Phương Thế Kiệt thấy mọi người đã tề tập đông đủ, lão bèn hướng xuống đài nói:

– Được các vị anh hùng quang lâm tệ phái, lão hủ xin đa tạ nơi đây, xin mời các vị dùng trà.

Lão kính trà cho mọi người xong, hắng giọng rồi nói:

– Chưởng môn bản phái bất hạnh qua đời, chiếu theo quy cũ hôm nay cử hành đại hội tuyển chọn tân chưởng môn, phàm là đệ tử của Hoa Sơn, vũ nghệ áp đảo quần hùng thì sẽ tiếp nhiệm chức vị chưởng môn, xin các vị anh hùng ở đây làm chứng dùm.

Lão lại nói thêm vài câu khách sáo nữa, hắng giọng uống trà rồi lại nói tiếp:

– Bây giờ xin bắt đầu khai mạc, ai nghĩ mình vũ nghệ áp đảo quần hùng xin mời ra đây thôi!

Lão cao giọng gọi ba lần mà không ai dám bước ra, Dương Thông nhìn qua năm người kia, thấy ai nấy đều nhìn qua nhìn lại rồi nhìn nhau, còn đám Triệu Tử Phong và đệ tử của Vi Tiếu Thiên thì cúi gầm đầu mặt mày buồn rầu hình như không nghe Phương Thế Kiệt nói gì, nhất là Triệu Tử Phong, Dương Thông thấy y mặt mày tiều tụy hình như mấy ngày nay bi thương quá độ thần sắc phi thường sầu khổ. Dương Thông chưa từng gặp qua năm người kia, cũng không thấy họ xuất hiện trong đám tang của Vi Tiếu Thiên, y bèn quay qua Lỗ trưởng lão hỏi:

– Lỗ trưởng lão, những người ngồi bên kia là ai vậy, sao chúng ta chưa từng gặp họ bao giờ ?

Lỗ trưởng lão hạ giọng đáp:

– Lão già ngồi bên kia tên là Đào Kiến Sinh, tam sư đệ của Vi Tiếu Thiên, giang hồ tặng lão ngoại hiệu là Vô Ảnh Kiếm, kiếm thuật của lão trong phái Hoa Sơn thuộc loại có hạng, còn người ngồi ghế bên cạnh tên là Tần Quỳnh Hỗ, giang hồ gọi lão là Tiếu Diện Hỗ, người này âm hiểm giảo trá, có điều Thái Ất quyền của phái Hoa Sơn đã đạt được mười phần hỏa hầu, đứnghàng thứ tư trong các sư huynh đệ, còn gã thư sinh ngồi kế tên là Tống Thi Nhân, giang hồ xưng là Bạch Diện thư sinh Trí Đa Tinh, sở trường công phu điểm huyệt, đứng hàng thứ năm trong phái Hoa Sơn, còn đại hán ngồi kế tên là Chu Kỳ, sở trường Thái Ất quyền pháp và Kim Chung Thiết Bố Sam, đứng hàng thứ sáu, vị đạo cô tên là Tra TiểU Lan, vốn là a hoàn của bà vợ của Vi Tiếu Thiên sau này Tra Thanh Phụng mất đi bà ta bèn xuất gia làm ni cô, phái Hoa Sơn bèn xem bà ta là tiểu sư muội nhỏ nhất. Đào Kiến Sinh, Tra Tiểu Lan, Phương Thế Kiệt và Vi Tiếu Thiên là phe kiếm tông, còn mấy người kia là khí tông, xem ra ai nấy đều lại đây tranh ngôi vị chưởng môn đây.

Dương Thông nghĩ bụng:

– Phái Hoa Sơn bỗng dưng lòi ra bao nhiêu nhân vật vũ công lợi hại thế này, như nếu mấy ngày trước bọn họ đều ở đó cả, mình và mấy vị trưởng lão làm sao dễ dàng thoát khỏi núi Hoa Sơn.

Nhưng Dương Thông không biết là những người này đều phân chia ở khắp nơi bên ngoài, chia nhau cai quản các sản nghiệp chung quanh núi Hoa Sơn, mỗi năm phụ trách đem về giao cho Hoa Sơn một số đồ vật, còn là do họ tự dùng lấy, do đó rất ít khi họ có mặt trên núi mặc dù là vẫn nghe theo lệnh phân phái của Vi Tiếu Thiên. Phương Thế Kiệt liên tiếp hỏi mấy lần mà không thấy có ai nói gì cũng không thấy có ai bước ra, Dương Thông cười thầm trong bụng:

– Lão già này thật ngớ ngẫn, ai mà chịu thò đầu ra đứng mủi chịu sào ? Ai mà không muốn là kẻ cuối cùng nhảy ra chiếm phần ngư ông được lời nhĩ!

Chỉ nghe Đào Kiến Sinh thình lình mở miệng nói:

– Đại sư huynh, đệ thấy sư huynh nên đứng ra lãnh đạo thôi! Chức vị chưởng môn vốn cũNg là của sư huynh trước giờ.

Phương Thế Kiệt nghe nói lắc lắc đầu đáp:

– Ta đã không màng chuyện trong bản phái mấy chục năm nay, vả lại là ta cũng già rồi chẳng còn bao nhiêu năm nữa đâu! Còn chưa nói ta đã có lời thề suốt đời không ra khỏi nơi này một bước, đợi chuyện này giải quyết xong xuôi rồi ta sẽ lập tức về sau núi canh giữ phần mộ.

Đào Kiến Sinh nói:

– Nếu đã như vậy thì nhường cho ngũ sư đệ lên làm chưởng môn thôi, chú ấy trong bản phái có nhiều mưu lược lại trẻ tuổi nhiều tinh lực.

