Xin Mượn Phu Nhân Dùng Tạm – Hồi 6. Vô Hạn Vô Hạn, Ôn Nhu Ôn Nhu, Tấm Lòng Tấm Lòng
Bọn họ tụ vào một nơi, thật là khoái lạc sung sướng.
Nàng vẫn biết bọn bằng hữu bộ thuộc của chồng mình, vốn không tôn trọng gì mình lắm, và cũng có nhiều oán hận địa vị của mình đối với chồng, mà bây giờ nàng bị thương về tay bọn họ tập kích, có thể nói là họ chẳng thèm nghĩ đến mình an nguy ra sao, do đó nàng chẳng thèm để ý nữa, mặc kệ họ bao vây, cũng chẳng màng bọn người đang bao vây muốn nghĩ gì, và thấy tự tại hẳn ra.
Nàng cảm thấy thật thư thản. Nàng bỏ mặc Trảm Kính Đường. Nàng bỏ mặc bọn người đó. Nàng bỏ mặc Trảm Kính Đường bởi vì nó chẳng liên quan gì đến mình; nàng bỏ mặc bọn người đó bởi vì họ vốn chẳng hề là bạn bè gì của mình … ngược lại đối với gã hán tử, vì cứu nàng mà cơ hồ táng mệnh này, nàng còn thân hơn. Nhưng nàng không hề phản bội gì chồng mình.
Lúc đầu nàng không quen, nhưng dần dần rồi cũng thích ứng với hoàn cảnh, đêm dài trôi qua dưới ánh mắt ôn nhu của y.
Còn y thì sao ? run run rẫy rẫy, hình như trước mắt đang là trong giấc mộng của một đời, không bao giờ xảy ra lại, không bao giờ muốn tỉnh, hôm nào lỡ hắt xì hơn một tiếng, ẹo lưng hơn một cái, rồi chhợt bừng tỉnh giấc, rồi sau đó là một đời không hư trong những đêm dài đằng đẵng.
Nàng phát hiện có lúc y hứng chí rót một ly rượu, cầm một đôi đũa, giương lông mày lên, đều lộ rõ ràng khí khái của một kẻ nam nhi, có điều lúc y nhìn nàng, thì lại, vô hạn vô hạn, ôn nhu ôn nhu, tấm lòng tấm lòng.
Cổ áo phía sau của y, vì bị Tạ Cung Phụng chụp vào mà bị rách nát, bất quá, dù không có cái chụp đó thì y phục trên người y cũng rách nát teng beng rồi. Có điều, rách thì rách, trừ vết máu ra, y mặc trên người lại có vẻ sạch sẻ làm người ta có cảm giác như không có một chút bụi nào cả. Mà người y lại có hơn sáu phần dã tính trong đó, lại thêm cái vẻ ôn tồn văn vẻ, cái áo rách nát mà sạch sẻ đó làm cho y có cái vẻ như từ trong núi đao biển lửa bước ra vậy.
Dưới ánh lửa chập chờn, nàng thấy cái bóng y trên mặt đất. Cái bóng của y cho người ta cái cảm giác lưu vong.
Bọn họ cười cười nói nói, ăn ăn uống uống, như một đôi bạn bè, bạn bè thân thiết, hoặc là anh em, hoặc là chị em vậy.
Không có thứ độc gì là qua được khứu giác của y, có lần, y thậm chí còn móc trong nồi cháo ra một sợi tóc ngắn, nói: “Sợi tóc này có tẩm nước hoa đậu hoắc.”
Từ buổi ám toán bị thật bại đó về sau, bên ngoài những người bao vây chẳng còn thấy động tĩnh gì … phảng phất như chịu số mệnh, mà hình như lại giống như không dám chọc vào cái người mà dưới mắt bọn họ coi như là thú dữ.
Thúy Nhi vẫn cứ đem cơm rượu vào, còn có nước để tắm rửa. Trong phhòng cũng có y phục. Có lần, Thúy Nhi len lén nói nhỏ với Lương Nhiệm Hoa: “Bọn họ nói phu nhân dùng cái khăn này, thấm nước cho gã đó lau mặt … gã mà lau vào mặt một cái, phu nhân lập tức chạy ra hành lang, bọn họ sẽ chạy lại tiếp ứng phu nhân ngay.”
