị đẩy xuông vực sâu rồi.
Người nào cũng than thở, bọn Cái Bang thì tức giận như điên cuồng, ùn ùn xông lại bao vây Đường Linh Phụng và đám người lão đem theo. Đường Linh Phụng thấy Đoàn Nhị khó mà thoát khỏi ba trái đạn Thiên Nữ Tán Hoa của mình trong lòng lấy làm đắc ý, thình lình thấy bọn Cái Bang lớn tiếng hò hét xông lại bao vây, mới biết chuyện không xong, đang tính móc mấy trái Tử Mẫu Đạn ra đối phó với đám đệ tử Cái Bang, thình lình trong đám sương mù độc khí có một cây gậy trúc rít gió bay ra, như một con giao long đang trong cơn thịnh nộ, lão còn chưa kịp quay người đi, cây gậy trúc đã bay lại trước mặt, đụng mạnh vào giữa ngực. Đường Linh Phụng hét lên một tiếng lớn, miệng phun ra bụm máu tươi, ngã lăn ra mặt đất. Bấy giờ Lỗ trưởng lão đã nhảy tới trước mặt lão, trong Cái Bang vũ công của lão là cao nhất, do đó là người xông lại trước tiên, lão thấy Đường Linh Phụng dùng ty bỉ thủ đoạn như thế giết chết Đoàn Nhị, đã tức giận muốn phát điên, ngấm ngầm vận nội lực vào binh khí, cây gậy trúc điểm một cái đụng tới tử huyệt của Đường Linh Phụng, tính giết lão báo thù.
Thình lình có tiếng Đoàn Nhị từ trong làn khói đen vọng ra:
– Lỗ trưởng lão! Đừng giết lão ta!
Lỗ trưởng lão giật mình, bàn tay nghiêng qua điểm lấy mấy chỗ huyệt đạo khác của Đường Linh Phụng rồi quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy Đoàn Nhị từ trong làn khói đen mù mịt bước ra, cả người đầy đất cát, mặt mày thì đen thui như bôi lọ chảo lên, áo quần lóng lánh như có kim tuyến, ngay cả đầu tóc cũng dính đầy kim châm nhỏ xíu, mọi người cơ hồ không ai nhận ra được lão, chỉ thấy lão dũ dũ mấy cái, kim châm bèn rơi lả tả từ trên đầu trên y phục xuống đất. Mọi người lại giật nảy mình lên:
– Không lẽ lão ăn mày Đoàn Nhị này đã luyện được tấm thân Kim Cương Hộ Thể thần công hoặc là Kim Chung Thiết Bố Sam công thu hay sao ?
Ai nấy đều không biết làm sao lão thoát chết một phen ly kỳ như vậy, chỉ thấy lão đang đứng oai phong lẫm liệt ra đó. Bọn Cái Bang thấy vậy, vừa kinh hãi vừa mừng rỡ hô lên om sòm:
– Bang chủ!
Đoàn Nhị bươc ra khỏi đám khói đen được mấy bước, thân hình thình lình nghiêng qua, lảo đảo một cái rồi ngã lăn xuống mặt đất, chỉ thấy lão vội vàng ngồi dậy ngồi sấp bàn nhắm mẳt đả tọa, mọi người biết lão trúng độc, đang dùng nội lực đề kháng.
Lỗ trưởng lão cầm cây gậy trúc màu lục của Đoàn Nhị, tay trái xách Đường Linh Phụng chạy lại trước mặt Đoàn Nhị, quăng lão xuống đất hét lên:
– Mau lấy thuốc giải ra!
Đường Linh Phụng tuy bị điểm huyệt cứng đơ người ra, nhưng vẫn cười nhạt nói:
– Không lẽ ngươi không biết Thiên Nữ Tán Hoa của Đường gia không có thuốc giải sao ?
Lão biết lúc này gây họa đã không nhỏ, cho dù mình có giao thuốc giải ra, đám Cái Bang chưa chắc đã để yên cho mình, không những vậy độc khí trong Thiên Nữ Tán Hoa là làm từ chướng khí của hoa đào tháng ba, chướng khí là một thứ độc vụ trong núi sâu, rất phổ biến ở Lãnh Nam, tháng ba, tư, năm sáu là đặc biệt lợi hại, lá cây và xác động vật vữa ra phát xuất khí vị cùng với độc khí tán phát ra từ độc hoa độc thảo, trong đó lấy tháng ba là lợi hại nhất, bởi vì tháng ba là lúc hoa đào đang nở rộ, do đó mà gọi là đào hoa chướng. Lỗ trưởng lão nghe lão nói vậy giận quá nói:
– Ngươi không giao thuôc giải ra ta lấy mạng lão thất phu nhà ngươi!