Bạch Diện thư sinh Trí Đa Tinh nghe nói bèn xua tay lia lịa đáp:

– Tam sư huynh tại sao lại nói thế ? Hiện tại luận tuổi tác ngoài đại sư huynh ra thì tam sư huynh là lớn nhất, luận vũ công huynh cũng ở trên đệ, đệ xem tam sư huynh tiếp nhiệm chức vị mới là phải.

Tra Tiểu Lan cũng nói:

– Đúng thế! Tam sư huynh, ngũ sư huynh nói thật đúng, luận tuổi tác và tư cách, tam sư huynh là hơn cả, chức vụ chưởng môn huynh lên đảm nhiệm là hợp nhất.

Đào Kiến Sinh nghe nói vuốt râu mặt mày ra vẻ đắc ý, lão làm bộ nói:

– Sao được! Sao được! LãO phu già rồi,không xài được nữa rồi, sức đâu mà lo liệu được những chuyện phiền toái đó nữa, lão phu chỉ muốn hưởng thêm vài năm phúc phận, các ngươi trai tráng khỏe mạnh, làm được nên chuyện! Các ngươi tốt nhất là lên làm mới phải!

Tần Quỳnh Hỗ nghe lão nói vậy bèn cười gian xảo nói:

– Nghe tam sư huynh nói, đệ xem Tra sư muội là thích hợp nhất với ngôi vị chưởng môn, cô ấy tuổi tác nhỏ nhất, đệtán thành Tra sư muội lên làm chưởng môn.

Mọi người nghe nói trong bụng đều cười thầm, ai cũng biết đám người này là hồ ly mèo cáo, mỗi người một bụng gian ác, Đào Kiến Sinh bị nói xóc lập tức sa sầm nét mặt hét lớn:

– Tứ sư đệ ăn nói sao hồ đồ như vậy, Tra sư muội là bậc nữ lưu, sao có thể đi đảm nhiệm chức vụ chưởng môn phái Hoa Sơn được.

Tần Quỳnh Hỗ cười hiểm nói:

– Tam sư huynh, trong môn quy bản phái có điều gì không cho nữ lưu làm chưởng môn không ? Từ xưa đến nay cân quốc có nhường tu mi bao giờ đâu!

Đào Thiết Sinh nghe lão nói chẹn họng mặt mày tái xanh giận dữ thở lên hồng hộc. Tra Tiểu Lan thấy hai người tranh cãi vội vàng xen vào:

– Tiểu muội là kẻ xuất gia, lại là phận đàn bà, tứ sư huynh sao lại nói đùa như vậy ?

Tần Quỳnh Hỗ nghe bà ta nói vậy bèn cười giả lả nói:

– Tra sư muội đã không chịu làm thì đệ xem Chu sư đệ là hợp nhất, chú ấy tuổi tác đã nhỏ vũ công lại cao cường, đệ thôi cử chú ấy làm chưởng môn.

Chu Kỳ là kẻ trực tính, gã không biết Tần Quỳnh Hỗ đem mình ra làm trò cười, chỉ ngỡ là lão muốn thôi cử mình thật, mặt mày dương dương đắc ý cười nói:

– Như nếu các vị huynh đệ không ai muốn làm thì đệ đành phải làm thôi.

Ý gã ám chỉ gọi gã làm chưởng môn là một chuyện ủy khúc cho gã lắm.

Mọi người nghe gã nói bất giác đều bật cười lên trong bụng, Đài Kiến Sinh nghe gã nói vậy cũng dở cười dở khóc lớn tiếng nói:

– Chu sư đệ, chú muốn làm chưởng môn phái Hoa Sơn ? Đợi Tần sư huynh của chú làm chán rồi nhường cho chú thôi!

Tần Quỳnh Hỗ cười nhạt nói:

– Rõ ràng là mình muốn làm, lại đi giả bộ làm như chính nhân quân tử vậy.

Đào Kiến Sinh nghe nói nổi giận đùng đùng, đứng bật người dậy nói lớn:

– Ngươi nói người nào ? Lão phu mà thèm vào đó! Chỉ có ngươi nằm mơ muốn tranh giành chức vị chưởng môn, năm xưa ai là người tỷ vũ với Vi sư huynh ?

Tần Quỳnh Hỗ nghe nói cũng đứng phắt dậy mắng ngược lại, hai người đây một tiếng kia một tiếng cãi nhau mặt mày đỏ gay, Trác Nhất Hoa và mấy gã đệ tử Hoa Sơn vội vàng bước lại khuyên giải, Phương Thế Kiệt thì đối với chuyện hai người cãi nhau chỉ ngồi nghiễm nhiên ra đó cười nhạt, mọi người thấy đám người đó với nhau ngoài mặt khác hẳn trong lòng, biết là họ cũNg đã tranh chấp không phải chỉ là mới đây.

Phương Thế Kiệt thấy hai người cãi nhau đến mức không chịu đựng được nữa lão bèn hét lên:

– Được rồi! Không cãi nhau nữa!

Lão vừa hét lên, mọi người đều cảm thấy hai tai lùng bùng bất giác rùng mình lên một cái, mấy người kia bèn yên tĩnh lại, mọi người từ tiếng hét đó biết được nội lực của lão hùng hậu đến mức tuyệt đỉnh, Phương Thế Kiệt cười nhạt lên một tiếng nói:

– Nãy giờ các vị hiền đệ trước mặt chúng vị anh hùng đã hỗ tương nhường nhịn nhau, không ai muốn nhận chức vị chưởng môn, như vậy cũng rất hay! Rõ ràng là các hiền đệ đều là người thông tình đạt lý, hiểu biết sâu xa đại nghĩa, mọi người đã không ai muốn làm chưởng môn, lão phu xin tiến cử dùm một người được chăng ?