Phu nhân của cô mỉm cười từ chối, rồi nói luôn cho con a hoàn trung thành: “Bất tất phải làm vậy. Đây là sư đệ của tướng công, y đang chờ tướng công về, có chuyện quan trọng muốn thương lượng. Để bọn họ có cơ hội đó, ta ở đây vài ba bữa chẳng sao cả. Mi ra nói với ông bà đừng lo lắng gì cả.”
Thúy Nhi nghĩ đi nghĩ lại chẳng hiểu gì cả, mặt đầy vẻ hồ nghi đi ra cửa.
Vi Thanh Thanh Thanh chẳng để ý bọn họ nói gì … phảng phất hình như nàng nói gì, nàng làm gì, y đều tin chắc nàng không làm hại mình, và càng không lo ngại có chuyện gì khác.
Thậm chí sáng sớm ngày thứ ba, y dùng cây bút chì vẽ lông mày của nàng, vẽ một bức họa đồ thật sơ lược nhưng cũng rất rõ ràng, nói với nàng bằng giọng rất chân thật: “Nếu có ngày nào đó, chị muốn tìm tôi, chị sai người lại đây, nói với tôi một tiếng là được. Tôi có một người bạn tên là Tế Quá Kỳ, ở trên Vân Phi Trùng Lâu, y đàn nhị hồ vô cùng dở, giống như con vịt muốn biến thành con gà kêu thê thảm lên, có điều y thì lại suốt ngày say sưa, kéo đi kéo lại, nhất là gặp lúc trời mưa, y cứ ngồi đó kéo hoải hoải kép hoài không chán … do đó người giang hồ đặt cho y biệt hiệu là Tiểu Lâu Nhất Dạ Lạp Xuân Vũ … tôi sẽ ở nhà y.”
“Có người thú vị như vậy sao!” Lương Nhiệm Hoa cười, vừa đón cây bút vẽ lông mày trong tay y, vừa nhìn bức họa đồ. Nàng nhìn họa đồ thật kỹ càng, bức họa y vẽ qua loa nguệch ngoạc mấy nét, mà nàng làm như đang khâm thưởng một bức danh họa vậy. Làm cho y cảm thấy bối rối, bèn buộc miệng hỏi: “Đây là thứ bút gì vậy ?”
Nàng vẫn còn đang ngắm bức họa đồ. Rất chuyên chú: “Bút vẽ lông mày.”
“Hả ?” Vi Thanh Thanh Thanh không hiểu lắm đấy là thứ bút gì, bèn tính cầm lấy xem kỹ; Lương Nhiệm Hoa bỗng dưng ngăn y lại, vừa ôn tồn vừa nghiêm sắc mặt mỉm cười nói: “Đây là cây bút chồng tôi dùng để vẽ lông mày cho tôi, cái này là đồ của y, sau này chú đừng có đụng tới, cũng đừng dùng nó nhé.”
Vi Thanh Thanh Thanh đỏ mặt cả lên, rụt tay lại nói: “Vậy sao, vậy sao, đúng, đúng vậy.” Một lát sau, lúc y nghĩ lại câu nói đó, mới cảm thấy nó vang lên như một tiếng sét trong đầu.
Còn nàng thì cầm lấy tờ họa đồ ném vào trong hỏa lò thiêu rụi.
Y không hiểu.
Có điều lần này y không dám hỏi.
“Tôi đã nhớ kỹ rồi.” Nàng chỉ chỉ vào trán mình, nơi đó có ánh lữa từ hỏa lò chiếu lên cái ôn nhu không nỡ làm hại ai, “nếu không, chú đi rồi, bọn họ sẽ lại đó tìm, hoặc hỏi thăm, để đó không có hay lắm cho chú và cho tôi.”
“Vậy sao, đúng.” Y vẫn còn cái vẻ thất hồn lạc vía nói: “Đúng vậy.”
Từ đó về sau, bọn họ vẫn còn nói cười thật vui vẻ. Vi Thanh Thanh Thanh kêu nàng bằng sư tẩu, đối xử rất lễ phép, không hề vượt quá quy tắc. Cho đến một chiều hôm đó, Vi Thanh Thanh Thanh mở lời từ biệt với nàng: “Đã được hai ngày rồi, đại sư huynh còn chưa về, chắc tôi phải đi là tốt hơn.”