Nói rồi đưa cao tay phải lên tính giáng xuống đầu Đường Linh Phụng. Vi Tiếu Thiên phái Hoa Sơn vội vàng kêu lên:
– Lỗ trưởng lão chậm lại chút!
Lỗ trưởng lão quay đầu lại hỏi:
– Sao ? Vi chưởng môn ? Ông tính sao đây ?
Vi Tiếu Thiên bước tới trước nói:
– Đường trang chủ, ông lấy thuốc giải ra đi thôi! Lời tục có nói, oan gia nên mở không nên buộc, huống gì quý công tử chắc gì là bị người Cái Bang làm gì, ông chỉ cần lấy thuốc giải ra, tôi bảo chứng người Cái Bang không ai phiền hà tới ông.
Lỗ trưởng lão nghe nói cũng gật đầu:
– Đúng vậy! Chỉ cần ngươi giao thuốc giải ra, chúng ta nhất định không làm khó gì ngươi.
Đường Linh Phụng cười nhạt nói:
– Chất độc Thiên Nữ Tán Hoa của ta là từ chướng khí của hoa đào, Vi chưởng môn, ông có giải dược không ?
Mọi người nghe nói, đều biết loại chướng khí này không có thuốc giải, nghĩ rằng lão trong giang hồ cũng là kẻ có thân phận, bây giờ tính mạng nằm trong tay người khác, chắc là không đến nổi ngay cả mạng của mình cũng không thèm.
Mọi người nghe nói đều lắc đầu, Lỗ trưởng lão nghiến răng nói:
– Được! Thế thì ta tống ngươi đi gặp Diêm Vương trước!
Nói rồi bàn tay đưa lên, đập mạnh xuống Thiên Linh Cái của Đường Linh Phụng, lúc nãy lão chỉ hư trương thanh thế, bây giờ tức giận quá, ra tay mà sợ các phái ngăn cản rườm rà, bèn xuất thủ như chớp vừa hung mãnh, mắt thấy Đường Linh Phụng muốn bị táng mạng dưới tay lão. Thình lình Đoàn Nhị mở miệng ra nói:
– Lỗ trưởng lão, thả ông ta xuống núi đi thôi!
Nói xong lại nhắm mắt lại, tiếng của lão tuy không lớn, nhưng có oai lực vô cùng lớn lao. Lỗ trưởng lão tuy đang hận Đường Linh Phụng thấu xương, chẳng dám vi kháng mệnh lệnh của Đoàn Nhị, đành phải trừng mắt nhìn lão một cái, giải huyệt cho lão xong rồi đá vào đít lão hét lên:
– Cút!
Đường Linh Phụng lồm cồm bò dậy, bèn có mấy người bước lại dìu lão lếch thếch xuống núi, bởi vì Đoàn Nhị đã nói, bọn Cái Bang chỉ biết lấy mắt nhìn bọn họ bỏ đi càng lúc càng xa. Mọi người thấy Đoàn Nhị khoan hồng độ lượng đều lấy làm khâm phục. Phái Vũ Đương có uyên nguyên sâu xa với Đoàn Nhị, Thanh Vân đạo trưởng phái Vũ Đương bèn vội vàng bước lại nói:
– Đoàn bang chủ, Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan của bản phái có khả năng giải bách độc, thử một phen có được không!
Nói rồi lấy trong ống tay áo ra một cái bình, lắc ra hai viên thuốc màu xanh lục, đưa đến trước mặt Đoàn Nhị, Đoàn Nhị không nói gì nhìn lão gật gật đầu há miệng ra, Thanh Vân đạo trưởng bỏ thuốc vào miệng lão, Đoàn Nhị ngửa cổ nuốc ực một cái. Trí Tuệ đại sư phái Thiếu Lâm cũng đưa một viên thuốc lại nói:
– A Di Đà Phật! Đoàn thí chủ, lúc nãy đắc tội thật nhiều, viên thuốc này là Đại La Tiên Đan của bản phái, xin uống vào đi!
Đoàn Nhị nhìn lão mỉm cười cũng nuốc luôn viên thuốc. Đương kim trong vũ lâm, Đại La Tiên Đan của phái Thiếu Lâm và Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan của phái Vũ Đương giải độc là linh hiệu nhất, do đó các phái tuy có các thứ thuốc giải khác, nhưng đều không bằng hai thứ này do đó cũng không đem ra mời. Mọi người thấy Đoàn Nhị trúng độc, bèn lần lượt cáo từ xuống núi, chỉ còn lại đám đệ tử Cái Bang yên lặng ngồi canh bên cạnh Đoàn Nhị.