Bọn Đào Kiến Sinh, Tần Quỳnh Hỗ nghe nói bèn đồng thanh cất tiếng hỏi:

– Ai vậy ?

Mấy người này ai cũng nghĩ Phương Thế Kiệt sẽ chọn một người trong bọn họ, đưa mắt nhìn lão chăm chăm, chỉ thấy Phương Thế Kiệt liếc qua bọn họ một cái rồi cười nhạt nói:

– Mấy ngày nay ta thấy thằng bé Triệu Tử Phong xử lý chuyện trong bang đâu vào đó, có thể xác định được nó có khả năng làm chuyện lớn, không những thế nó đối đãi mọi người hòa hoãn, nhân phẩm cũng rất tốt, vũ công cũng tới trình độ tương đương, xem ra nó có thể phát dương quang đại phái Hoa Sơn trong tương lai, các vị hiền đệ có ý kiến gì không ?

Mọi người nghe nói, lập tức ai nấy đều chúm lại nhìn Triệu Tử Phong như chó sói nhìn con mồi, Đào Kiến Sinh vội vàng nói:

– Đại sư huynh, đệ không có ý kiến gì, nhưng thằng bé Triệu Tử Phong này còn nhỏ quá e rằng mọi người không phục,đệ xem …

Phương Thế Kiệt hững hờ nói:

– Tam sư đệ, lúc nãy không phải chú nói người trẻ tuổi tinh lực thịnh vượng làm việc giỏi giang hay sao ?

Đào Thiết Sinh lắp bắp nói:

– Đệ không có ý kiến gì cả, đệ chỉ sợ … chỉ sợ chúng vị sư đệ và các đệ tử không phục.

Trác Nhất Hoa nghe vậy bèn đứng thẳng người dậy nói lớn:

– Chúng tôi đều hết lòng ủng hộ đại sư ca lên làm chưởng môn.

Gã nói xong, dưới đài vô sô các đệ tử Hoa Sơn lớn tiếng hò hét phụ họa.

Tần Quỳnh Hỗ trợn mắt lên nhìn Trác Nhất Hoa một cái, rồi quay qua Phương Thế Kiệt lạnh lùng nói:

– Đại sư huynh, luận về vũ công, Triệu Tử Phong không được như tam sư ca và Chu sư đệ, luận về mưu trí,nó cũng không bằng Tống sư đệ, chuyện này quan hệ trọng đại đến hưng suy danh dự mấy trăm năm của phái Hoa Sơn chúng ta, sư ca phải suy nghĩ cho kỹ mới phải.

Phương Thế Kiệt cười nhạt lên một tiếng nói:

– Nói tới nói lui các ngươi vẫn còn ham cái chức chưởng môn này, các ngươi ai là người muốn làm thì cứ bước ra đây tỷ vũ với Triệu Tử Phong, để sau này mất công phải nói phục với không phục.

Mọi người nghe nói ai cũng lặng thinh, người này nhìn người kia không ai dám ló đầu ra, mọi người quay qua thấy Triệu Tử Phong thì đang ngồi gục đầu hình như không nghe tới ai nói năng cãi cọ gì cả. Phương Thế Kiệt liên tiếp gọi mấy lần không thấy có ai lên tiếng, lão bèn quay qua mấy người đó nhìn đi nhìn lại một hồi rồi lạnh lùng nói:

– Nếu không có ai nói gì nữa thì có nghĩa là mọi người đều đã đồng ý, được! Vậy thì Triệu Tử Phong sẽ lên tiếp nhiệm chức vụ bang chủ thôi.

Chu Kỳ là người ngốc nghếch, nghe Phương Thế Kiệt tuyên bố như vậy bèn đứng phắt người dậy nói lớn:

– Ta không đồng ý Triệu Tử Phong làm chưởng môn.

Mọi người thấy gã đứng dậy phản đối đều mỉm cười nhìn gã, Phương Thế Kiệt cũng nhìn gã cười cười hỏi:

– Chu sư đệ, chú không đồng ý là không đồng ý ra sao ?

Chu Kỳ nói lớn:

– Trừ phi nó đánh thắng tôi, tôi sẽ nhường nó làm chưởng môn.

Phương Thế Kiệt liếc qua mấy người kia một cái rồi cười nhạt nói:

– Ta đã biết quá các ngươi trong bụng không phục nhưng lại không dám bước ra.

Tần Quỳnh Hỗ mở giọng âm dương quái khí ra nói:

– Đại sư huynh, Triệu Tử Phong đã là người sư huynh chọn lựa, chúng đệ làm sao mà không dám phục ? Tam sư huynh, Tống sư đệ, các huynh đệ nghĩ sao ?

Đào Kiến Sinh và Tống Thi Nhân nghe nói đều gật gù đầu,có điều ai ai cũng đều thấy rõ những người này không có vẻ gì là phục chút nào. Phương Thế Kiệt lạnh lùng nói:

– Như nếu không để cho các ngươi tỷ vũ, chắc là trong lòng các ngươi còn ấm ức không phục, thế thì mấy người các ngươi tỷ vũ với nhau, người nào thắng trận sẽ đánh với Triệu Tử Phong, người nào thắng người đó làm chưởng môn, các ngươi còn có ý kiến gì nữa không ?

Bọn Tần Quỳnh Hỗ nghe nói vậy cũng thấy là công bằng không ai còn nói năng gì thêm, Chu Kỳ lớn tiếng nói:

– Được, như vậy là công bằng lắm rồi, đại sư huynh, đệ xin nghe theo lời huynh.

Phương Thế Kiệt lại quay qua hỏi Tra Tiểu Lan:

– Tra sư muội, sư muội cũng muốn tranh chức vị chưởng môn sao ?