“Không phải chú muốn chờ y về đây sao ?” Lương Nhiệm Hoa cảm thấy hơi kinh ngạc, một hồi lâu, lại nói: “Y về bây giờ đấy thôi!”
“Hôm khác tôi lại tìm ông ta cũng được, huống gì, đã gặp sư tẩu rồi, tôi nghĩ, tôi cũng chẳng cần phải hỏi ông ta chuyện gì nữa;” y nói vẻ rất cương quyết: “Vả lại, tôi ở nơi này, thời gian lâu một chút, không tốt cho sư tẩu.”
Nàng nhìn y chăm chú, ánh mắt của nàng như ánh đèn sáng rực bên khung cửa màn đêm đang buông xuống, đẹp không thực chút nào, và thực muốn làm người ta thống khổ.
Vi Thanh Thanh Thanh biết rằng, chuyện mình phải làm bây giờ là bỏ hết tất cả, sau đó lìa khỏi nơi này. Bỏ hết mọi chuyện không còn là do y chọn lựa, và là chuyện phải làm không còn cách gì khác hơn. Thậm chí y không còn nghĩ đến chuyện trách móc chất vấn Hoài Âm Trương Hầu, và cũng chẳng muốn báo thù gì với ai … Cả đời y, được cùng một nơi với nàng trong hai ngày nay, đã là chuyện quá đủ. Y hoài nghi ký ức mình nếu lỡ mà không còn có nàng trong đó, y còn có gì ở đó đáng để nhớ nữa.
Y quyết tâm phải đi.
Chính ngay trong lúc đó, y nghe có người đang gọi tên mình bên ngoài.
Y nhận ra được giọng người đó.
… Cái vị bằng hữu kỳ quái có cái ngoại hiệu Tiểu Lâu Nhất Dạ Lạp Xuân Vũ, Tế Quá Kỳ!
“Vi Tam Thanh” cái gã đó vì lười biếng, mỗi lần gọi tên y đều gọi trực tiếp như vậy cho giản tiện, “Ngươi còn chưa chịu ra, chắc là ta phải chết quá, chắc ta phải chết oan chết uổng vì ngươi!”
Vi Thanh Thanh Thanh còn chưa kịp mở miệng, Lương Nhiệm Hoa đã nói: “Chồng tôi về rồi,” Y phát hiện ra dáng điệu rực rỡ như ánh mặt trời sáng lạn, mà cũng ôn nhu như ánh trăng của nàng, vẻ mặt vừa hoan hỉ vừa lo lắng: “Tôi nghe tiếng y đằng hắng.”
Vi Thanh Thanh Thanh cắn chặt răng, bước ra ngoài.
Ra khỏi Báo Ứng Lang, bèn thấy trong Báo Ân Đình có mấy người đang đứng đó, trong đó có một người, eo lưng hai bên đeo hai thanh kiếm, mặt như bạch ngọc, lông mày lưỡi kiếm xếch ngược, phong thái tuấn tú, như cây ngọc trước gió, chính là tổng đường chủ của Trảm Kính Đường, chồng của Lương Nhiệm Hoa, đại sư huynh của Vi Thanh Thanh Thanh, Hoài Âm Trương Hầu.
Chuyện này còn chưa xong
Không chừng vì đêm ngày hối hả trở về, dầm sương dãi nắng trên lưng ngựa, mà hình như y có chút húng hắng.
Vi Thanh Thanh Thanh lập tức cúi rạp người chào: “Đại sư huynh.”
Y thấy người bạn mặt mày râu ria, mụn mằn, ánh mắt đầy vẻ hiếu kỳ, Tế Quá Kỳ, đang lọt vào tay Trương Hầu.
Trương Hầu chỉ hững hờ hỏi y: “Ngươi còn để gã đại sư huynh này vào trong mắt sao ?”
Vi Thanh Thanh Thanh nói: “Đều là lỗi của tôi cả, có điều, tôi chỉ tính lại hỏi sư huynh mấy chuyện cho rõ ràng … Nếu tôi nghĩ sai, xin chịu quy luật trong đường trừng trị.”