Quá một thời gian khoảng ngọn nến, chỉ thấy Đoan Nhị mở mắt ra, “ọe” lên một tiếng, mửa ra mấy búng máu bầm đen thui, bọn Lỗ trưởng lão vội vàng hỏi:
– Bang chủ, ông ra làm sao rồi ?
Đoàn Nhị cười khổ lắc lắc đầu nói:
– Độc chất của Đường môn quả thật lợi hại, may mà ta đã phục sẵn mấy viên thuốc giải độc, nếu không cái mạng già này đã tiêu tùng từ lâu.
Ngô trưởng lão hỏi:
– Bang chủ, chất độc trong người ông đã lấy nội lực bức ra hết hoàn toàn chưa ?
Đoan Nhị lắc đầu nói:
– Tính mạng thì tạm thời đã bảo đảm, có điều trong người còn có dư độc, phải từ từ tìm một chỗ yên tĩnh bức nó ra mới được, may mà nhờ có đan dược của phái Thiếu Lâm và Vũ Đương!
Lỗ trưởng lão tức giận nói:
– Lão Đường Linh Phụng kia thật chẳng phải là con người! Sớm biết vậy đã giết quách lão cho xong!
Mọi người đều nhốn nháo đồng ý, mở miệng chửi Đường Linh Phụng độc ác ti bỉ vô sĩ, Lỗ trưởng lão hỏi Đoàn Nhị:
– Bang chủ, ông làm sao trốn được ba trái Thiên Nữ Tán Hoa vậy ? Chúng tôi cứ ngỡ ông đã bị nổ tan xác xuống vực thẳm rồi chứ!
Ai nấy đều cảm thấy kỳ quái, không ai thấy Đoàn Nhị làm cách nào tránh được ba trái ám khí đó, Đoan Nhị cười nói:
– Cũng thật là nguy hiểm quá! Ta vừa đặt chân xuống vách đá, ám khí đã nổ tung trên đầu ta, ta rớt xuống đất rồi lăn qua một bên, may sao lại lọt vào trong cái hố bị đạn đào lên trước đó, tuy có hít vào một chút ít độc khí, nhưng rốt cuộc cũng thoát được khỏi bị nổ tan xác.
Thì ra Đoàn Nhị trong khoảnh khắc trái đạn sắp nổ đó, toàn thân vận đầy chân khí, đồng thời nhảy xuống vách đá, bởi vì toàn thân lão bao bọc đầy chân khí,đọc châm chỉ đụng tới áo bên ngoài không dính vào cơ thể, trong khi đó độc vụ bao bọc kín mít chung quanh mọi người không ai thấy lão ở đâu, cứ cho là lão đã bị nổ tan xác. Đoàn Nhị biết mình trúng đọc hiện tại không cách nào trừ sạch, bèn dặn dò vài chuyện cần thiết trong Cái Bang, rồi cùng Giản trưởng lão và Lỗ trưởng lão đi lại một chỗ an tĩnh dưỡng thương, bọn Cái Bang cũng tự giải tán đi khắp nơi sau đó.
Nguyên tác: A Chí
Dịch giả: Lê Khắc Tưởng
Bài Cùng Tác Giả:
- Bi Ca Hành trong nhạc cổ điển
- Hoàng Hạc Lâu – Thôi Hiệu
- Tương Tiến Tửu – Lý Bạch
- Cẩm Sắt – Lý Thương Ẩn
- Đăng Quán Tước lâu – Vương Chi Hoán
- Vọng nguyệt hòai viễn – Trương Cửu Linh
- Cận thí thượng Trương thủy bộ – Chu Khánh Dư
- Khiển hòai – Đổ Mục
- Lương Châu từ – Vương Hàn
- Phong kiều dạ bạc – Trương Kế
- Dạ vũ ký bắc – Lý Thương Ẩn
- Đăng Lạc Du nguyên – Lý Thương Ẩn
- Vô Đề – Lý Thương Ẩn
- Bạc Tần Hòai – Đỗ Mục
- Hành lộ nan – Lý Bạch
- Ngọc đài thể – Quyền Đức Dư
- Phú đắc cổ nguyên thảo tống biệt – Bạch Cư Dị
- Cô Nhạn – Thôi Đồ
- Dạ tư – Lý Bạch
- Hiệp Khách Hành – Lý Bạch
- Tặng Vệ bát xứ sĩ – Đỗ Phủ
- Kim Lũ Khúc – Nạp Lan Tính Đức
- Trường Can Hành – Lý Bạch
0 Bình luận