Tra Tiểu Lan vội vàng đáp:

– Đại sư ca, tiểu muội không có ý đó.

Phương Thế Kiệt gật đầu nói:

– Vậy thì tốt, bốn vị sư đệ chia ra làm hai nhóm, Đào sư đệ tỷ thí với Tần sư đệ, Tống sư đệ tỷ thí với Chu sư đệ, bốn người sẽ có hai người thắng, hai người đó sẽ cùng Triệu Tử Phong tỷ thí, ba người ai thắng hơn hai người kia sẽ làm chưởng môn, như thế là công bằng lắm rồi!

Chu Kỳ đáp lớn:

– Đại sư huynh, quả thật là hay, nghĩ ra được biện pháp đó, chúng đệ không có ý kiến gì khác, nào, Tống sư huynh, chúng ta lại tỷ thí thôi!

Nói rồi soải bước ra giữa đấu trường, mọi người thấy Chu Kỳ mình mẩy phát đạt mà đầu não không được tương đối đều cười thầm trong bụng.

Tống Thi Nhân thấy tình hình như vậy đành phải bước ra đấu trường, còn Đào Thiết Sinh và Tần QUỳnh Hỗ cũng bước ra theo, hai người lúc nãy cãi nhau một trận trong lòng vốn đã hằn học, lần lượt mỗi người rút binh khí ra, làm bộ nói vài câu khách khí rồi động thủ với nhau. Đào Thiết Sinh thì sử trường kiếm, lão đánh ra Hoa Sơn kiếm pháp, chiêu thức toàn là tấn công liên hoàn bất tận dày đặc mịt mù, mọi người chỉ thấy kiếm pháp của lão mở rộng khép rộng liên miên không ngớt xuất thủ trầm ổn mạnh mẻ kiếm quang như dải thất luyện, kiếm hoa từng đóa từng đóa, kiếm khí ngập trời hàn quang chớp chớp quả nhiên đạt được chỗ tinh vi của Hoa Sơn kiếm pháp. Dương Thông thấy vũ công tu vi của lão tương đương với Lỗ trưởng, nghĩ thầm trong bụng:

– Thảo nào mà lão không chịu ngồi yên, lão già này quả là có bản sự.

Dương Thông lại quay qua nhìn Tần Quỳnh Hỗ, thấy lão sử cây phán quan bút, chiêu số cũng biến hóa từ Hoa Sơn kiếm pháp ra, do đó chiêu số qua lại giữa hai người có bề tương tự, có điều Đào Thiết Sinh thì ra chiêu tinh diệu, còn Tần Quỳnh Hỗ thì biến chiêu cực kỳ nhanh nhẹn, chiêu số khác đi mà xuất thủ cũNg độc địa hơn, chỉ thấy Đào Thiết Sinh một chiêu Lão Quân Lê Cấu, Tần Quỳnh Hỗ một chiêu Trầm Hương Cứu Mẫu, phán quan bút điểm tới Quan Nguyên huyệt ở cổ tay của lão, thủ pháp vô cùng quái dị, lão đánh chiêu đó là do kiếm tông lấy từ kiếm pháp Hoa Sơn biến ra, xem thì giống nhừng mà đã có khác, Đào Thiết Sinh xém nữa là đã bị điểm trúng, lão vội vàng lắc trường kiếm cổ tay nghiêng qua, một chiêu Cự Linh Cách Sơn tước xuống phán quan bút, Tần Quỳnh Hỗ phán quan bút thả xuống người tiến xéo tới trước về bên trái, một chiêu Thương Long Hồi Thủ điểm vào Hội Âm huyệt của Đào Thiết Sinh, thủ pháp vô cùng hạ lưu hung ác, chiêu này vốn là điểm vào đan điền của địch thủ, có điều Tần Quỳnh Hỗ lại đi điểm vào hạ bộ đối phương, Đào Thiết Sinh mắng thầm trong bụng gã sư đệ mình hạ lưu, kiếm pháp của lão cũng cao cường, một chiêu Ngọc Nữ Xuy Tiêu lắc trường kiếm đâm tới đở lấy phán quan bút. Hai người không ai nhường ai, chiêu số đánh ra đều là bạt mạng hung dữ đâu còn là sư huynh đệ tỷ thí với nhau tý nào, người nào mà lơ đễnh không chừng mất mạng như chơi, Dương Thông thấy Đào Thiết Sinh tuy kiếm pháp cao siêu, càng lúc càng nhanh mà không hề rối loạn, kiếm phong dày đặc tứ phía, nhưng kiếm pháp lão sử ra không được biến thông lắm, toàn là tuân thủ quy tắc, còn Tần Quỳnh Hỗ thì chiêu số linh hoạt biến hóa hơn, cùng một chiêu số mà lão sử oai lực nhiều hơn, phán quan bút trong tay lão thần xuất quỹ một, lúc thì đánh lúc thì điểm vào huyệt đạo, do đó xem ra càng lúc càng chiếm thượng phong. Dương Thông thấy thủ pháp điểm huyệt của lão biến hóa từ chiêu Kim Tỏa Trấn Thương Long vô cùng tinh diệu, chỉ một chiêu đó là biết ai là người sẽ thắng trận rồi, bất giác nghĩ thầm trong bụng:

– Lão Tần Quỳnh Hỗ này quả thật là một tay vũ học kỳ tài, chỉ tiếc là nhân phẩm có chỗ bất chính, cư xử có chỗ nham hiểm.

Phương Thế Kiệt thì lạnh lùng nhìn hai cặp đánh nhau không hề mở miệng nói một tiếng.