“Ngươi cứ tưởng muốn tìm hiểu cho ra thắc mắc trong lòng là cứ tự tiện xông vào Trảm Kính Đường sao ?” Trương Hầu nhìn chăm chăm vào vẻ mặt của Vi Thanh Thanh Thanh lúc nói chuyện, phảng phất như đồng thời muốn xem xét đối phương có đang nói láo hay không, “như nếu ai ai cũng làm như ngươi, thì còn gì là thể thống nữa!”
Vi Thanh Thanh Thanh nói: “Tôi …”
Lương Nhiệm Hoa đi theo phía sau, bèn mở miệng nói: “Y bị bức bách phải vào trong đấy. Y chẳng làm gì em cả. Em giữ y lại đó, chờ anh về hỏi cho rõ chuyện.”
Trương Hầu lạnh lùng hừ lên một tiếng.
Vi Thanh Thanh Thanh chẳng còn biết gì nữa, y cắn chặt răng nói:”Đại sư huynh, có mấy câu, muốn mượn dịp thỉnh giáo ông. Nếu mà rõ ràng ra rồi, có muốn giết muốn lột da, xử phạt theo đường quy, tôi không thắc mắc.”
Trương Hầu nói như đính đóng cột: “Ta và ngươi, không có gì để nói riêng tư cả! Nơi đây có bạn của ngươi, Tế Quá Kỳ, ngươi đưa sư tẩu ngươi qua đây, ta để cho gã tiểu vương bát đãn này sóng vai với ngươi mà đánh nhau!”
Vi Thanh Thanh Thanh hốt hoảng nói: “Không phải vậy, không phải tôi uy hiếp sư tẩu làm con tin gì cả …”
“Có muốncái mạng của gã này, tùy ở ngươi!” Trương Hầu hét lên một tiếng, đưa tay lên, vừa nắm lấy Tế Quá Kỳ vừa chém xuống một chưởng!
Vi Thanh Thanh Thanh kinh hãi cùng cực, y vội vã chồm tới, một tay đón lấy Tế Quá Kỳ, một tay tiếp lấy Trương Hầu một chưởng.
Hai người thân hình cùng rung lên một cái.
Trương Hầu tá lực nhảy lên hụp xuống, đã nhấc Lương Nhiệm Hoa, trượt qua một bên, đưa phu nhân qua bên trận mình.
Sau đó y lạnh lùng rút kiếm ra.
Rút ra một thanh kiếm.
Rồi lại rút ra thanh nữa.
Kiếm sáng rực như tinh tú. Kiếm còn rực rỡ hơn tinh tú. Nhìn lại, thì ra tinh quang đều tập trung hết vào kiếm quang cả.
Còn thanh kia, kiếm quang còn hơn cả tuyết. Kiếm còn sáng hơn cả tuyết. Nhìn kỹ một chút, thì ra tuyết quang đều tập trung hết vào kiếm quang cả.
Vi Thanh Thanh Thanh vừa thấy y rút kiếm ra, trong lòng như hòn đá nặng trịch, chìm hẳn xuống.
Y vừa thấy kiếm của Trương Hầu, trái tim đã chìm hẳn xuống dưới đáy.
Y không hề sợ kiếm của đối phương.
Cũng chẳng sợ gì kiếm pháp của đại sư huynh.
Mà là y nhận ra được cặp kiếm đó.
Sở Tử Song Ngư Kiếm.
Đại sư huynh của y đang dùng cặp kiếm đó.
… Cặp bảo kiếm đã bị cướp mất.
Có nghĩa là: Mọi chuyện đều là do đại sư huynh đã bằng lòng cho phép tiến hành cả!
Chẳng còn gì phải hỏi thêm.
… Người trong Trảm Kính Đường giết người cướp tiêu, đem tội trạng đổ hết toàn bộ lên đầu y.
Y đã rõ ràng lắm rồi, nhưng y không muốn động thủ.
Bởi vì y không muốn giết chết Hoài Âm Trương Hầu.
Vi Thanh Thanh Thanh không muốn động thủ … nhưng Hoài Âm Trương Hầu đã động thủ.
Y đánh ra một kiếm.