Dương Thông lại nhìn qua Tống Thi Nhân và Chu Kỳ thì thấy cũng hung hiểm vạn phần, chỉ thấy Tống Thi Nhân một cây thiết phiến chỉ trỏ vào những chỗ yếu hại trên người Chu Kỳ, hạ thủ không một chút gì là nễ nang, ra chiêu ngụy bí tuyệt luân linh hoạt nhanh nhẹn cực kỳ quái dị, cây thiết phiến như con rắn độc soẹt soẹt bên này phạch phạch bên kia, vây quanh người Chu Kỳ mà chọc vào như gió cuồng mưa lũ, công phu trên cây thiết phiến của gã cũng có nét tương tự với kiếm pháp và thủ pháp điểm huyệt Hoa Sơn, Chu Kỳ bị gã chọc trúng nhiều chỗ trên người, ngâm ngẩm từng trận có điều gã luyện nghạnh công phu Kim Chung Thiết Bố Sam thêm vào đó tay chân mình mẫy cao lớn da dày thịt chắc toàn thân cuồn cuộn do đó chẳng hề thấy sao cả, gã chỉ dựa vào hai bàn tay chắc nịch giao đấu với Tống Thi Nhân, hai bàn tay hết quyền này tới quyền khác, lực đạo hung mãnh kinh người, liên miên không ngớt, mỗi một quyền đấm ra gió thổi ào ào cương mãnh không sao chống đở, quả thật đã đạt đến mức cực đỉnh của loại công phu ngoại gia, hai người đánh thêm mấy chiêu nữa, Tống Thi Nhân lại chọc vào người gã thêm mấy chỗ, trong đó có chỗ ở trên mặt, gương mặt của Chu Kỳ lập tức sưng vù lên, có điều gã chẳng hề mở miệng chịu thua, ngược lại càng đánh càng hùng dũng, ra quyền càng lúc càng mạnh mẻ, Tống Thi Nhân thấy gã đánh kiểu liều mạng vội vàng chạy quanh người gã vừa đánh vừa la lên:

– Chu sư đệ, chú đã thua rồi còn không chịu ngừng tay.

Chu Kỳ mím miệng làm thinh cứ tiếp tục từng quyền từng quyền đánh ra thình lình mở miệng nói:

– Huynh có điểm đệ ngã xuống bao giờ đâu mà nói đệ chịu thua được! Trừ phi huynh điểm cho đệ ngã xuống mới tính.

Mọi người thấy Chu Kỳ mặt mày sưng bầm mà vẫn cứ lầm lầm lì lì đánh tới, đều cảm thấy có chỗ không được thoải mái, đáng lý ra, Chu Kỳ đã bị điểm trúng vô số chỗ trên người rồi phải xem là thua đứt, có điều gã luyện công phu lại là thứ Thiết Bố Sam da u thịt bắp, đao kiếm phổ thông chưa chắc đã hề hấn gì đến gã do đó mà chưa bị điểm cho ngã xuống cũng có thể nói là chưa bị thua trận.

Phương Thế Kiệt đối với chuyện bốn người đang đánh nhau rất hững hờ, mọi người cũng chỉ giả tảng chẳng có chuyện gì xảy ra. Tống Thi Nhân lại đánh với Chu Kỳ thêm mười mấy chiêu nữa, Chu Kỳ mỗi quyền đánh ra lực đạo vô cùng hung mãnh, Tống Thi Nhân không dám đánh thẳng đối diện chỉ nhảy qua bên này lắc qua bên nọ tìm chỗ hở đánh vào, thiết phiến của gã tuy lại chọc thêm vào vài chỗ huyệt đạo của Chu Kỳ nhưng không trúng chỗ yếu hại do đó cũNg chẳng làm gì được gã, có điều Tống Thi Nhân vừa hơi sơ hở bị Chu Kỳ đánh trúng một quyền lập tức người chao qua một bên miệng thổ ra búng máu dĩ nhiên đã bị thụ thương không nhẹ. Tống Thi Nhân thấy Chu Kỳ lại xông về hướng mình đánh tiếp vội vàng xua quạt mấy cái miệng nói:

– Chu … Chu đệ, chú thắng rồi!

Nói rồi chập chà chập choạng bước về lại chỗ ngồi, một gã đệ tử phái Hoa Sơn bước lại dìu gã ngồi xuống ghế, Tống Thi Nhân thò tay vào người lấy ra bình thuốc đổ vài viên ra bỏ vào miệng không dám mở miệng nói gì thêm, Chu Kỳ vô cùng đắc ý, chùi mặt mấy cái rồi cũng trở về lại chỗ ngồi của mình. Dương Thông thấy Tống Thi Nhân uống mấy viên thuốc chắc là thứ trị nội thương bụng nghĩ thầm:

– Mấy người này quả thật là, đồng môn sư huynh đệ tỷ vũ mà xuống tay quá nặng chẳng có chút gì là tình nghĩa.

Mọi người lại quay qua nhìn Đào Kiến Sinh và Tần Quỳnh Hỗ đánh nhau, cũng đang đến giai đoạn khích liệt dị thường, Tần Quỳnh Hỗ thắng ở chỗ nhanh nhẹn linh hoạt biến hóa, chỉ thấy Đào Kiến Sinh vừa có chút sơ hở, cổ tay bị phán quan bút điểm trúng lập tức máu me đầm đìa, Tần Quỳnh Hỗ thừa cơ nhảy về phía sau cười nhạt nói:

– Nhân nhượng quá!

Rồi lão nhảy lui xem như đã thắng trận. Đào Kiến Sinh không phục chút nào, lão vung trường kiếm về chỗ Tầm QUỳnh Hỗ nói:

– Không sao cả! Lại đấu tiếp!

Phương Thế Kiệt lạnh lùng nói:

– Đào sư đệ, chú đã thua rồi! Còn đánh đấu gì nữa ?

Đào Kiến Sinh nghe nói đành phải trân mặt quay trở về chỗ ngồi, một gã đệ tử phái Hoa Sơn bèn vội vàng chạy lại băng bó vết thương cho lão. Phương Thế Kiệt thấy đã phân chia thắng bại giữa bốn người bèn nói với hai người thắng cuộc:

– Lão phu mấy chục năm nay chưa từng ra khỏi núi, bây giờ thấy Tần sư đệ va`Chu sư đệ không ngờ vũ công lại tiến triển tới mức độ tinh diệu như vậy thật là mừng thay vui thay!

Mọi người thấy lão nói vậy, trong bụng ngẫm nghĩ không biết lão đang xưng tụng hay là mỉa mai, Tần Quỳnh Hỗ đáp lại mấy câu khách khí mặt mày đầy vẻ đắc ý làm như chức vị chưởng môn đã nằm trong tay của mình.

Phương Thế Kiệt thấy Chu Kỳ và Tần Quỳnh Hỗ là kẻ thắng trận ra khỏi ý liệu của mọi người, lúc đầu ai cũng nghĩ là Đào Kiến Sinh và Tống Thi Nhân, xem hai người hiển lộ vũ công lúc nãy thì trong hai người Tần Quỳnh Hỗ rất có khả năng là kẻ thắng trận. Phương Thế Kiệt nói:

– Tốt lắm, bây giờ tỷ thí quyền cước, không ai được phép dùng đao kiếm hoặc ám khí, Trác Nhất Hoa, ngươi và Triệu sư ca của ngươi tỷ thí, Tần sư đệ, chú tỷ thí với Chu sư đệ, bốn người đánh nhau, hai người thắng trận sẽ tỷ thí đoạt chức vị chưởng môn.

Trác Nhất Hoa nghe nói vậy vội vàng đứng dậy nói:

– Phương sư bá, đệ tử không tranh chức vị chưởng môn, vả lại đệ tử cũng không phải là đối thủ của đại sư ca.

Phương Thế Kiệt nói:

– Ta biết ngươi không muốn tranh chức vị chưởng môn, nhưng để mọi chuyện công bằng, ngươi cứ sửra bản lãnh của ngươi đi không cần khiêm nhượng, ta cũng có dịp xem thử vũ công của hai ngươi đến đâu.

Triệu Tử Phong vẫn cứ ngồi yên trên ghế, y nói:

– Phương sư bá, đệ tử cũng không tranh chức vị chưởng môn, xin nhường cho Tần sư thúc và Chu sư thúc tỷ thí là xong.

Phương Thế Kiệt nghe vậy cặp mắt lập tức trợn tròn lên, lão hét lớn:

– Sao ? Ngay cả lời ta nói ngươi cũng không nghe sao ?Xem điệu bộ của ngươi, không lẽ ngươi muốn sư phụ ngươi chết dưới cửu tuyền không nhắm được mắt lại hay sao ?

Mọi người nhìn qua Triệu Tử Phong thấy y cúi gằm đầu nhìn trân trân xuống một chỗ, thần tình không có chút gì là hăng hái, hiển nhiên tâm tình không thích hợp hoàn cảnh, Phương Thế Kiệt lại lớn tiếng trách móc:

– Mau mau đứng dậy! Hăng hái lên! Xem điệu bộ chẳng có chút gì là đại sư huynh cả!

Triệu Tử Phong nghe trách đành phải đứng dậy đi chầm chậm ra giữa đấu trường, đưa tay lên bày thế hướng về Trác Nhất Hoa nói:

– Sư đệ xin mời!

Trác Nhất Hoa đáp:

– Xin đại sư ca chỉ giáo!

Nói rồi một chiêu Bạch Viên HiếnQua? đánh ra, gã chỉ một quyền đánh ra lập tức đã đi đến trước mặt Triệu Tử Phong, trong khí đó cánh tay của Triệu Tử Phong còn chưa đưa lên đở, nắm quyền của Trác Nhất Hoa đánh tới trước mặt Triệu Tử Phong bỗng dừng lại, gã mở miệng nói:

– Đại sư ca, ra chiêu thôi! Sư ca dùng Lạc Nhạn Triều Huy tiếp chiêu.

Triệu Tử Phong nghe vậy bèn chầm chậm đánh ra chiêu đó đở lấy nắm quyền của Trác Nhất Hoa, Trác Nhất Hoa lại la lên:

– Cẩn thận đấy! Chiêu tới của đệ là Hoa Nhạc Tiên Chưởng, huynh lấy chiêu Cự Linh Khai Sơn ra đở.

Nói rồi quyền bên phải chầm chậm đấm ra, lực đạo cực kỳ chậm chạp, sợ Triệu Tử Phong lơ là không đón đở được.

Mọi người thấy vậy trong lòng không khỏi cười thầm, hai sư huynh đệ này có tỷ thí gì đâu, rõ ràng là đang đùa giỡn. Phương Thế Kiệt thấy tình hình như vậy nổi giận đùng đùng hét lớn:

– Nhất Hoa! Nó còn mơ mơ màng màng như vậy ngươi đánh cho nó một trận cho ta!

Triệu Tử Phong thấy lão nổi giận đành phải phấn khởi tinh thần lên, Phương Thế Kiệt mặt mày đỏ gay miệng thì mắng lớn:

– Sư phụ ngươi còn hy vọng ngươi phát dưƠng quang đại phái Hoa Sơn có ngờ đâu ngươi lại là thứ đồ vô dụng thế này! Thật là mất mặt mất mày phái Hoa Sơn.