Chiêu này chính là chiêu Khởi Thủ Thức trong Phong Đao Sương Kiếm, có tên là Đại Phong Khởi Hề, trong Trảm Kính Đường, ai ai cũng đều biết sử, nhưng cái chiêu Khởi Thủ Thức này, sử cho được hùng hồn, mãnh liệt, xảo diệu, khí thế, thể phách, cao nhã, ưu mỹ, không những vậy còn ồ ạt không thể ngăn chận, đừng nói những người có mặt ở đó (ngay cả Vi Thanh Thanh Thanh trong đó) nghe còn chưa nghe qua, thấy còn chưa thấy tới, thật tình ngay cả nghĩ còn chưa nghĩ tới, cho đến ngay cả sư tôn của họ (Đinh Uất Phong và Long Bách Khiêm) lúc còn sống, cũng chỉ có thể than thở cho rằng đến đó là hết …
Vi Thanh Thanh Thanh bay thoái lui, y đang quyết định một chuyện: đánh ? hay là chạy ?
Thanh kiếm bên tay trái của Trương Hầu không để cho y kịp lấy hơi thở.
Cũng không để cho y kịp suy nghĩ.
Kiếm đã rượt đến nơi!
Chính ngay lúc đó, Tế Quá Kỳ nãy giờ đang được Vi Thanh Thanh Thanh đở trong tay, làm như huyệt đạo đang bị toàn bộ chế trú, đột nhiên gầm lên một tiếng, đánh vào Vi Thanh Thanh Thanh một chiêu mãnh liệt, đột ngột, cuồng bạo!
Y đang ám toán vào chỗ trống không phòng bị của Vi Thanh Thanh Thanh!
Thanh kiếm y dùng in hệt như cây đàn nhị hồ.
Y đánh một kiếm vào Vi Thanh Thanh Thanh … Mà Vi Thanh Thanh Thanh chẳng một chút tránh né, thậm chí ngay cả mi mắt cũng chẳng thèm chớp một cái (không kịp chăng ?) … nhưng lưỡi kiếm rốt cuộc lại đối chuẩn ngay cổ họng của Trương Hầu!
Trương Hầu không ngờ được chiêu đó.
Và lại càng không liệu được thanh kiếm đó.
Y đang dùng chiêu kiếm bên tay trái truy kích, thanh kiếm bên tay phải mới là toàn lực đánh ra … phải là giết ngay cái tên phỉ đồ cuồng vọng là Vi Thanh Thanh Thanh này trong một chiêu đó.
Y cần gì để ý đến Tế Quá Kỳ.
Y biết huyệt đạo của Tế Quá Kỳ không hề bị phong bế gì cả.
… Bởi vì Tế Quá Kỳ vốn là người đã bố trí sẵn!
Nào ngờ rằng …
Chính ngay lúc đang ngơ ngác đó, thanh kiếm đã đâm thẳng đến cổ họng.
Thanh kiếm trong tay phải của y kịp thời búng lên, chấn thanh kiếm nhị hồ văng ra.
Có điều y cảm thấy trước ngực bỗng sáng lên: thanh “kiếm” của Vi Thanh Thanh Thanh đã đâm lũng áo của y, giữ cứng ngay trước ngực.
Trương Hầu hít vào một hơi thật dài.
Lưỡi kiếm của kẻ địch đang dính ngay trên ngực mình.
Y không thay đổi sắc mặt, thần sắc vẫn như thường, nói với Tế Quá Kỳ từng tiếng một rõ rõ ràng ràng: “Ta đã thua vì tin vào ngươi.”
Bàn tay của Vi Thanh Thanh vững như bàn thạch, giọng nói cũng chắc như bàn tay, “tôi đã thắng ông nhờ tin vào y … bất kể ra sao, y không bao giờ bán đứng tôi.”
Tế Quá Kỳ nhìn qua bên trái, rồi lại nhìn qua bên phải, cười hì hì nói: “Ngươi thua là ở chỗ nhìn trật người trong chuyện này. Ta vừa lại Trảm Kính Đường, ngươi đã bắt ta lựa chọn: bán đứng và ám toán Vi Thanh Thanh Thanh, không thì sẽ chết; ta không muốn chết, chỉ đành đáp ứng với ngươi.” Y thích chuyện thú vị, bất ngờ không thể tưởng, bèn làm ra vẻ quái dị kinh hãi nói: “Thật ra, ta bán đứng Vi Thanh Thanh Thanh làm sao cho được ? Lão Tế ta đây bán heo bán chó, bán bò bán dê, bán đít bán đậu, bán Lý Lam Lam Lam bán Trương Hồng Hồng Hồng, nhưng không bán bạn bè. Vi Thanh Thanh Thanh mà chết rồi, còn ai nghe diệu âm đàn nhị hồ của ta!” Sau đó y quay qua Trương Hầu nói: “Ngươi đã hiểu chưa ?”