Triệu Tử Phong nghe lão mắng cho một hồi bèn gượng gạo qua lại mấy chiêu với Trác Nhất Hoa, hai người quyền qua cước lại mới bắt đầu xem là đánh nhau thật sự, có điều ai ai cũng biết mỗi chiêu hai người đánh ra đều có để dư lại phần lớn sợ làm đối phương thụ thương. Dương Thông nghĩ thầm:

– Lão Vi Tiếu Thiên tuy là kẻ ác ôn, nhưng lại thu được hai người đệ tử giỏi giang.

Còn bàng quan nhìn vào ai cũng khen thầm tính cách của hai người.

Phương Thế Kiệt thấy hai người đã giao đấu với nhau rồi bèn xoay qua Tần Quỳnh Hỗ và Chu Kỳ nói:

– Tần sư đệ, Chu sư đệ, hai chú cũng vào đi thôi.

Chu Kỳ nghe nói bèn bật người dậy bước ra đấu trường gọi lớn:

– Nào! Tần sư huynh, mình tỷ thí với nhau một phen, huynh mà bị thua là phải ủng hộ đệ lên làm chưởng môn đấy!

Mọi người nghe gã nói bất giác phì cười, Tần Quỳnh Hỗ chầm chậm bước ra cười cười nói:

– Tự nhiên rồi! Chẳng qua thế nào thì ta mới bị thua ? Thế nào thì ta mới thắng được đệ ?

Lúc nãy lão thấy Chu Kỳ và Tống Thi Nhân đánh nhau, gã cứ trân mình ra đánh hoài đánh mãi, vì vậy ngại ngùng chưa muốn động thủ, Chu Kỳ đáp:

– Huynh đánh cho đệ ngã xuống là đệ chịu thua.

Tần Quỳnh Hỗ cười nói:

– Được! Cứ thế mà tới! Xem chiêu đây!

Nói rồi ngón trỏ và ngón giữa thình lình chọc thẳng tới trước cặp mắt Chu Kỳ, lão ra tay nhanh như điện, tiếng nói còn chưa dứt người đã chồm thẳng tới như con đại bàng xà xuống Chu Kỳ, chiêu Song Long Tranh Châu đó của lão tuy sử ra vô cùng tinh diệu nhưng mọi người nhìn vào đều cảm thấy không vui, ai cũng nghĩ:

– Lão này quả thật âm hiểm giảo trá, để lão ta làm chưởng môn phái Hoa Sơn, hình như có chỗ không được hay ho.

Chu Kỳ cũng đã phòng bị sẵn, Tần Quỳnh Hỗ vừa phi thân lại gã đã lắc đầu qua, một quyền đấm ra, nắm quyền lớn như quả trùy ào ào đánh tới Nhân Trung huyệt của Tần Quỳnh Hỗ, mọi người thấy gã vai u thịt bắp cuồn cuộn như rễ cây cổ thụ trăm năm xoắn vào nhau, biết gã có sức mạnh khôn cùng, Tần Quỳnh Hỗ biết chỗ lợi hại, lão xoay ngang người tránh né, chân nhấc lên đá vào mắt Chu Kỳ, lão không dám đụng thẳng vào Chu Kỳ, chiêu nào chiêu nấy đều nhắm vào mắt gã mà chọc tới, cặp mắt là chỗ nhu nhược nhất của con người, công phu hoành luyện cách mấy cũng luyện không tới cặp mắt, do đó là một chỗ yếu trên người Chu Kỳ, có điều mọi người đều thầm nghĩ, nếu không phải là kẻ thù hay kẻ địch, hai bên đánh nhau thường rất ít ra chiêu vào cặp mắt đối thủ, bởi vì nếu không cẩn thận có thể làm đối phương hư cặp mắt như chơi mà không có cách gì cứu vãn được, mà Tần Quỳnh Hỗ vừa động thủ đã nhắm vào cặp mắt sư đệ của mình chọc tới, có thể nói lão là người tâm địa độc ác không nói vào đâu được. Chu Kỳ cũng ráng sức bảo vệ cặp mắt của mình, đồng thời thiết quyền cũng vung ra ào ào, ẩn hàm phong lôi oai mãnh không thể chống đở. Chu Kỳ cũng sợ Tãn QUỳnh Hỗ ra tay ác độc, gã cũNg không lưu tình giữ kẻ, một chiêu Song Phong Quán Nhĩ đánh vào Thái Dương huyệt hai bên của Tần Quỳnh Hỗ, lão mà bị đánh trúng, nhẹ là hôn mê nặng là mất mạng đương trường. Tần Quỳnh Hỗ thấy song quyền gã đánh tới bàn tay lão thình lình biến ra chưởng chặt vào cổ tay Chu Kỳ, bàn tay lão đánh vào cổ tay Chu Kỳ bèn cảm thấy như đánh vào đá nguội bàn tay đau điếng tê dại vội vàng nhảy ngược ra, bàn tay trái đánh xiêng tới sườn bên phải của Chu Kỳ, bàn tay phải biến chưởng thành chỉ chọc vào mắt gã, hai bàn tay liên tiếp ra chiêu thân hình phiêu hốt bất định. Chu Kỳ quyền đánh ra càng lúc càng mạnh như bài sơn đảo hải ào ào cuốn gió, còn Tần Quỳnh Hỗ thì thân pháp qua lại chưởng chỉ giao nhau xé gió, hiển nhiên nội lực của lão cũNg hùng hậu kinh người, hai người chẳng còn thấy dung tình với nhau, người thì quyền chiêu dũNg mãnh kẻ thì chưởng chỉ biến hóa đánh vào chỗ kẻ địch phải tự cứu, giao chiến một trận trời long đất lở chẳng ai kém ai.

Chu Kỳ thiết quyền oai mãnh thêm vào đó một thân kim chung thiết bố sam, trong một khoảng thời gian chiếm được thượng phong, Tần Quỳnh Hỗ chỉ chạy quanh người gã, tìm cơ hội tấn công, có điều thân pháp lão linh hoạt, thiết quyền của Chu Kỳ cũng không làm sao đụng được tới người lão. Hai người đấu chừng hơn năm mươi chiêu mà vẫn chưa thấy có thắng bại, có điều người nhanh mắt sẽ biết được Tần Quỳnh Hỗ lấy nhàn đợi lao lực, Chu Kỳ đánh kiểu đó thể lực sẽ hao tổn quá nhiều sớm muộn gì rồi cũng sẽ bại dưới tay của Tần Quỳnh Hỗ. Quả nhiên, đánh được chừng hơn trăm chiêu, Chu Kỳ đã bắt đầu hơi thở phì phò mồ hôi ra đầm đìa mặt mủi, Tần Quỳnh Hỗ thừa cơ, chỉ thấy lão nhảy nhanh lại, hai ngón tay chọc thẳng tới cặp mắt của Chu Kỳ, Chu Kỳ gầm lên một tiếng lớn, song quyền đánh ra hết toàn lực, nào ngờ Tần Quỳnh Hỗ chiêu đó chỉ là hư chiêu dùng kế dụ địch, Chu Kỳ quả nhiên bị gạt, chỉ thấy chân phải của Tần Quỳnh Hỗ nhấc lênđá vào đầu gối trái của Chu Kỳ, gã lập tức bị Tần Quỳnh Hỗ đá trúng đau muốn toát mồ hôi lạnh, chân trái cảm thấy mềm nhũn không có sức, Tần QUỳnh Hỗ bèn một chiêu Địa Đường Thoái tạt qua, Chu Kỳ bị lão tạt trúng loạng choạng mấy bước, Tần QUỳnh Hỗ bèn tiếp theo một chiêu Uyên Ương Cước, Chu Kỳ né không kịp té ngã ngửa ra trên mặt đất, một hồi lâu mới lồm cồm bò dậy. Tần Quỳnh Hỗ cười gian xảo nói:

– Nhường quá!

Rồi còn làm bộ bưỚc lại tính dìu Chu Kỳ đứng dậy, nào ngờ Chu Kỳ vung quyền đánh ra, xém nữa đã đánh lão té bò càng ra, Tần QUỳnh Hỗ cười nhạt nhảy ra sau tránh.

Phương Thế Kiệt cười nói:

– Chu sư đệ, chu thua rồi, chức vị chưởng môn không vào được tay chú, mau mau về lại chỗ ngồi đi.

Tần Quỳnh Hỗ thấy Triệu Tử Phong và Trác Nhất Hoa vẫn còn đang giao đấu trong bụng vô cùng mừng rỡ, tự mình về lại chỗ ngồi, lão biết hai người càng đấu lâu chừng nào lão sẽ được lợi chừng đó, bèn làm bộ ngồi xem chăm chú. Còn Chu Kỳ đã bị đánh bại trong bụng vô cùng ấm ức, gã làm sao không biết thâm ý của Tần Quỳnh Hỗ bèn lớn tiếng nói:

– Thôi được rồi, các ngươi hai đứa khỏi cần đánh nhau nữa, lưu lại chút sức lực để tranh giành chức vị chưởng môn với Tần sư bá các ngươi!

Tần Quỳnh Hỗ hằn học nhìn gã trừng mắt một cái, Chu Kỳ giả vờ không thấy gì. Trác Nhất Hoa và Triệu Tử Phong đều chưa sử ra toàn lực, do đó trong một khoảng thời gian không thể nào phân ra thắng bại, Trác Nhất Hoa nghe Chu Kỳ nói lập tức tỉnh ngộ, gã cũng biết mình không phải là đối thủ của sư ca, toàn là do Triệu Tử Phong nhường nhịn, gã thấy Triệu Tử Phong một quyền đánh tới bèn đưa quyền ra đở rồi làm bộ loạng choạng lùi lại mấy bước té phệch ra mặt đất miệng thì la:

– Ui dao!

Rồi làm bộ đưa tay xoa lấy xoa để nắm quyền, Triệu Tử Phong không biết giật mình kinh hãi vội vàng nhảy lại dìu gã đứng dậy mở miệng quan hoài hỏi:

– Trác sư đệ, chú có sao không ? Thật trách ta ra tay sao nặng quá, có thương tích chỗ nào không ?

Mọi người thấy Trác Nhất Hoa diễn trò té xuống quá dở trong bụng đã biết rõ ràng có điều hai sư huynh đệ họ quan tâm lẫn nhau khác hẳn với Tần Quỳnh Hỗ và Chu Kỳ hai người chết sống giao đấu lúc nãy, do đó đều lấy làm bội phục. Trác Nhất Hoa thuận theo đó cứ làm bộ để cho Triệu Tử Phong dìu, thất thểu về lại chỗ ngồi, còn Tần Quỳnh Hỗ thì cười nhạt, dở giọng âm dương quái khí ra hỏi Trác Nhất Hoa:

– Trác hiền điệt, chưa gãy mất lưng đấy chứ ?

Mọi người biết lão đang châm chọc lại càng ghét cay ghét đắng con người của lão, Trác Nhất Hoa cũng biết lão đang nói mỉa mai mình, giả tảng không biết đáp:

– Đa tạ Tần sư bá quan hoài, chỉ chút ngoài da.

Tần Quỳnh Hỗ nghe đáp hừ lên một tiếng không nói gì thêm.

 
Nguyên tác: A Chí
Dịch giả: Lê Khắc Tưởng

 

Bài Cùng Tác Giả:

0 Bình luận

Bình Luận