Trương Hầu lắng nghe như thật, sau đó ngẫm nghĩ một hồi như thật, thần sắc vẫn không thay đổi, làm như đang đọc sách chơi cờ nhàn nhã vậy, rồi nói như thật: “Đúng là ta đã nhìn trật ngươi, cũng nhìn trật luôn hắn. Hắn có bạn thân, kiếm pháp cũng hay. Ta đem ngươi xem thành Hạ Thiên Độc, Lâu Độc Diệu một bọn dơ bẩn.”
Y nói xong câu đó, Vi Thanh Thanh Thanh bỗng thu kiếm lại, thu kiếm cũng không một chút tung tích thấy đưỢc như lúc xuất kiếm.
Y ôm quyền nói: “Cáo từ. Cáo từ.”
Trương Hầu lạnh nhạt (thần sắc vẫn không thay đổi), chẳng thèm chớp mắt một cái, nói từng chữ một câu một: “Hôm nay ngươi tha cho ta, nhưng chuyện của chúng ta còn chưa xong đâu.”
Vi Thanh Thanh Thanh nặng nề nói: “Chưa xong.”
Trương Hầu lại nói từng câu một: “Hận ít trong lòng, dùng rượu có thể tiêu; hận lớn trong lòng, không dùng kiếm không tiêu được. Ngươi ở trong Khoái Ý Các ở lại hai đêm, ta không giết được ngươi, không tiêu được mối hận!”
Lương Nhiệm Hoa la lên kinh hãi: “Các ngươi đừng làm vậy, có được không ?”
Vi Thanh Thanh Thanh và Tế Quá Kỳ sóng vai đi ra, đám cao thủ trong Trảm Kính Đường: Giải Nghiêm Lãnh, Trương Cự Dương, Trần Khổ Liên, Lâu Độc Diệu, Hạ Thiên Độc, Bình Lánh Quải còn có thêm gã Bất Hoại hòa thượng mới triệu khẩn cấp về, toàn bộ đều muốn động thủ.
Hoài Âm Trương Hầu hét chận lại.
“Hắn mới thả ta ra, ta sẽ để chúng ra khỏi Trảm Kính Đường hôm nay. Bất quá, chuyện này còn chưa xong đâu.”
Đúng thế, chuyện này còn chưa xong.
Chưa hết.
Nguyên tác: Ôn Thụy An
Dịch giả: Lê Khắc Tưởng
Bài Cùng Tác Giả:
- Bi Ca Hành trong nhạc cổ điển
- Hoàng Hạc Lâu – Thôi Hiệu
- Tương Tiến Tửu – Lý Bạch
- Vọng nguyệt hòai viễn – Trương Cửu Linh
- Cận thí thượng Trương thủy bộ – Chu Khánh Dư
- Lương Châu từ – Vương Hàn
- Phong kiều dạ bạc – Trương Kế
- Dạ vũ ký bắc – Lý Thương Ẩn
- Đăng Lạc Du nguyên – Lý Thương Ẩn
- Vô Đề – Lý Thương Ẩn
- Xuân hiểu – Mạnh Hạo Nhiên
- Bạc Tần Hòai – Đỗ Mục
- Hành lộ nan – Lý Bạch
- Ngọc đài thể – Quyền Đức Dư
- Phú đắc cổ nguyên thảo tống biệt – Bạch Cư Dị
- Cô Nhạn – Thôi Đồ
- Dạ tư – Lý Bạch
- Hiệp Khách Hành – Lý Bạch
- Tặng Vệ bát xứ sĩ – Đỗ Phủ
- Kim Lũ Khúc – Nạp Lan Tính Đức
- Trường Can Hành – Lý Bạch
0 Bình luận